Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Quang Dao khuôn mặt tuấn tú, bình thường miệng lại ngọt, từ nhỏ đã khiến người khác yêu thích. Năm đó ở Tư Thi Hiên, các cô nương trong lúc rảnh rỗi thường thích đùa hắn, nhưng đơn giản cũng chỉ là véo má chọt trán, nói vài câu trêu ghẹo.
Hắn sống hai đời, trải qua tình huống này lại là lần đầu. Kim Quang Dao kịp tỉnh táo, đè lại tay của Tiêu Vân, miễn cưỡng cười nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Dao ca ca, chỉ mới cởi quần áo đã thẹn thùng rồi sao?” - Tiêu Vân cười duyên nói – “Chúng ta trước đó chuyện gì cũng làm qua rồi mà.”
Lam Hi Thần từ nãy giờ không lên tiếng, thần sắc lúc này cực kỳ cổ quái, khác xa với dáng vẻ ôn nhu tiêu sái thường ngày. Phần lớn nữ tử y tiếp xúc đều là danh môn khuê tú, chưa từng thấy qua cô nương nào lỗ mãng lớn mật đến vậy, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Kim Quang Dao lúc này thật hy vọng y có thể cấm ngôn Tiêu Vân một lát, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng cảm giác xấu hổ, lạnh lùng trả lời: “Chúng ta không có, ngươi đừng nói lung tung.”
Tiêu Vân thu tay lại, khoanh tay, cũng không buồn bực: “Ngươi muốn ta xem giúp ngươi chú ngấn, ngươi lại không cởi y phục ra, ta đành ra tay giúp ngươi. Ngươi không chịu cởi, ta xem của Trạch Vu Quân cũng được.”
Khoé môi nàng cong cong, sóng mắt chuyển động, quay qua nhìn chằm chằm Lam Hi Thần, y có chút không tự nhiên. Một lúc sau mới tìm lại được thanh âm của mình, y trầm mặt nói: “Cô nương, thỉnh tự trọng.”
“Ta không ngại, hai người có gì mà nhăn nhó?” - Tiêu Vân có chút không hiểu, lại quay sang Kim Quang Dao – “Các ngươi thật kỳ quái, hai người rốt cuộc là quan hệ thế nào? Nếu Trạch Vu Quân là tình lang của ngươi, ta sẽ nể mặt hắn không làm gì quá phận với ngươi? Nếu không phải, ngươi cần gì phải cố kỵ như vậy.”
Nàng nhún nhún vai – “Cuối cùng có cho ta xem hay không, không thì ta đi đó nha.”
Lời nào của nàng cũng khiến người khác không thể phản bác. Lam Hi Thần hơi thẹn đỏ cả mặt, muốn nói lại thôi. Kim Quang Dao một mặt lười nhiều lời với nàng, mặt khác cũng coi như có việc cầu người ta, cứ xem như là khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử đi, vì vậy nói: “Không phiền tới ngươi, tự ta cởi.”
Hắn đưa tay mở ra cổ áo lỏng lẻo, lộ ra vết sẹo kiếm đâm kia. Tiêu Vân liền thay đổi thái độ mập mờ khi nãy, mở to hai mắt nhìn viên ngọc trước cổ hắn, ánh mắt sáng lấp lóe, con bướm trên trâm cài tóc cơ hồ yên lặng chuyển động.
Nàng vươn tay, giống như muốn chạm vào, đầu ngón tay lại do dự thu hồi.
Động tác dị dạng này không kéo dài quá lâu, trong giây lát, thần sắc Tiêu Vân có chút thay đổi, bình tĩnh nói: “Ta hiểu rồi. Chỗ này của ngươi lâu lâu sẽ đau đúng không? Chưa kể gần đây thời hạn phát tác so với lúc trước càng gần.”
Kim Quang Dao chỉnh trang lại y phục, mở to mắt nhìn nàng, thần sắc phức tạp: “Không sai.”
“Đúng như ta nghĩ, cùng loại với chú ngấn của hiến xá, trong thời hạn cố định không hoàn thành điều kiện, liền sẽ bị phản phệ.”
Kim Quang Dao sửng sốt một lát: “Bao lâu?”
“Không rõ, nhanh thì ba tới năm năm, chậm thì mười năm, hai mươi năm cũng có khả năng.”
Lam Hi Thần giật mình, vội hỏi: “Sau khi bị phản phệ đệ ấy sẽ thế nào?”
“Trạch Vu Quân, ngươi đừng chỉ lo cho mình hắn, ta nghe hắn nói, ngươi cũng giống vậy.” - Tiêu vân lười biếng nói – “Chỉ dựa vào chú ngấn, ta cũng không thể phán đoán được, còn phải hỏi một chút về việc các ngươi đã làm, nhìn sơ qua là một loại cấm thuật còn khó thành công hơn hiến xá. Bất quá nếu bị phản phệ, chắc chắn sẽ không khả quan đâu.”
