Hi Du Hoa Tùng2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2 - Chương 11: Tình Địch.

Dịch: Charming Eye

Biên dịch, biên tập: Phong Nguyệt Tà

Convert: daitri_giangu, thuyuy12

Nguồn: 4vn

Hừ, con trâu chết này xem ra cũng không phải là tốt lành gì cả, lần đầu tiên gặp mặt mà đã thốt ra lời khó nghe. Lưu Phong nghĩ vậy bất giác sắc mặt có chút khó coi nhưng vì nể mặt tôn trưởng nên cũng không nói gì.

Trương Mỹ Nhân có chút kỳ quái, Hồng Đức lão đạo tựa như là có ác cảm đối với Lưu Phong, chẳng lẽ trước đây hai người này đã có hiềm khích với nhau?

Nhưng giả thiết này cũng lập tức bị Trương Mỹ Nhân gạt bỏ. Hồng Đức lão đạo tại tu chân giới địa vị cực cao, có thể sánh ngang với chưởng môn nhân của Huyền Tâm chánh tông, ngày thường cũng rất khi xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, làm sao có thể cùng Lưu Phong có mâu thuẫn được chứ.

Mà nói đi thì cũng phải nói lại, Lưu Phong dù cho có thế nào thì cũng là đệ tử của Phiêu Hương cốc, đánh chó cũng phải nể mặt chủ nhà. Lão mũi trâu kia trước mặt ta cố ý chế nhạo Lưu Phong, nếu ta không lên tiếng nói vài câu thì họ lại cho rằng Phiêu Hương cốc của ta tất không có ai chủ trì.

"Hồng Đức chân nhân khéo nói đùa, nói về Thiên đạo thì không chỉ Phong nhi mà ngay cả ta cũng không dám tự xưng là thấu hiểu Thiên đạo. Nói như thế không khỏi có chút cuồng ngôn hay sao." Trương Mỹ Nhân lạnh lùng cười cười mà nói.

Hồng Đức chân nhân nghe vậy, phản ứng đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó mỉm cười:

- Tiên tử nói thật hữu lý, lão đạo nói quả thật là có chút cuồng vọng.

Huyền Tâm chánh tông vốn là đệ nhất tông phái tại tu chân giới vốn cũng không cần phải e ngại Phiêu Hương cốc thế nhưng Xà Hạt tiên tử nổi danh thủ đoạn độc ác, là một nhân vật không nên trêu chọc vào, cho nên hắn cũng không muốn gây hấn. Hơn nữa lần này hắn hạ sơn chính là phụng mệnh chưởng giáo sư huynh đến đây đàm phán, hợp tác với Trương Mỹ Nhân. Đương nhiên sẽ không vì một tên đệ tử bên ngoài mà cùng Trương Mỹ Nhân dẫn tới động thủ.

Trương Mỹ Nhân tự nhiên cũng hiểu được là chỉ nên dừng ở đây, không nên tiếp tục làm căng thẳng vấn đề nữa, lập tức quay sang nói với Lưu Phong:

- Phong nhi, vị này chính là đệ tử đắc ý của Huyền Tâm chánh tông chưởng giáo chân nhân Thiên Tâm. Vị này la cao đồ của Thủy Nguyệt đại sư Đình Nhi . Xét về bối phận thì đều là sư huynh sư tỉ của ngươi.

Lưu Phong lúc này mới để ý bên cạnh Đình Nhi còn có một vị hộ hoa sứ giả. Người này dáng người cao lớn, tướng mạo anh tuấn, nghi biểu bất phàm. Mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều toát lên vẻ tiêu sái ung dung, sánh vai đứng cùng Đình Nhi quả thật là một đôi thần tiên quyến lữ.

" Sư đệ xin ra mắt Thiên Tâm sư huynh, Đình Nhi sư tỉ." Lưu Phong cung thân nói.

Đình Nhi có chút thất vọng, trước kia Lưu Phong đối với mình đều thân mật gọi là tỷ tỷ, nay như thế nào lại làm như là mới gặp nhau, quá là xa lạ.

