Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa Hàn Thất đóng lại, chủ nhân căn phòng hiếm hoi quá giờ giới nghiêm nhưng vẫn còn thức. Bạch y đứng bên hiên cửa sổ, mắt nhìn xa xăm như muốn xuyên qua ngàn dặm núi non để thấy viễn cảnh trong lòng. Ánh mắt y chất chứa vô vàn ưu sầu nhưng chưa bao giờ mất đi ánh sáng.

Cảm nhận nội lực của Vấn Tâm Đại Pháp đang luân chuyển trong thân thể, nó vốn là tà đạo, thế nhưng lúc này Lam Hi Thần lại vô cùng biết ơn nó. Nếu không e rằng y đã sớm bị Mê Hồn Thuật đánh nát tâm trí. Hắc y nhân kia đến giờ vẫn im hơi lặng tiếng, xem ra thuật che mắt y tạo ra có tác dụng. Hắn ta thật sự tin bản thân vẫn đang kiểm soát được Lam Hi Thần. Y muốn xem kẻ đó đang dở trò gì. Muốn hãm hại Giang Trừng hay là muốn lợi dụng y và Giang Trừng để đảo loạn nhân gian, bất kể mục đích là gì, ván cờ này Lam Hi Thần nhất định phải thắng. 

Sáng sớm sương mù tràn ngập, từng hồi chuông từ trên lầu cao truyền khắp Vân Thâm Bất Tri Xứ. Giọt sương đêm trên phiến lá lặng lẽ lăn xuống mặt hồ, vỡ tan theo gợn sóng. Đầu bút lơ lửng một hồi vẫn không biết hạ xuống như thế nào. Nhìn bức họa đang vẽ dở, Lam Hi Thần âm thầm sầu não. Mắt nhìn tranh nhưng tâm đang ở nơi khác.

"Tông chủ cho gọi", gia phó - Lam Thụy đến.

Bấy giờ Lam Hi Thần mới gác bút, y mỉm cười đưa cho gia phó một phong thư, căn dặn: "Có một việc quan trọng ta cần ngươi bí mật làm".

***

Vân Mộng, Liên Hoa ổ.

Cửa chính của Liên Hoa quay về bến thuyền nơi họp chợ, từ sáng sớm đã có rất nhiều tiểu thương ngồi xổm rao bán hàng. Trên mặt nước, những tòa kiến trúc và thao trường chủ yếu thông với nhau bằng các hành lang. Tiếng môn sinh luyện tập hô vang khắp thao trường rộng lớn. Âm thanh nhộn nhịp của cuộc sống tựa sinh khí nuôi dưỡng vùng đất này.

Sau khi huấn luyện xong thì đúng giờ ăn sáng. Giang Trừng ăn qua loa rồi quay lại xử lý tiếp công vụ. Bình thường đã bận tối mày tối mặt, mấy hôm nay thêm xử lý chuyện Lâm thị, thật sự là muốn chợp mắt cũng không xong. Giao lại toàn quyền huấn luyện môn sinh cùng săn đêm trừ tà cho Giang Lãng Nghệ xử lý, Giang Trừng quyết tâm trong hôm nay giải quyết cho xong đống sổ sách làm ăn của mớ sản nghiệp. Mãi tới chiều muộn hắn mới có thể tạm ngơi tay.

Chủ sự mang trà tới, ân cần nhắc nhở: "Tông chủ nên nghỉ tay một chút".

Hắn cầm chung trà uống một hớp rồi gảy bàn tính tiếp, không có ý định nghỉ ngơi: "Gia phó về chưa?".

Chủ sự bẩm báo: "Tin truyền về nói hắn quyết diệt hết mười tám đời con xà tinh ở ngoại thành mới chịu dừng tay, xem ra tới khuya mới dẫn môn sinh về". Vẻ mặt của chủ sự tự nhiên như đã quá quen với việc này. Muốn trốn làm báo cáo chứ gì, ta đây lạ gì.

