Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái tên Linh Vũ trấn bắt nguồn từ một truyền thuyết: có một thần nữ tên là Bạch Mao, vì Côn Luân Sơn Thần nên hoá thành chim tuyết, từng hạ phàm tới đây, cũng có người nói rằng nàng lịch kiếp. Thần nữ rơi một giọt nước mắt xuống đất, nơi đó liền mọc lên cây trà, nên bây giờ thị trấn mới có chiêu bài trà Linh Châu, thu hút không ít du khách tới tìm hiểu.
Người am hiểu trà liền biết đây là loại trà nhất phẩm, lá trà tươi tốt, không qua mánh lới buôn bán, uống vào vị thanh nhã, mát họng.
Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao ngồi tại phòng riêng của quán trà, quanh phòng bị hạ cách âm cấm chế. Trên bàn bày biện ấm trà cùng hai chén sứ xanh rót đầy trà ngon.
Đời trước, có khi hai người đi săn đêm, cũng sẽ tại trà quán tửu lâu cầm đuốc soi dạ đàm, có tâm sự liền nói hết với nhau.
Nhưng hôm nay, tâm tình lại khác biệt rất lớn.

Lam Hi Thần mở miệng trước: "Đệ lúc nào phát hiện ra?"
"Vừa mới." - Kim Quang Dao cầm lấy ly trà ngon trước mặt, nhấp một ngụm nhỏ, cảm thấy có chút đắng chát.
"......"
"Thực ra ta cũng không chắc chắn, lúc nãy là cố ý lừa ngươi. Ngươi không thừa nhận ta cũng không có cách nào." - Kim Quang Dao mỉm cười - "Xin lỗi nha, Trạch Vu Quân, ta lại lừa ngươi một lần nữa."
Lam Hi Thần nhìn hắn: "Đệ vì sao phát giác?"
"Trước đó ngươi cố ý ngăn cản ta cưới Tần Tố, lo lắng khi ta lật xem Loạn Phách Sao, còn có, ta nhớ rõ là sau khi lên làm gia chủ, mới nói với ngươi ta không thích bánh Trung Thu ở Kim Lân Đài. Về sau ta suy nghĩ một chút, tại hoa yến thần sắc của ngươi có dị, hẳn là cảm thấy kỳ quái ta vì sao không đuổi theo Nguỵ Vô Tiện."
Lam Hi Thần không đáp, Kim Quang Dao liền tiếp tục ung dung nói: "Đương nhiên, mấy cái này có thể đều là trùng hợp, cho nên ta liền thử ngươi một chút, cớ sao ngươi vẫn là dễ lừa gạt như vậy nha, Trạch Vu Quân?"

Người đối diện trầm mặc một lát, thở dài nói: "Đệ quá thông minh, là ta sơ ý."
Kim Quang Dao mỉm cười, thản nhiên nói: "Cũng không trách ngươi, người bình thường sẽ không nghĩ tới việc này."
Ai có thể nghĩ tới hiện thế ngoại trừ mình còn có người khác trùng sinh? Nếu như là người khác thì hẳn không sao, sẽ không ghi nhớ rõ ràng tất cả chi tiết ở đời trước, hết lần này tới lần khác đều phát giác là do Kim Quang Dao trí nhớ quá tốt. Hắn càng nghĩ càng suy đoán tới khả năng hoang đường nhất.
Hắn tùy ý xoay một vòng chén trà trong tay, đặt nó xuống bàn, nói: "Ta còn chưa hỏi ngươi, Trạch Vu Quân, ngươi là khi nào quay lại?"
"Chính là kia hoa yến đệ mới nhắc tới." - Lam Hi Thần đáp.
"Nhưng ngươi làm thế nào......" - Kim Quang Dao hơi nghi hoặc một chút - "Chẳng lẽ ngươi cũng đã chết?"
"Ta không biết" - Lam Hi Thần mờ mịt lắc đầu - "Ta muốn đi nhìn đệ, đến chân núi liền đã mất đi ý thức, tỉnh lại liền ở chỗ này."
