Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Hi Thần, Giang Trừng vừa lướt qua tấm bản đồ liền không rời được mắt. Đây chính là cái mà hai người nằm mơ cũng muốn có. 

Đối với bọn Phục Ma Diệt Thiên, Giang Trừng và Lam Hi Thần tiếp cận qua không ít cho nên chỉ nhìn qua một số bố trí mà hai người biết trong bản đồ, có thể rõ ràng nó là thật. Thế nhưng đó chỉ là những hiểu biết rất nhỏ, bản đồ còn thể hiện vô cùng chi tiết đến từng địa điểm, chức năng, phe nhánh của địch. Càng ngẫm càng ngoài sức tưởng tượng. Sở hữu thứ này không khác nào đã thành công một đao kề vào yết hầu quân địch. 

"Người của ta lấy được bản đồ bố trí quân đội của bọn chúng. Đồ mang ra từ vùng đất của Ma tộc đều dính đạo phù bảo vệ, dù đã cẩn thận gỡ bỏ nhưng không hiệu quả, mang đi lâu vẫn sẽ bị bọn chúng đánh hơi được mà lập tức truy ra. Cho nên ta chỉ đành sao chép lại rồi hủy đi bản gốc." Nhiếp Hoài Tang kể lại.

Lam Hi Thần, Giang Trừng biết Nhiếp Hoài Tang không nói dối. Kỳ thực ngay từ sự việc Tâm Hoa Thảo, hai người đã nghi ngờ Thanh Hà có gì đó thu hút bọn Ma Tộc. Về sau điều tra sâu hơn thì biết được đây chính là mảnh đất địa linh mà bọn chúng muốn chiếm lấy để đặt tổng bộ chủ chốt, có điều mãi mà tham vọng vẫn không thể đạt được. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết là do hòn đá cản đường mang tên Nhiếp Hoài Tang. Sau bao nhiêu chuyện thì còn mấy ai dám nghi ngờ năng lực của hắn.

Giang Trừng thắc mắc: "Ta đã nghĩ ngươi muốn "nằm dài" đến cuối đời, thế nào, đổi ý rồi à?"

"Giang huynh nghĩ cũng không sai lắm. Chuyện Ma Tộc nực cười như vậy nói ra thiên hạ chắc chắn sẽ cho rằng ta đọc tiếu phẩm đến loạn trí. Cho nên azzz... nằm yên được chừng nào hay chừng ấy vậy." Nhiếp Hoài Tang cười ái ngại, "Huống hồ, thời điểm đó, ta không tin tưởng ai sẽ có khả năng giúp ta, càng không muốn kéo ai vào."

"Hoài Tang" Lam Hi Thần nhìn Nhiếp Hoài Tang, nghiêm túc nói, "Ta từng nói, chỉ cần không vi phạm đạo nghĩa, không hy sinh người vô tội, ngươi muốn thứ gì, Nhiếp gia muốn thứ gì, ta và Lam gia đều sẽ tận lực giúp ngươi". 

Cũng là điều duy nhất cuối cùng mà y có thể bù đắp cho Nhiếp Minh Quyết.

Thấy ánh mắt Nhiếp Hoài Tang né tránh mình, Lam Hi Thần cuối cùng vẫn phải lần nữa đối diện với vết sẹo trong lòng: "Ta biết ngươi vẫn rất hận ta. Hận ta đồng lõa với Kim Quang Dao, hại chết đại ca."

Lam Hi Thần tự biết cho dù y có hối hận thế nào, xin lỗi ra sao, cũng không thể thay đổi sự thật đại ca chết không được tử tế. Mà cái chết của đại ca, y không thể thoát khỏi liên can.

Nhiếp Hoài Tang hận y, không muốn gặp y cũng đúng thôi. 

Nhắc tới, Lam Hi Thần cảm thấy cổ họng thật chua xót, nhưng khi cảm nhận bàn tay ấm áp nắm lấy tay mình, tâm can tự khắc không còn đau buồn nữa. Nhìn Giang Trừng, y mỉm cười, cảm xúc tiêu cực cũng dần lui xuống.

