CHƯƠNG 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường, người người đi lại mặc kệ là nam hay nữ đều sẽ vô thức quay đầu nhìn lại, trên đường có hai nam nhân khí chất bất phàm sóng vai đi trên đường.

Một trong hai người có hơi nhỏ con tuổi cũng không lớn, hắn mặc một bộ bạch y gọn gàng, tóc được một sợi dây lụa dài bất thường có hoa văn cũng đặc biệt bất thường cột thành đuôi ngựa, lộ ra khuôn mặt tuấn mĩ, đôi mắt hạnh to tròn nhìn ngó xung quanh, cả người lộ ra hơi thở thiếu niên tươi sáng sạch sẽ.

Thiếu niên đột nhiên ghé vào một sạp hàng nhỏ bên đường, đôi mắt hạnh long lanh lướt nhanh qua mấy món hàng thủ công làm bằng gỗ tinh xảo trên đó, cuối cùng dừng lại trên một cây lược.

"Vị lang quân này thật khéo chọn, cây lược do mẫu thân ta mất ba ngày mới làm ra đấy, mười phần chắc chắn làm từ thân lê đó, hay là mua về tặng tiểu nương tử trong nhà đi. " vị tiểu cô nương chủ sạp hàng nhìn ra hắn có hứng thú nên ra sức chào hàng.

Chưa chờ người thiếu niên kia nói gì thì người nam nhân bên cạnh vốn chỉ yên lặng đứng một bên lại đột nhiên lên tiếng: "Cái này có lỗi rồi."

Tiểu cô nương hơi thấy vụ làm ăn sắp thành còn bị phá, hơi bực mình nhìn người kia. Xong, vừa nhìn câu trách cứ vừa đến miệng liền nuốt xuống. 

Người vừa lên tiếng mặc một bộ y phục màu lam sáng, ôm lấy cơ thể rắn chắc, trên khuôn mặt vô cùng tuấn mĩ kia treo lên một nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt vô vàng ôn nhu nhìn thiếu niên bên cạnh.

Thần tiên a!

Hai người kia chính là Lam Hi Thần và Giang Trừng đang vi phục xuất tuần.

"Ta không có mù." Giang Trừng đầu không nâng lên nhàn nhạt trả lời, lại cầm lên một cái túi thơm màu sắc tươi sáng.

Lam Hi Thần lại tiếp tục nói: "Túi thơm này phối màu không ổn lắm, chỉ cũng sắp đứt rồi."

Giang Trừng: "...."

Cô chủ nhỏ nghe thấy lửa giận cũng sắp bùng phát. Này hoàn toàn là nhắm mắt nói bừa mà.

Sau đó Giang Trừng lại chọn thêm ba món trang sức dành cho thiếu nữ lần lượt là: một cái vòng tay, một cây trâm hồ điệp, một cái sợi dây chuyền có mặt hình thỏ nhưng:

"Vòng tay này chất gỗ hơi kém."

"Cây trâm này khắc không đẹp lắm."

Cô chủ nhỏ ngày đầu thay mẫu thân bày hàng bán, gặp phải hai vụ khách hàng đầu tiên trong ngày: "...."

Cô nàng nể gương mặt tuấn mĩ vô song kia mới có thể không nắm cổ áo của vị công tử áo xanh kia vừa lắc mạnh vừa hét vào mặt y: ngươi không muốn mua hàng thì biến đi đừng phá lão nương bán hàng, cảm ơn.

"Sợi dây này chất liệu có hơi kém, mặt dây khắc cũng không cân xứng."

Giang Trừng đặt sợi dây định mua cho Giang Yếm Ly xuống, thầm nghĩ: Ta chọn một món đồ cho a tỷ y liền chê một món, chọn một món liền chê một món, có ý gì đây? Lẽ nào, y ăn đồ ta nấu bị đau bụng nên muốn trả thù sao?

Trong lúc suy nghĩ vẫn vơ hắn lại cầm lên một cây trâm đơn giản đến không thể đơn giản hơn, phía đầu chỉ có một nụ lan hơi nở ra.

