Chương 5: Mọi chuyện đã là quá khứ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàn thành xong show diễn, Cao Khanh Trần leo lên xe về nhà trong tâm trạng bức bối, anh kiệt sức gieo mình xuống băng ghế sau.

Ngoài cửa kính, đèn đường vẫn sáng rực như mọi khi.

Là một diễn viên kiêm thần tượng, Cao Khanh Trần hiểu rất rõ mặt trái trong nghề nghiệp của mình. Anh cho rằng chỉ cần cố gắng nỗ lực một chút thì đống quy tắc ngầm của giới thượng lưu kia sẽ chẳng vấy vào thân. Tuy nhiên dù anh đã cắn răng nhẫn nhịn suốt nhiều năm vẫn không tránh khỏi kẻ khác dòm ra ngó vào, đêm nay chính là một ví dụ.

Anh bị một ông chủ tập đoàn gạ tình.

Là do anh có gương mặt quyến rũ bẩm sinh hay do anh đã sai khi chọn đi trên con đường này?

Có lẽ cả hai đều không đúng, mà là tên Liêu Tổng kia thần kinh có vấn đề.

"Không một tên trai cong nào có thể thoát khỏi sự gợi cảm của một nam tiểu thịt tươi hót hòn họt nhưng lại thích làm ra vẻ khả ái, đáng yêu!" Trác Văn đưa một ly cà phê cho Cao Khanh Trần, nhẹ giọng nói.

Thực tế chứng minh, lời trợ lý Trác của anh quả là chí lý.

Khiến thần tài không vừa ý, chắc chắn Long Đan Ny sẽ chẳng hài lòng. Cao Khanh Trần hút một ngụm cà phê, cần mẫn suy nghĩ nếu một ngày anh bị sa thải khỏi giới giải trí thì sẽ làm nghề gì để kiếm sống qua ngày.

Phiên dịch viên?

Vốn ngôn ngữ của anh chỉ dừng ở mức ba, bốn thứ tiếng khác nhau. Giao tiếp đơn giản với khách hàng còn được, nhưng đi sâu vào chuyên ngành dịch thuật e là có chút không ổn.

Kinh doanh?

Mức độ khả thi không cao lắm, sau khi tốt nghiệp đại học quản trị kinh doanh, kinh nghiệm áp dụng kiến thức vào công việc của anh là con số không. Nếu mạo hiểm đầu tư, thất bại là điều khó tránh.

"Văn Văn này, cậu nghĩ thử xem có cách nào khiến người ta giàu lên trong một đêm không?"

Trác Văn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Lấy chồng đại gia là con đường nhanh nhất."

Cao Khanh Trần khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ: "Cậu nên sống với thực tế, suốt ngày đọc mấy thứ linh tinh..."

[...]

Berlin, Đức.

Hơn chín giờ tối, vừa đúng giờ cần nghỉ ngơi nhất trong ngày nhưng tám vị nữ bác sĩ thực tập không thấy mệt chút nào. Bởi vì trước mắt các cô là một người đàn ông cực kì đẹp trai, đôi lông mày rậm rạp, sóng mũi cao thẳng, làn da trắng mịn đến phát sáng. Chỉ một thân áo blouse đơn giản, khi khoác lên người Doãn Hạo Vũ lại mang theo một cỗ hương vị cấm dục.

Đẹp trai không thể ăn nhưng có thể làm phấn chấn tinh thần, xua tan mệt mỏi nha.

Với diện mạo như thế này ở giới giải trí cũng thật khó để có thể tìm ra, chẳng ai nghĩ đến nó lại xuất hiện trong ngành y học. Mỗi người chỉnh trang lại quần áo, ưỡn ngực hóp bụng, nở một nụ cười tiêu chuẩn, duy trì dáng vẻ ngoan ngoãn hết mức có thể, cùng chung mong muốn thu hút sự chú ý từ Doãn Hạo Vũ.

Kiểm tra bệnh nhân một lượt, Doãn Hạo Vũ về phòng đóng cửa lại, lấy điện thoại trong túi ra, trên màn hình hiển thị hơn hai mươi tin nhắn, tất cả đều đến từ Lưu Chương.

[AK]: Paipai, em mau xem tin tức mới nhất đi, Tiểu Cửu được lên Hotsearch rồi kìa!!!

[AK]: Không biết tên chó săn nào làm ăn thất đức có thể viết bài giật tít như vậy, thật là tức chết anh mà!!!

[AK]: Anh không tin Nine làm cái chuyện đó đâu.

[AK]: Em có sao không? Đừng suy nghĩ nhiều quá, tâm tình khó chịu thì tìm anh, anh đang ở Đức. Buổi tối đi bar, chúng ta không say không về.

[AK]: Nhưng mà anh vẫn không hiểu bọn họ dùng cách nào khiến Tiểu Cửu cười nói vui vẻ với tên ngựa đực kia như thế? Anh còn chưa được thấy cậu ấy thẹn thùng với chúng ta nữa!!!

Đọc đến đây, Doãn Hạo Vũ cau mày rời khỏi Wechat, ấn vào biểu tượng Weibo đã lâu hắn không còn quan tâm nữa.

Hắn rất nhanh đã nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc kia.

No1 đầu bảng, bạo đỏ: Cao Khanh Trần – tình nhân bí ẩn của Liêu Chí Thành.

Đầu ngón tay tùy tiện lướt trên màn hình, một chàng thiếu niên âu phục lịch sự được Liêu Tổng tập đoàn Liêu thị ôm eo tình tứ trên sàn nhảy. Sắc mặt anh có vẻ không được thoải mái lắm, đầu tóc bù xù nhưng vẫn gắng gượng duy trì nụ cười trên môi.

Mấy cô gái thực tập chờ đợi hồi lâu chưa thấy Doãn Hạo Vũ lên tiếng, chỉ thấy người đối diện kia đang rất tập trung nhìn chằm chằm điện thoại, môi mỏng mím chặt.

"Doãn viện trưởng, không biết kết quả kiểm tra của bọn em thế nào rồi ạ?" Giọng nói dịu dàng vùng Giang Nam vang lên, một nữ bác sĩ bạo gan bước tới gần cười ngọt ngào hỏi Doãn Hạo Vũ.

"Các cô về trước đi, hai ngày sau tôi sẽ thông báo."

Doãn Hạo Vũ thong thả trả lời, rồi mở Wechat trả lời tin nhắn cho Lưu Chương.

Văn phòng chứng khoán.

Lưu Chương cầm ly rượu vang đứng trước cửa sổ chờ đợi, qua được một lúc cuối cùng di động cũng kêu "tinh" một tiếng.

Không nén nổi tò mò, anh cầm điện thoại lên mở tin nhắn ra xem.

[Doãn Hạo Vũ]: Anh ấy làm gì, không liên quan đến em.

Chín chữ, một dấu phẩy, một dấu chấm không bắt bẻ được chỗ nào cả. Lưu Chương trợn tròn mắt nhìn, ngay sau đó một tin nhắn khác lại được gửi đến.

[Doãn Hạo Vũ]: Mọi chuyện đã là quá khứ.

-Hết chương 5-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net