Chương 7 - Thượng: Vì người hoạ mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trừng mở lớn mắt ngơ ngác nhìn ngắm xung quanh, Liên Hoa Ổ trước mắt hắn thật quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ.

Cổng lớn Liên Hoa Ổ hiện nay lớn hơn trước kia nhiều, cũng được thay mới hai lần. Nhưng lúc này trước mắt hắn nó lại là cột gỗ của trước đây, bên trên biển treo cũng đã phai màu.

Hắn nghiêng đầu nhìn sang trái, chỉ thấy cờ xí Giang gia bay phất phới trong gió, tựa hồ nó đang cùng gió chơi đùa với nhau thật vui mà chẳng muốn dừng lại.

Khung cảnh này thật quen thuộc.

Hắn nhìn lâu một chút, hốc mắt lại có chút cay cay, hắn nhẹ cười cợt.

Là trong mơ đi, chỉ có trong mơ cuộc sống của hắn mới có thể đẹp như vậy.

"A Trừng, đệ đứng bên ngoài làm gì? Mau vào ăn cơm."

Giọng nói dịu dàng mang theo ý cười từ bên trong truyền ra kéo trở về tâm trí của hắn. Giang Trừng phập phồng thở dốc, chỉ mong lúc quay đầu người hắn nhìn thấy không phải là hình ảnh đẫm máu ở Bất Dạ Thiên. Cho dù chỉ là lần này, chỉ mong không phải nhìn thấy ác mộng của những năm qua nữa.

Ông trời nghe được điều ước trong lòng hắn và ban cho hắn một ân huệ giữa trăm ngàn đắng cay hắn đã chịu.

Giang Yếm Ly mặt mày tươi tắn, trên môi ngậm cười, một bộ váy áo màu tím nhẹ nhàng bị gió thổi lay động, hướng hắn vẫy tay, lại gọi.

"Đừng ngẩn ra ở đó, mau vào thôi. Cha mẹ đang chờ."

Giang Trừng bị hình ảnh trước mắt làm cho ngây người, hắn biết trong lòng hắn mừng rỡ nhưng hắn lại không dám bước tới bên cạnh nàng. Chỉ sợ bản thân nhúc nhích một chút, mộng cảnh liền vỡ vụn. Hắn chỉ sợ hạnh phúc mong manh này sẽ không chịu nổi dù chỉ là một cái động nhẹ của hắn.

Con người ta là vậy, thứ gì càng khó đạt được lúc cầm ở trong tay rồi liền sợ, sợ nắm quá chặt sẽ vỡ, sợ buông quá lỏng sẽ rơi.

"Này, Giang Trừng, ngươi nghĩ gì mà thất thần thế? Không nghe sư tỷ đang gọi à?"

Vai bị người khác ôm lấy, trong một chốc Giang Trừng liền cứng đờ cả người. Hắn đã quên mất cảm giác được thân cận thế này là lúc nào, cũng quên mất mười mấy năm trước mình phản ứng như thế nào. Hắn biết là Ngụy Anh nhưng lại không dám nghiêng đầu đi nhìn. Nếu là gương mặt của Mạc Huyền Vũ thì hắn nên làm sao bây giờ?

Ngụy Anh cũng mặc kệ hắn, kéo lấy tay hắn liền chạy tới nơi Giang Yếm Ly đang đứng.

Những bước chân đạp trên đất như một liều thuốc trấn an lòng Giang Trừng. Mộng cảnh không vỡ vụn, a tỷ không biết mất, ngay cả Ngụy Anh cũng đang ở trước mặt hắn.

Người kia tà áo phi dương, một bộ hắc y viền đỏ bắt mắt, một gương mặt tuấn tú bất phàm, một đôi mắt đào hoa lưu luyến đa tình.

Giang Trừng giấu không được mỉm cười trong lòng, tay trong vô thức siết chặt.

Sư huynh, mừng ngươi về nhà!

Đến lúc đã gặp gỡ cha mẹ hắn ngồi ở trong liên đình hắn còn không kịp phản ứng, chỉ có vành mắt đỏ hoe cùng giọt nước đọng dưới đáy mắt là giấu không được mừng rỡ.

"Rề rà chậm chạp, không muốn ăn cơm nữa có đúng không?"

Mẹ hắn lại mắng, hai đầu mày nhíu chặt tức giận, ngữ khí hùng hổ doạ người. Nhưng hắn lại thấy thật ấm, so với ánh sáng mặt trời còn ấm hơn mấy phần.