Lần này xuống núi vốn là chỉ cần một mình Hồng Đức chân nhân bất quá Đình Nhi cũng nhân cơ hội này đòi đi theo xuống núi.

Kỳ thực mục đích nàng xuống núi rất đơn giản, chính là để tìm Lưu Phong.

Về phần Thiên Tâm hạ sơn đương nhiên là để đóng vai hộ hoa sứ giả.

Thiên Tâm đã từ Thủy Nguyệt mà biết được sự tình Đình Nhi cự tuyệt bản thân mình chính là vì tên tiểu tử Lưu Phong này. Hôm nay gặp mặt quả thật là cũng không tệ. Xem ra mị lực của hắn đối với nữ tử cũng rất ghê gớm. Cũng còn may, nếu luận về tu vi thì hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của mình.

"Xú tiểu tử, người dám tranh đoạt nữ nhân của ta. Để xem ta chỉnh ngươi như thế nào nhé." Thiên Tâm từ khi nhập môn tu luyện cho đến nay thì chưa bao giờ thất thủ, hắn lạnh lùng nhìn Lưu Phong nói:

- Lưu Phong sư đệ, nghe danh đã lâu, không bằng gặp mặt, hạnh ngộ hạnh ngộ.

"Nghe danh không bằng gặp mặt?" Lưu Phong cảm thấy nao nao trong lòng, lời này hẳn là bao hàm thâm ý, có lẽ tên này đã sớm biết được chuyện của ta và Đình Nhi.

"Thiên Tâm sư huynh, sư tôn của người là tu chân đệ nhất nhân, sư huynh có được sư phụ như vậy xem ra tiền đồ sẽ thênh thang rộng mở." Ý tứ của Lưu Phong rất đơn giản, hắn chính là muốn ám chỉ Thiên Tâm bất quá là chỉ dựa vào danh tiếng của sư phụ mà thôi còn bản thân hắn thì chẳng có gì đặc biêt cả.

Thiên Tâm nghe vậy có chút tức giận, đang muốn mở miệng thì Đình Nhi tiến lên nhìn Lưu Phong:

-Đệ đệ, đã lâu không gặp hay là ta tìm chỗ nào hàn huyên một lát nhé.

"Hàn huyên? Chẳng lẽ ngươi định chính miệng nói cho ta biết là ngươi và Thiên Tâm đã đính ước?" Lưu Phong bất giác cảm thấy đau đầu, chuyện này dù sao cũng không thể tránh né được. Hơn nữa trước kia tại Vân Mộng trạch cũng chỉ là nói chuyện thân mật mà thôi, đã có gì vượt quá lễ giáo đâu, nàng cùng Thiên Tâm đính ước cũng là chuyện bình thường.

Nhớ tới chuyện cũ, Lưu Phong cảm thấy rất hối hận, nếu biết có ngày như hôm nay thì hắn đã tìm cách cùng Đình Nhi gạo nấu thành cơm, ván đã đóng thành thuyền thì đâu đến nỗi đau đầu như bây giờ.

"Nói chuyện thì nói chuyện, sợ cái gì cơ chứ, trước hết nghe xem ngươi nói gì đã." Lưu Phong thản nhiên nói:

- Được rồi, nếu Đình Nhi sư tỷ yêu cầu, đệ cung kính không bằng tuân mệnh.

Trương Mỹ Nhân lúc này mới biết Lưu Phong cùng Đình Nhi đã sớm biết nhau, không trách hai người vừa thấy nhau nàng đã nhận thấy trong mắt họ có gì đó khác lạ. bây giờ đã hiểu được thì ra là đôi cẩu nam nữ này đang liếc mắt đưa tình.

Nghĩ thông suốt được điều này, Trương Mỹ Nhân cũng hiểu được vì sao Hồng Đức đạo nhân có ý bêu xấu Lưu Phong. Cũng hiểu vì sao Thiên Tâm nhìn Lưu Phong với ánh mắt thù địch.

"Xú tiểu tử qua nhiên là lắm đàn bà thích. Bất quá lần này ngươi gặp phiền toái lớn rồi đây." Trương Mỹ Nhân âm thầm bật cười. Đình Nhi và Thiên Tâm là chuyện Huyền Tâm chánh tông đã an bài hết thảy, ngươi làm sao có thể chen chân vào được.

