Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 121: LÀM QUAN.

Nhìn Lưu Phong nở nụ cười chế giễu, Bạch Thọ quả nhiên giận dữ, bất quá mặt ngoài vẫn thản nhiên cười, nói: "Ha ha công tử quả nhiên là người phi thường."

Cầm chung trà nóng trên bàn uống một ngụm, Bạch Thọ chậm rãi nói: "Cẩm y vệ hoàn toàn có khả năng tạo ra môi trường tốt làm cho Thiên Thượng Nhân Gian phát triển lên cực hạn."
Hoàn cảnh, môi trường đối với kinh doanh mà nói cũng giống như là một liều thuốc kích thích vậy. Cho dù là xã hội văn minh trước kia của Lưu Phong thì muốn kinh doanh tốt cũng phải cần phải có hoàn cảnh và môi trường thật tốt mới được. 

Lưu Phong cười nói: "Thật là mạnh miệng bất quá cũng chỉ là sáo rỗng mà thôi. 40% là quá nhiều." Ngay cả tại xã hội hiện đại cũng vậy, không phải bỏ tiền ra mà được hưởng 40% lợi nhuận e cũng là quá nhiều, huống chi bây giờ chỉ là thời cổ đại. 

Bạch Thọ biết Lưu Phong sẽ không bao giờ chấp nhận 40% tiền lời, liền nói tiếp: "30% thì ta hy vọng chúng ta có thể đàm phán tiếp." 30% lợi nhuận của Thiên Thượng Nhân Gian cũng đã là gần ba trăm vạn lượng bạc một năm. Đối với Cẩm y vệ mà nói thì đây chính là số tiền rất cần thiết đối với họ. 

Lưu Phong híp mắt cười nói: "Đại nhân, ngươi không thể dùng thái độ này mà đàm phán được. Đàm phán như vậy hình như là có chút cưỡng ép ta."

Bạch Thọ lúc này mới ý thức được mình đã có chút lỡ lời, vội vàng cười giả lả, nói: "Ha ha, bổn quan có chút nóng vội. Bất quá những lời ta nói ra cũng là ý của Phùng Nguyệt đại nhân."
Lưu Phong nở nụ cười nói: "Đại nhân, ta nghĩ thế này không biết có đúng hay không nhưng có thể giải thích thế này: Cẩm y vệ giờ đây rất thiếu tiền cho nên muốn hợp tác với Thiên Thượng Nhân Gian?"

Bạch Thọ do dự một chút nói: "Cũng có thể nói như vậy. Cẩm y vệ chính là đại biểu cho lực lượng quân sự của hoàng triều. Kinh phí hàng năm cũng hơn một trăm vạn lượng. Vốn trước kia chi trả cho Cẩm y vệ chính là nội khố của hoàng triều. Nhưng bây giờ tình thế đã đổi khác, nội vụ khố đang làm khó dễ cho Cẩm y vệ. 

Vương Bảo Nhi kinh ngạc nói: "Nội vụ khố làm sao dám làm khó dễ Cẩm y vệ?" Theo nhận thức của Vương Bảo Nhi thì Cẩm y vệ chính là lực lượng quan trọng nhất hoàng triều, ai dám làm khó chứ? 

Lưu Phong cũng tương tự như vậy, hắn muốn biết nguyên ủy bên trong. Nội vụ khố làm sao dám đối đầu với Cẩm y vệ. 

Bạch Thọ thấy hai người trố mắt ra nhìn hắn, vội giải thích: "Hai vị có điều chẳng biết. Hiện nay chưởng quản của nội vụ khố chính là Hoàng Hoàng đại nhân cũng là người của Hoàng thái tôn. Mà tiền thu nhập của nội vụ khố chính là từ tiền thu thuế và hoàng thương chuyển sang."

Lưu Phong lại càng thêm mơ hồ. Cẩm y vệ là quan phẩm lợi hại nhất tại hoàng triều. Hoàng thái tôn đúng ra phải lôi kéo họ mới đúng chứ? 