Cô chủ nhỏ khó khăn dời tầm mắt muốn đánh người rời khỏi Lam Hi Thần, nhìn cây trâm trên tay Giang Trừng vẻ mặt hơi ngạc nhiên, không nhịn được nhiều lời: "Cây trâm này hơi đơn giản quá, không thích hợp cho nữ nhân đâu, tiểu lang quân hay là chọn cái khác đi."

Giang Trừng không ư hử gì, giơ tay qua bên cạnh định kéo Lam Hi Thần, nhưng bất ngờ tay rơi vào khoảng không.

Hắn ngạc nhiên quay qua, thấy người vừa nãy còn ở sát bên tai hắn chê bai này nọ giờ đứng cách xa ngoài một cách tay, là loại khoảng cách ngoài chiều dài của một cánh tay chưa đầy một phân ấy.

"Này."

Đáp lời hắn là sự m lặng.

"Này."

Vẫn im lặng.

Giang Trừng nheo mắt nhìn y, không lẽ y nghĩ muốn, nghĩ đến đây hắn tự cảm thấy không thể nào nhưng vẫn nhỏ giọng gọi:

"Lam Hoán!"

Âm thanh của Giang Trừng thật sự có thể so với tiếng muỗi kêu nhưng Lam Hi Thần vẫn có thể nghe thấy rành mạch, y lặp tức phe phẩy cái đuôi trong tưởng tượng của Giang Trừng, nhìn hắn cười nói: "Vãn Ngâm gọi ta."

"...." Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần không chớp mắt.

Lam Hi Thần cũng mỉm cười nhìn lại hắn. Nếu lúc này Giang Trừng có thể mọc mắt sau lưng Lam Hi Thần thì đã thấy bàn tay luôn để phía sau  của y, móng tay đã cắm sâu vào da thịt, máu tươi nhuốm đỏ cả bàn.

Quan hệ của hai người họ nói sao đây nhỉ? Ám muội, không thanh bạch. Hai người ai cũng biết trong lòng mình nghĩ cái gì, biết cảm giác dành cho đối phương là gì nhưng không ai chịu xé bó lớp màng ám muội kia. Bây giờ Lam Hi Thần quyết tâm xé bỏ lớp màng mỏng dính kia.

Chỉ là, y đã đánh giá cao Giang Trừng rồi.

Giang Trừng là kẻ có thể lên được phòng khách xuống được nhà bếp, đánh người được mắng người được, ở một tương lai không xa là người khiến ai nhắc đến cũng phải ba phần kính, bốn phần sợ, điểm trừ duy nhất là đầu óc hắn không nhạy với mấy chuyện tình cảm. Mà cũng có thể là hắn hiểu nhưng không muốn đụng vào.

Hắn nhìn Lam Hi Thần rất lâu rồi mới thu tầm nhìn lại, cầm cây trâm lên ngoắc tay với y nói: "Ngươi cúi xuống." Nhân lúc Lam Hi Thần đờ người, hắn lẩm bẩm một câu trong lòng: Chết tiệt cao như vậy làm gì, chống trời sao?

Lam Hi Thần theo tay Giang Trừng nhìn cây trâm gỗ khắc nụ hoa mộc lan kia, nhìn đến mức cô chủ tưởng rằng nụ hoa kia sẽ nở ra bất cứ lúc nào vậy.

Hồi lâu y mới khom người đem mặt mình kề sát với mặt của Giang Trừng. Chỉ là cái đầu gỗ của Giang Trừng không chừa ra chút không gian nào để quan tâm đến ánh mắt như sói đói của ai kia, hắn hơi nhón chân cẩn thận mò mẫm đem cấm cây trâm gỗ kia lên cái búi tóc trước giờ chỉ ghim bạch ngọc thượng đẳng của Trạch Vu Quân. Xong xuôi thì phủi tay ngắm một lúc mới hài lòng gật đầu.

Cô chủ liên tục đưa mắt qua lại giữa hai người, ánh nhìn dần trở nên khác thường, nụ cười hiếu khách trên môi dần biến đổi thành hiểu rõ.

Giang Trừng quay đầu tránh ánh mắt cún con của người kia, lại trúng ngay ánh mắt ý tứ sâu xa của cô chủ lặp tức ngượng ngùng, mặt không tự chủ hơi nóng lên, làm bộ ho khan một tiếng quay người nhìn xuống chân, khẽ nhúc nhích mấy ngón chân không được tự nhiên ủ trong giày.