Đối với mối quan hệ lạnh nhạt giữa Lam Hi Thần và Nhiếp Hoài Tang sau chuyện Quan Âm Miếu, Giang Trừng đương nhiên biết. Sau khi xuất quan, Lam Hi Thần không ít lần đến Bất Tịnh Thế, nhưng mà lần nào cũng như lần nào, đều là không gặp được Nhiếp Hoài Tang. Lần duy nhất gặp được là vào ngày giỗ của Nhiếp Minh Quyết, nhưng cũng không nói được mấy câu. 

Cảm giác này Giang Trừng hiểu rõ. Vì hiểu rõ cho nên lúc thấy sắc mặt Lam Hi Thần càng lúc càng xấu, hắn thật sự rất muốn cạy miệng Nhiếp Hoài Tang ra, ép nói hết nguyên do trốn tránh rồi một chưởng đánh bay người ra ngoài cho khuất mắt. 

Cuối cùng Nhiếp Hoài Tang cũng lên tiếng: "Cho dù lúc đó Hi Thần ca không giúp Kim Quang Dao, hắn ta cũng có biện pháp khác hại chết đại ca. Ta không trách huynh. Thế nhưng..." hắn nở nụ cười tự giễu, lắc đầu khổ sở: "thế nhưng... ta lại như nhiều người, cho rằng huynh bế quan lâu như vậy, thống khổ như vậy là vì Kim Quang Dao; cho rằng huynh coi trọng tam đệ mà xem nhẹ đại ca, nên ta không phục... Cho đến khi ta biết huynh không phải..."

"Để đề phòng đám Phục Ma Diệt Thiên, ta cho người âm thầm gắn Nhược Kính khắp Thanh Hà. Chỉ cần trong phạm vi nhất định, những gì phản chiếu trong nó đều có thể lưu giữ lại trong Kính Chủ. Trừ vực thẳm ta không tiếp cận được thì trong sơn động đó đều có gắn Nhược Kính." 

"!!!"con ngươi co rút, Giang Trừng, Lam Hi Thần sửng sốt không tin nổi.

Nói vậy tức là những gì diễn ra trong hang động hôm đó, Nhiếp Hoài Tang đều biết hết.

Cung kính chắp tay đối Lam Hi Thần, hắn cúi đầu thật sâu, áy náy: "Thật xin lỗi, Hi Thần ca, chuyện Kim Quang Dao, ta lừa huynh, sau còn hiểu lầm huynh. Thật không còn mặt mũi nhìn huynh nên mới... lẩn tránh. Hoài Tang xin lỗi huynh". 

Lam Hi Thần ngẩn người, nhất thời không biết phản ứng sao. Từ áy náy, tự trách đến ngỡ ngàng, sửng sốt và bây giờ là một cỗ xúc động không nói nên lời. Tựa như có gì đó được giải thoát, vết sẹo tuy sẽ mãi còn đó nhưng mà không còn to lớn và đau nữa.

Nụ cười vui vẻ thoải mái trên môi y đã có thể nở lại với người đệ đệ này: "Ta nhận lời xin lỗi của đệ."

Nghe thế, người đang cúi đầu liền ngẩng phắt lên, trong sự bất ngờ không thể giấu được vui mừng, xúc động nghẹn giọng: "Hi Thần ca ca, đa tạ huynh."

Hắn cũng nhìn qua Giang Trừng, chân thành nói: "Giang huynh, cũng thật xin lỗi ngươi, vì bị chuyện của ta liên lụy."

"Bàn về khía cạnh này, người chờ ngươi xin lỗi trải từ Cô Tô tới Vân Mộng vẫn chưa hết danh sách." nếu Lam Hi Thần bỏ qua, Giang Trừng cũng sẽ coi như không tính toán tiếp. Còn về phần của hắn, bỏ đi, không đáng nhắc. Nhiếp Hoài Tang suy cho cùng chỉ là kẻ thổi gió thúc đẩy tấm màn sự thật vén ra.

"Ngươi biết hết nhưng ứng cứu trễ, coi như vì không còn cách nào nên phải giả vờ không biết gì lừa đám ma quái kia không nghi ngờ Thanh Hà có cơ mật. Giải cứu đám Kim Lăng thuận lợi, viện trợ kịp thời cho ta và Hi Thần, diệt Tâm Hoa Thảo ngươi cũng có công không nhỏ, chuyện quá khứ coi như xong. Có điều, ta không cho rằng ngươi chọn lộ mặt chỉ đơn giản vì ngộ ra đạo lý dũng cảm đối mặt."