Bạch Thọ tựa hồ nhìn ra vẻ nghi hoặc của Lưu Phong, giải thích tiếp: "Hoàng thái tôn không phải là không muốn lôi kéo chúng ta. Tuy nhiên Cẩm y vệ không giống với những cơ quan khác. Chúng ta chỉ tuân lệnh của đương kim thánh thượng mà thôi. Hơn nữa bệ hạ đối với vây cánh của các thành viên hoàng tộc khác luôn tối kỵ."
Vương Bảo Nhi nghe vậy chen ngang vào: "
Đại nhân, ta càng nghe thì lại càng thấy hồ đồ. Cuối cùng là như thế nào? Hoàng thái tôn cho dù không thể lôi kéo các ngươi về phía mình cũng không nên đối nghịch với các ngươi như vậy chứ?"

Bạch Thọ ánh mắt thâm trầm liếc nhìn Lưu Phong, đoạn nói: "Hoàng thái tôn đích xác là không muốn cùng Cẩm y vệ chúng ta đối lập nhưng mà hắn cũng không còn sự lựa chọn nào khác được."

Nói đến đây, Lưu Phong đã hiểu được phần nào sự việc. Có người bức bách Hoàng thái tôn gây ra chuyện đối lập với Cẩm y vệ. Hiện nay tại hoàng cung, người có khả năng tác động nhiều nhất đến Hoàng thái tôn chính là Thái tử phi, ngoại trừ người đàn bà này ra không còn ai khác nữa. 

Bạch Thọ nói vòng vo nãy giờ thực ra là chỉ muốn nói cho hắn biết người đàn bà này muốn đối phó với hắn, muốn đoạt lấy Thiên Thượng Nhân Gian. 

"Đại nhân, ta nghĩ ta đã hiểu được ý tứ của người." Lưu Phong trầm giọng nói tiếp: "30% tiền lời cũng có thể thương lượng được tuy nhiên phải cho ta thấy một chút thực lực bên phía các người mới được."

Vương Bảo Nhi vẫn không hiểu, gãi gãi đầu hỏi: "Đại ca, cuối cùng là như thế nào? Sao đệ cứ mơ mơ hồ hồ, không hiểu gì cả?"


Lưu Phong tức muốn nổ cả mắt, trừng mắt nhìn hắn nói: "Còn cái gì nữa mà không hiểu? Thái tử phi đã đặt Thiên Thượng Nhân Gian vào trong mắt của mụ."

"Thái tử phi?" Vương Bảo Nhi hít một hơi, sắc mặt kinh hoàng: "Đại ca, chuyện thật là không tốt. Thái tử phi mặc dù chỉ là một nữ nhân nhưng năm đó là thê tử của thái tử điện hạ, bây giờ lại là người nuôi dạy Hoàng thái tôn. Nếu nàng ta muốn đối phó với chúng ta. E là. thôi rồi."

Bạch Thọ nhìn Vương Bảo Nhi với một ánh mắt khinh thường, sau đó chuyển sang nhìn Lưu Phong nói: "Công tử nghĩ thế nào?"

"Trời sập xuống thì chống đỡ, có gì mà phải sợ cơ chứ" Lưu Phong lạnh lùng nói. 

Ánh mắt của Bạch Thọ lộ ra một tia hân thưởng, cười nói: "Công tử quả nhiên là có khí phách."

"Bạch đại nhân, nói nhiều như vậy nhưng người vẫn chưa trả lời ta. Ta muốn nhìn thấy thực tế một chút. Không thể chỉ nói suông." Theo bản năng của Lưu Phong mà tính toán thì hắn tuyệt không tin vào những lời hoa ngôn xảo ngữ, chuyện gì cũng vậy, phải mắt thấy tai nghe mới tin. 

Bạch Thọ nâng chung trà lên miệng, uống một ngụm, chậm rãi nói: "Công từng đã từng nghĩ đến chuyện làm quan?"

"Làm quan?" Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Tại hạ không hiểu tại sao đại nhân lại hỏi như vậy?"

