Chương 8: Lựa chọn của mỗi người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vết thương của Lam Hi Thần tuy đã được chữa trị kịp thời nhưng nhất thời không thể khôi phục như thường, hành sự sau đó khá nhiều bất tiện, Giang Trừng thấy y như vậy liền mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện, dứt khoác dọn tới Hàn Thất của y ở luôn, không một chút ngập ngừng.

Ngụy Vô Tiện lúc đầu còn nghĩ giữa hai người này do trải qua hai kiếp cùng nhau, thân thiết hơn cũng là chuyện bình thường, nhưng đến lúc hắn tận mắt thấy Giang Trừng cử chỉ vô cùng cẩn thận đút thuốc cho Lam Hi Thần, mà y rõ ràng tay không hề bị thương nhưng vẫn im lặng để Giang Trừng chăm sóc, bát thuốc ngửi mùi thôi cũng đắng tới chết người mà Lam Hi Thần từng muỗng từng muỗng uống cạn cũng không nhăn mặt một cái, thậm chí ý cười trên môi chưa từng biến mất.

Thuốc đắng không phải nên nhắm mắt nhắm mũi uống một ngụm cho hết sao? Đối với chuyện này, Ngụy Vô Tiện bày tỏ không sao hiểu nổi.

Cuối cùng, đến Lam Vong Cơ cũng không nhịn nổi nữa, y vậy mà ngang nhiên trước mặt cả ba người hỏi thẳng:" Huynh trưởng, người cùng Giang công tử...?"

Không chờ y hỏi xong, Lam Hi Thần đã gật đầu, thản nhiên như không đáp:" Quên nói với hai người, kiếp trước bọn ta kết thành đạo lữ rồi."

Một lời nói ra, Giang Trừng lập tức híp mắt trừng y, nhưng cũng không phản bác, ngược lại Lam Vong Cơ sững sờ tới không thể tin, mà Ngụy Vô Tiện càng thảm, hắn há miệng trợn mắt tới mất hình tượng, cuối cùng còn ngoáy ngoáy lỗ tai xem mình có nghe nhầm không.

Giang Trừng thấy vậy tốt bụng khẳng định lại giúp hắn:" Tai ngươi không có vấn đề gì đâu, ta đúng là đã cùng Lam Hi Thần kết thành đạo lữ đó."

" Ngươi..." Ngụy Vô Tiện lắp bắp kinh hãi, ngón tay run rẩy chỉ vào Giang Trừng:" Ngươi cùng Trạch Vu Quân đoạn tụ, Ngu phu nhân còn không đánh gãy chân ngươi hả?"

Ngụy Vô Tiện miệng nhanh hơn đầu, nói xong mới nhớ Liên Hoa Ổ trong câu chuyện Giang Trừng kể đã diệt vong, mà Giang thúc thúc Ngu phu nhân cũng nào còn trên dương thế để quản hắn đoạn tụ hay không, liền áy náy giải thích:" Giang Trừng, ta không cố ý... không phải ta có ý kiến gì đâu, ngươi cùng Trạch Vu Quân rất xứng, đại khái cũng chỉ có y mới chịu được bộ mặt cau có cùng tính khí thất thường của ngươi a."

Giang Trừng biết Ngụy Vô Tiện đang cố gắng nói lảng sang chuyện khác tránh vết thương lòng cho hắn, cũng không truy cứu nữa, mặc kệ Ngụy Vô Tiện điên một mình.

Nhưng Ngụy Vô Tiện nào chịu, hắn liền được đà hào hứng hỏi:" Vậy còn ta? Đạo lữ của ta là ai a?"

Khóe mắt Giang Trừng hữu ý liếc qua người Lam Vong Cơ, nhưng rất nhanh bình thường trở lại, phun ra mấy chữ:" Thiên hạ đệ nhị mỹ nhân."

Đối với đáp án này của Giang Trừng, đuôi mắt Lam Vong Cơ mơ hồ nhướng lên lộ vẻ khó chịu, mà Ngụy Vô Tiện là sửng sốt tới vui mừng, chỉ thảm cho Lam Hi Thần, vừa nghe xong không nhịn được ho khan mấy cái, tý nữa thì mất mặt tới độ tự làm mình sặc chết.

" Thiên a, ta vậy mà kết đạo lữ cùng thiên hạ đệ nhị mỹ nhân, là tiên tử nhà nào vậy chứ? Cái bảng xếp hạng kia ở đâu mà ra?" Ngụy Vô Tiện nhanh mồm nhanh miệng tra hỏi, nhưng Giang Trừng không nói nữa, một bộ dạng muốn để hắn tò mò tới nghẹn chết.

" Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, Vong Cơ mất hứng rồi." Lam Hi Thần ngồi một bên giảng hòa, hai người kia đang nháo nghe y nói vậy liền quay đầu quan sát khuôn mặt băng sơn của Lam Vong Cơ, hình như so với mọi ngày một chút cũng không thay đổi, liền quay ra nhìn Lam Hi Thần như là đang hỏi ngươi làm thế nào mà nhìn ra đệ đệ ngươi  mất hứng?

" Huynh trưởng." Lam Vong Cơ nghiêm nghị gọi một tiếng, Lam Hi Thần liền không nói nữa, cười cười nhìn y. Ngụy Vô Tiện thế mà lại sán người lại, huých vào tay Lam Vong Cơ hỏi:" Ngươi vì sao mất hứng? Nghe thấy đạo lữ của ta là đệ nhị mỹ nhân, ghen tỵ a?"

" Vô vị." Lam Vong Cơ lãnh đạm đáp, lại dịch người ra xa Ngụy Vô Tiện một chút, hắn nào chịu, liền vươn người tới như muốn bám lấy bả vai y, lên tiếng an ủi:" Không sao, có khi đạo lữ của ngươi lại là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân không chừng."

" Không có, chỉ xếp thứ tư thôi." Giang Trừng hiếm khi có dịp trêu chọc Lam Vong Cơ, tiếp tục kể.

" Nha, vậy thì cũng không sao." Ngụy Vô Tiện vô cùng thân thiết, vỗ vai Lam Vong Cơ, lại chỉ về phía ngực mình:"   Chọn đạo lữ, quan trọng là chỗ này."

Ba người nhìn theo động tác của hắn, khóe môi đều không kìm được run rẩy, Giang Trừng nghiến răng một hồi, vất vả lắm mới phun ra một câu:" Ngực ấy hả?"

Trong lòng Giang tông chủ không ngừng gào thét, tên sư huynh này quả thật quá sức vô sỉ rồi.

" Nói bậy gì đó??!!" Ngụy Vô Tiện lúc này mới nhận ra hành động vừa rồi của mình gây hiểu lầm nghiêm trọng, vội vã xua tay giải thích với Lam Vong Cơ đang xanh mặt vì tức giận:" Ý ta là vẻ đẹp nội tâm đó, đạo lữ của ngươi nhất định rất tốt."

Lam Vong Cơ nghe hắn nói, khuôn mặt mới khôi phục lại vẻ băng lãnh như thường, khó có dịp nói dài một câu:" Đương nhiên, người ta chọn nhất định là người tốt nhất thiên hạ."

Lam Vong Cơ nghiêm túc như vậy lại khiến Ngụy Vô Tiện chột dạ, cũng không trêu chọc y thêm nữa, trong lòng không khỏi cảm khái một câu:" Thì ra tảng băng cứng ngắc Lam Vong Cơ kia thì ra cũng biết nói những lời dễ nghe như vậy a."

Nhưng cũng không phải nói với hắn, dễ nghe hay không liên quan gì chứ. Ngụy Vô Tiện vội lắc đầu xua tan ý nghĩ vớ vẩn trong đầu mình đi.

Giang Trừng thấy sư huynh nhà mình lại sắp bắt đầu giở chứng nữa, liền đuổi cả hai người ra ngoài để cho Lam Hi Thần yên tĩnh nghỉ ngơi.

Ai ngờ trước lúc rời khỏi, Lam Vong Cơ thế mà kính cẩn cúi người thi lễ với hắn:" Đại tẩu, huynh trưởng phải nhờ người rồi." Sau đó lôi Ngụy Vô Tiện đang ôm bụng cười như điên rời khỏi. Chờ đến lúc Giang Trừng muốn nổi khùng, bóng hai người cũng biến mất sau hành lang khúc khuỷu, hắn chỉ có thể bực tức về phòng trút giận lên tên đầu xỏ Lam Hi Thần.
***
Lam Hi Thần dù trọng thương cũng không muốn phung phí thời gian, vì vậy Giang Trừng cùng y tới Tàng Thư Các tìm cách đối phó với Hóa Đan Thủ Ôn Trục Lưu. Dù sao Ôn Thị năm đó có thể bành trướng thế lực, chèn ép các tiên môn khác phần lớn cũng là do mọi người e ngại bản lĩnh hóa đan của Ôn Trục Lưu, mà Giang gia diệt môn cũng là do hắn gây ra.