Mắt nhìn thấy Đình Nhi sóng vai cùng Lưu Phong chuẩn bị rời khỏi, Thiên Tâm nóng lòng, thân ảnh lập tức chớp động đứng trước mặt Đình Nhi ngăn cản:

- Đình Nhi , muội không thể cùng một nam tử xa lạ ở chung một chỗ được.

Đình Nhi sắc mặt bình thản, khẽ nhíu mày:

- Thiên Tâm sư huynh, chuyện của ta không cần ngươi quản.

Thiên Tâm nóng lòng vội hỏi:

- Đình Nhi chẳng lẽ muội đã quên những lời dặn dò của Thủy Nguyệt sư thúc?

"Mẹ nó, ngươi là cái thứ gì mà dám cản đường lão tử chứ." Lưu Phong nhìn gã Thiên Tâm mặt trắng mà trong lòng nổi giận, chẳng qua hắn đánh không lại chứ nếu không đã dạy cho tên mặt trắng này một bài học.

Đình Nhi hừ lạnh một tiếng:

-Thiên Tâm sư huynh, ngươi không nên mang sư tôn ra uy hiếp ta. Ta không phải là một tiểu hài tử nữa. Làm như thế nào ta tự có định kiến. Còn chúng ta mặc dù là sư huynh muội thế nhưng ngươi cũng nên chú ý một chút về cách xưng hô. Sau này xin gọi ta là Đình Nhi sư muội.

Lưu Phong vừa nghe như vậy trong lòng xuất hiện một chút hy vọng. Đình Nhi dường như đối với vị hôn phu tương lai của mình có chút chán ghét.

Hồng Đức đạo nhân cũng lên tiếng:

Đình Nhi, ngươi thế nào lại nói chuyện với sư huynh như vậy? Dẫu sao đi nữa thì các ngươi sau này cũng sẽ trở thành phu thê.

Trước khi hạ sơn chưởng giáo sư huynh đã dặn dò hắn phải để mắt vun đắp cho Đình Nhi và Thiên Tâm. Ai mà biết được tới đây lại gặp phải một tên xú tiểu tử xen vào làm cho Đình Nhi trở nên lạnh lùng với Thiên Tâm.

Lưu Phong bĩu môi:

- Hồng Đức tiền bối, người nói lời này xem ra có chút không đúng, Đình tỷ tỷ và Thiên Tâm sư huynh vốn là sư huynh muội, Đình tỷ tỷ muốn Thiên Tâm gọi là sư muội thì có gì sai?

Chứng kiến thấy thái độ của Đình Nhi đối với Thiên Tâm, Lưu Phong liền chuyển đổi cách xưng hô với Đình Nhi sang thành Đình tỷ tỷ cho hai tên mũi trâu này tức tối một phen.

Thiên Tâm thấy hết lần này đến lần khác Lưu Phong gọi là Đình tỷ tỷ, xem ra tình huống quả thật là không hay rồi.

Hồng Đức đạo nhân vốn là muốn cất lời giáo huấn Lưu Phong nhưng thấy Trương Mỹ Nhân đứng bên cạnh, cũng không thể làm gì hơn, chỉ hừ lạnh một tiếng mà thôi.

"Đệ đệ, chúng ta đi." Đình Nhi thấy Lưu Phong thái độ đối với mình đã có chút thân thiện, lập tức muốn rời khỏi đây cùng hắn hàn huyên tâm sự cho thỏa nỗi nhớ mong.Dịch: Charming Eye

Biên dịch, biên tập: Phong Nguyệt Tà

Convert: daitri_giangu, thuyuy12

Nguồn: 4vn

Lưu Phong mỉm cười:

- Đình tỷ tỷ, chúng ta ra hậu hoa viên nhé, cảnh sắc nơi đó thật là đẹp.

Nói xong Lưu Phong lớn mật nắm lấy tay nàng kéo ra ngoài.