"Kể ra thật kỳ quái. Ai da, đi nhìn ta làm gì, nhìn đại ca như thế nào tra tấn ta sao?"- Kim Quang Dao đầy hứng thú chống cằm cười nói - "Vậy sợ là ngươi phải nạy quan tài ra mới xem được nha."
Hắn vốn dĩ chỉ là thuận miệng nói thế, nhìn thấy Lam Hi Thấn ánh mắt chua xót, khuôn mặt bạch ngọc lại hiện lên vẻ xấu hổ, liền chuyển chủ đề: "Sau đó ngươi có tra ra nguyên nhân không?"
"Ta lật cổ thư khắp nơi, không có tìm được trường hợp tương tự......" - Lam Hi Thần nói nửa câu, bỗng nhiên cau mày, biểu tình có chút thống khổ.
Kim Quang Dao hỏi: "Ngươi làm sao?"
"Không sao."
Kim Quang Dao thấy y chỉ một cái chớp mắt liền khôi phục bình thường, thiết nghĩ hẳn là không có gì đáng ngại, bảo: "Trạch Vu Quân, ngươi không nên giấu bệnh sợ thầy, tựa như tình huống của chúng ta hiện nay, mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng thẳng thắn nói ra với nhau, liền không còn khúc mắc."
Lam Hi Thần yên lặng nhìn hắn. Đôi mắt màu hổ phách ngày thường dù luôn luôn lộ ra ôn nhu bình tĩnh ý cười, nay lại như một vũng đầm sâu không thấy đáy. Giờ phút này, lòng y như sóng nước cuồn cuộn lên thành vòng xoáy. Y đáp: "Hảo, A Dao, ta muốn hỏi đệ một vấn đề, đệ có thể thành thật trả lời ta không?"
Kim Quang Dao thầm nghĩ, ta không phải ở Quan Âm Miếu đều bị các ngươi tra hỏi sạch sẽ sao, còn phải hỏi cái gì.
"Trạch Vu Quân mời hỏi, ta biết gì nói đó."
Hắn cười đến minh diễm, Lam Hi Thần lại thấy trong lòng ảm đạm, hỏi: "Đệ hận ta không?"
Kim Quang Dao sững sờ một chút, tiếu dung cũng không tươi sáng như vừa rồi: "Không hận."
"Nói thật?"
"Ta lúc đó có hận ngươi" - Kim Quang Dao thở dài, thản nhiên nói - "Nhưng ở trong quan tài lâu rồi, đối với nhiều chuyện đều sẽ xem nhẹ một chút. Vốn dĩ là ta không cam tâm, có mấy lời muốn hỏi ngươi, về sau lại thấy không quan trọng nữa, có đôi khi ta tự hỏi, sau khi ta chết, ngươi sống có tốt không."
Lam Hi Thần nghe vậy, thân thể hơi nghiêng về phía trước: "Đệ thật không có gì muốn nói với ta sao?"
Kim Quang Dao ngẫm nghĩ: "Lời muốn nói, đại khái là chúc ngươi cả đời này bình an vui sướng, đừng lại gặp một người như ta."
Lam Hi Thần cười khổ một tiếng, trong mắt ngập tràn nỗi buồn. Y gian nan mở miệng: "...... Ta cam tâm tình nguyện bị đệ hận. Đệ đâm ta một kiếm cũng tốt."
"Ngươi cho ta là tiểu hài tử ba tuổi sao? Ta là kẻ tiểu nhân, nhưng cũng không phải có thù tất báo" - Kim Quang Dao cười lạnh nói - "Ngươi không cần cảm thấy có lỗi với ta, ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, người người có thể truy giết, ngươi là Trạch Vu Quân của thiên hạ, trừ gian diệt ác, không thẹn với lương tâm."
"Ta tự vấn lòng cảm thấy thật hổ thẹn."