Mắt không rời cuốn sổ, Giang Trừng hờ hững nói: "Nói hắn trước giờ thìn ngày mai ta muốn thấy báo cáo huấn luyện tháng này của môn sinh trên bàn. Không có thì cứ mang thân ra thao trường chịu phạt".

"Tuân mệnh tông chủ", chủ sự cáo lui: "Tông chủ không còn gì dặn dò, ta xin lui".

Đợi tông chủ gật đầu, chủ sự liền lui xuống, cẩn thận đóng cửa lại. Từ lư hương, khói trầm tiêu diêu bay lên lặng lẽ phủ kín căn phòng. Giang Trừng mệt mỏi ngửa cổ, vô thức hít sâu một hơi, phải công nhận trầm hương Lam gia rất có công dụng thanh tâm, thư giãn. Hôm trước Lam gia lại gửi tới thêm nhiều bảo vật, nói là lo Giang tông chủ lao lực vì chuyện Lâm gia nên Lam tông chủ tặng riêng bồi bổ. Mà sau khi từ Thanh Hà trở về, Lam Hi Thần cũng thường xuyên thư từ thăm hỏi Giang Trừng nhưng đa số hắn đều không xem, không phản hồi. Tự nhiên thân cận khác thường, là muốn dọa chết người hay sao.

Nói mới nhớ, sau khi cứu Lam Hi Thần từ dưới hồ lên xong, sức mạnh bí ẩn của Giang Trừng cũng lặn luôn. Trừ việc bản thân tự có khả năng thanh tẩy tà khí, yêu độc ra thì Giang Trừng không thể điều động lại nguồn sức mạnh đó. 

Nỗi sợ thấu linh hồn khi thấy Lam Hi Thần bị ma chướng cuốn chặt, Giang Trừng vẫn nhớ như in. Hắn sâu xa nhìn vào lòng bàn tay, thứ sức mạnh nghịch thiên như vậy ở ngay trong thân thể hắn nhưng tại sao hắn không biết. Thậm chí thời kỳ hắn khó khăn nhất năng lượng đó cũng bặt vô âm tín, vậy mà lại vì Lam Hi Thần mà xuất hiện. Và cả thung lũng bí ẩn dưới Đoạn Tình Vực, thứ cơ duyên này rốt cuộc có ý nghĩa gì? Bỗng một vài dòng chữ trên vách băng xuất hiện trong đầu Giang Trừng.

Hắn cảm thấy nên quay lại đó một lần nữa.

Một năm sau.

Giang Trừng trở về sau cuộc săn đêm, đánh nhau với Hỗn Độn suốt ba ngày khiến hắn vô cùng mệt mỏi. Định trở về sẽ ngã lưng đánh một giấc, không ngờ vừa tới bến thuyền đã thấy chủ sự sắc mặt vô cùng nghiêm trọng đứng chờ. 

"Đã xảy ra chuyện gì?", Giang Trừng cau mày nhìn chủ sự. Giang Văn theo hắn bao nhiêu năm nay, rất hiếm khi nào thấy có dáng vẻ như vậy.

Đến lúc thấy toàn cảnh kho dược phía Đông bị cháy thành than đen, dây thần kinh trong đầu Giang Trừng thiếu điều muốn đứt phựt.

Giang Văn, Giang Lãng Nghệ cúi thấp đầu. Bình thường toàn lấy nắm đấm nói chuyện nhưng hôm nay gia phó lại hiếm hoi chủ động mở lời trình bày trước: "Đêm qua có kẻ phóng hỏa kho dược. Ba kho kia đã được dập, chỉ có kho dược phía Đông bị thiêu hủy hoàn toàn. Hiện tại vẫn chưa tra ra được bất kỳ ai khả nghi".

"Bách Quả thì sao?", giọng Giang Trừng sắc lạnh như đao kiếm.

"... Toàn bộ trong bốn kho đều đã cháy thành tro tàn".

Ánh hoàng hôn giăng ngang trời Vân Mộng, Giang Trừng đỡ trán ngồi trước án thư, huyệt Thái Dương giật nảy. Bách Quả sinh trưởng ở tận núi cao Tây Vực, thời gian đơm hoa kết trái phải mất tận năm năm, vốn không được ưa chuộng ở trung nguyên. Năm nay Bách Quả mất mùa, sợ là không tìm mua được ngay, huống hồ hắn rất cần nó để đi Hỏa Phụng Sơn. 