Trước khi bước ra ngoài, hắn không quên liếc mắt khinh bỉ nhìn Thiên Tâm một cái, trong lòng vui sướng nghĩ: "Ngươi làm sao tranh đoạt nữ nhân với ta được chứ."

Thiên Tâm tức giận đến nỗi dậm chân xuống đất hướng sang Hồng Đức đạo nhân cầu cứu:

- Sư thúc, người cũng nên quản Đình Nhi sư muội một chút.

Trương Mỹ Nhân nghe vậy, cười nói:

-Không cần lo lắng, Đình Nhi và Phong nhi chỉ là hàn huyên một chút. Phong nhi cũng không phải là hạng cùng hung cực ác, không lẽ Thiên Tâm sư điệt lại sợ hắn ăn thịt mất Đình Nhi hay sao?

Thiên Tâm nghĩ thầm, quả là đúng như vậy, hắn chỉ sợ Lưu Phong ăn thịt mất vị hôn thê tương lai của mình. Bất quá cũng không dám nói ra. Xà Hạt tiên tử là ai cơ chứ, e là cả sư tôn của mình cũng phải e dè vài phần.

Hồng Đức đạo nhân miễn cưỡng nở một nụ cười:

-Thiên Tâm, ta biết ngươi lo lắng cho Đình Nhi nhưng ngươi đừng quên nơi đây là Phượng viên, Đình Nhi nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.

Hồng Đức đạo nhân đặc biệt nhấn mạnh hai chữ 'Phượng viên' nhắc nhở hắn không nên vì mối tư tình với Đình Nhi mà đắc tội với Trương Mỹ Nhân, phá hỏng đại sự.

Lưu Phong và Đình Nhi đi thẳng đến hậu hoa viên mới dừng lại, bất quá hai người đều có chút ngại ngùng, không biết nên cất lời như thế nào.

Hai người thực ra trong lòng đều có rất nhiều điều muốn hỏi đối phương nhưng không sao mở miệng hỏi được.Lưu Phong thì muốn hỏi Đình Nhi tại sao cùng Thiên Tâm đính ước, Đình Nhi thì muốn hỏi Lưu Phong vì sao lần trước rời khỏi Vân Mộng trạch mà không một lời từ biệt..

"Đình tỷ tỷ, ta có một vấn đề muốn hỏi tỷ, xin tỷ hãy trả lời ta" Lưu Phong cuối cùng cũng phải phá vỡ sự im lặng, lên tiếng trước tiên.

Đình Nhi thấy Lưu Phong đột nhiên nghiêm túc cất lời cũng không biết hắn muốn hỏi cái gì:

- Đệ đệ, ngươi muốn hỏi cái gì xin cứ hỏi.

"Tỷ thật sự chỉ thích đệ là đệ đệ của tỷ thôi sao?" Lưu Phong vốn là muốn trực tiếp hỏi về chuyện Đình Nhi và Thiên Tâm đính ước nhưng cảm thấy có chút thất thố nên thăm dò nàng trước.

Đình Nhi không phải là ngốc, đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn có thâm ý, nhưng nàng là một nữ tử ngây thơ trong trắng, lúc này cũng không biết phải trả lời hắn như thế nào.

Lưu Phong thấy Đình Nhi thủy chung vẫn không trả lời, trong lòng cảm thấy chua xót, cắn răng hỏi:

- Tỷ như thế nào không trả lời. Vậy đệ xin chúc tỷ cùng Thiên Tâm hai người ....hạnh phúc..

Rốt cuộc cũng nói ra được điều này Lưu Phong cảm thấy tâm trạng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Đệ đệ, ngươi vừa nói cái gì?" Đình Nhi nghe vậy lập tức nóng nảy, bất chấp xấu hổ, nắm chặt tay của hắn la lên:

- Ta và Thiên Tâm đính ước từ lúc nào? Ngươi nghe ai nói vậy?

Lưu Phong thấy Đình Nhi phản ứng kịch liệt, lại nghĩ đến thái độ của nàng đối với Thiên Tâm, mơ hồ hiểu được một chút:

- Đình tỷ tỷ, nói như vậy là tỷ và Thiên Tâm có đính ước hay không?