Bạch Thọ nhìn chằm chằm vào mắt Lưu Phong, nói: "Công tử, chân nhân trước mặt tuyệt không dám nói sai. Bổn quan là thay mặt Phùng đại nhân mời công tử, chỉ cần người nguyện ý là có thể ngay lập tức trở thành Cẩm y vệ."

Lưu Phong hơi giật mình. Ý tứ của Bạch Thọ rất rõ ràng. Chỉ cần mình gật đầu thì sẽ trong nháy mắt có thể trở thành quan viên của Quốc An cục. Nếu là kiếp trước thì cho dù nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ đến điều này. Bất quá sau khi sống lại lão thiên đối với hắn quả là có chút ưu đãi. 

So với Lưu Phong trầm tĩnh, im lặng thì Vương Bảo Nhi sau khi nghe Bạch Thọ nói xong, hai mắt sáng rực hấp tấp hỏi: "Đại nhân, Cẩm y vệ là muốn trao cho đại ca ta quan chức gì?"

Điều mà Vương Bảo Nhi cũng là điều mà Lưu Phong đang muốn hỏi. Mặc dù là Cẩm y vệ tuy nhiên cũng chia ra nhiều cấp bậc. Nếu hắn trao cho mình một cấp bậc nhỏ nhoi trong Cẩm y vệ thì cũng không tính làm gì. 

"Công tử yên tâm. Cẩm y vệ nếu đã quyết định cùng công tử thật tình hợp tác thì tự nhiên sẽ làm cho công tử hài lòng. Cẩm y vệ quyết định trao cho công tử chức vị Tuần Sát sử."

"Tuần sát sử?" Vương Bảo Nhi có chút nghi hoặc. Hắn có lục lọi trong trí nhớ mình, hình như chưa từng nghe nói qua Cẩm y vệ có chức quan như vậy. 

"Đại nhân, Tuần sát sử là quan chức gì vậy? Hình như ta chưa hề nghe nói qua?" Vương Bảo Nhi biết Lưu Phong đối với quan chế của hoàng triều không rõ ràng lắm, chỉ sợ hắn bị Cẩm y vệ dở trò hoa dạng, nên lên tiếng nhắc nhở Lưu Phong. 

Quả nhiên là Lưu Phong sắc mặt có chút thay đổi: "Vương huynh, Cẩm y vệ thực sự không có chức vụ Tuần Sát sứ hay sao? 

Vương Bảo Nhi vội vàng trả lời: "Theo đệ biết thì đứng đầu là Chỉ huy sứ nhị phẩm, sau đó là hai người Phó Chỉ Huy sứ tam phẩm. Bốn người Đồng tri tam phẩm. Bốn người Thiêm Sự tứ phẩm. Bốn người Trấn Phủ ngũ phẩm. Mười bốn người Sở Thiên Hộ ngũ phẩm. Dưới đó còn có tướng quân, lực sĩ, giáo úy, pháp đình, ngục giam. Tóm lại là không hề có cái gì là Tuần Sát sử cả. 

Nghe xong Lưu Phong hoàn toàn biến sắc. Bạch Thọ xem ra quả là không có hảo ý thật, thiếu chút nữa đã bị hắn hoa ngôn giảo biện lừa gạt. 