"Tam nương, bọn nhỏ ham chơi quên giờ giấc, ngươi cũng đừng mắng chúng."

Cha hắn ở bên cạnh chỉ nhẹ cười nhìn mẹ hắn mà khuyên can. Đó là nụ cười ôn nhu vạn ngàn như cả thế giới chỉ rơi vào trên người nương hắn mà nói.

Giang Trừng hơi cúi đầu, cười khổ. Quả nhiên là mơ, cha hắn chưa từng đối với hắn và nương hắn dịu dàng đến như vậy. Nhưng không sao, hắn chấp nhận giấc mơ này. Giang Trừng lại ngẩng đầu. Lần này hắn trước tiên bước đến bên cha mẹ, tự nhiên mà hoà vào không khí gia đình ấm cúng này.

Cuộc đời đã quá khổ, cho dù là một viên đường giả cũng không sao cả.

Vừa dùng bữa xong hắn lại quen thuộc cùng Ngụy Anh chạy ra sau núi, tìm một bãi cỏ nằm xuống nhìn mây trời mà ngẩn ra. Rõ ràng là mơ nhưng mỗi một góc hắn nhìn thấy chẳng khác gì hiện thực cả. Điều này kì diệu thật nhỉ?

Ngụy Anh nghiêng đầu nhìn Giang Trừng, trong đôi mắt tràn ra khó giấu được triền miên tình ý cùng bao dung. Không có người thấy, không có người biết.

"Giang Trừng, ngươi thích không?" Ngụy Anh chợt hỏi, một câu không đầu không đuôi.

Gió thu vẫn thổi, ngọn cỏ xung quanh hai người lay động, hương sen quanh quẩn nơi chóp mũi, Giang Trừng cũng nghiêng sang nhìn hắn, hỏi ngược: "Thích cái gì?"

Ngụy Anh chợt ngồi dậy, mặc kệ ánh nhìn đầy hoài nghi của Giang Trừng. Hắn giơ tay lên trước mặt, hai mắt khẽ nhắm, như đang cảm nhận từng cơn gió mơn man qua da thịt, cảm nhận hương hoa thấm dần trong cốt tủy, cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng của người nằm bên cạnh. Hắn một đầu tóc dài buộc thành đuôi ngựa, bị gió thổi bay bay, lúc mở mắt ra chỉ thấy trong đó là ánh sáng, bên trong ánh sáng khắc sâu bóng hình của Giang Trừng.

Giang Trừng có chút hốt hoảng mà ngồi dậy, hắn nhìn chằm chằm người trước mặt mình, trong lòng như có thứ gì mách bảo hắn không nên nghe lời nói phía sau của Ngụy Anh.

Giang Trừng ngơ ngác nhìn người kia, lại nhìn sau lưng hắn nền xanh của bầu trời cao vút, nghe hắn mỉm cười mà nói: "Thích ta, thích mọi thứ ở nơi này. Ngươi mãi ở lại đây với chúng ta hảo sao? Không cần trở về thế giới kia, không cần nhìn Ngụy Vô Tiện rời đi, không cần nhìn Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao hạnh phúc, không cần ở một mình trong Liên Hoa Ổ lạnh lẽo kia. Ở lại đây với bọn ta, ta sẽ không rời đi ngươi, mãi mãi đều ở bên cạnh ngươi."

"Ngươi... đang nói gì vậy? Ta...." Giang Trừng bị lời này doạ cho sững sờ, đây là ước muốn giấu sâu trong lòng hắn bấy lâu sao? Hắn đã mong nhớ gia đình tới mức không muốn tỉnh lại nữa sao?

Lúc này gương mặt Lam Hi Thần lại loé lên trong đầu hắn. Người kia tay chấp tiêu ngọc, tà áo phiên phiên, diện nhan anh tuấn, khoé môi ngâm ngâm một nụ cười nhạt, trong mắt giấu không được ôn nhu như nước.

Giang Trừng biết được nụ cười đó không dành cho hắn nhưng lại không nhịn được muốn đem nó giấu cho riêng mình. Hắn làm sao quên mất mình còn một lời hứa chưa hoàn thành a!

Lời hứa nếu không thực hiện khác nào nói dối đâu, hắn làm sao nỡ nói dối người trong lòng mình.

Giang Trừng lắc đầu, giấu xuống trong lòng luyến tiếc. Hắn thật thích mộng cảnh này, vô cùng yêu thích. Nhưng mộng mãi mãi là mộng, sẽ có một ngày hắn phải tỉnh lại. Nơi đó không chỉ có Lam Hi Thần, còn có Kim Lăng, Giang Ngạn cùng Liên Hoa Ổ.

