27: Tin tưởng là một sự lựa chọn (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisung đứng nhìn người phụ nữ dắt đứa trẻ kia đi. Thằng bé không còn khóc nữa, bàn tay bé nhỏ nằm gọn trong tay mẹ mình, trên môi nở một cười tươi tắn.

Lúc hai người sắp biến mất, đứa trẻ kia vô thức quay đầu lại. Nó nhìn Jisung, ánh mắt có chút luyến tiếc. Có lẽ cả hai đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện đau buồn như vậy, trong lòng cũng nảy sinh cảm giác thân quen, giống như người một nhà. Tuy rằng từ trước giờ chưa từng hoà hợp nhưng cũng không đến mức chán ghét.

"Tạm biệt!" Đứa trẻ mỉm cười, vẫy tay với cậu.

Jisung cũng cười với nó, im lặng nhìn hai mẹ con họ tan biến.

Nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc.

Không còn đau khổ nữa thật là tốt...

Cậu khẽ mỉm cười, quay người đi về hướng ngược lại.

Đứa bé đã đi rồi, vậy thì cậu cũng không có việc gì để làm ở đây nữa. Có lẽ cũng nên ngủ một giấc thôi.

"Dù biết chắc lúc tỉnh lại cậu cũng chẳng nhớ được gì đâu nhưng..." Jisung tự nói với chính mình. "Hãy trân trọng người đó nhé! Đó là người duy nhất có thể khiến tôi tin tưởng trên đời này, đừng bao giờ... Tổn thương... Cậu ấy..."

Jisung nói xong cơ thể liền hoá thành những cánh hoa mềm mại, bay theo gió cuốn ngược lên trời.

Ngày hôm đó, lần đầu tiên cậu nhớ lại khuôn mặt mẹ mình, rõ ràng và chân thật. Mẹ mỉm cười với cậu, trên mặt không có bất kỳ đau khổ nào nữa.

Bà nói, bà sẽ ở đây chờ cậu, khi nào cậu sẵn sàng, cả hai lại có thể gặp nhau rồi.

Mẹ ơi, con xin lỗi. Hãy đợi con nhé...

.

Jisung mở mắt.

Bên ngoài trời đã sáng, cậu đưa tay lên bóp trán. Cảm thấy cả người như bị rút cạn sức lực. Jisung nhìn xuống chỗ bàn tay mình thì nhìn thấy Chenle đang nắm chặt lấy nó.

Cậu nhanh chóng ngồi dậy, cúi xuống bế Chenle lên.

Chenle có lẽ do mệt mỏi quá độ mà cả người không một chút phòng bị, cứ vậy ngoan ngoãn để Jisung bế đi.

Cậu đặt Chenle lên giường, lấy chăn đắp lên người anh. Tuy cậu không thể nhớ tại sao bây giờ hai người lại ở đây thế nhưng cậu vẫn biết cái gì đã xảy đến với mình. Thầm nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào đêm hôm đó, Jisung cảm thấy vô cùng tức giận.

Cậu khẽ vuốt tóc của người đang say ngủ. Mỉm cười khi thấy anh vẫn khoẻ mạnh như vậy.

Chuyện của Anna, cậu nhất định không thể dễ dàng bỏ qua, cũng sẽ không im lặng để người ta dắt mũi.

"Cứ ngủ ngoan như vậy nhé! Em sẽ giải quyết mọi chuyện sớm thôi. Cám ơn anh đã luôn tin tưởng em..." Cậu khẽ nói, cúi xuống hôn lên trán Chenle một cái sau đó đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

Những ai dám làm Chenle đau khổ, cậu sẽ không bỏ qua cho một người nào...

.

.

.

Trong bầu không khí ồn ào, náo nhiệt của quán bar. Jisung chậm rãi bước tới. Cậu đưa mắt nhìn xung quanh để tìm ai đó.

Mục tiêu của cậu hiện đang say sưa nhảy nhót xung quanh một đám đàn ông. Cô ta ăn mặc vô cùng gợi cảm, khác hẵng với phong cách trước đây khi còn hẹn hò với cậu.

Jisung nhìn vòng eo nhỏ nhắn, mặt không cảm xúc.

Cậu biết cô ta đã bỏ cái thai rồi. Thật sự không nghĩ tới bản thân lại từng cùng cô gái như vậy qua lại.

Jisung bước vội về phía ấy.

Anna lúc này đã hơi say. Tuy rằng vẫn có thể đi đứng nhảy nhót như bình thường, nhưng tâm trí cũng không còn quá tỉnh táo nữa. Nhìn cũng không ra ai đang đứng trước mặt mình.

Jisung kéo Anna đi. Cậu không muốn chạm vào người này thêm một lần nào nữa, nhưng hôm nay là ngoại lệ.

Anna ngoan ngoãn để Jisung nắm cổ tay dẫn đi. Cô ta còn tưởng cậu là người quen nên không phản kháng.

"Woojin, anh lại muốn gì nữa. Thời gian cũng qua lâu như vậy rồi cần gì phải diễn nữa chứ." Anna khó chịu nó khi nhận ra người trước mặt đang kéo mình ra khỏi quán. Hôm nay là ngày đầu tiên sau một thời gian cô không được phép đến bar rồi, cũng tại vì anh ta nói rằng muốn cho người ta tin thì phải diễn cho tới. "Anh xem, giờ ai cũng nghĩ Park Jisung là tên điên cần phải tránh xa rồi, chúng ta đâu cần chịu đựng khổ sở như vậy nữa."

Jisung im lặng. Cậu quay lại nhìn người đang lẩm bẩm từ nãy đến giờ.