Cô chủ nhanh chóng lấy ra một cái gương tay đưa đến trước mặt Lam Hi Thần, cười không lộ răng ý vị thâm trường nói:

"Cây trâm này nếu tặng cho cô nương thì có hơi đơn điệu nhưng vị lang quân này đeo lên thật đẹp, cứ như được. đặt. làm. riêng vậy. Khách nhân thật khéo chọn"

Lam Hi Thần nhìn vào gương, nhất thời không biết nói gì.

Vì Giang Trừng lúc chiều nói muốn đem y đi trải nghiệm cuộc sống của bá tánh bình thường nên nên buộc y thay bộ gia phục Lam gia bắt mắt kia ra, phục sức thường ngày đã tháo xuống toàn bộ, cả mạt ngạch cũng bị gỡ xuống đem làm dây buộc tóc cho người kia. Y trước nay không qua chú trọng đến phục sức trên đầu, thường ngày ngay cả kim quan cũng không đội chỉ qua loa chọn một cây trâm ngọc vấn tóc nhưng dù qua loa thì ngọc tới chỗ y đều là loại thượng phẩm của thượng phẩm, đây là lần đầu tiên y dùng trâm gỗ.

Chỉ là không hiểu sao, cây trâm gỗ kia hết lần này đến lần khác khiến y không cách nào rời mắt được.

"Thích không?!" thấy y chỉ nhìn bản thân trong gương Giang Trừng đứng kế bên thấp thỏm hỏi một câu.

Lam Hi Thần quay người lại nhìn chằm chằm hắn một lúc rồi cười nói: "Thích." 

Thích quà tặng thích luôn cả người tặng.

Giang Trừng nhỏ giọng: "Thích thì tốt rồi, chứ còn chê tới chê lui như vừa nãy thì sau này không mua cho ngươi nữa."

Lam Hi Thần ánh mắt hơi tối lại, y hình như nghe ra ý vị khác trong câu nói tưởng như vu vơ này.

Mắt nhìn thấy Giang Trừng lại chăm chú nhìn mấy món trang sức thiếu nữ thì mặt mũi Lam Hi Thần tối sầm, theo bản năng nói

"Cái này..."

Giang Trừng hung ác nhìn y, thành công khiến Lam Hi Thần nuốt xuống những lời còn lại xuống bụng, định trước sẽ được tiêu hóa cùng với mấy cái bánh bao nhân ớt nhồi thịt vào sáng mai.

"Không mua nữa."

Giang Trừng chỉ tay lên cây trâm trên đầu Lam Hi Thần nói: "Tiểu lão bản, thứ kia tính cho y." Nói xong  thì chấp tay sau lưng bước đi.

Lam Hi Thần vừa trả tiền xong ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy bóng lưng của Giang Trừng đã ở xa tít. Y vô thức nhìn bóng lưng lúc ẩn lúc hiện kia, cảm thấy nó rất xa dù có cố sức chạy như thế nào cũng không cách nào nắm bắt được, giống y như cảnh trong giấc mộng y choàng tỉnh giấc lúc nửa đêm vậy, bóng lưng của nữ nhân trong mơ cũng mơ hồ như vậy, cũng xa xăm như vậy, cũng... đáng sợ như vậy.

"Này"

Trong lúc y đang thất thần, một bàn tay vỗ mạnh lên vai y, theo sau là một giọng nói quen thuộc. Lam Hi Thần vô thức xoay người, nhìn thấy sau lưng y là Giang Trừng mà y đang tìm. Hắn đứng ngay đó khiến mọi thứ xung quanh trong mắt Lam Hi Thần đều tan vào hư không, thân ảnh của Giang Trừng là thứ duy nhất mà y nhìn thấy, giọng nói của Giang Trừng là thứ duy nhất y nghe thấy.

Y nghe hắn nói, hắn muốn ăn hồ lô nhào đường, bảo y đi lẹ cái chân lên không thì người ta đi mất. Y còn nghe rõ hắn tự cho là nhỏ giọng làu bàu nói y đứng đây lâu như vậy định làm gì, muốn theo đuổi cô nương nhà người ta sao.