"Đương nhiên là không có." Đình Nhi có chút tức giận nói.

- Là ai nói với ngươi chuyện ta với Thiên Tâm đính ước? Ta sẽ tìm hắn tính sổ.

Tin tức này Lưu Phong biết từ đại sư tôn Tần Thủy Dao. Lưu Phong suy nghĩ một chút, quyết định không nên nói cho Đình Nhi biết, tránh cho Đình Nhi và đại sư tôn phát sinh mâu thuẫn.

- Đệ cũng chỉ là nghe đồn đãi như vậy thôi, bây giờ đệ đã chứng thực được đây là tin đồn nhảm. Đệ an tâm rồi.

"Hừ!" Đình Nhi dùng ngón tay mảnh dẻ của mình dí lên trán Lưu Phong :

- Ngươi thực sự tin lời đồn đãi không có căn cứ ư?

Lưu Phong cười cười, nắm tay nàng, nghiêm mặt:

- Kỳ thật đệ cũng không tin...đệ chỉ muốn biết thực tâm của tỷ mà thôi.

Sự thật đã được chứng minh, Lưu Phong hoàn toàn yên tâm nhưng trong lòng có chút suy nghĩ, không hiểu vì sao đại sư tôn lại phải gạt hắn.

Chẳng lẽ nàng cũng không muốn hắn và Đình Nhi thành một đôi? "Ta khinh, mẹ nó, không ai quản được chuyện của ta cả."

"Đệ đệ, ngươi đang có tâm sự gì vậy?" Đình Nhi thấy Lưu Phong nhíu mày, vội hỏi.

Lưu Phong không muốn nàng biết được suy nghĩ của mình vội vàng cười giả lả:

- Không có gì, đệ đang suy nghĩ đến Thiên Tâm sư huynh thấy tỷ cùng đệ nắm tay nhau rời khỏi đại điện chắc là đang tức tối lắm đây.

Đình Nhi nghe nhắc đến Thiên Tâm không khỏi cảm thấy chán ghét:

- Đệ đệ, lâu nay ta không được nghe ngươi kể chuyện nữa, bây giờ mau kể cho ta nghe đi.

Lưu Phong cười hì hì, vuốt ve bàn tay của Đình Nhi :

- Hôm nay đệ không kể chuyện buồn mà sẽ kể cho tỷ nghe một câu chuyện tiếu lâm.

Đình Nhi gật đầu:

- Hay lắm, đệ mau kể đi.

Lưu Phong suy nghĩ một chút, bắt đầu kể:

- Có một ngày kia, con voi thấy con lạc đà bèn cười ầm lên khoái trá, chế giễu lạc đà: "Hô hô con gì mà buồn cười thế kia? 'Ti' mọc trên lưng." Lạc đà bèn chửi lại voi: "Còn đỡ hơn mày, 'chim' mọc trước mặt. Con rắn đi ngang qua thấy thế lăn ra cười sằng sặc. Con voi tức quá chỉ con rắn nói: "Mày là cái đồ mặt mọc trên 'chim', không đủ tư cách để cười tao.

Chuyện đã kể xong nhưng Đình Nhi không hề buồn cười, nàng cảm thấy mờ mịt không hiểu gì cả:

-Đệ đệ, 'ti' là cái gì? 'chim' mọc trên mặt là sao??? Tỷ không hiểu.

Lưu Phong nghe vậy, một trận buồn bực nổi lên, người cổ đại sao ngu thế không biết.

Bất quá điều này cũng nói lên Đình Nhi thật sự là thuần khiết. Nếu cũng nói đùa như vậy mà là nữ nhân không đứng đắn ắt sẽ hiểu 'ti' và 'chim' có ý nghĩa gì.

"Đình tỷ tỷ, tỷ muốn biết thì để đệ giải thích" Lưu Phong cười cười nói.

Đình Nhi mỉm cười:

- Đương nhiên là ta muốn biết.

Đình Nhi biết Lưu Phong một khi mở miệng ắt sẽ có thêm nhiều điều thú vị.

"Không thể nói lớn được, tỷ cúi sát đầu xuống, đệ sẽ nói cho người nghe."

