Chương 3: Không mặn không nhạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, trời mưa một trận lớn giống như đem toàn bộ lượng nước tích ứ mấy tháng trước xả hết ra. Cao Khanh Trần nhìn hai vòng đen thùi lùi trên mắt mình trong gương, trong lòng thầm than, chẳng lẽ bản thân mình đã già rồi, chỉ mới thức trắng một đêm bản thân đã biến thành gấu trúc?

Anh chống cằm nhìn dung nhan của mình phát ngốc một hồi, cảm giác tâm không thôi phiền liền cầm lấy kem nền đánh lên mặt. Mười mấy phút sau, trong gương xuất hiện một gương mặt được trang điểm vô cùng tỉ mỉ, cuối cùng Cao Khanh Trần xịt lên một lớp khóa makeup, cả khuôn mặt bơ phờ bừng sáng, không ai có thể nhìn ra đêm qua anh đã mất ngủ.

Áo hoodie trơn màu hồng, quần jogger màu đen, giày bata màu trắng, cộng với áo khoác jean bên ngoài, càng lộ ra vẻ trẻ trung dễ thương của Cao Khanh Trần, trước khi rời khỏi nhà, anh còn đi đến trước gương ngắm lại một vòng từ trên xuống dưới, rất vừa ý.

Trong nhà hàng sang trọng, mỗi góc đều lộ ra vẻ xa xỉ. Cao Khanh Trần cầm ly rượu vang đỏ tựa lưng vào ghế nói chuyện với người đàn ông đối diện.

"Sao cậu lại ăn mặc kiểu này?" Phó Tư Siêu nhìn anh, khóe môi giật giật như không tin nổi vào hình ảnh mắt mình đang nhìn thấy.

"Trẻ trung, năng động, rất đẹp mà?!"

Lời này của Cao Khanh Trần không có sai nhưng khi ngồi ở một nhà hàng kiểu Pháp, dưới sàn phủ đầy cánh hồng cùng với hàng trăm cây nến lấp lánh phát ra ánh sáng lãng mạn thì quả thực có chút không thích hợp.

"Lỗi của tớ, không nói cho cậu biết chúng ta sẽ ăn sáng ở đâu."

Gió từ cửa sổ lướt nhẹ qua, mang theo cảm giác mát mẻ nhè nhẹ. Cao Khanh Trần nắm chặt ly rượu nhấp một ngụm, giọng nói có chút lười biếng: "Cho dù cậu có nói trước, tớ cũng mặc bộ đồ này thôi."

"Cậu..."

Phó Tư Siêu không thể không thừa nhận rằng Cao Khanh Trần rất bướng bỉnh. Cho nên, anh đã muốn quyết định cái gì, người ngoài chắc chắn sẽ không tác động nổi.

Chỉ trừ một người.

Phó Tư Siêu cũng không phản bác, trong lòng thầm mong đừng có ai nhận ra hai người họ. Cậu một bộ biểu tình đã sớm lường trước câu trả lời của anh: "Đêm qua ngủ có ngon không?"

Cao Khanh Trần cười cười, không nói.

Anh cùng Phó Tư Siêu quen nhau từ lúc còn ở Chuang, lúc đầu chẳng vừa mắt nhau lắm, sau đó tiếp xúc một thời gian mới phát hiện tính cánh của hai người thế mà có nhiều điểm tương đồng, vậy nên càng lúc càng thân.

Chàng trai họ Phó mang cho Cao Khanh Trần cảm giác tràn đầy năng lượng, từng lời nói cử chỉ làm người ta cảm thấy rất thoải mái.

Trên thực tế, cảm giác của Phó Tư Siêu đối với Cao Khanh Trần cũng không khác nhau lắm.

Khi mới tiếp xúc, Cao Khanh Trần có chút đề phòng, thậm chí không muốn tiếp chuyện với người lạ. Sau đó mới phát hiện, cậu ấy còn trẻ lại có giọng hát đầy nội lực, điều đó đã thu hút Phó Tư Siêu.

Đặc biệt, lúc nói đến ước mơ của mình, cả người anh giống như ngôi sao nhỏ tỏa sáng lấp lánh.

Ngày ấy Phó Tư Siêu đã nghĩ, nếu như có thể kết thân với Cao Khanh Trần, không biết tương lai sẽ có gì thú vị không. Kết quả, còn hơn cả mong đợi của cậu.

Bây giờ nhớ lại không khỏi cảm thấy buồn cười.

"Tớ no rồi, có cơ hội lần sau chúng ta lại hẹn tiếp."

Cao Khanh Trần hướng Phó Tư Siêu nâng ly, sau đó rời đi. Mặc kệ vẻ mặt tức tới xịt khói của cậu bạn, nở nụ cười vui vẻ.

***

Doãn Hạo Vũ nói chuyện mấy câu với viện trưởng cũ, sau khi lơ đãng nhìn qua tấm kính bên cạnh liền thấy Cao Khanh Trần đang cùng ăn sáng với Phó Tư Siêu. Hắn đi tới bên bồn hoa, âm thầm quan sát một thân ảnh hồng nhạt sắp sửa đi ra ngoài.

Gương mặt anh nhỏ hơn bàn tay, sóng mũi thẳng tăm tắp. Bốn năm, có thể khiến cho một chàng trai khả ái đáng yêu trở thành một người đàn ông thành thục.

Cao Khanh Trần nhìn thấy bóng dáng cao gầy đứng cạnh bồn hoa có chút quen mắt, anh dừng bước chân. Doãn Hạo Vũ dựa vào vách tường, từ bên phải nhìn thẳng vào mắt anh.

"Thật trùng hợp."

Cao Khanh Trần sựng người một lúc, chầm chậm đáp lời: "Ừm."

Buổi sáng dần trôi qua.

Từ tầng hai mươi nhìn xuống, toàn bộ thành phố chìm trong ánh nắng mặt trời vàng rực. Doãn Hạo Vũ đứng ở đó, tư thái thảnh thơi, lộ ra khí chất ôn nhu cùng trầm ổn.

Khóe môi Cao Khanh Trần khẽ cong lên, nụ cười nhạt đến mức mơ hồ khiến người đối diện không nhìn ra.

"Tôi còn có việc, đi trước nhé!"

Anh đột nhiên không muốn ở đây gặp gỡ cậu nữa. Nói xong câu tạm biệt, liền nhanh chân chuẩn bị rời đi.

Sau khi về đến nhà, Cao Khanh Trần ngã nhoài lên sofa, mở to hai mắt trống rỗng nhìn thẳng lên trần nhà, anh chợt thấy bản thân có một loại áp lực vô hình đè nặng, bởi vì Doãn Hạo Vũ, cũng bởi vì chính anh.

Anh chẳng biết vì sao, mỗi lần gặp người kia anh lại vô thức trốn tránh, mà người ta dường như cũng rất phối hợp với anh, thái độ không mặn không nhạt.

Điều đó làm cho anh rất khó hiểu.

Doãn Hạo Vũ rốt cuộc có ý đồ gì?

Không phải theo lẽ thường phải nên hận chết anh sao?

- Hết chương 3 -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net