Tuy cổ thư ở Tàng Thư Các kiếp trước Lam Hi Thần cũng đều xem hết rồi, nhưng đó cũng chỉ là một phần nhỏ mà y giữ lại được sau khi Vân Thâm Bất Tri Xứ bị đốt, bây giờ tìm kiếm lại, có thể sẽ ra phương pháp khắc chế Hóa Đan Thủ.

Nhưng khổ nỗi hai người tìm đọc suốt ba ngày, thậm chí Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện cũng tới tìm giúp, vậy mà một chút manh mối cũng không có.

Có một lần Lam Khải Nhân cho gọi Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ, trong Tàng Thư Các rộng lớn chỉ còn Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện.

Giang Trừng vốn đang chán nản đọc lướt qua một quyển cổ thư mới tìm được, đột nhiên ánh mắt hắn sững lại, thắt lưng cũng ngay ngắn trở lại, cực kì nghiêm túc nghiên cứu từng chữ trên đó.

Đúng lúc đó Ngụy Vô Tiện đang ngồi cạnh theo thói quen hỏi một câu:" Tìm được gì không?"

Giang Trừng hơi giật mình, cũng may Ngụy Vô Tiện cũng không quá chú ý tới hắn nên không để ý ngay sau câu hỏi của mình, Giang Trừng liền đem cổ thư cẩn thận để sang một bên rồi mới lắc đầu nói:" Không có."

Ngụy Vô Tiện thở dài, cuối cùng như đã quyết định điều gì đó rất quan trọng, hắn ngẩn đầu nhìn thẳng Giang Trừng:" Như thế này không phải biện pháp."

Giang Trừng hơi nghi hoặc nhìn hắn, dường như trong đôi mắt sư huynh mình đọc được hắn đang nghĩ gì, bàn tay Giang Trừng vô thức nắm lại thật chặt, giọng nói cứng ngắc vang lên:" Ý ngươi là sao?"

" Kiếp trước làm thế nào giết chết Hóa Đan Thủ, hạ được Ôn Nhược Hàn, kiếp này cũng làm như vậy đi, cần gì bỏ gần tìm xa." Khuôn mặt cợt nhả của Ngụy Vô Tiện biến mất không giấu vết, ngược lại trong đáy mắt vậy mà có một tia hoang mang không rõ, nhưng y vẫn nghiêm túc nói ra đáp án mà Giang Trừng đang nghĩ:" Ta sẽ tu quỷ đạo."

Giang Trừng nhìn hắn thật lâu, lâu tới mức Ngụy Vô Tiện không chịu nổi, phải nghiêng đầu né tránh ánh mắt của y, cuối cùng sau một tiếng cười lạnh, Giang Trừng mới hỏi:" Ngươi khống chế được?"

Câu hỏi này như một nhát dao trực tiếp đâm sâu vào ngực Ngụy Vô Tiện, ngày đó hắn ở trong Lan Thất làm thế nào tự tin đối đáp với Lam Khải Nhân về oán khí, hắn vẫn nhớ rất rõ, hắn thật sự mong mình có thể như lúc đó, tràn đầy tự tin mà nói với Giang Trừng:" Ta khống chế được."

Nhưng quá khứ Giang Trừng kể cho hắn lại đập nát tự tin đó thành từng mảnh, mỗi ngày trôi qua, Ngụy Vô Tiện lại nằm mơ thấy thảm cảnh mà Giang Trừng đã kể, tựa như từng bước tới gần cái tương lai dành cho hắn, nhưng hắn có thể làm gì đây? Rõ ràng không còn cách nào khác, chẳng lẽ lại bắt hắn khoanh tay nhìn Liên Hoa Ổ diệt vong? Chẳng thà hắn tự lựa chọn con đường cho riêng mình, tu quỷ đạo rồi, giết được Ôn Trực Lưu, sau đó cho dù bị Giang thúc thúc phế đi tu vi cũng không hề gì...

Ngụy Vô Tiện mấp máy khóe môi, cuối cùng một lời vẫn là không thể thốt ra.

Nhưng Giang Trừng không giống thế, y thay hắn khẳng định:" Ngươi không chế được."