Nhiếp Hoài Tang thở dài nói tiếp: "Nói gì nói, ta vẫn là một phàm nhân vô dụng, giữ vững Thanh Hà trước Ma tộc đã là việc tốt nhất ta có thể làm. Lại nghĩ là về sau âm thầm gửi tình báo có ích, ẩn danh giúp đỡ phía sau cho các huynh là được. Độc lai độc vãn đến khi không thể dậy nổi nữa thì cũng xong. Thế nhưng, lại có người nói với ta: không muốn ta cô độc nữa. Rõ ràng y thân thể không lúc nào không đau nhưng luôn luôn tươi cười với ta. Mặc ta thật lòng hay không, y vẫn lắng nghe, vẫn sẻ chia mọi chuyện buồn vui."

Nói đến đây, bỗng nhiên đáy mắt hắn trầm xuống, tay đang vuốt ve hình vẽ mặt trời nhỏ trên quạt cũng ngừng lại: "Y vô tội nhưng vẫn bị đám yêu ma kia rắp tâm xuống tay đoạt mạng. Chúng đã bất chấp vì Thanh Hà thì ta cũng bất chấp cược tất cả. Ta phải bảo vệ những người quan trọng của ta, không cho phép chính mình lại hối hận."

Lúc nói những lời này, dáng vẻ Nhiếp Hoài Tang vô cùng nghiêm túc, ánh mắt như có lửa lại như có băng. Lửa hừng hực quyết tâm bảo vệ tất cả những điều quý giá nhất, băng lãnh tàn nhẫn sẵn sàng hạ thủ bất lưu tình với bất kỳ chướng ngại vật nào.

Đừng nói khi còn làm huynh đệ thắm thiết, cho dù là lộ mặt ở Quan Âm Miếu hay là chủ trì Thanh Đàm Hội sau khi Kim Quang Dao mất thì Nhiếp Hoài Tang cũng chưa bao giờ lộ ra dáng vẻ này, ít nhất là trước mặt Lam Hi Thần và Giang Trừng. 

"Hai huynh đã biết rõ kẻ đứng sau đám Phục Ma Diệt Thiên, cũng biết cách diệt sạch sẽ bọn chúng. Tấm bản đồ này xem như thành ý gia nhập, mong hai huynh sẽ chấp nhận." Nhiếp Hoài Tang cuộn tấm bản đồ lại, hai tay cung kính dâng lên.

Lam Hi Thần tất nhiên không từ chối thành ý này: "Chiến đấu để bảo vệ những người thân yêu. Hoan nghênh đệ gia nhập.

Nhận lấy tấm bản đồ, Giang Trừng hài lòng gật đầu: "Thứ đáng giá như thế này, ngươi nằm mơ ta cũng không trả lại."

...

Đêm càng lúc càng dày, khí lạnh cũng đậm hơn. Sâu trong hang cùng cốc tận, nơi mà hầu như tu chân giới chẳng thể ngờ tới vẫn còn có một đội quân Ma Tộc nữa đang ngày đêm rục rịch. Ánh lửa như hiện như ẩn phác họa dáng vẻ kẻ cầm đầu. Sau lưng hắn có mấy chục ma đầu, đều mặc áo choàng đen phủ kín chỉ lộ đôi mắt, dù không làm gì cũng có thể cảm nhận được sát khí nồng đậm tỏa ra. Dẫn đầu bọn chúng là bốn tên cầm đầu - thân tín của kẻ đứng trên cao kia. 

"Chủ nhân, đám vô dụng Dương tông chủ đã phát độc mà chết, đám Lam - Giang tuyệt đối không còn manh mối gì."

"Hết rồi?" kẻ kia cười lạnh, như có như không nắm lấy ngọn lửa xanh lục trên bàn.

Gã thủ hạ cúi thấp đầu hơn bẩm báo: "Không quản tốt Lam Hi Thần, thuộc hạ có tội. Thuộc hạ đã tăng cường dược cho hắn, đảm bảo hắn tuyệt đối tuân lệnh chủ nhân..."