Đối với việc bảo quản Bách Quả, Giang Trừng luôn cẩn thận chú ý. Không chỉ dán phù tránh hỏa, hắn còn tự mình tuyển chọn môn sinh canh giữ. Mà nguyên do hỏa hoạn cháy kho dược lại hết sức vô lý. Trong nháy mắt cả bốn kho đều phát nổ cháy lớn giữa đêm, nặng nhất là kho phía Đông chứa phần lớn Bách Quả. Giang Lãng Nghệ cùng mấy vị tu sĩ tu vi cao đem phù chú thêm vào trong nước mới dập tắt kịp thời trận hỏa hoạn quái lạ này. Không ai có thể nói rõ chuyện gì xảy ra.

Liên Hoa Ổ là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?

Khoan hãy nói đến nội bộ trong dược phòng, tiên phủ Liên Hoa ổ là thế gia vọng tộc tu tiên đứng đầu Vân Mộng, khắp nơi đều giăng kết giới phù chú, người ngoài chỉ đi ngang qua thao trường mà không bị phát hiện là việc không thể. Thế nhưng hung thủ lại có thể tránh đi tai mắt, phát nổ cả bốn kho dược liệu... E rằng Liên Hoa Ổ đã nuôi ong tay áo rồi.

Thế nhưng, tại sao là kho dược? Nếu muốn đả kích Giang Trừng thì đốt kho bạc hoặc kho bảo vật chẳng phải có tác dụng hơn sao. 

Trừ phi...

Giang Trừng mơ hồ cảm nhận được sự lạnh lẽo theo sống lưng chạy dọc lên trên.

Kế hoạch của hắn... 

Không đúng, nếu phá kế hoạch thì tên đó sẽ được lợi gì?

Nhìn sắc mặt của tông chủ, chủ quản dược phòng cũng là đệ nhất y sư Giang Nam - Giang Diệp Phương không dám thở mạnh, y thận trọng thi lễ xin chỉ điểm: "Tông chủ, chuyện Bách Quả...".

Giang Trừng bất đắc dĩ lấy tay xoa xoa huyệt Thái Dương làm giảm đi cơn đau. Đến nước này, trước tiên phải bắt cho được nội gián. Chuyện đi Hỏa Phụng Sơn cũng không thể chậm trễ nữa.

"Mọi việc không có gì thay đổi. Ngươi điều chế dược dẫn thay thế cho Bách Quả đi. Ba ngày sau ta sẽ đi Hỏa Phụng Sơn".

Giang Diệp Phương tái mặt: "Tông chủ, như thế này rất nguy hiểm".

"Ý ta đã quyết, ngươi cứ theo đó mà làm. Ngươi ra ngoài tiện gọi gia phó, chủ sự vào đây". 

Thanh âm Giang Trừng nhu hòa đi không ít so với thường ngày đối với người ngoài, nhưng vào tai Giang Diệp Phương vẫn nặng như búa tạ ngàn cân khiến y không thể nào phản đối.

Gia gia của Giang Diệp Phương vốn là y sư của Giang gia, bản thân y thời thơ ấu cùng từng đám người Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng có một thời gian cùng ăn cùng học. Không giống bọn họ, y có hứng thú với y thuật hơn vì vậy chọn kế thừa y học của gia gia. Nhớ hồi nhỏ, mỗi lần Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện gây gổ đánh nhau hoặc ra ngoài gặp chuyện, bị thương cũng không dám tới dược phòng xin thuốc, sợ gia gia báo lại với Ngu phu nhân, đều là Giang Diệp Phương lén mang thuốc trị thương tới cho hai người họ. Khi đó tình nghĩa huynh đệ thân tựa thủ túc. 

