Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giấc ngủ của Kim Quang Dao vốn cạn, sau khi trùng sinh lại luôn mơ thấy ác mộng, cộng thêm vết sẹo trước ngực thỉnh thoảng phát tác, hắn rất ít khi có thể ngủ yên ổn.
Gần đây hắn không còn mơ ác mộng nữa, dứt khoát mất ngủ luôn.

Trừ phi bất đắc dĩ phải lừa gạt đối phương, nếu không một khi Kim Quang Dao đã đáp ứng, tất nhiên sẽ tận tâm tận lực. Tự nhiên Lam Hi Thần đồng ý, khiến hắn đâm lao phải theo lao, không muốn chuyên tâm cũng không được.
Kim Quang Dao thấu hiểu lòng người, nói vài câu liền có thể phán đoán được đối phương là người thế nào. Lam Hi Thần lại không có sở trường này, cũng chưa từng cùng nữ tu nào kết giao, không biết nữ nhân có muôn vàn vẻ mặt, nhất là nữ nhân xinh đẹp. Kim Quang Dao thực sự lo lắng y sẽ bị lừa.
Nhưng nữ tu xứng với Trạch Vu Quân nhất định phải hơn người, trừ gia thế, nhân phẩm, tính cách đều phải sàng lọc chọn kỹ.
—— Vì sao mình phải thay y suy tính chu toàn? Kim Quang Dao suy đi nghĩ lại, không khỏi nổi cáu.
Hắn vốn tâm sự trùng trùng, hiện nay lại thêm ưu tư quấn thân, tinh thần càng ngày càng kém.

Liễm Phương Tôn đương nhiên sẽ không giống Trạch Vu Quân, trong lúc rảnh rỗi ngàn dặm xa xôi đi quấy rối nhân duyên của người khác. Chỉ là hắn không yên lòng, thế là địa điểm gặp mặt đều an bài ở Kim Lân Đài, nước trà cùng điểm tâm đầy đủ, hơn nữa còn chọn lựa loại thật tốt mới đưa tới, còn cho thị nữ thỉnh thoảng tới thêm hoa quả, bánh mứt.
Lam Hi Thần không có dị nghị gì, mỗi lần cùng nữ tu ngồi uống uống trà, cũng không trò chuyện quá lâu với đối phương, càng không có ý tứ gặp lại. Các tiên tử đều nghĩ hẳn là tiêu chuẩn của y cao, nhưng có thể cùng thế gia đệ nhất công tử uống chén trà cũng tốt, thế là các nàng đều ngóng trông bên Kim Lân Đài.
Tử Hiên biết được, tỏ vẻ không hiểu, hỏi đệ đệ xảy ra chuyện gì.
Kim Quang Dao mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng đáp: “Trạch Vu Quân kỳ thật rất muốn thành gia lập thất, nhưng bình thường cùng nữ tu giao hảo không nhiều, lại sĩ diện nên không tiện nói ra, đệ mới thay y an bài.”
Tử Hiên nhớ tới năm đó cùng Giang Yếm Ly khó khăn trắc trở, cảm khái sâu sắc sĩ diện hỏng việc, đồng tình nói: “Ta hiểu rồi.”

Lam Hi Thần vốn dĩ nghĩ, mình xem mắt cùng các nữ tu, dù sao so với việc các nàng xem mắt với Kim Quang Dao tốt hơn. Nhưng y cùng các nàng ngồi chung, luôn luôn không thể nào thả lỏng. Y không giống Kim Quang Dao bát diện lung linh, miệng ngọt như đường mật, rất biết làm cho người khác vui vẻ. Bình thường những nữ tu kia hỏi một câu, y đáp một câu, thời gian còn lại đều không còn lời nào để nói.
Y là Lam thị tông chủ, tất nhiên tiếp xúc không ít thế gia tiểu thư, nhưng đều là hữu lễ vài câu liền thôi, đối với các nàng không lưu lại ấn tượng gì. Từng có lần đi săn, Kim Quang Dao trêu ghẹo y, nói những mỹ nhân kia ghét bỏ y không nhiệt tình.