"Ầm" bất thình lình tên thủ hạ bị đánh bay, xương cốt nát vụn, hồn phách hóa mây đen nuôi dưỡng ngọn lửa xanh lục trên bàn. Lửa được tiếp nhiên liệu, ánh sáng bùng lên ác liệt. 

"Thỉnh chủ nhân bớt giận." Toàn bộ thuộc hạ lập tức quỳ rạp xuống.

Mắt kẻ kia đỏ lên lửa địa ngục, từ trong cổ họng hừ hừ cười.

"Lam Hi Thần, Giang Vãn Ngâm, khá lắm!"

...

Một năm sau.

Tiếng đao kiếm chém giết vang rền, khói đen bốc lên nghi ngút. Mặt nước bốc hơi dưới uy chấn của các luồng nội lực. Một chọi hơn chục, cuối cùng đông thắng ít, kẻ yếu thế bị đánh ngã.

Mắt thấy địch nhân thế như chẻ tre lao tới, Lam Hi Thần lập tức xoay người đứng dậy giương kiếm chống trả.

"Keng" một tiếng, tia lửa phát ra, thanh kiếm trên tay y vậy mà hoàn toàn gãy nát. 

Một tên Ma tộc nhân lúc này tung chưởng chí mạng vào ngay chính đan điền Lam Hi Thần. Luồng công kích mạnh tựa cuồng phong hất bay y ra phía sau, mà ngay sau lưng y là vực thẳm vạn trượng. Thời khắc sắp rơi xuống thì bất ngờ một người bịt mặt xông ra ôm trọn lấy y, mũi chân hắn đạp vào mỏm đá lấy đà bay lên đồng thời theo đường kiếm tung ra, đạo bạch quang xông tới sát thương đối địch. Vốn định thừa lúc địch không kịp trở tay mà mang người đi thế nhưng đám Ma tộc hung hãn kia dai như đỉa đói không chịu buông. 

Chợt thấy có kẻ cắt máu vẽ trận đồ, Giang Trừng biết không xong, liền dốc nội lực vào thanh kiếm hòng một đòn phá nát trận đồ kia. Nhưng, vẫn là bị cản trở mà chậm một bước. Trận đồ đã hoàn tất. 

Hắc huyết khí dâng lên như muốn nhuộm mặt trăng trên cao thành hắc nguyệt. Chấn động từ tiếng gầm rú của quái thú sắp bước ra từ trong trận đồ làm rung chuyển khắp một vùng rộng lớn. Đầu con quái vật thò ra, mơ hồ có thể thấy dáng hình của một con hắc hồ ly khổng lồ.

Bất ngờ, một đạo nội lực mãnh mẽ nện thẳng vào đầu quái vật làm gián đoạn quá trình xuất hiện của nó.  

Hai người cũng bịt mặt, mặc hắc y như thích khách từ đâu xông ra liên thủ tấn công trận đồ, ép quái vật tiến thoái lưỡng nan. Bọn Ma Tộc muốn trở tay nhưng lại bị một kẻ khác không biết từ đâu ra đánh úp. Nắm đấm như kim can vung vào từng tên một, làm hao tổn lớn sinh lực địch.

Nhân lúc này, Giang Trừng niệm chú, tay nhanh như chớp xoay kiếm vẽ một đồ án.

"Xuất" mũi kiếm đánh tới mang theo đồ án nhấn đầu con quái vật trở vào, đóng kín miệng trận. Miệng trận vừa đóng lại thì mặt đất tại đó nổ tung. Trong đất bụi có tiên thuật che mắt, đến khi đám Ma tộc nhìn rõ được mọi thứ thì kẻ chúng muốn truy sát đã biến mất.

Giang Trừng cõng Lam Hi Thần chạy trước, ba người bịt mặt theo sát phía sau yểm trợ. Tiến vào một sơn động, đồ án thông đạo vẫn chưa kép lại, Giang Trừng chậm bước chân lại, mắt ra hiệu cho ba người kia chạy vào trước, sau đó bản thân mới tiến vào. Thời điểm Giang Trừng hoàn toàn tiến vào thông đạo, cánh cổng thời không cũng hoàn toàn đóng lại, không để lại bất kỳ dấu tích bất thường nào. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net