Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Bình thành vào tháng ba, mưa phùn rả rít, sương mù ẩm ướt. Các cửa hàng nhỏ hai bên đường đã dựng xong sạp hàng, rao hàng nhiệt tình. Các cô nương vừa chọn lựa son phấn vừa vui vẻ trò chuyện, một cô nương sơ ý đụng phải Kim Quang Dao, quay qua nhìn hắn một cái, ánh mắt lộ ra tia xấu hổ, khiến cho tỷ muội cuả nàng liên tục trêu ghẹo.
Kim Quang Dao chưa từng nghĩ, có một ngày hắn sẽ về lại chỗ này. Giờ phút này bước chân vào khói lửa của thế tục, khiến cho hắn có cảm giác chân thực hắn đang sống.
Hắn sinh tử, đều ở chỗ này. Đi một vòng lớn, vẫn không thoát khỏi. Đời trước hắn cả đời hết đấu với người, lại đấu với trời, vẫn không thể tránh khỏi vận mệnh bị kẻ khác ràng buộc. Như cá trong lưới, dù cho vùng vẫy, thoát ra hay nói cách khác là tạm thoát được, liền tiếp tục bị mắc lưới.
Vân Bình thành không nhỏ, Kim Quang Dao mất nửa ngày mới tới được đích đến của chuyến đi này. Hắn dừng bước, lòng dạ nao nao. Chỗ này đối với hắn không thể quen thuộc hơn được, trong ấn tượng của hắn, cho dù là ban ngày cũng có xe ngựa trước cổng, lúc này cửa lại đóng chặt, không thấy một bóng người .
Hắn ngăn một vị phu nhân trung niên lại, khách khí hỏi: “Xin hỏi nơi này là Tư Thi Hiên?”
Vị phu nhân trung niên kia đại khái nghĩ hắn là khách làng chơi, ánh mắt dò xét một vòng, cười có chút vi diệu: “Công tử có chỗ không biết. Nơi này trước đó đã bị một người mua lại, Tư Thi Hiên hiện nay dời đến thành đông, dường như cũng đổi tên rồi.”
Kim Quang Dao ngạc nhiên: “Ngài có biết người mua lại là ai không?”
Phu nhân kia lắc đầu: “Không biết, sau khi mua lại vẫn để trống.”
Kim Quang Dao còn muốn hỏi thêm, một giọng nữ nhân ngọt ngào thổi tới: “Làm sao vậy, vừa về đến liền muốn tìm mỹ nhân nha?”
Nhìn theo tiếng nói, liền thấy trước mắt một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn từ từ đi tới, nhìn thoáng qua ước chừng mười sáu mười bảy tuổi. Nữ tử ở tuổi này thường thích ăn mặc trang điểm lộng lẫy, thiếu nữ này lại toàn thân màu đen hiếm thấy, nổi bật lên làn da tái nhợt. Nàng quanh thân cơ hồ rất ít trang sức, chỉ búi tóc đơn giản, phía trên cắm một cái trâm cài tóc, đính một con bướm, động tác nàng nhanh nhẹn như muốn bay lên.
Dù cách ăn mặc mộc mạc cũng không thể che hết quỳnh hoa mỹ mạo của nàng. Chỉ có điều thiếu nữ này đẹp thì có đẹp, lại ẩn ẩn một cỗ tà khí.
“Rất lâu không gặp, Mạnh Dao ca ca.” - Nàng nở nụ cười xinh đẹp, hai lúm đồng tiền nhàn nhạt hiện lên – “Không đúng, ta nghe nói hiện tại người người gặp ngươi đều phải gọi một tiếng Liễm Phương Tôn?”
Phu nhân trung niên sớm thức thời đã rời đi. Kim Quang Dao sửng sốt một lát: “Là ngươi?”
Thiếu nữ đôi mắt sáng lấp lánh đảo quanh, hờn dỗi: “Ta cứ tưởng ngươi phát đạt rồi, sẽ trở về cưới ta.”


“Cô nương nói ngươi là tình nhân cũ của Liễm Phương Tôn? Ha ha ha ha ha ha ha......”
Di Lăng lão tổ gần đây bận rộn việc làm ăn, giờ phút này mắt trừng lớn hết cỡ, hết sức hứng thú, xém chút vung tay lên đánh nát mấy cái La Bàn trên bàn.