Lam Hi Thần trao đổi ánh mắt nghi hoặc với Kim Quang Dao. Cũng không phải bọn hắn không muốn kể rõ tình hình thực tế, mà đích thực là hoàn toàn không biết gì cả. Cần phải hoàn thành chuyện gì, càng không cách nào biết được.
Hai người đang trầm mặc, Tiêu Vân lại chớp mắt cười nói: “Ta xem xong rồi, có phải nên thu một ít thù lao hay không? Dao ca ca, ta thấy khối ngọc kia của ngươi cũng không tệ.”
Kim Quang Dao còn đang suy tư về lời nàng nói, có chút xuất thần, nghe vậy vô thức đáp: “Không được.”
“Hẹp hòi, vậy ta đổi cái khác.” - Tiêu Vân hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt lại cười nhẹ nhàng, động tác nhanh đến mức không ai kịp phát giác nàng tới gần khi nào. Kim Quang Dao chỉ ngửi thấy một cỗ hương thơm ập vào mặt, gương mặt thoáng cảm thấy một cảm xúc mềm mại —— Tiêu Vân lại gần, hôn lên má của hắn một cái.
Kim Quang Dao: “Ngươi......”
Thiếu nữ bộ dáng như chẳng có chuyện gì phát sinh, quay đầu hỏi: “Trạch Vu Quân, chỗ này của các ngươi có Cô Tô Thiên Tử Tiếu không? Ta chưa từng được uống thử nha.”
Lam Hi Thần dường như vẫn chưa kịp tiêu hoá hết thảy mọi việc trước mắt, một lát sau mới kinh ngạc đáp: “Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, cô nương có thể đi xuống núi.”
“Nếu vậy, cáo từ.”
Nàng ném ra câu này, bước chân nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài, trong phòng vẫn lưu lại hai người kia ngồi ngẩn ra. Kim Quang Dao lấy lại tinh thần, sửa sang lại quần áo, đứng lên nói: “Vậy ta cũng về trước.:
Không đi được mấy bước, đã bị người giữ chặt. Hắn xoay người, khuôn mặt của Lam Hi Thần có chút hao gầy, lại vẫn tuấn dật không đổi, đôi mắt màu hổ phách giống như hồ nước sâu thăm thẳm, phản chiếu gương mặt của Kim Quang Dao. Hắn nghe thấy người kia thấp giọng gọi: “A Dao.”
Lam Hi Thần cũng không để hắn có cơ hội mở miệng, nói tiếp: “Ta đi Kim Lân Đài tìm đệ mấy lần, đệ cũng không có mặt. Chuyện ngày đó, là ta không đúng.”
Kim Quang Dao thở dài, cười khổ một tiếng: “Ngươi không cần xin lỗi ta, chuyện này vốn không có đúng sai, chỉ là lập trường của chúng ta khác biệt thôi. Đạo bất đồng bất tương vi mưu, chúng ta vẫn là đừng dây dưa nữa thì tốt hơn.”
Lam Hi Thần lắc đầu, nghiêm mặt nói - “Đúng là, ta đích thực không có cách nào tán đồng cách làm của đệ, nhưng ta sẽ tận lực tìm hiểu lý do.” – Y cụp mi xuống – “Ta không muốn mất đệ một lần nữa.”
Lời của Tiêu Vân đến tột cùng có thể tin được mấy phần, Lam Hi Thần cũng không kịp nghĩ kỹ. Y nghe đến chú ngấn phản phệ, trong lòng đột nhiên nôn nao, giống như bị một khối cự thạch ngàn cân đè ép. Nỗi bất an mấy ngày nay cùng cảm giác lo được lo mất quay lại, y chỉ muốn đưa tay bắt lấy người trước mắt, sợ đối phương giống như sương mù sáng sớm, thoáng qua liền tiêu tan.
Hiện tại y đích xác làm như vậy.
Kim Quang Dao bỗng bị Lam Hi Thần ôm vào trong ngực, đàn hương nhàn nhạt bao lấy hắn. Đối phương ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, nói ta rất nhớ đệ, bảy phần chân thành tha thiết ba phần ủy khuất, trái tim của Kim Quang Dao liền mềm nhũn, lời đã đến khoé miệng lại nuốt trở vào, lập tức tạm thời bỏ qua những suy nghĩ lộn xộn kia.
Sự ôn hoà gần gũi của Trạch Vu Quân, là do giáo dưỡng, nhưng sự thanh cao cùng sự kiêu hãnh trong xương tuỷ của y là bẩm sinh mà có, muốn y lộ ra tư thái cầu hoà, không phải là chuyện dễ dàng.
“Ai da, nhị ca, huynh tội tình gì như vậy.” – Khuôn mặt hắn chôn trong ngực người kia, lẩm bẩm – “Đệ phải làm sao với huynh mới đúng đây.”.
Cánh tay của Lam Hi Thần ôm hắn chặt thêm một chút: “Vậy đệ có thể tha thứ cho ta không?”