Lam Hi Thần lại cúi đầu, đèn đuốc lập loè, chiếu đến mí mắt y một tầng nhàn nhạt quầng thâm. Tiên môn đệ nhất thế gia công tử lúc này giống như mất đi hào quang mỹ ngọc, như mặt trăng bị mây đen bao phủ.
Bỗng nhiên có người tới gõ cửa. Ngoài cửa là gã sai vặt của quán trà, nói đến đổi trà ngon cho bọn họ. Ấm trà trên bàn có chút lạnh, Kim Quang Dao nói một hồi, xác thực thấy khát nước.
Mặt khác, lời này của Lam Hi Thần làm hắn không biết đáp sao. Hắn đoán, đối phương thấy hai người là huynh đệ kết nghĩa, mình lại đối với y không tệ, sau Quan Âm Miếu y đại khái hối hận vạn phần. Mà mình chớp mắt một cái, vừa thật sự nghĩ lôi kéo y chết chung, cuối cùng lại không chịu nổi cảnh Bạch Nguyệt Quang của mình rơi vào vực sâu.
Mặc dù trong quan tài không biết tới việc ở bên ngoài, nhưng Kim Quang Dao có thể tưởng tượng, chuyện này trong mắt thế nhân, tất nhiên là Trạch Vu Quân quân pháp bất vị thân, nhưng ân oán trong đó cũng chỉ có người trong cuộc mới rõ. Bây giờ xem ra, hắn thoải mái hơn so với Lam Hi Thần.

Kim Quang Dao có chút xuất thần. Gã sai vặt thấy không có người trả lời, lỗ mãng đẩy cửa tiến vào, liên tục cười lấy lòng, thấy bọn họ không có ý trách cứ, liền nâng ấm trà tới gần.
Gã đem ấm trà đặt trên bàn, Kim Quang Dao lơ đãng ngó gã, bỗng nhiên biến sắc. Cũng ngay lúc đó, hàn quang trước mắt lóe lên, chuỷ thủ trong tay gã sai vặt hướng hắn đâm tới.
Kim Quang Dao muốn đứng lên né tránh, Lam Hi Thần đã vọt đến trước người hắn, liền dùng cánh tay đỡ lấy, chủy thủ cắt ra một vệt máu tươi.
Kim Quang Dao dưới tình thế cấp bách, kinh hoảng thốt lên: "Nhị ca!"
Lam Hi Thần thu tay về, Sóc Nguyệt như thiểm điện rời vỏ, đem chủy thủ đánh rơi trên mặt đất. Trên bàn ấm trà cùng chén trà bị đụng đổ, ào ào rơi vỡ đầy đất, bắn ra nước trà còn bốc lên khí nóng.
Trong khoảnh khắc, Kim Quang Dao không nói một lời vòng ra sau lưng thích khách, gõ vào gáy gã, gã la lên một tiếng ngã vào một mảnh sứ vỡ. Hắn lại phong đối phương linh mạch, đi tới cửa quan sát một phen, cũng không có dấu hiệu của người thứ tư, lúc này mới thở phào, đóng cửa lại.
Cách âm cấm chế xung quanh vẫn còn, không ai nghe thấy động tĩnh trong này. Trong phòng lại mơ hồ nghe thấy thanh âm của khách nhân ở sát vách nói chuyện: "...... Nào có loại kia đồ vật, bất quá là vì mời chào nên nói quá, ngươi vậy mà cũng tin......"
Kim Quang Dao ngưng thần, quay đầu nhìn Lam Hi Thần vẫn cầm Sóc Nguyệt, ống tay áo trắng tinh như tuyết bị nhuộm đỏ.
Hắn không khỏi nhíu nhíu mày: "Trạch Vu Quân, ngươi ngồi xuống trước, ta xem vết thương cho ngươi."
Lam Hi Thần phảng phất như không nghe thấy, cũng không động đậy, chỉ là thất thần nhìn hắn.
"Đệ vừa rồi không phải gọi ta như vậy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net