“Đúng nha.” – Thiếu nữ mỹ mạo kia không chút e lệ, chống cằm cười nói – “Tiểu nữ tử Tiêu Vân, hạnh ngộ cùng Di Lăng lão tổ.”
Kim Quang Dao ngồi bên cạnh lạnh lùng nói: “Không phải dạng quan hệ đó, Ngụy công tử đừng nghe nàng nói bậy.”
Hắn mua một toà nhà tại Vân Bình thành cho Nguỵ Vô Tiện, nơi này với hắn tương đối quen thuộc, lại thuộc địa giới Vân Mộng, hợp với tâm ý của Nguỵ Vô Tiện. Di Lăng lão tổ sinh kế gần đây có chút khởi sắc, người ở gần đó đều biết chỉ cần có Đào Bảo trong tay, ngày thường ra ngoài gặp được tà ma cũng không cần sợ, càng có thể không cần bước ra khỏi nhà thỉnh được y sư xem bệnh, chế tạo được pháp khí.
“Ha ha ha ha ha không sao, ta không thèm để tâm các ngươi là loại quan hệ nào......” - Ngụy Vô Tiện cười ra nước mắt, ánh mắt lại ở giữa hai người nghiền ngẫm băn khoăn – “Liễm Phương Tôn, không ngờ ngươi cũng có nợ phong lưu nha.”
Thiếu nữ này mỹ mạo tuyệt trần, tuổi tác còn rất trẻ, lại có thể bình thản ung dung nói ra ba chữ ‘tình nhân cũ’, khiến Nguỵ Vô Tiện phải thay đổi cách nhìn. Ngụy Vô Tiện không phải kẻ ngu, nhìn qua liền phát giác nàng ta khí chất khác thường, thậm chí tên có thể cũng là giả. Bất quá Nguỵ Vô Tiện trong miệng ngoại nhân là tà ma ngoại đạo, giống như là nghe mãi thành quen. Nguỵ Vô Tiện nghĩ đến việc này, thầm nghĩ Kim Quang Dao người này, đích thực khéo léo, thâm tàng bất lộ, hạng người gì cũng có thể kết giao.
Kim Quang Dao đáp: “Nàng là người quen cũ của ta, một vu y hành tẩu giang hồ, biết một chút pháp thuật, bình thường cũng xem bói xem bệnh giúp người khác.”
“Nói ta chỉ là người quen cũ là muốn đuổi ta đi nha?” – Tiêu Vân đang thưởng thức cầm cái La Bàn, nghe vậy môi đào hơi vểnh lên, mất hứng nói: “Nam nhân các người, có tiền rồi liền thay đổi, đều như thế cả.”
Ngụy Vô Tiện thích náo nhiệt, cười hì hì phụ hoạ: “Đúng nha, Liễm Phương Tôn ngươi sao có thể trở mặt không nhận người?”
“Tùy ý Ngụy công tử muốn nghĩ thế nào.” - Kim Quang Dao thở dài, quay sang Tiêu Vân – “Ngươi đi theo ta làm gì?”
“Ta nghe nói nơi này có một vị danh y, muốn đến nhìn một chút, không được sao?”
Danh y nàng nói tới chính là nói Ôn Tình. Ôn Tình gần đây xem bệnh giúp người ta, nhiều lần diệu thủ hồi xuân (*), lại thu phí ít, được nhiều người khen ngợi. Thanh danh dần dần truyền tới thế gia, có người bắt đầu có cái nhìn khác về hậu nhân của Ôn thị, nhưng đa phần vẫn là thái độ dò xét quan sát.
Kim Quang Dao chưa kịp trả lời, Ngụy Vô Tiện liền cướp lời: “Đương nhiên được, đã tới chính là khách của ta. Nàng ấy đang xem bệnh cho người khác, chút nữa sẽ về.”
Tiêu Vân cười ngọt ngào một cái: “Di Lăng lão tổ vất vả rồi.”
Cho dù ai cũng sẽ hưởng thụ khi nghe một vị mỹ nhân nói như này. Ngụy Vô Tiện lại chỉ khoát khoát tay, hớn hở nói: “Chuyện nhỏ chuyện nhỏ.” - Lại ngạc nhiên hỏi – “Liễm Phương Tôn, hôm nay sao ngươi lại rảnh rỗi tới đây?”