Nhưng khi y lên mười ba tuổi, gia gia đổ bệnh liền xin Giang tông chủ và Ngu phu nhân cáo lão về quê. Từ đó Giang Diệp Phương ít nhận tin tức của Liên Hoa Ổ, cho đến một ngày Vân Mộng Giang Thị toàn gia tận diệt thì y mới hay biết.

"Gia gia, tại sao người biết nhưng lại không nói ra. Từ trước đến nay người luôn dạy ta làm ngưởi thì không được chạy trốn. Giang gia còn là nhà của chúng ta...".

Gia gia y không chỉ giỏi y thuật mà bói quẻ xem tinh tượng người cũng am hiểu, người đã sớm bói ra đại nạn của Giang gia.

"Mệnh đã định, Giang gia không thể qua nạn. Nhưng còn người sống thì mới còn hi vọng hồi sinh".

"Thời cơ đã tới, tâm cháu có Giang gia thì mau trở về dốc sức cho tân tông chủ đi". 

Giang Diệp Phương quay về trước cả khi Giang Trừng truyền tin chiêu mộ nhân sĩ. Sau đó có thêm đại văn nhân Giang Văn, tiếp theo là tướng quân Giang Lãng Nghệ đứng vào hàng ngũ Giang gia. Dưới sự dẫn dắt của Giang Trừng, Liên Hoa Ổ ngày càng lớn mạnh. Cứ nghĩ tiêu diệt xong Ôn gia, tháng ngày yên ấm đã có thể trở về, nào ngờ, đau thương chân chính chỉ mới bắt đầu.

Giang Diệp Phương mãi mãi không quên hình ảnh Giang Trừng thất thần ôm xác Giang Yếm Ly bước vào từ đường.

"Xin lỗi... Cha nương...con vô dụng...tỷ tỷ... con cũng không bảo vệ được", hắn dập đầu, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng vang, nền đất cứng ngắc thoáng đã nhuốm đầy máu tươi cùng nước mắt.

Lúc đó Giang Diệp Phương cùng nhị vị chủ sự, gia phó mới nhớ ra tông chủ cường đại của bọn họ chỉ vừa qua mười tám.

Cớ sao ông trời cứ hết lần này đến lần khác ép thiếu niên kiên cường này đi quá giới hạn chịu đựng. 

Trước ngày vây quét Loạn Táng Cương, Giang Diệp Phương tìm Giang Trừng nói chuyện. Đại khái là hai tên văn võ kia không dám cược mạng đi hỏi chuyện nên y bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Lại nhớ quá khứ Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện từng tình như thủ túc, Giang Diệp Phương có chút không nỡ khi thấy cảnh đối đầu gay gắt.

Chỉ có thể thở dài đem một bình thuốc đặt lên bàn: "Loạn Táng Cương âm khí dày đặc, ngươi uống cái này hung thi sẽ không tấn công ngươi".

Giang Trừng không phản ứng, chỉ có đôi mắt càng lúc càng trở nên âm trầm. Nhưng Giang Diệp Phương thấy hắn cầm trong tay một chiếc chuông bạc, thấy chuông bạc của Giang Trừng còn ở bên hông hắn, liền lập tức hiểu thứ kia hẳn là của Ngụy Vô Tiện.

"Tông chủ, chuyện của Ngụy Vô Tiện, ngươi định thế nào?".

Lúc này Giang Trừng mới có chút phản ứng, ánh mắt vô tình rơi xuống lọ dược trên bàn, dường như đang ngẫm nghĩ nhớ về chuyện gì trước kia, khóe môi mơ hồ thả lỏng ra. 

"Chờ ta bắt được hắn đem về Liên Hoa Ổ nhận lỗi với phụ mẫu ta, sau đó cho ngươi với hai người kia tùy ý xử trí hắn".

Giang Diệp Phương ngẩn người, sau mới hiếm hoi mà bật cười một tiếng, tảng đá trong lòng mới nhẹ bớt.

"Đúng lúc ta đang thiếu dược nhân thử thuốc. Quân tử nhất ngôn."