Bạch Thọ thấy sắc mặt Lưu Phong như vậy, hắng giọng một cái, giải thích: "Công tử không nên tức giận, nghe ta giải thích đã. Trước đây quả thật là không có chức danh Tuần sát sử. Chức danh này là sau khi chúng ta thương nghị đã đặc biệt nghĩ ra dành cho một mình công tử." Vốn là lúc đầu Phùng Nguyệt muốn giao cho Lưu Phong chức danh Ngũ phẩm Trấn Phủ ti nhưng sau đó lại lo lắng sẽ gây bất bình cho hạ nhân. Cuối cùng hai người biên ra một cái chức danh gọi là Tuần sát sử. Chức danh này là do Cẩm y vệ thiết lập ra cũng không thông qua triều đình. Rất phù hợp với Lưu Phong. Hắn bây giờ cũng chỉ là áo vải dân thường, không có văn tài khảo nghiệm cũng không có quân công, theo pháp chế của hoàng triều thì không thể làm quan. Cẩm y vệ dựa vào thủ đoạn cũng có thể tùy tiện bố trí cho hắn một chức danh nhưng tối đa cũng chỉ là ngũ phẩm. Mà ngũ phẩm thì tuyệt không thể hấp dẫn Lưu Phong. Tuần sát sử mặc dù chỉ là một chức danh của quan chức biên ngoại nhưng trong Cẩm y vệ lại có thể sánh ngang với Phó chỉ huy sứ. Nói cho dễ hiểu tức là dưới ba người mà trên vạn người. Ngoại trừ không thể sai sử Chánh phó chỉ huy sứ ra thì tất cả quan viên của Cẩm y vệ Lưu Phong đều có quyền sai sử. Tại sao lại cấp cho hắn một quyền lực lớn như vậy? Bởi vì Trương Thiên Sư đã dặn dò bằng mọi cách phải lôi kéo Lưu Phong, thứ hai Cẩm y vệ phải cần Thiên Thượng Nhân Gian để nuôi sống bản thân mình. Từ trước đến nay nội vụ khố mỗi năm chỉ cấp cho Cẩm y vệ một trăm vạn lượng bạc. Bây giờ Thiên Thượng Nhân Gian có thể cho họ gấp ba lần số bạc này. Chuyện này tuyệt đối là hảo sự. 

Nghe Bạch Thọ giải thích xong, Lưu Phong bất giác trong lòng rất mừng rỡ. Trao cho mình quyền thế lớn như vậy đủ để chứng minh rằng Cẩm y vệ thực sự có thành ý. Hơn nữa chỉ là quan chức bên ngoài hoàng triều, không cần phải làm việc nhiều, có thể làm việc khác được. 

Vương Bảo Nhi thì còn lợi hại hơn Lưu Phong về mặt này, hắn chỉ rõ ràng một điều đó là quyền thế của Lưu Phong sẽ rất lớn. 

"Đại ca, chúc mừng. Sau này đệ nên gọi người là Lưu đại nhân mới phải." Vương Bảo Nhi vẻ mặt hưng phấn nói. 

"Vương công tử, nếu ngươi nguyện ý thì cũng có thể làm Cẩm y vệ?"

"Là thật sao?" Vương Bảo Nhi kinh hãi kêu lên, đoạn vội vàng nói ngay: "Đại nhân, ta nguyện ý, ta nguyện ý." Tại thời đại này ai cũng muốn làm Cẩm y vệ cả. 

Đừng xem thường Cẩm y vệ. Người đứng đầu Cẩm y vệ mặc dù chỉ là nhị phẩm nhưng ngay cả một quan viên nhất phẩm trước mặt Chỉ huy sứ Cẩm y vệ cũng không dám làm càn. Đó gọi là quan nhỏ nhưng quyền thế lớn. Vương Bảo Nhi trước kia nằm mơ cũng chỉ là mơ được làm Cẩm y vệ bách hộ mà thôi. 

Bạch Thọ nhìn Lưu Phong một chút, sau đó lại quay sang nhìn Vương Bảo Nhi nói: "Ngươi trước tiên cứ làm bách hộ, thuộc hạ của công tử đi. Sau này có công lao sẽ thăng chức sau." Bách hộ trong Cẩm y vệ biên chế vẫn do hoàng triều quản chế. Bách hộ tương đương với quan viên cửu phẩm trong hoàng triều, một chức quan nhỏ tuy nhiên Cẩm y vệ bách hộ về quyền lực thì ngay cả quan viên thất phẩm cũng không bằng. 

CHƯƠNG 122: TÂM TƯ CỦA THÁI TỬ PHI.