Ân cô nương vừa tròn mười chín tuổi, một thân vàng nhạt xiêm y, thanh tú má đào, dung mạo xinh đẹp. Nàng thấy Lam Hi Thần xuất thần nhìn mình, ngượng ngùng cúi đầu, khuôn mặt e lệ, rất có phong thái.
Lam Hi Thần cảm thấy ánh mắt của nàng có chút giống Kim Quang Dao, nhưng đôi mắt của hắn vẫn linh động có thần, hắc bạch phân minh hơn.
Nghĩ như vậy, buột miệng thốt ra: “Cô nương cảm thấy Liễm Phương Tôn thế nào?”
Ân cô nương: “?”
Nàng vừa rồi chạm phải ánh mắt của Lam Hi Thần, tim đập như hươu chạy, còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, nhất thời ngẩn ngơ.
Trạch Vu Quân có ý gì? Nói tốt về hắn, y sẽ hiểu lầm mình có ý với người khác, không thích hợp. Nói không tốt về hắn, đối phương dù sao cũng là tam đệ kết nghĩa của y, càng không ổn, cũng không thể giả vờ không nghe thấy.
Ân cô nương suy nghĩ thấu đáo một phen, vẫn lựa chọn nói tốt. Trước hết bảo Kim Quang Dao dung mạo tuấn tú, dáng vẻ bất phàm, còn nói hắn hữu dũng hữu mưu, Xạ Nhật chi chinh đơn thương độc mã ám sát Ôn Nhược Hàn. Cuối cùng nàng nhắc tới tộc muội của nàng lần này cùng tới Kim Lân Đài bái phỏng, Liễm Phương Tôn chiêu đãi chu đáo, tính tình hiền hoà, còn nói đùa khiến các nàng vui vẻ.
Lúc nàng khen Kim Quang Dao mỹ mạo và gan dạ, Lam Hi Thần khẽ vuốt cằm, ôn nhu cười, lộ dáng vẻ ngươi cứ nói, ta đang nghe. Lúc sau nghe thêm vài câu, khuôn mặt đẹp như hoạ ý cười phai nhạt một chút, hỏi - “Vậy sao.” - Về sau vẫn một bộ dáng ôn hòa hữu lễ, lại không chủ động nói chuyện nữa.
Ân gia tiểu thư lòng rối như tơ vò không tìm được lời giải, không biết mình nói sai câu nào.

Cũng có nữ tu chủ động gợi chuyện.
Lương cô nương ngón tay thon dài điểm nhẹ bên trên Thụy Thú lư hương, đôi mắt lấp mắt, cười duyên dáng .
“Trạch Vu Quân, hương này thật thơm, không biết là loại hương gì?”
Thanh âm như hoàng oanh trong cốc, thanh thúy uyển chuyển, nam nhân nghe được đa phần đều sẽ say lòng.
Lam Hi Thần liền nhìn theo hướng nàng chỉ, đáp: “Hương này gọi là Thuý Vân hương, bất quá đã qua cải tiến, là Liễm Phương Tôn phí tâm tư chính tay điều phối, Kim Lân Đài đa phần ít dùng.
Y thanh âm êm tai, khuôn mặt tuấn nhã mỉm cười, đôi mắt màu hổ phách nhu hòa, dù cho đối phương là tuyệt thế giai nhân cũng chống đỡ không được —— Chỉ là y không nói gì khác ngoài loại hương kia.
Lương cô nương lén lút lấy ra một chiếc kính nhỏ trong người, bên trong phản chiếu thiếu nữ dung mạo như hoa như nguyệt động lòng người, trang dung hài hoà.
Lam Hi Thần lấy lại tinh thần, nho nhã lễ độ nói: “Cô nương nếu thích, ta có thể thay nàng nói với tam đệ.”
Lương cô nương: “...... Không cần, ta sao dám làm phiền.”

Kẻ tới người đi, các tiên tử bắt đầu âm thầm bảo nhau, thế gia đệ nhất công tử không hiểu phong tình, đẹp thì đẹp đó, lại giống như kẻ vô hồn, quả thực là mỹ nhân đầu gỗ.
Các nữ tu buồn bực, Trạch Vu Quân rõ ràng ở Thanh Đàm Hội cùng Liễm Phương Tôn kẻ xướng người hoạ, cực kỳ ăn ý, vì sao đối với các nàng lại không có lời nào muốn nói.

Chỉ là số cô nương mong được gặp y vẫn không hề giảm đi, sắc đẹp trước mắt, không người nào không động lòng. Kim Quang Dao không khỏi cảm khái thế gia đệ nhất công tử với mình quả thật khác biệt, chỉ cần y muốn, đại khái không có nữ nhân nào sẽ từ chối y.
Lam Hi Thần cũng thật kỳ quái, bất luận là cô nương nào cũng không gặp lại lần hai, nhưng ai muốn gặp cũng không cự tuyệt. Tô Thiệp vốn định giới thiệu đường muội của mình cho Kim Quang Dao, nhưng cô nương kia có ý với Lam Hi Thần. Kim Quang Dao biết người nhà Lam gia xưa nay không thích Tô gia, vốn muốn bảo để hắn từ chối, Lam Hi Thần lại nói không sao.