Hắn nên trở về.

"Không được. Ta phải trở về. Kim Lăng còn đợi ta trở về."

"Nhưng nơi đó không có một người trân trọng ngươi a! Hà tất vì bọn họ..."

"Xin lỗi, ta không thích nơi đó, ta thật thích nơi này nhưng không vì thế mà ta trốn tránh mãi ở đây. Liên Hoa Ổ cần ta, Kim Lăng cũng cần ta. Cho dù không có người đợi ta trở về, ta cũng phải vì bản thân trở về. Cho dù cả thế gian đều bỏ lại ta phía sau ta cũng không thể từ bỏ chính mình, cũng không muốn trốn tránh hiện thực."

Giang Trừng bình tĩnh mà nói, mặc kệ ánh mắt như sắp khóc tới nơi của Ngụy Anh. Rốt cuộc hắn nhìn không nổi bộ dạng yếu thế này của người kia chỉ đành nghiêng đầu nhìn nền trời mênh mông sau lưng hắn, môi mỏng khẽ mở, nhẹ giọng mà nói: "Ta cùng một người hứa một chuyện, ta phải vì hắn hoàn thành."

Ngụy Anh sững sờ nhìn Giang Trừng, nhưng sau đó hắn lại bật cười. Sư muội hắn nên là như vậy. Kiên cường như vậy, mạnh mẽ như vậy, lý trí như vậy, cũng đáng thương như vậy. Đây mới là hắn a!

Ngụy Anh chớp chớp mắt ngăn cho lệ nóng không rơi xuống, bàn tay nắm chặt bên người dần thả lỏng, hắn hít thật sâu một hơi, lại cười mà nói: "Đừng trở về đây!"

Hắn dừng một chút, chờ Giang Trừng ngơ ngác nhìn mình lại nhịn không được giơ tay đặt lên tóc người kia, nhẹ nhàng xoa hai cái, lại cười khẽ. Đó là nụ cười cùng ánh mắt mà Giang Trừng chưa từng thấy qua ở sư huynh hắn trước đây. Trong đó chất chứa quá nhiều thứ hắn nhìn không rõ, có đau lòng, có bất đắc dĩ, có luyến tiếc, lại có vui mừng, còn có một thứ gì mà hắn phân không rõ nữa.

"Ta luyến tiếc ngươi nhưng ta càng mong ngươi được sống khoẻ mạnh. A Trừng, sư huynh có một chuyện còn chưa kịp nói cho ngươi biết."

"Chuyện gì?" Giang Trừng nghi hoặc mà nhìn vào đôi mắt long lanh nước kia, như bị ánh nhìn này làm cho thất thần, hắn dường như đã quên mất phải vỗ bỏ bàn tay đang xoa trên tóc mình.

Nguy Anh im lặng rất lâu, ngay lúc Giang Trừng tưởng chừng bản thân đã dần tan ra biến mất khỏi mộng cảnh này người kia liền nhắm mắt lại, nắm lấy hai vai hắn kéo về phía mình, Giang Trừng còn chưa hiểu ra chuyện gì môi đã bị một đôi môi khác đè lên. Hắn ngơ ngác mở trừng mắt nhìn chằm chằm Ngụy Anh, đến cả lúc Ngụy Anh đã buông ra cũng chưa kịp phản ứng.

Đây.... Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Ngụy Anh một chút hốt hoảng cũng không có, cũng không ghê tởm hay ngượng ngùng mà chỉ nghiêm túc mà nói: "Mọi điều ngươi mong ước ta đều sẽ thực hiện cho ngươi, lấy tư cách là nam nhân yêu ngươi nhất trên đời này hứa với ngươi. A Trừng, chúng ta sẽ không gặp lại, ở nơi đó sẽ có người thay ta chăm sóc cho ngươi."

Ngụy Anh chợt ngừng lại, cánh môi hắn cong cong hoạ ra một nụ cười khổ, hắn đột nhiên búng tay một cái, kéo đến sương mù che kín đôi mắt của Giang Trừng, cũng làm cho khung cảnh xung quanh không giữ được nguyên vẹn mà sụp đổ.

Giang Trừng trước khi ngất đi chỉ nghe thấy bên tai mình văng vẳng một câu nói.

"Vậy nên... Quên ta đi."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả: Tui sửa lại chương này không biết có hay hơn không. Nếu mọi người đọc xong mà cảm thấy dở hơn cái cũ thì cmt để tui đổi lại nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net