Cảm tạ Hoa hạ Đại đế, cảm tạ liệt tổ liệt tông Vương gia, cảm tạ đại ca, cảm tạ Cẩm y vệ. hạnh phúc như vậy thật là sảng khoái, thật là mãnh liệt. Vương Bảo Nhi cao hứng, hoa chân múa tay vội vàng hướng Bạch Thọ cảm tạ. 
Trước kia Vương Đức Vọng từng nhiều lần muốn cho Vương Bảo Nhi gia nhập quân đội làm quan, nhưng là đều bị hắn cự tuyệt, nguyên nhân chính là khi tham gia vào quân đội, tất trên chiến trường phải chém giết, đây không phải điều mà Vương Bảo Nhi ưa thích. Còn Cẩm y vệ lại khác, có thể áp bức người khác, chuyên môn giám sát người khác, thật là sảng khoái, oai phong. 
"Công tử, ta biết ngươi trong lòng còn có một chút cố kỵ? Tuần sát sử chỉ là một chức quan bên ngoài hoàng triều, phải chăng là không vừa lòng công tử?" 
Lưu Phong cũng không giấu diếm"Đúng là ý tứ này. Người nói Tuần sát sử so với người thì quyền lực cũng tương đương, nhưng không biết ai có thể chứng minh điều này?" 
Bạch Thọ cười giải thích: "Công tử không cần lo lắng, ta tại nơi này có thể điều hành toàn bộ Cẩm y vệ chẳng qua cũng là nhờ có Chỉ huy tuần sát lệnh bài. Cẩm y vệ tôn ti trật tự phân biệt rất rõ ràng. Công tử chỉ cần có lệnh bài này trong tay trong tay tất cũng sẽ có quyền hành như vậy. Hơn nữa, ngày mai Phùng đại nhân sẽ tự mình thông báo toàn thể Cẩm y vệ cao thấp, nói rõ thân phận của ngươi" Nói xong Bạch Thọ hai tay đưa lệnh bài cho Lưu Phong. 
Lưu Phong tiếp nhận lệnh bài, cũng không nhìn kỹ, cho luôn vào ngực áo. 
"Công tử, bổn quan nghĩ rằng ngươi đã đồng ý hợp tác cùng chúng ta rồi, phải không?" Bạch Thọ thấy Lưu Phong nhận lệnh bài, trong lòng không khỏi thở phào một hơi. 
Lưu Phong mỉm cười"Đại nhân có thành ý như thế, tại hạ nếu không đáp ứngthì quả là thiếu hiểu biết. Ba ngày sau chính thức cử hành nghi thức ký hợp đồng?"
"Ký hợp đồng?" Bạch Thọ trong lòng cảm thấy mù mờ. 
Vương Bảo Nhi đi theo Lưu Phong lâu như vậy, từ này cũng đã nghe qua, vội vàng giải thích"Đại nhân, đại ca ta ý muốn song phương ghi các điều khoản trên văn thư" 
Bạch Thọ kinh ngạc nhìn Lưu Phong hỏi: "Công tử, cái này là ý gì?" 
Lưu Phong nói thẳng: "Nếu chỉ nói bằng miệng e là sẽ không có bằng chứng gì. Hợp tác phải có hợp đồng, ghi rõ quyền lợi song phương rõ ràng, để ngày sau khỏi phát sinh chuyện phiền toái, dối trá." 
Bạch Thọ sắc mặt hơi đổi, có chút không hài lòng nói: "Công tử, Cẩm y vệ một lời nói ra tương đương vạn lượng hoàng kim, quyết không nuốt lời." 
Hứa suông thôi sao? Nếu ngươi muốn, ta ngay lập tức hứa cho ngươi 3000 điều, Lưu Phong không cho là đúng, cười cười nói: "Đại nhân, không phải ta không tin. Bất quá làm người ai cũng có quy củ. Nếu là thành tâm hợp tác, thì xá gì một văn thư. Nếu đại nhân thấy khó khăn, người cứ đem lệnh bài về trước, chờ các ngươi quyết định xong, rồi hãy tới tìm ta"Lưu Phong nói xong, liền lấy lệnh bài từ trong ngực áo ra, đưa trở lại. 
Bạch Thọ hơi kinh hãi, thật vất vả mới thuyết phục được Lưu Phong nhận lệnh bài, làm thế nào thu hồi lại được. Căn cứ thông tin tin báo của Cẩm y vệ thì Ma giáo và Yến vương cùng một số thế lực khác cũng đang muốn lôi kéo Lưu Phong thương nghị chuyện hợp tác. Cẩm y vệ nếu bỏ qua cơ hội lần này, sau này rất có thể có nhiều phiền toái.
Thoáng do dự một chút, Bạch Thọ đáp ứng điều kiện của Lưu Phong, ba ngày sau chính thức ký hợp đồng. Nội dung hợp đồng tất nhiên do Vương Bảo Nhi soạn thảo. Tên ăn bám Vương Bảo Nhi tuy không tốt lắm, nhưng trong kinh doanh cũng là hạng nhất lưu, cho hắn soạn hợp đồng, Thiên Thượng Nhân Gian tuyệt đối sẽ chiếm phần hơn. 