Ngày hôm đó, Kim Quang Dao đi ngang qua thư phòng, thấy Tô cô nương lao ra khỏi phòng, khuôn mặt ai oán. Hắn lại gần dò hỏi, đối phương giống như không nghe thấy, trực tiếp bỏ chạy.
Kim Quang Dao cảm thấy kỳ quái, đi vào thư phòng, thấy Lam Hi Thần ngồi ngay ngắn xuất thần.
Trên bàn bày hai chén trà, Lam Hi Thần không hề đụng tới. Kim Quang Dao ngồi đối diện y, nhịn không được hỏi: “Nhị ca, huynh đã nói gì với Tô cô nương vậy? Ta thấy thần sắc của nàng không đúng lắm.”
Khuôn mặt anh tuấn của Lam Hi Thần có chút lạnh lẽo, lông mày cau lại, nhìn qua hắn liền giãn ra một chút, thản nhiên nói: “Ta nói ta không thích nàng.”
Nhị ca của hắn dù không thể xem là người biết thương hương tiếc ngọc, nhưng luôn lễ nghĩa đúng mực, không giống người có thể nói ra lời này. Kim Quang Dao đè nén kinh ngạc, bảo: “Nhị ca đã không thích, xem như thôi, có thể gặp người khác.”
“Không cần, ta không nghĩ xem mắt nữa.” - Lam Hi Thần dứt khoát đáp, bình tĩnh nhìn hắn – “A Dao, ta nghĩ kỹ rồi, mấy ngày nay hành vi của ta quá hoang đường, ý của ta vốn không phải thế, cần gì lãng phí thời gian của các nàng.”
Thì ra huynh cũng biết mình hoang đường nha. Kim Quang Dao cười trộm trong lòng, dây cung vốn kéo căng có chút thả lỏng, lại nghe Lam Hi Thần hít sâu một hơi, nói tiếp: “Tâm ta duyệt đệ, tới bây giờ cũng chỉ có đệ mà thôi.”
Cây cung vừa nãy bỗng dưng gãy đôi, trong lòng hắn vang lên một âm thanh, như tiếng chim bay vút lên.
Nhưng Lam Hi Thần đã loạn, hắn càng phải bình tĩnh.
“Nhị ca, trước hết huynh bình tĩnh một chút.”
“Ta biết, ta không nên nói những lời này với đệ.” - Lam Hi Thần thở dài – “Nhưng muốn ta kiềm lại tâm ý của mình, thực sự quá khó, thật xin lỗi. Mỗi lời ta nói đều là thực lòng.”
Ngày thường Kim Quang Dao cho rằng mình giỏi nhất uốn lưỡi nói chuyện, lúc này lại cảm thấy cái miệng không nghe theo mình. Hắn thuận tay cầm qua lấy ly trà trước mặt Lam Hi Thần uống một ngụm, lấy lại bình tĩnh, đặt chén trà xuống, cố gắng bình tĩnh: “Nhị ca, huynh nghĩ kỹ một chút, có khi nào là huynh cho rằng ......”
Hắn nói một nửa bỗng nhiên dừng lại, Lam Hi Thần thấy thần sắc hắn khác thường, vội hỏi: “Đệ làm sao vậy?”
Kim Quang Dao đột nhiên đứng lên, ống tay áo hất trúng chén trà, nước trà chảy ra, dọc theo bàn nhỏ từng giọt xuống đất.
“Đệ thấy không khoẻ, cáo lui, ngày khác chúng ta nói tiếp.”
Lam Hi Thần nghĩ hắn bởi vì lời vừa rồi nên chán ghét mình, cảm thấy hụt hẫng, thấy Kim Quang Dao thân thể nghiêng ngã, vội vàng đứng dậy đỡ lấy hắn. Nhìn kỹ hắn một chút, trên trán của đối phương lấm tấm mồ hôi, mặt ngọc đẹp như phù dung phủ lên dáng vẻ như say rượu.
“A Dao?” - Lam Hi Thần giật mình, đưa tay muốn sờ lên trán của hắn – “Đệ ngã bệnh?”
Đối phương đẩy tay của y ra, lắc đầu khó nhọc nói: “Trong trà ...... Bị hạ xuân dược.”
Lam Hi Thần ngạc nhiên .
Kim Quang Dao một lát liền hiểu ra, phản ứng đầu tiên là vô cùng phẫn nộ nghĩ: Vị Tô cô nương này dù không được xem là tiểu thư khuê các, cũng là con nhà gia giáo, thế mà lại hạ dược Trạch Vu Quân? Làm sao có thể ngay trước mặt Lam Hi Thần ra tay? Quả nhiên không nên xem thường nữ nhân…
Mẫn Thiện, vị muội tử này của ngươi hại chết ta rồi......
Dược tính cực mạnh vượt xa tưởng tượng của Kim Quang Dao. Hắn cảm thấy một đám lửa cháy bùng bùng trong thân thể, giây tiếp theo ý thức cũng bắt đầu hỗn loạn, khả năng suy nghĩ liền biến mất.
Lam Hi Thần tất nhiên cũng kinh hoảng, hai tay nắm vai hắn, bảo: “A Dao, không có việc gì, đệ trước hết......”
Kim Quang Dao ngẩng đầu, gương mặt tuấn lãng của ánh trăng sáng đập vào trong mắt. Quỷ thần xui khiến, hắn đưa tay bắt lấy vạt áo của người kia, quyết định cứng rắn, cắn răng tiết ra một câu: “Nhị ca, huynh giúp đệ đi.”
Hắn nâng tầm mắt lên, một mảnh xuân quang phong tình, năm phần yếu ớt năm phần nhục dục , gò má đỏ ửng, gương mặt xuân sắc.
Lam Hi Thần giật mình, đáp: “Được”
Dứt lời, y nâng cằm Kim Quang Dao lên, cúi người hôn xuống.

-----------------------------------------------
Chương sau có thịt nha :)))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net