Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc phụ thân còn sống, Kim Tử Hiên đã quen làm một công tử hưởng lạc, lúc này tiếp xúc với sự vụ ở Kim Lân Đài, mới thấy hoảng hốt không biết làm sao, đầu óc ngổn ngang trăm mối. Vốn dĩ có Kim phu nhân hỗ trợ phía sau, nhưng hiện nay tinh thần nàng không khoẻ, hoàn toàn không có tâm tư, Giang Yếm Ly lại đang mang thai, không thể vất vả quá độ. Cũng may Kim Quang Dao cùng hắn phân ưu không ít.
Tử Hiên không nói ra miệng, nhưng trong lòng đối với đệ đệ thập phần cảm kích, bởi vậy việc an bài vị trí mới cho những người từng ở bên cạnh Kim Quang Thiện, Kim Quang Dao bảo muốn điều Hạ Hạm đến chỗ mình, hắn không chút do dự liền đáp ứng.
Hắn cùng thê tử ân ái, chuyện gì đều cùng nàng tâm sự. Giang Yếm Ly lương thiện, suy nghĩ kỹ lưỡng, ôn nhu nói: “Thiếp thấy đệ ấy ngày thường cũng rất lao lực, vẫn nên có người ở bên chiếu cố mới tốt. Chỉ có thị nữ tóm lại không ổn lắm.”
Kim Tử Hiên rất tán đồng. Nếu không có phu nhân ôn nhu lương thiện an ủi, hắn sớm đã lao lực quá độ.
Hắn tìm cơ hội nói với Kim Quang Dao về việc này, đối phương sững sờ một lát, cười khổ nói: “Xuất thân của đệ không tốt, sợ là không phù hợp, huynh trưởng cũng đừng hao phí tâm tư vì đệ.”
Kim Tử Hiên nhướng mày lên, thần sắc kiêu căng hiện rõ: “Làm sao? Đệ tốt xấu gì cũng là đệ đệ của ta, đầy kẻ ngóng trông được gả vào Kim gia. Tuy đệ nói muốn giữ đạo hiếu vì phụ thân, tạm thời không thể thành hôn, nhưng cũng có thể cứ lựa chọn nữ tu thích hợp trước.”
Kim Quang Dao nghĩ thầm, tại ngươi không biết thôi, nữ tu bên ngoài đều nói: “Nam nhân Kim gia sợ là đều một dạng với Kim Quang Thiện, phong lưu thành tính, ngụy quân tử.”
Hắn từng vì việc của Tần Tố chịu đả kích lớn, đối với chuyện tình yêu sớm đã không hy vọng gì. Nhưng Kim Quang Dao đột nhiên cảm thấy, có lẽ có thể thử một lần, hắn cũng có thể nhân cơ hội này sống cuộc sống của người bình thường. Giả như hắn không có cách nào thực tình yêu một nữ tu, cũng có thể đối xử với nàng thật tốt.
Nghe thấy Kim Quang Dao đồng ý, Giang Yếm Ly liền cao hứng, nói muốn giúp hắn an bài. Kim Quang Dao nghi hoặc nàng có lòng như vậy, vì sao không thay đệ đệ ruột thu xếp, nghĩ lại liền hiểu ra, hơn phân nửa vấn đề là ở Giang Vãn Ngâm.

Giang Yếm Ly cực kỳ lưu tâm việc này, rất mau liền an bài cho hắn cuộc hẹn, đối phương là Quảng Lăng Sở thị nhị tiểu thư Sở Lăng, đứng thứ năm bảng xếp hạng tiên tử.
Thế gia có bảng xếp hạng công tử, tất nhiên tiên tử cũng có.
Huyền môn tầng tầng lớp lớp mỹ nhân, thứ tự thường xuyên thay đổi, nhưng đệ nhất danh tự lại chưa từng đổi chủ, là một vị tộc muội của Lam thị song bích, tên gọi Lam Tịch. Lam cô nương sở dĩ có thể vững vàng đứng đầu bảng, bởi vì nàng mấy năm trước đã về cõi tiên .
Giai nhân một khi mất đi, vẻ đẹp liền vĩnh hằng.
Các tu sĩ mỗi lần nói tới Lam Tịch, đều cảm khái một phen hồng nhan bạc mệnh, thậm chí vài kẻ chưa từng tận mắt thấy dung nhan của nàng cũng sinh ra mấy phần ảo tưởng. Có người xưng tụng dung mạo của nàng sáng trong như minh nguyệt, khiến người si mê, kẻ thì bảo nàng hoa nhường nguyệt thẹn, phong hoa tuyết nguyệt, cuối cùng liên tục ai oán: “Hình bóng xinh đẹp khó tìm, hồn siêu phách lạc, ngọc mạo băng nhan khó lại có được.”
Kim Quang Dao vào tiên môn trễ, chưa thấy qua nàng. Nhưng Lam thị toàn mỹ nhân quả không sai, nhìn bộ dáng song bích là biết.
So với nàng, dù cho những tiên tử khác trên bảng mỗi người một vẻ đi nữa, danh khí cũng không tranh nổi người đã khuất.