Cô ta vừa nhắc đến Woojin? Chuyện này chả nhẽ đều là một tay hắn ta dàn dựng?

Vốn dĩ cậu chỉ định đến đây thử vận may dụ Anna nói ra một chút bí mật. Ai mà ngờ con người này lại chủ quan đến vậy, không cần cậu làm gì đã vội vã khai nhận.

"Nhưng Park Jisung đó vẫn sống rất tốt, bộ cô không muốn khiến cậu ta đau khổ hơn sao?" Jisung dựa theo cảm tính của mình mà nói, có lẽ với tình trạng hiện tại Anna không thể phân biệt được thật giả.

Anna cười đầy mỉa mai.

"Khiến Park Jisung đau khổ?" Cô ta nói, có vẻ cảm thấy trong người khó chịu nên xoay lưng dựa vào tường. "Choi Woojin, anh đừng có quên mục đích ban đầu của chuyện này. Tôi đối với Park Jisung đó không hề có ý định thù địch, cũng là tôi phản bội cậu ta. Nói sao nhỉ? Tuy rằng tôi không cam tâm khi cậu ta có thể dễ dàng chia tay tôi như vậy nhưng trong lúc yêu nhau Jisung cũng rất tốt với tôi. Có khốn nạn cỡ nào cũng đâu thể hận người tốt như vậy chứ."

"Vậy ban đầu cô nhận lời giúp tôi làm gì?"

Anna bỗng nhiên nôn khan, cô ta đưa tay lên bụm miệng lại. Jisung lạnh lùng nhìn cô ta. Nếu là trước đây có lẽ cậu sẽ thấy tội, nhưng giờ... Đến một chút cảm thông cũng không có.

"Anh hỏi câu ngu ngốc gì vậy? Không phải vì anh hứa sẽ trả tôi mười triệu won nếu tôi chịu giúp anh à? Cả con nhỏ Chaewon kia cũng vậy còn gì?" Anna bỗng nhiên nổi giận. "Không phải là anh định nuốt lời đấy chứ?"

Cô ta quay phắt lại nhìn Jisung. Nhưng dù có nhìn thế nào vẫn không nhận ra người trước mặt là người khác.

"Vì số tiền đó mà cô chấp nhận mạo hiểm cả tính mạng mình à?" Jisung lạnh lùng hỏi.

"Ha ha..." Anna tự dưng lại bật cười. "Người giàu có như anh sao mà hiểu được. Nhưng nói nhiều như vậy làm gì? Không phải mục đích của anh cũng chỉ muốn có được cái người tên Chenle gì đó thôi à. Tôi cảm thấy anh so với Jisung còn muốn điên hơn đó. Vì một thằng con trai không chút gì quyến rũ như vậy mà bất chấp mọi thứ. Nếu như tôi nói ra cho cậu ta nhất định cả đời này Chenle sẽ hận anh cho coi. Hay là tôi nên nói nhỉ?"

Anna có vẻ bắt đầu mất kiểm soát rồi. Jisung cũng không muốn ở đây nghe thêm một lời nào nữa.

"Vậy rốt cuộc mọi chuyện đều do tên Woojin đó làm sao?" Trước khi đi cậu còn không quên hỏi một câu.

Anna nheo mắt, chợt nhận ra có gì đó không ổn.

"Anh không phải Woojin?" Cô ta có chút loạng choạng đi tới trước mặt Jisung.

Khuôn mặt của cậu chầm chậm phóng đại trong đáy mắt. Anna khẽ rùng mình, thế nhưng cô ta đối với chuyện tự mình tiết lộ bí mật này mà nói cũng không quá để tâm.

"Ha..." Anna cười khan trong họng, loạng choạng lùi về sau. "Park Jisung, không ngờ anh lại tới đây đấy. Không phải là đang ở trong bệnh viện tâm thần chữa trị à?"

"Tôi không điên." Jisung chậm rãi nói.

"Không điên cái gì? Rõ ràng tôi đã nghe Donghyuck và Chenle nói vậy mà." Anna đột ngột gào lên. "Quen nhau lâu như vậy mà tôi không phát hiện, anh giấu cũng giỏi nhỉ? Nếu biết trước anh là loại đầu óc không bình thường trước đây làm sao tôi lại đi tán tỉnh chứ. Phí cả một thời thanh xuân của tôi..."

"Tôi cũng vậy thôi."

Anna nghe cậu như vậy thì không khỏi cay đắng, cô ta cười nói.

"Đúng rồi, quen một con khốn như tôi tất nhiên là phí phạm thanh xuân của anh rồi. Thế nhưng anh cũng là loại không ra gì thôi, lúc quen tôi anh có toàn tâm toàn ý yêu thương đâu."

Jisung im lặng.

"Anh dễ dàng chia tay với tôi như vậy thì cũng có yêu thương gì tôi chứ. Anh cũng giống thằng khốn đó thôi..."

"Tôi đã tin tưởng cô. Thật sự tin tưởng..." Cậu khẽ lên tiếng, tay đút vào trong túi áo tắt đi thứ đang hoạt động từ nãy đến giờ. "Tin tưởng cô là sự lựa chọn của tôi. Để cô phản bội cũng là do sự tin tưởng đó. Cô không có lỗi, chỉ là tôi đã tin lầm người thôi. Đừng có qua lại với những người như vậy nữa, Woojin không phải loại cô có thể tin tưởng đâu. Về nhà đi."

Jisung nói xong liền xoay người rời đi.

Anna ở phía sau không biết bị gì mà lại ngã gục xuống. Cô ngồi bệt trên sàn rồi bật khóc.

Chẳng hiểu sao trong lòng lại cảm thấy vô cùng hối hận...

____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net