Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CP chủ Hi Trừng, CP phó Vong Tiện.

Chú ý: Nguyên tác lấy bối cảnh hạ hiện đại AU.

Viết theo hướng thần quái, cẩn thận khi vào xem.

Tuần này có một chút thần quái, nhưng ngọt ngào lắm, thiệt đó.

Hàng xóm (11)

Cách bày trí trong nhà Lam Hi Thần đơn giản đến mức khiến người ta không nói nên lời. Không có bất cứ đồ vật nào dư thừa, rõ ràng không gian cũng chẳng lớn, nhưng thoạt nhìn lại tương đối trống trải. Căn phòng ngăn nắp đến lạnh lẽo, đồ vật đều được đặt chỉnh tề ngay ngắn, ngay cả chiếc bàn dài trong phòng bếp cũng sạch sẽ, dường như không hề có chút khói lửa nhân gian.

Nếu không phải hai anh em kia quả thật sinh sống ở ngay bên cạnh mình, Giang Trừng sẽ không nghĩ đến đây là một căn phòng có người ở.

"Đừng khách khí." Dường như Lam Hi Thần nhận ra Giang Trừng không được tự nhiên, mỉm cười giải thích, "Tôi cùng em trai vốn cũng chỉ định thuê ở một thời gian, không có chú ý sửa sang lại. Cho nên phòng ốc trông hơi giản dị."

Giang Trừng gật gật đầu, lén nhìn vị trí đặt đồ trong phòng, lơ đãng nói: "Ừm, tôi đoán ra được, e là anh đều đặt hết tâm tư vào căn nhà tổ kia của hai người rồi."

Căn nhà tổ mà Giang Trừng nói, đó là căn nhà cũ Lam Hi Thần tự mình tìm tới mời cậu tu sửa lại trước khi cậu gặp chuyện.

"Ừm, phiền cho cậu vẫn còn nhớ rõ chuyện này." Lam Hi Thần khẽ mỉm cười, "Việc kia không vội, cậu giữ gìn sức khỏe trước đã."

"Có vội hay không cũng không phải do anh nói là được." Giang Trừng nhún vai, thở dài, "Công ty chỉ cho nghỉ mười ngày, dù thế nào thì tuần sau nhất định cũng phải quay trở về làm việc." Dứt lời, cậu đau đớn hít một hơi sâu, ở trên sô pha cong thắt lưng.

Thân thể quả thật còn chưa hoàn toàn hồi phục, cảm giác mệt mỏi và đau nhức mặc dù không mãnh liệt, nhưng dù sao cũng bị u linh bám vào người, làm cậu đầu váng mắt hoa, không thể suy nghĩ.

"A Trừng, không thì lên giường nằm đi." Lam Hi Thần thấy dáng vẻ không có tinh thần của cậu, nhẹ nhàng khuyên nhủ, "Công việc sao quan trọng bằng sức khỏe, đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi cho tốt."

Lam Hi Thần vừa nói xong, Ngụy Vô Tiện đã băng qua cửa lớn rộng mở bước vào, Giang Trừng vốn tưởng tên đó sẽ chỉ đem đồ vệ sinh cá nhân và vài thứ linh tinh đến, ai ngờ trong tay con hàng này còn xách theo hai bình rượu nho, bước nghênh ngang vào trong.

"Mày mang cái này đến làm gì?" Giang Trừng nhíu mày hỏi.

"Rượu chứ sao, đây là thứ lần trước ông chủ tặng thưởng cho tao, tao còn tiếc không dám uống, để chúc mừng mày xuất viện, đặc biệt lấy ra đó."

"Mày có thể làm việc chính được không? Chăn đâu? Bàn chải đánh răng đâu? Sao không mang đến đây."

"Gần như thế, lúc cần thì chạy qua lấy không phải là được rồi sao." Ngụy Vô Tiện chẳng hề để ý nhún nhún vai, "Cộng luôn hai căn phòng của chúng ta còn không to bằng một căn thương mại ở vùng vịnh bên kia."

"Đủ lười."

Giang Trừng trừng mắt nhìn hắn một cái, ai ngờ Lam Hi Thần cũng phụ họa theo Ngụy Vô Tiện: "Đúng vậy, hai nhà gần như thế, chỉ cần đi vài bước, cần gì thì qua lấy là được. A Trừng, không thôi cậu tới phòng cho khách nghỉ ngơi một chút đi, tôi thấy sắc mặt cậu vẫn không tốt lắm."

Ngụy Vô Tiện nghe xong, cũng nhanh chóng đặt bình rượu cầm trong tay xuống, ân cần nói: "Đúng thế, ngươi đi ngủ thêm một lát đi. Không sao đâu, lúc cần gì thì tao qua lấy không phải là được rồi sao."