Tại ngự hoa viên ở kinh đô hoàng thành, một lão thái thái sắc mặt nhân hậu, đôi mắt khép hờ đang nghe cung nữ diễn tấu khúc Thiên Lại Chi Âm. Đứng chếch ở phía trước về mé phải là một gã khoảng 30 tuổi, bên cạnh là Thái tử phi đang đứng đợi. Thái tử phi mắt phượng, môi son, tóc dài kết thành từng lọn nhỏ, ngọc diện kiều dung, phượng nhãn lấp lánh hữu thần bắn ra thần quang như thiểm điện. Thái tử phi đút cho lão thái thái một trái nho xong, liền nhẹ nhàng xoa bóp chân cho lão thái thái, dáng vẻ hết sức cẩn thận. 
Một lúc lâu, lão thái thái mở to mắt, nhìn Thái tử phi trước mắt, đợi khi tấu nhạc dừng hẳn, khóe miệng lộ vẻ tươi cười: "Điềm nhi, nói đi, tìm lão thái bà ta có chuyện gì?"
 
Thái tử phi ngước đầu lên nhìn thoáng qua lão thái thái, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng nở nụ cười: "Mẫu hậu, ta cũng đã gần bốn mươi tuổi rồi, lão nhân gia còn gọi nhũ danh ta, người khác nghe được kỳ lắm. 
 
Lão thái thái cười ha ha, nói: "
Đúng vậy, thời gian trôi thật nhanh, mới hôm qua vẫn còn là tiểu Điềm nhi hôm nay nháy mắt một cái đã trở thành Thái tử phi. 
 
"Mẫu hậu, trước mặt người, con vĩnh viễn cũng là tiểu Điềm nhi" Thái tử phi nhu thuận nói. 
Lão thái thái đột nhiên thở dài một tiếng nói: "Thái tử thật không may mắn!"
 
Nghe lão thái thái nói đến thái tử, Thái tử phi sắc mặt nhất thời chuyển ảm đạm, đôi mắt trong veo ngân ngấn nước mắt chảy ra. 
 
"Mẫu hậu, cũng trách con không chiếu cố tốt thái tử điện hạ mới để cho người ra đi sớm như vậy." Thái tử phi vẻ mặt áy náy, hơn nữa không nhịn được nước mắt trên mặt chảy xuống. Nguyên lai người này là Thái tử phi, nàng đang hầu hạ lão thái thái-chính là thê tử của Hoa Hạ Đại Đế, Mã hoàng hậu. Mẫu thân Hoa Hạ đại đế đã chết, hôm nay tại hậu cung này, toàn bộ là do Mã hoàng hậu chủ quản. Ngay cả người được thánh thượng sủng ái hiện tại là Ân quý phi cũng không dám trước mặt lão bà này phóng tứ. Thái tử phi cùng Mã hoàng hậu có quan hệ họ hàng, hai người quan hệ rất tốt. Khi nàng lớn lên, Mã hoàng hậu liền đem nàng gả cho thái tử, vốn dĩ muốn nàng đi theo thái tử hưởng phúc, ai dè. 
 