Đình Nhi nhìn Lưu Phong bộ dáng thấn bí, úp úp mở mở, trí tò mò nổi lên, lập tức ghé sát đầu vào miệng hắn.

Lưu Phong nghiêm mặt đoạn giải thích cho nàng ý nghĩa của câu chuyện.

"Phì !"

"Đệ đệ, ngươi thật là xấu. Cái này mà cũng nói ra được." Đình Nhi khẽ cắn môi, cúi mặt xuống, khuôn mặt hiện lên vẻ thẹn thùng.

Lưu Phong cười hì hì:

- Cái này không thể trách đệ được, tỷ muốn nghe nên đệ giải thích, tỷ bây giờ đã hiểu được ý tứ của câu chuyện này chưa?

"Đáng ghét!"

Đình Nhi vung quyền đánh vào ngực Lưu Phong, giả vờ tức giận:

- Ngươi thật là.. tiểu bại hoại, nói đùa gì đâu chứ, rõ là lưu manh, vô lại.

Lưu Phong đột nhiên hai tay ôm lấy ngực, kêu lên thảm thiết: "Aaaa!"

Đình Nhi luống cuống vội vàng hỏi:

- Đệ đệ, ngươi làm sao vậy? Là ta đả thương ngươi hay sao?

--------------------------------------------------------------------------------

Dịch: Charming Eye

Biên dịch, biên tập: Phong Nguyệt Tà

Convert: daitri_giangu, thuyuy12

Nguồn: 4vn

Lưu Phong trong lòng cố nín cười, Đình Nhi quả thật là ngây thơ, bình thường thông minh như thế, vậy mà bây giờ nhẹ nhẹ đánh hắn, lại còn tưởng làm hắn bị thương.

Đương nhiên đây đúng là như hắn dự liệu.

Làm bộ bị thương, chiếm chút tiện nghi, ăn chút đậu hũ. Lưu Phong tiện tay gục đầu vào ngực Đình Nhi , mùi thơm từ người nàng nhất thời tiến vào mũi hắn, bộ ngực đầy đặn mềm mại, hoàn toàn tiếp xúc với hắn. Một cảm giác nóng bỏng từ ngực Đình Nhi truyền sang mặt Lưu Phong, lửa dục trong lòng hắn cũng như thế bắt đầu nhen nhóm lên.

Thanh niên 18 tuổi, huyết khí phương cương, trong hoàn cảnh như thế này, Lưu Phong chỉ còn biết cam chịu, không thể kìm nén được, hạ thân bắt đầu bành trướng nổi lên.

Đình Nhi đột nhiên cảm giác được có vật gì đó cưng cứng đâm vào bụng mình, nhìn xuống chỉ thấy đũng quần của Lưu Phong có một cây đoản côn dựng đứng lên.

"A!" Đình Nhi sắc mặt sợ hãi, vội vàng bỏ hắn ra gắt giọng:

- Ngươi là tiểu bại hoại, đại sắc lang.

Lưu Phong cười hinh híc. Tay nắm chặt lấy chân của Đình Nhi không cho nàng chạy, giải thích:

- Không cần khẩn trương. Đây là vũ khí bí mật của đệ 'nhất trụ kình thiên'.

Lưu Phong bổn cũ soạn lại, dùng cách đối phó với tam sư tôn trước kia hồ lộng Đình Nhi .

Ai ngờ Đình Nhi không phải là tam sư tôn, trừng mắt nhìn hắn, giận dữ nói:

- Đại bại hoại, ngươi nghĩ rằng ta không biết cái... cái....vật đó là thứ quỷ gì sao? Gì mà ' nhất trụ kình thiên'???

Lưu Phong nghe vậy dở khóc dở cười.Xem ra sau này nữ nhân khác nhau cũng phải sử dụng thủ đoạn khác nhau mới được. Lưu Phong rốt cuộc nghe Đình Nhi kêu lên đã tỉnh ngộ.

Bất quá trước mắt phải giải thích với nàng như thế nào đây. Tránh để cho nàng có ấn tượng về mình là đại bại hoại, đại sắc lang.