Sở Lăng được mời đến Lan Lăng bái phỏng, Giang Yếm Ly cùng Kim Quang Dao ra nghênh đón. Thiếu nữ một thân màu xanh nhạt, búi tóc đơn giản, trang điểm tinh tế.
“Giang tỷ tỷ hảo.” - Nàng mỉm cười nhàn nhạt, lại hành lễ với Kim Quang Dao – “Liễm Phương Tôn, hạnh ngộ.”
Bước đi uyển chuyển, thoải mái nhẹ nhàng, đúng là mỹ nhân có khí chất xuất chúng.

Nàng ở Kim Lân Đài mấy ngày, cũng cùng Kim Quang Dao làm quen một chút. Đối phương tri thư đạt lễ, thông minh nhạy bén, không giống với Tần tố ngây thơ, nhưng cũng an phận không khéo léo đưa đẩy, không ra vẻ kiêu căng tiểu thư thế gia, là một cô nương dễ khiến người khác yêu thích.
Kim Quang Dao cảm khái ca ca cùng tẩu tử thật có lòng, nhưng Sở cô nương vẫn chưa gả đi, chắc hẳn ánh mắt hơn người.
Ngày hôm đó, Kim Quang Dao gặp được nàng ở hành lang, thân thiết hỏi thăm Kim Lân Đài chiêu đãi có chỗ nào thiếu sót. Sở Lăng cười duyên dáng, bảo mọi việc đều tốt, lại do dự nói mình thích gánh hát mấy ngày nay diễn ở Lan Lăng thành, không biết Kim Quang Dao có thời gian có thể đưa nàng đi xem.
Khuôn mặt nàng ẩn ẩn vẻ chờ mong, quả thật hiếm thấy .