Thế nhưng lần này Giang Trừng nuốt lời. Hôm sau, hắn dẫn quân đi nhưng thứ theo hắn trở về không phải một tên tai tiếng lưu ngàn năm mà là Trần Tình lạnh lẽo đẫm máu cùng một Tam Độc Thánh Thủ tàn nhẫn độc ác, điên cuồng truy sát những kẻ tu ma.

Từ đó, Ngụy Vô Tiện, cái tên này trở thành cấm kỵ của Liên Hoa Ổ, không ai dám nhắc đến, nhất là trước mặt tông chủ. 

"Tông chủ thế nào rồi", vừa thấy tổng quản y sư đi ra, Giang Lãng Nghệ vội hỏi han.

Giang Diệp Phương: "Tông chủ cho mời hai vị vào bàn chuyện".

Lời vừa xuất khẩu, sắc mặt của vị gia phó nào đó liền có chút không tốt lắm. Ngược lại, vị bên cạnh vẫn còn tự nhiên, phẩy quạt, ung dung hướng cửa thư phòng của tông chủ mà đi. Thấy vậy Giang Lãng Nghệ theo ngay.

"Này mọt sách, ngươi làm gì đi nhanh vậy".

"Ngươi tránh xa ta một chút, ta ngại bị đầu gỗ liên lụy".

"Ấy... tên mọt sách này...".

Đến tận bây giờ, Giang Diệp Phương vẫn luôn hoài nghi cách hai người kia làm sao "hòa thuận" làm cánh tay trái, cánh tay phải của Giang Trừng. 

"Tiên sinh...", thiếu niên nấp sau cái cột ló mặt ra, Giang Hoài cười hì hì chạy tới ôm cánh tay y sư tiên sinh: "Hôm nay ngươi thật là soái".

Bộ mặt cao nhân an tĩnh của Giang Diệp Phương nứt toác.

Tới nữa rồi đấy.

"Dừng, ta không biết gì hết", y dứt khoát gỡ tay tiểu tử nào đó ra, quay bước đổi hướng. Lập tức bắp đùi bị tiểu tử đó ôm cứng, vừa ôm vừa gào khóc:

"Đừng mà! Ngươi không giúp ta, đôi nam nữ kia sẽ băm ta ra rồi ném cho thủy quái đầm Vân Mộng lót dạ".

"Các ngươi đánh nhau trọng thương thì liên quan gì đến ta. Tự mình xử lý đi".

"Oa huhu tiên sinh...".

Thời gian chầm chậm đưa tất cả trở thành dĩ vãng. Những người của năm đó đều đã khác, chỉ có Giang Trừng vẫn ngốc nghếch bám víu lấy quá khứ, tự gặm nhấm vết thương một mình, mãi không chịu bước tiếp.

Liên Hoa Ổ đứng dậy từ đống đổ nát đâu có dễ dàng. Người ngoài cảm thán, ganh ghét Giang Vãn Ngâm ỷ thế mà kiêu, bọn họ sau lưng đàm tiếu không hiểu sao gia môn có gia chủ độc đoán nhưng mãi chưa lụi. Chỉ có người trong cuộc mới biết gia chủ của họ - Giang Vãn Ngâm làm thế nào đưa Vân Mộng Giang gia lên ngang hàng với ba đại gia tộc khác, thậm chí càng ngày càng cường thịnh hơn. Sự bất khuất, sự tài trí, sự nhân nghĩa và cả nỗi đau của hắn, mấy ai như hắn.

Chuyện đối nội đối ngoại của Giang gia đã có Giang Văn và Giang Lãng Nghệ hết lòng phù trợ, vì vậy Giang Diệp Phương chỉ chăm chăm ở dược phòng nghiên cứu y học. Việc Ngụy Vô Tiện từng trở về Giang gia, y biết thì đã muộn.

Một ngày, khi Giang Trừng được Kim Lăng đỡ về, vết thương trước ngực máu đã ngả sang màu đen, vừa băng bó xong,  Giang Trừng gọi Giang Diệp Phương lại, đuổi Kim Lăng ra ngoài. Hắn nghiêm túc hỏi y một câu:

"A Phương, ngươi biết phẫu đan đúng không?".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net