"Chậc, trông cậy vào nhà mi, ta sớm chết đói." Giang Trừng hừ lạnh, quay đầu nhìn về phía Lam Hi Thần, "Vậy... phiền anh."

Lam Hi Thần mỉm cười lắc đầu, giúp Giang Trừng đứng lên, dẫn cậu tới phòng dành cho khách.

Nói là phòng dành cho khách, chẳng qua chỉ là một gian phòng nho nhỏ được tách ra từ phòng ngủ, vừa nhét một chiếc giường đơn và một chiếc tủ đầu giường đã không còn khe hở, may mà phía đầu giường là cửa sổ, lấy ánh sáng hay thông gió đều rất tốt. Căn phòng rất sạch sẽ, dường như đã được quét dọn trước, hoàn toàn không có mùi hương khác thường do lâu ngày không có người ở. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ tràn vào trong căn phòng, chiếc giường màu tím nhạt tỏa ra hương thơm tươi mát, khiến lòng người khoan khoái.

"Ngại quá, phòng hơi nhỏ." Lam Hi Thần hơi áy náy nói, "Nếu không quen, có muốn ngủ trong phòng của tôi không? Phòng đó lớn hơn phòng này một chút."

"Không sao, chỗ này rất tốt..." Giang Trừng sờ sờ chăn, hiển nhiên là loại vải chất lượng tuyệt hảo, mềm mại thoải mái không ngờ. Trong chốc lát, cảm xúc trong lòng Giang Trừng hết sức hỗn loạn. Sự quan tâm của Lam Hi Thần dành cho cậu, sao cậu không cảm nhận được. Đúng như lời Ngụy Vô Tiện nói, Lam Hi Thần có ý với cậu. Còn cậu thì sao? Cậu có ý gì với Lam Hi Thần? Cậu nên lấy thái độ như thế nào để đáp lại những gì Lam Hi Thần làm cho cậu đây?

"Cậu cứ ngủ một chút đã, có thể kéo rèm cửa sổ lên." Lam Hi Thần thấy cậu ngây người ở đó, mỉm cười nói, "Tôi đã bảo Vô Tiện ở phòng của Vong Cơ, dù sao dạo này Vong Cơ cũng bận rộn không ở đây. Phòng của tôi ở đối diện phòng cậu. Yên tâm đi, tôi sẽ không để kẻ xấu vào làm hại đến cậu nữa đâu."

Lời Lam Hi Thần nói giống như một tiếng còi báo động reo lên trong đầu Giang Trừng. Cậu chợt nhận ra, mình đã đưa Lam Hi Thần vào hoàn cảnh nguy hiểm đến mức nào.

Thứ làm cậu bị thương vốn không phải là con người, mà là một con quái vật. Nếu cậu ở lại, nói không chừng sẽ dẫn dụ thứ kia đến đây, đến lúc đó, chỉ sợ sẽ kéo cả Lam Hi Thần vào bộ phim kinh dị có thật này.

"Tôi, tôi vẫn nên về thôi, chỗ này không quen thuộc lắm." Cậu lập tức đứng thẳng dậy, cau mày nhìn về phía Lam Hi Thần, "Ý tốt của anh tôi nhận, nhưng..."

"A Trừng." Lam Hi Thần giữ cậu lại, nở một nụ cười ấm áp, "Đừng lo lắng, không có việc gì đâu, cậu nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ gì cả."

Lam Hi Thần lặp lại một câu đến ba lần, Giang Trừng đột nhiên có cảm giác giọng nói của anh ta như phóng đại mấy lần vang vọng trong đầu mình. Cậu trợn mắt muốn tỉnh táo, lại cảm thấy ý thức của mình dần trở nên bồng bềnh, giống như được bao bọc trong những chiếc lông chim mềm mại nhẹ nhàng, rơi vào trong một cái ôm ấm áp.

Cậu còn chưa kịp từ chối Lam Hi Thần thì đã chìm vào trong giấc ngủ.

Có thứ gì đó rục rịch trong bóng đêm, nó phát ra tiếng động sền sệt nhớp nháp, phá vỡ màn đêm tĩnh lặng, từ bốn phương tám hướng như thủy triều lao tới căn phòng ngủ hẹp dài này.

Rõ ràng nhìn không rõ, nhưng lại có thể cảm giác được nó chầm chậm bao vây mình. Cái bóng màu đen kia giống như tóc của một người phụ nữ, từ góc tường, sàn nhà, khe cửa, và kẽ hở của cửa sổ ùn ùn kéo đến, không ngừng trào vào, tỏa ra mùi máu tanh khó ngửi, từng chút một nuốt chửng cả người mình.