"Này Lam Hoán ngươi nghe ta nói gì không đấy?"

Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng đang xù lông mao cao ba thước nhẹ giọng nói "Nghe thấy mà." Sao này ta dùng cả đời để chỉ nghe ngươi nói có được không?

Giang Trừng đỏ mặt nhìn nụ cười kia nhanh chóng quay người, chạy. Chết tiệt, cười như vậy không phải là phạm quy rồi sao?

----

Khi hai người Lam Hi Thần quay về đã là lúc mắt trời sắp xuống núi, đón tiếp bọn học không phải là môn sinh Lam gia như thường lệ mà là Ngụy Vô Tiện.

Vừa nhìn thấy Giang Trừng Ngụy Vô Tiện đã nhanh chóng chạy lại, bỏ qua cái vị Trạc Vu Quân đứng sát rạt sư đệ hắn chuyên tâm sờ mó khụ, kiểm tra thân thể cho Giang Trừng.  Sau khi chắc chắc Giang Trừng không bị thiếu chỗ nào, cũng không bị dư ra chỗ nào, sắc mặt hồng hào đi đứng cũng bình thường, thì trái tim đã nằm trên cổ họng một ngày một đêm của Ngụy Vô Tiện mới được thả về vị trí cũ.

"Mẹ kiếp cả nhà ngươi Giang Trừng, nguyên đêm không về, cũng không thèm gửi cho ta một lá thư báo tin nữa, ngươi muốn ta lo chết đúng không?"

Giang Trừng bị Ngụy Vô Tiện đánh một cái thật mạnh vào lưng một cái khiến hắn chỉ có thể cúi người ho sặc sụa, hắn cảm thấy phổi của mình cũng sắp nứt ra rồi, bao nhiêu lời muốn nói đều phải nuốt về.

Thôi đi, cả nhà ta không phải bao gồm cả hắn sao?

Lam Hi Thần nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đến, không hiểu sao lại nhớ ra người bị y bỏ quên trong thư phòng gần hết ngày rồi.

"Vãn Ngâm, Ngụy công tử ta có chuyện cần giải quyết rồi, nên ta cáo từ trước vậy." Hai dĩa sơn tra đủ để Vong Cơ tha lỗi không nhỉ?

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới nhận ra bên cạnh còn có một người khác, nhanh chóng chuyển sự lo lắng trong mắt thành bát quái, chưng ra nụ cười chuyên dùng để đón tiếp hiền tế nhìn Lam Hi Thần: "Lam đại công tử, ngươi có chuyện thì cứ đi trước đi, Giang Trừng để lại cho ta là được rồi."

"Vãn Ngâm ngày mai gặp." Lam Hi Thần không nhìn ra nụ cười đầy ẩn ý của Ngụy Vô Tiện chỉ gật nhẹ đầu.

Giang Trừng cuối cũng cũng có thể nuốt xuống cơn ho của mình, hơi gật đầu với y, thầm nghĩ ngày mai phải tặng y ít đồ.

"Giang Trừng Giang Trừng!!! Ngươi ở cùng Trạch Vu Quân cả đêm sao? Hai người các ngươi có quan hệ gì? Tiến triển đến đây rồi? Y thích ngươi sao?" Ngụy Vô Tiện nắm vai Giang Trừng ra sức lắc mạnh.

Giang Trừng: "...."

Cuối cùng Giang Trừng phải dùng một cặp thỏ béo núc ních dời đi sự chú ý của Ngụy Vô Tiện mới có thể thoát khỏi kiếp nạn bị lắc đến gãy cổ. Hắn sờ sờ cái cổ đau nhức của mình thầm nghĩ, may mà có chuẩn bị.

"Ngụy Anh, ngày mai muốn ăn sáng với cái gì?" Giang Trừng đột nhiên hỏi.

"Bánh bao." Ngụy Vô Tiện chọt chọt cặp má phúng phính của con thỏ trắng  thuận miệng trả lời.

"Được rồi."

"Bánh bao nhân thịt, ta muốn nhân thịt."

"Không thành vấn đề."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net