Kim Quang Dao nhíu mày cười một tiếng, đem lời vừa rồi của Nguỵ Vô Tiện trả lại đủ cả vốn lẫn lời cho hắn: “Thế nào, không hoan nghênh ta sao, Ngụy công tử cầm tiền rồi liền trở mặt không nhận người?”
“Sao dám, ta một lòng cung kính vị thần tài như ngươi.” - Ngụy Vô Tiện cười hì hì – “Chỉ là ngươi thường ngày nếu không phải cùng Trạch Vu Quân ở Kim Lân Đài, thì ở Vân thâm Bất Tri Xứ mà.” - Hắn nghĩ nghĩ, thử thăm dò hỏi: “Hai người cãi nhau?”
Trạch Vu Quân cùng Liễm Phương Tôn, trong mắt thế nhân là huynh đệ tình thâm, lọt vào mắt Nguỵ Vô Tiện lại có thâm ý khác. Lam Vong Cơ nói với hắn, gần đây mỗi lần huynh trưởng đi Kim Lân Đài, không bao lâu đã trở về, thần sắc dường như cất giấu tâm sự. Luôn một mình ở Hàn Thất tô tô vẽ vẽ, ngồi một chỗ cả ngày.
Ngụy Vô Tiện tưởng tượng một chút, liền minh bạch toàn bộ câu chuyện, chỉ là phía Kim Quang Dao, hắn thực sự đoán không ra.
Hắn bắt được một tia dị dạng trên mặt Kim Quang Dao, rất ngắn ngủi, cơ hồ khiến hắn tưởng đó chỉ là ảo giác. Trong chốc lát, đối phương lại mang lên khuôn mặt thường ngày, tiếu dung hoàn mỹ thoả đáng, ngữ khí ôn hòa thân thiết.
“Ngụy công tử cớ gì nói vậy? Vân Thâm Bất Tri Xứ tông vụ bận rộn, Trạch Vu Quân thân là tông chủ, tự nhiên trăm công ngàn việc cả ngày, không so được với người không phận sự như ta.”
Tiêu Vân vốn đang tập trung tinh thần nghiên cứu La Bàn kia, bỗng nhiên nhướng lên lông mày tú lệ.
“Trạch Vu Quân, chính là tiên môn đệ nhất thế gia công tử của các ngươi?” - Nàng bỏ La Bàn xuống, ngón tay xanh nhạt cuốn lấy một lọn tóc mai, nghiêng đầu thưởng thức, cười nói – “A, khó trách ngươi vội vã phủi sạch quan hệ với ta, nguyên lai là có tình lang mới nha, thật khiến ta thương tâm mà.”
Kim Quang Dao cúi đầu sửa lại ống tay áo, mặc dù Nguỵ Vô Tiện không nhìn ra vết nhăn nào.
“Ta và ngươi không phải tình nhân cũ, cũng không có cái gì gọi là tình lang.”
Hắn mỉm cười đáp, quay sang Ngụy Vô Tiện: “Nói ra, ngươi có biết toà nhà Tư Thi Hiên bị ai mua không?”
“Tư Thi Hiên? A ý ngươi là......” - Ngụy Vô Tiện còn đang suy nghĩ về việc của đối phương và Lam Hi Thần, nhất thời không kịp phản ứng, liền gãi gãi đầu – “Không biết, ta chỉ nghe người ở đây nói Câu Lan Viện nổi tiếng nhất vùng này bị dời tới thành đông, còn chỗ kia vẫn để trống.”
Kim Quang Dao cảm thấy kỳ quái, đáp: “Cũng không có chuyện gì. Giang tông chủ biết ngươi ở đây không?”
“Vân Mộng là địa giới của hắn, tám phần là hắn sớm biết, dựa theo tính xấu của Giang Trừng......”
Ngụy Vô Tiện lời còn chưa dứt, cửa mở toang ra, thanh niên áo tím dung mạo tuấn tú đứng ngay bên ngoài, giữa lông mày sắc bén bắn ra hai tia chớp lạnh lẽo.
“Tính tình ta thế nào?” – Giang Vãn Ngâm cười lạnh - “Ngụy Vô Tiện, ngươi đúng là có bản lĩnh.”

(*): chữa được bệnh nặng gần hấp hối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net