Kể cả Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần đứng ở cuối giường, mỉm cười dịu dàng nhìn cậu, hỏi người cậu thế nào rồi? Dường như hoàn toàn không nhìn thấy bóng đen đã nuốt chửng cả căn phòng. Cậu hé miệng, muốn gọi, muốn cử động, muốn bảo Lam Hi Thần chạy mau, nhưng đối phương lại nghiêng đầu như nghe không hiểu, nghi hoặc không hề phòng bị.

Khuôn mặt đầy vết nứt hiện ra từ trong màn sương đen, ngay trên đỉnh đầu Lam Hi Thần. Nhưng Lam Hi Thần không hề phát hiện, chỉ chú ý quan tâm mình đang không thể cử động.

Cậu không phát ra được âm thanh, chỉ có thể trợn to mắt nhìn bóng đen kia từng chút, từng chút một nuốt chửng lấy Lam Hi Thần.

Không —— Dừng tay!!!!!

Nhưng vào lúc này, trên người Lam Hi Thần đột nhiên phát ra một luồng sáng trắng chói mắt, trong phút chốc đã đẩy bóng đen khắp phòng đi, bên tai Giang Trừng vang lên những tiếng kêu thảm thiết, chấn động đến mức làm não cậu trống rỗng.

"Trừng... A Trừng?"

Tiếng gọi của Lam Hi Thần vang lên, lúc xa lúc gần, thế giới trong phút chốc trở nên tĩnh lặng.

Giang Trừng run rẩy bừng tỉnh, phát hiện ánh sáng trắng kia thực ra là do Lam Hi Thần mở cửa phòng ra, để đèn huỳnh quang chói mắt ngoài hành lang bên ngoài rọi vào trong phòng ngủ tối tăm.

Giang Trừng thở ra hơi lạnh, tim đập mạnh một lúc lâu mới dần chậm lại.

"A Trừng, cậu sao vậy? Thấy không thoải mái ở đâu à?" Lam Hi Thần bật đèn trong phòng lên, khẩn trương lau trán của cậu, "Sao đổ nhiều mồ hôi như vậy?"

"Không sao, không có chuyện gì." Giang Trừng thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi trả lời.

Lam Hi Thần im lặng nhìn chằm chằm Giang Trừng một lúc, sau khi phát hiện đối phương cũng không định nói gì, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy nói, "Cả người cậu đều là mồ hôi, tôi đi lấy khăn mặt cho cậu lau."

"Từ từ!"

Giang Trừng vội vươn tay, kéo cánh tay Lam Hi Thần lại.

Lam Hi Thần hết sức kinh ngạc, nhìn Giang Trừng vẻ mặt nghiêm nghị đang siết chặt lấy cánh tay mình.

"Chờ đã, tôi... tôi vẫn nên quay trở về phòng mình thôi." Tay Giang Trừng chậm rãi buông ra, cuối cùng thả xuống bên giường nắm chặt lại thành nắm tay, "Gây thêm phiền hà cho anh rồi..."

Ý cười bên môi Lam Hi Thần dần biến mất, y giữ Giang Trừng lại, nghiêm giọng nói.

"A Trừng, bây giờ đã là ba giờ rưỡi sáng, nếu cậu cứ muốn quay về, mới là gây thêm phiền cho tôi."

"Cái gì? Đã ba giờ rưỡi, tôi... tôi ngủ lâu thế sao!?" Giang Trừng kinh ngạc quay đầu, quả nhiên ngoài rèm vẫn tối đen.

"Chắc là cậu vẫn chưa hồi phục hẳn, lúc đến bữa tối, Ngụy Vô Tiện có vào gọi cậu dậy một lần, cậu mơ màng đuổi hắn ra ngoài bảo hắn đừng ồn ào... Cho nên chúng tôi quyết định để cậu ngủ một giấc trước đã, không đánh thức cậu."

Giang Trừng không trả lời, chỉ mệt mỏi cúi thấp đầu xuống, cảm nhận rõ từng giọt mồ hôi lạnh trên cổ.

"Cậu nằm xuống đi, tôi lấy khăn mặt cho cậu." Lam Hi Thần quay về dáng vẻ hòa nhã, ngược lại khiến Giang Trừng có chút khó xử. Chỉ chốc lát, Lam Hi Thần đã mang khăn mặt đến, còn chu đáo mang thêm quần áo cho Giang Trừng thay.

"Đây là áo ngủ của tôi, chưa từng mặc qua, cậu dùng đỡ. Vô Tiện thì đã ở trong phòng ngủ của Lam Vong Cơ, tôi không tiện đánh thức cậu ấy để lấy chìa khóa nhà hai người..." Lam Hi Thần giúp Giang Trừng đứng dậy lau người, thay quần áo. Giang Trừng ngửi được trên áo ngủ tỏa ra mùi hương nhàn nhạt giống như Lam Hi Thần, hai má hơi nóng lên.

"Xin lỗi... cảm ơn."

Phút chốc, Lam Hi Thần lặng im, ngồi ở bên chân Giang Trừng.