Tiếng người huyên náo khắp tửu lâu, gã sai vặt đưa bọn hắn tới một vị trí có chút vắng vẻ. Kim Quang Dao kéo ghế giúp Sở Lăng, mời nàng ngồi xuống, bản thân cũng an toạ, áy náy nói: “Sở cô nương nếu nói sớm một chút, ta đã đặt trước lầu hai. Không nghĩ tới nhiều người đến xem như vậy.”
Sở Lăng vội đáp: “Không sao, là ta đường đột, Liễm Phương Tôn còn phải vất vả bồi ta.”
Nàng vừa nói vừa lấy ra một vật hình dạng như ống trúc trong túi càn khôn. Kim Quang Dao nhận ra vật này, tên là Nhìn Vạn Dặm, có thể kéo dài điều tiết tầm nhìn, nhìn được vật ở xa. Bọn nhỏ rất thích, cũng có vài nam nhân dùng nó để nhìn lén cô nương trên phố.
Sở Lăng có chút ngượng ngùng cười cười: “Ta thường dùng cái này để xem kịch.”
Kim Quang Dao hiểu rõ, gật đầu: “Cô nương có nhã hứng.”
Ngẫm nghĩ, cô nương này  thật đúng là muốn xem kịch? Kim Quang Dao đương nhiên sẽ không xem thường ả đào kép hát, nhưng không ít những kẻ  ngạo mạn tự cao trong tiên môn coi bọn họ là hạ lưu.
Bọn hắn gọi vài món ăn, gã sai vặt bưng nước trà tới. Lúc đang trò chuyện, bỗng nhiên vang lên một trận tiếng kêu thán phục sợ hãi. Kim Quang Dao giương mắt, không thấy trên sân khấu có động tĩnh gì, lại nghe Sở Lăng bên cạnh lên tiếng: “Trạch Vu Quân?”
Người trước mắt một thân bạch y, dung nhan tuấn tú, phong thái lỗi lạc, đúng là nhị ca tốt của hắn.
Kim Quang Dao: “......”
Lam Hi Thần giống như không nhìn thấy thần sắc dị dạng của hắn, thi lễ một chút, đáp: “Nơi khác đã có người ngồi, không biết ta có thể ngồi ở chỗ này không?”
Mấy vị khách nữ vừa cảm thán thành tiếng, nhìn chỗ bên cạnh mình vốn không ai ngồi, mặt lộ vẻ ai oán.
Sở Lăng đứng lên đáp lễ, dò xét y, mỉm cười nói: “Sở Lăng hạnh ngộ Trạch Vu Quân, mời ngồi.”
Lam Hi Thần gật đầu, không khách khí ngồi xuống .
Kim Quang Dao nhìn Lam Hi Thần, lộ ra ngọt ngào tiếu dung: “Nhị ca, hôm nay làm sao có nhã hứng đến xem kịch?”
“Ta nghe người ta nói nơi đây diễn xuất tốt, nhất thời hiếu kì.” - Lam Hi Thần mặt không đổi sắc, ôn nhã ấm áp – “Nếu là quấy rầy tam đệ cùng giai nhân, có lỗi rồi.”
Kim Quang Dao không nghe ra nửa điểm ý tứ có lỗi, thầm nghĩ chẳng lẽ Trạch Vu Quân ngươi không phải là vì vậy mà đến?
Sở Lăng lấy khăn che mặt, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Trạch Vu Quân khéo đùa, ta tính là giai nhân đâu, Liễm Phương Tôn tốt bụng, mới đáp ứng cùng ta tới xem kịch.”
Ngồi một lúc, các tu sĩ mới đến liền nhận ra bọn họ, thấy thế nghị luận ầm ĩ. Tam Tôn hai người cùng bồi một vị đại mỹ nhân xem kịch, cảnh đẹp thích mắt, nhưng cũng đích thực quái dị, không biết hát chính là cao nhân phương nào. Nhóm nữ tu thì ném cho Sở Lăng ánh mắt hâm mộ không chút che giấu.
Kim Quang Dao không nhìn Lam Hi Thần, cầm lấy thực đơn trên bàn đưa cho Sở Lăng, ôn thanh nói: “Sở cô nương không cần ngại, thoải mái liền hảo. Có thể bồi mỹ nhân xem kịch tự nhiên là vinh hạnh của ta. nàng xem còn cần gì thì gọi.”
Lam Hi Thần liếc nhìn hắn, cũng không lên tiếng.
Sở Lăng nhìn hắn - “Được, Kim công tử.” - Lại thực đơn đưa tới trước mặt Lam Hi Thần – “Trạch Vu Quân xem trước một chút.”
Kim Quang Dao mặt mày ảo não, lấy tay nâng trán: “Ai da, nhị ca, đệ không nhớ tới huynh, huynh muốn gọi thêm gì không? Đệ mời.”
Hắn lặp lại một lần những món đã chọn, Lam Hi Thần nghe xong, hỏi : “Đệ không phải thích ăn cay sao, vì sao không gọi?”
Kim Quang Dao cười nói: “Đệ tất nhiên muốn chiếu cố khẩu vị của Sở cô nương, đệ ăn gì cũng được.”
Sở Lăng đáp: “Là ta sơ sót, chúng ta gọi thêm đi.”