. ai dè thái tử mất sớm, để lại Thái tử phi sống một mình hiu quạnh. Mấy năm nay, Mã hoàng hậu trong tâm rất áy náy. Chính mình mặc dù cho nó vinh hoa phú quý, nhưng cũng để nó phải gánh hết, chịu đựng sự tịch mịch hành hạ. Đều là nữ nhân, Mã hoàng hậu có thể hoàn toàn hiểu rõ sự thống khổ của Thái tử phi. Nhưng trong gia đình hoàng tộc, những thống khổ như vậy cũng phải cam chịu mà thôi. Bởi vậy trong tâm rất áy náy, cho nên mấy năm nay Mã hoàng hậu đối với Thái tử phi rất cưng chiều, tất cả mọi chuyện nàng yêu cầu đều đáp ứng. 
 
Mã hoàng hậu đỡ Thái tử phi đứng lên, khẽ an ủi: "Điềm nhi, thái tử tự mình bệnh nặng, không can hệ gì đến ngươi. Mấy năm nay thật đã làm khổ ngươi. Được rồi, cháu trai ta gần đây thế nào? Bệ hạ không phải đang trách phạt nó sao?"
 
Thái tử phi vội vàng lau đi nước mắt nói: "Hoàng thái tôn gần đây biểu hiện rất tốt, phụ hoàng cũng nhiều lần khen ngợi hắn."
 
Ngừng lại một chút, Mã hoàng hậu hỏi: "Điềm nhi, ngươi đã mấy ngày không đến thăm lão thái bà ta, hôm nay đến có chuyện gì vậy?"
 
Thái tử phi nghe vậy, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, vội nói: "Mẫu hậu thứ tội, Điềm nhi gần đây phải dạy dỗ Hoàng thái tôn, chậm trễ thăm viếng mẫu hậu, xin mẫu hậu trách phạt."
Mã hoàng hậu mỉm cười, kéo Thái tử phi lại nói: "Điềm nhi, người không cần phải đa lễ. Hoàng thái tôn tương lai sẽ kế thừa ngôi vị, ngươi dụng tâm dạy hắn là đúng lắm."
 
"Mẫu hậu, người nói bệ hạ nhất định sẽ truyền ngôi cho Hoàng thái tôn sao?"
 
Mã hoàng hậu sắc mặt nhất thời đại biến, hừ một tiếng nói: "Điềm nhi, ta đối với ngươi đã nói bao nhiêu lần rồi, hậu cung không được bàn chuyện triều chính, chuyện Hoàng thái tôn bệ hạ tự có cách an bài. Chúng ta chỉ cần quản lý hậu cung cho tốt là được."
 
Thái tử phi thấy Mã hoàng hậu nổi giận, trong lòng cả kinh, vội vàng quỳ xuống đất tạ tội. 
 
Mã hoàng hậu lần này không đỡ nàng dậy, mà trầm giọng nói: "Điềm nhi, ta biết ngươi là mẫu thân, tâm tư khó xử, nhưng có một số việc chúng ta không nên tham dự vào. Hiện tại là lúc phong ba bão táp nhưng hết thảy mọi chuyện đã có bệ hạ làm chủ, ngươi thân là nữ nhân, thiết nghĩ không thể tham gia hoàng triều chính sự. Nếu không, chỉ có thể làm cho việc ngày càng phức tạp thêm."
"Điềm nhi xin ghi nhớ lời mẫu hậu dạy bảo" Đối mặt với vị lão thái thái đứng đầu hậu cung, mẫu nghi thiên hạ này, Thái tử phi không dám có chút chậm trễ. 
 
"Đứng lên đi" Mã hoàng hậu nhẹ giọng nói với người hầu phía sau: "Các ngươi lui ra hết đi."
 
Tất cả các cung nữ và thái giám đều lui xuống, Mã hoàng hậu kéo Thái tử phi đến bên người hỏi: "Điềm nhi, nói đi, hôm nay ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Thái tử phi thoáng do dự nói: "Mẫu hậu, Điềm nhi hôm nay đến đây, xin mẫu hậu đứng ra làm chủ hôn"
"Chủ hôn" Mã hoàng hậu hứng thú hỏi"Nói nghe thế nào? Mấy năm nay thái bình thịnh vượng, không giống năm nào còn có thể đi theo bên người Hoa Hạ đại đế đề xuất chủ ý này nọ. Mấy năm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net