"A Trừng, cậu có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là thứ gì khiến cậu bị thương, dọa cậu thành ra như vậy không?"

"Không phải chuyện gì lớn." Giang Trừng phiền não trả lời, "Không liên quan đến anh."

"Không liên quan đến tôi à..." Lam Hi Thần cười khổ một tiếng, vẻ mặt vô cùng cô đơn, quay đầu không nhìn Giang Trừng nữa.

Sự im lặng khiến người ta lúng túng, lời Giang Trừng vừa thốt ra, thì lập tức đã thấy hối hận. Lam Hi Thần ngồi ở cuối giường, sườn mặt tuấn mỹ bao phủ một tầng áp suất thấp làm người ta thấy nặng nề, bóng người in trên tường thoạt nhìn buồn bã khác thường.

"Ý, ý tôi cũng không phải như vậy..." Mang theo hàm ý xin lỗi, Giang Trừng mở miệng nói, "Hai chúng ta cũng không có quan hệ gì, tôi không muốn làm liên lụy đến anh."

"Là vì hai chúng ta không có quan hệ, nên cậu không muốn nói?" Lam Hi Thần quay đầu, ánh mắt đen láy như đá Obsidian(*).

"Á..." Giang Trừng còn chưa phản ứng kịp, Lam Hi Thần đột nhiên đứng dậy, đè vai cậu lại.

Sức mạnh nặng trĩu từ trên vai truyền đến, Giang Trừng giật mình, bắt lấy tay của Lam Hi Thần muốn gạt ra, nhưng đôi tay này cứ như sắt thép, giam giữ làm cho cậu không nhúc nhích được chút nào.

"Lam Hi Thần anh..." Lời còn chưa dứt, một nụ hôn liền phủ lên.

Giang Trừng mở to hai mắt.

Đây là nụ hôn đầu tiên trong cuộc đời của cậu.

Nhưng cậu lại thấy rất kỳ diệu, đó là một cảm giác ấm áp thân thiết, một sự dịu dàng quen thuộc, cùng với những lưu luyến không thôi.

Hương hoa ngọc lan và gỗ đàn hương hòa quyện bay bổng tới từ phía xa xa, môi lưỡi giao triền làm cho tình cảm đang ngủ say trong cơ thể chợt bừng tỉnh. Xa xăm, trầm lắng, bi thương, rồi lại kèm theo sự ngọt ngào và vui sướng lạ lùng, tinh khiết và thơm ngon như rượu, ngọt lành như sơn tuyền, nhưng cũng cay đắng như nước mắt.

"Lam Hi Thần..." Giang Trừng than nhẹ, có cảm giác đầu lưỡi sắp vì cái tên này mà run rẩy không ngớt, sau đó lại cảm nhận được Lam Hi Thần lần nữa kéo mình tiến vào một nụ hôn sâu khiến người ta vô cùng hoài niệm.

Lam Hi Thần sớm đã buông Giang Trừng ra, hai tay ôm chặt cậu vào trong lồng ngực; Mà cậu cũng vươn tay ra, ôm chặt lấy cổ đối phương, môi lưỡi cả hai truy đuổi lẫn nhau, giống như một đôi tình nhân xa cách nghìn năm mới gặp lại, ôm hôn quấn quýt.

Bọn họ ai cũng không muốn chấm dứt nụ hôn này, mãi cho đến khi hoàn toàn không thở nổi, mới lưu luyến không rời mà miễn cưỡng lùi lại. Giang Trừng hừ nhẹ một tiếng, bất giác tựa vào vai Lam Hi Thần, ý thức vì bị hôn đến mơ màng cuối cùng cũng dần tỉnh táo lại.

Cậu vừa làm chuyện gì? Cậu với Lam Hi Thần... Cứ như vậy, như vậy...

Cậu bất giác cảm thấy không đúng, rõ ràng đây là nụ hôn đầu tiên giữa cậu và Lam Hi Thần, nhưng cậu lại luôn có cảm giác trước kia bọn họ đã trải qua hơn trăm nghìn nụ hôn.

Ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng xoa xoa bờ môi của cậu, giúp cậu lau đi khóe miệng ướt át. Giang Trừng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy của Lam Hi Thần đang kiềm nén một thứ cảm xúc nào đó, Giang Trừng có thể cảm giác được sóng ngầm cuồn cuộn dưới ánh mắt bình tĩnh của anh.

"Bây giờ, quan hệ giữa hai chúng ta đã thế này rồi, em còn có thể nói gì nữa?"

Cậu nghe thấy Lam Hi Thần dùng một loại giọng điệu dịu dàng mà lại cứng rắn lên tiếng.

Còn tiếp...

---

(*) Đá Obsidian: Còn gọi là đá vỏ chai, hắc diệu thạch là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net