Gã sai vặt tới tới lui lui vài vòng, cũng không chờ nổi bọn hắn gọi thêm đồ ăn. Uống xong hai ấm trà, hí kịch rốt cục mở màn .
Hát chính về chuyện xưa của thần nữ Bạch Mao. Bạch Mao bị Côn Luân Sơn thần biến thành chim tuyết, trải qua thời gian dài, cùng Dữ Dạ Đàm tiên quân có tình cảm với nhau, sau đó hắn rơi vào ma đạo, thoát khỏi tiên giới. Bạch Mao phụng mệnh dẫn hắn trở về chịu phạt, lại không đành lòng thấy hắn chịu khổ, tự tay đâm hắn một kiếm. Nàng vì thế bị phạt hạ phàm lịch kiếp, trong quá trình lịch kiếp mất đi một hồn một phách, ký ức tổn hại, sau mấy đời khó khăn trắc trở mới tìm đủ hồn phách, quay về tiên giới, Dữ Dạ Đàm tiên quân cũng lịch kiếp trở về, hai người trùng phùng.
Lời hát réo rắt thảm thiết, giai điệu động lòng người, mấy vị đào kép diễn đều rất tốt, lúc cúi đầu cảm ơn, dưới sân khấu tiếng vỗ tay như sấm vang, các khách nữ cầm khăn lau nước mắt.
Sở Lăng dáng vẻ nghiêm túc, đặt Nhìn Vạn Dặm xuống, nhấp hớp trà bảo: “Kỳ lạ, cố sự này, phiên bản ta nghe được có chút khác biệt.”
Kim Quang Dao hiếu kỳ: “Sở cô nương nghe được thế nào?”
“Tổng thể không khác biệt lắm, nhưng lúc nhỏ ta nghe về cố sự này, Dữ Dạ Đàm không phải là tiên quân, mà là một vị thần nữ. Nàng là một đoá hoa quỳnh ở tiên giới, do Bạch Mao mỗi ngày đều dốc lòng dùng linh lực chăm sóc, mới có linh khí, về sau hóa thành hình người.”
“Những chuyện này vốn do dân gian đặt ra, lưu truyền mấy phiên bản khác biệt cũng là thường tình.”
Cô nương này thật cố chấp, nhưng cũng không mất đi vẻ đáng yêu. Kim Quang Dao ngẫm nghĩ, lại nói: “Có lẽ thay đổi thế này, dễ khiến thế tục chấp nhận hơn.”
Lam Hi Thần xem hết hí kịch, lâm vào trầm mặc, như đang suy tư. Y nghe được lời này, đột nhiên hỏi: “Vì sao thế tục không thể chấp nhận?”
Kim Quang Dao không nhịn được mỉm cười: “Nhị ca, hai nữ tử làm sao có thể, cũng không giống như tình tỷ muội thông thường đâu.”
Đối phương hiểu ra, dường như có chút xem thường: “Dù vậy, có gì không thể?”
Lam Hi Thần không phải không rành thế sự, nhưng luôn cao cao tại thượng, cùng người trong thế tục khác nhau một trời một vực. Kim Quang Dao đã sớm biết, có rất nhiều chuyện, y suy nghĩ không giống kẻ khác. Hắn khi đó nói y ngây thơ, không hẳn chỉ là trêu chọc y, rõ ràng có mấy phần xuất phát từ nội tâm.
“Trong mắt huynh không sao, nhưng trong mắt kẻ khác mọi sự đều có quy luật, bao gồm tình cảm. Tâm tư vốn không nên có, vẫn là ngay từ đầu liền bóp nát sẽ tốt hơn.”
Hàm ý khiến người ngoài nghe được cũng đoán ra mấy phần. Sở Lăng bưng lấy chén trà, đôi mắt đen láy minh bạch đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ. Kim Quang Dao cũng uống hớp trà, giống như lơ đãng bảo: “Ta nói một chút, ví như vị Bạch Mao thần nữ trong hí kịch này, vốn dĩ có thể một mực tại tiên giới làm tiên tử.”
Lam Hi Thần đáp: “Hoặc đó mới là mong muốn của nàng, bất quá qua chuyện này, mới hiểu rõ tâm tình.”
“Hai vị nói đều có lý, ta thật ra không nhìn ra nhiều như vậy.” - Sở Lăng bỗng nhiên cảm thán nói – “Vốn chỉ là cố sự ở dân gian thôi, cần gì nhập tâm quá sâu.”

Hí kịch kết thúc, khách nhân liền cũng tốp năm tốp ba ra về. Sở Lăng nói muốn đi ra phía sau nhìn xem gánh hát, thỉnh Kim Quang Dao đợi nàng một lát, lại hướng Lam Hi Thần hành lễ, bước chân nhẹ nhàng rời đi .
Thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, không ai động đũa. Gã sai vặt tiến lên, ân cần hỏi thăm phải chăng cần bếp làm nóng lại, Kim Quang Dao cười cười nói không cần, bảo thanh toán.
Hắn đã không còn tâm tình. Đều nhờ vào phúc của nhị ca hắn, lần xuất hiện này thật là có tính toán, nhìn vào cũng không biết ai mới là người đang diễn trò.

-----------------------------------
Hành trình nhị ca ném liêm sỉ, đi phá không để A Dao xem mắt bắt đầu 🤣🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net