"Đình tỷ tỷ, vừa rồi là chuyện....cũng không phải là đệ cố tình, nó chỉ là phản ứng của một nam nhân bình thường thôi." Lưu Phong cũng cảm thấy bối rối, không biết nên nói như thế nào là tốt.

"Xấu hổ chết đi được." Đình Nhi nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, thân thể khẽ bủn rủn, tim đập mạnh. Đối với phản ứng của Lưu Phong vừa rồi nàng hiểu rất rõ. Trước đó vài ngày Thủy Nguyệt đại sư đã giải thích với nàng về chuyện nam nữ giao hoan cùng song tu.....như thế nào. Lúc trước còn chưa hiểu rõ nhưng bây giờ nhìn thấy 'nhất trụ kình thiên' của Lưu Phong lập tức hiểu ngay.

"Đệ đệ, ta đi trước. Hôm nào sẽ gặp lại sau. Sợ rằng ta đi thời gian quá lâu, Hồng Đức sư bá sẽ trách cứ." Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách. Đình Nhi cố gắng quên đi cảnh tượng vừa rồi, nhưng vật nọ cứ mặc nhiên xuất hiện trong đầu nàng.

Lưu Phong biết nàng vốn ngây thơ trong trắng, nay nhìn thấy được...cũng không khỏi run sợ, mỉm cười nói:

- Hảo, vậy Đình tỷ tỷ về trước, ngày mai đệ sẽ tìm tỉ nói chuyện phiếm.

Đình Nhi cố gắng bình tĩnh:

- Được rồi, ngày mai sẽ nói chuyện với đệ.

Đình Nhi đi rồi, đũng quần của Lưu Phong vẫn thắng tắp dựng đứng lên, xem ra còn lâu mới trở lại bình thường.Lưu Phong thầm nghĩ trong lòng, hay là mau mau kết thúc thân xử nam của mình. Nếu cứ để tình trạng này kéo dài mà không được phát tiết, nghe nói có thể bị liệt dương.

Sống tại thời đại mỹ nữ nhan nhản như thế này hắn quả thật là không cam lòng trở thành thái giám.

Chừng nào chưa kết thúc được kiếp sống trinh nguyên của mình thì hắn vẫn cảm thấy đau đầu. Lúc trước tới Giang Nam hắn đã có chủ ý, thậm chí còn tìm đến thanh lâu để giải quyết. Bất quá lần đó không thành.

Lần đó bị Xuân Hạnh lừa gạt, sau này trở thành thiếu gia của Phượng viên, mấy tháng nay hắn đối với nữ tử thanh lâu đã không còn cảm thấy hứng thú nữa.

"Người mẹ trẻ? Không sai. Đây cũng là một giải pháp." Lưu Phong sực nhớ đến nha hoàn của mình Liễu Thanh Nghi, thành thục phụ nhân, ngực căng mông tròn, cũng có thể xem là vưu vật. Nếu có thể cùng nàng vui vầy ắt là không tệ. Đáng tiếc là nàng đã có một đứa con, còn mình lại là xử nam, xem ra cũng không được công bằng cho lắm.

Trở lại Di Hồng viện. Lúc này Liễu Thanh Nghi đang giặt quần áo, Linh nhi quanh quẩn bên mẹ mình. Tiểu hài tử này mặc dù chỉ là ba tuổi chưa có bao nhiêu sức lực thế nhưng cũng có thể giúp mẹ một chút, không có vẻ gì là mệt nhọc cả.

Thấy Lưu Phong trở về, Liễu Thanh Nghi vội vàng đứng dậy, đón hắn:

- Công tử gia, người đã về, nô tỳ đã nấu canh Yến cho người. Để nô tỳ lấy cho người.

Lưu Phong vốn là không muốn để cho nàng phải vất vả hầu hạ hắn nhưng người này quả thật là rất quyết tâm. Hắn cũng cảm thấy có chút bất lực.

Nhưng cũng nhờ thế mà hắn phát hiện ra Liễu Thanh Nghi về phương diện quản lý nhà cửa quả thật là rất khéo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net