“Đệ nói rồi, huynh không sai, cũng không cần đệ tha thứ cho huynh.”
Đối phương trầm mặc một trận, mới nói: “Ta nói không phải chỉ có chuyện này.”
Lời nói này có chút mơ hồ, nhưng Kim Quang Dao vừa nghe đã hiểu. Bởi vì cả hai đều hiểu rõ, bọn họ lúc nói chuyện đều luôn tận lực tránh nói về Quan Âm miếu, liền địa điểm kia đối với bản thân cũng trở thành nơi kiêng kị, mỗi lần đề cập liền không chịu nổi chuyện cũ chuyển sang chuyện khác.
Hắn còn chưa đáp, Lam Hi Thần đã buông hắn ra. Đối phương đi đến trước kệ sách lấy vài tờ giấy, quay lại đem giấy đưa cho hắn. Kim Quang Dao chăm chú nhìn kỹ, không khỏi kinh ngạc: “Nhị ca, đây là?”
Câu hỏi của hắn hàm ý hành động này của Lam Hi Thần có ý gì. Bởi vì thứ trong tay, xem qua liền biết, là khế đất cùng khế nhà ở Vân Bình thành, còn có mấy bản vẽ thiết kế.
“Ta lúc trước đã muốn tặng cho đệ.” – Thanh âm của Lam Hi Thần rất nhẹ - “Ta biết đệ hiếu thuận với mẫu thân, lần này quay về cũng không gặp được nàng, nhất định lòng đầy tiếc nuối. Kỳ thật ta cũng vẫn muốn tự mình đi bái kiến nàng, đáng tiếc cuối cùng vẫn là vô duyên.”
Đối phương vuốt ve mấy trang giấy kia, lông mi rũ xuống không lên tiếng. Lam Hi Thần thử dò xét: “Ta nghĩ, đệ có thể vẫn dự định xây một toà miếu cho nàng để người người tôn kính nàng, ta tự ý chủ trương, không biết đệ có nguyện ý tiếp nhận không”.
Hốc mắt của Kim Quang Dao nóng lên. Thật sự hắn luôn tưởng niệm Mạnh Thi, thậm chí hắn từng nghĩ đã là trùng sinh, vì sao không thể trở về thời điểm sớm hơn, hắn luôn có thể nghĩ ra cách cứu nàng. Nghĩ lại lại cảm thấy thật hoang đường, vốn là cơ duyên xảo hợp, mệnh vô định số, thật là lòng tham không đáy. Sự tiếc nuối này từ đầu đến cuối đều mắc kẹt trong lòng hắn, chỉ là chưa từng nói tới, không muốn bị Lam Hi Thần phát giác.
Dù cho tim của hắn làm bằng băng tuyết, giờ phút này bị cơn gió ấm áp hơn mọi thứ trên đời thổi qua, cũng tan chảy thành một bãi xuân thuỷ nhu tình.
Kim Quang Dao dùng sức chớp chớp hai mắt, hít sâu một hơi, mỉm cười ôn nhu nói: “Cám ơn huynh, nhị ca. Đệ rất vui.”
Hắn thực sự tưởng tượng không ra cảnh Lam Hi Thần tiến vào hoa lâu, trong lòng muốn cười thành tiếng, ý cười trên mặt cũng sâu thêm mấy phần, chợt nhớ tới cái gì, hỏi: “Nhị ca, huynh bỏ ra bao nhiêu tiền?”
Lam Hi Thần thấy tâm tình của hắn tốt, khuôn mặt của y cũng ấm áp hơn, nói ra một con số.
Kim Quang Dao nghe xong liền thở dài, đem mấy trang giấy kia đặt lên bàn, có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn vui vẻ: “Nhị ca, giá trị của chỗ đó không nhiều tiền như vậy đâu, tám phần là người ta thấy dung mạo của huynh thuần lương, cách ăn mặc lại không tầm thường, chắc chắn là bẫy huynh rồi.”
Lam Hi Thần không để tâm, chân thành nói: “Vì đệ, đều đáng giá.”
Y cúi đầu, ngón tay thon dài khẽ vuốt lên khuôn mặt của Kim Quang Dao, cẩn thận vuốt ve, giống như là đang miêu tả hình dáng của một loại trân bảo hiếm thấy. Kim Quang Dao có chút không rõ Lam Hi Thần đang muốn làm gì, mi mắt của hắn hơi run rẩy, đôi mắt linh động hắc bạch phân minh chớp chớp mấy lần, ẩn ẩn lộ ra một tia vô tội.
Lam Hi Thần bình tĩnh nhìn hắn, dường như không hề chớp mắt. Thật lâu sau đó, cúi người hôn lên môi của hắn .

---------------------------------------------
Xin lỗi phiên bản Cô Tô Lam thị: mua cả toà nhà 🤣🤣🤣
Nên mới bảo Lam gia sắp tán gia bại sản rồi.
Chương sau Liệt Băng với mạt ngạch lên sàn nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net