Ngụy Vô Tiện giật mình ngẩng đầu lên, liền bắt gặp thần tình thản nhiên của Giang Trừng, y vẫn tiếp tục nói:" Dù tu quỷ đạo hay chính đạo, ngươi vẫn là ngươi, trước giờ chưa hề thay đổi."

" Ngụy Vô Tiện, thảm kịch kiếp trước, không phải lỗi một mình ngươi. Ta sống bao nhiêu năm như vậy, chuyện gì nên thông suốt cũng thông suốt rồi. Chúng ta là huyng đệ, ngươi có thể vì ta mà mất đan, ta cũng không ngại vì ngươi mà bán mạng, nhưng mà, giữa chúng ta không có sự tin tưởng, mới đẩy mọi chuyện đi xa khỏi tầm kiểm soát như vậy. Kiếp này, sẽ không như thế nữa. Lựa chọn của ngươi, ta đều sẽ theo ngươi, tin ngươi. Mà ngươi, dù làm cái gì, cũng phải nhớ ngươi không đơn độc, sau lưng ngươi có Liên Hoa Ổ, mà bên cạnh ngươi, có bọn ta."

Từng lời chậm rãi đi vào tai Ngụy Vô Tiện, có lẽ hắn cả đời cũng không nghĩ sẽ có dịp được nghe Giang Trừng thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình tới vậy, dù sao sư đệ hắn khẩu thị tâm phi hắn không phải không biết, nhưng tận tai nghe thấy y đứng về phía mình, ủng hộ mình, tư vị trong lòng vẫn là vui sướng không sao tả xiết.

" Quả nhiên sống qua hai kiếp, ngươi ăn nói không khác gì lão nhân gia đâu, cực kì có lý." Ngụy Vô Tiện không nhịn được cảm thán, ngay lập tức một quyển trục hướng thẳng mặt hắn mà bay tới.

Ngụy Vô Tiện nhanh nhẹn nghiêng đầu né tránh, tiện thể giấu đi đôi mắt đã đỏ hoe của mình, miệng vẫn không ngừng ba hoa:" Vừa rồi ngươi nói bọn ta là những ai? Ngươi cùng Trạch Vu Quân hả? Còn ai không? Đạo lữ của ta bao giờ xuất hiện?"

" Ngươi cứ ăn nói như vậy, hắn cũng bị ngươi dọa chạy mất rồi, không tới nữa đâu." Giang Trừng khinh bỉ nói, liền mặc kệ hắn tiếp tục đọc cổ thư.

Hai người ở bên trong nháo loạn, không biết cuộc đối thoại giữa họ đều bị song bích bên ngoài nghe rõ. Khuôn mặt băng sơn của Lam Vong Cơ dần rạn nứt, mơ hồ vừa lo lắng vừa tức giận, ngay lúc y muốn bước vào thì cổ tay lại bị Lam Hi Thần giữ lại.

" Huynh trưởng, Ngụy Anh hắn..."

" Nếu đó là quyết định của Vô Tiện, chúng ta không có cách nào ngăn cản." Lam Hi Thần biết rõ tâm tình đệ đệ mình, chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên can.

" Rõ ràng còn đường khác."

" Nhưng sao đệ biết đây không phải con đường tốt nhất. Năm đó Vô Tiện cùng Vãn Ngâm nhà tan cửa nát trong một đêm, sau đó hắn thất đan, bị Ôn Triều ném xuống Loạn Táng Cương khổ sở ba tháng trời, cuối cùng vì muốn sống sót báo thù không còn cách nào khác phải tu quỷ đạo. Bây giờ không giống thế,cho dù đệ ấy tu quỷ đạo, kim đan vẫn còn đó, tâm tính cũng sẽ không vì thế mà thay đổi, còn có chúng ta mà." Lam Hi Thần nói xong, lại bổ sung một câu:" Còn có đệ mà, Vong Cơ."

Lam Vong Cơ hơi sửng sốt, từ trong mắt Lam Hi Thần như nhìn thấy điều gì, không tin tưởng mà hỏi:" Ý huynh trưởng là?"

" Không cần hỏi ý ta, đệ tự hỏi tâm ý mình sẽ biết." Lam Hi Thần vỗ nhẹ lên vai y, sau đó mở cửa đi vào, ngăn cản hai người bên trong phá nát Tàng Thư Các.

Để lại Lam Vong Cơ đứng sững một mình bên ngoài, hai bàn tay nắm thật chặt, trong đầu chậm rãi lướt qua rất nhiều hình ảnh, dương như chỉ hướng về một người...

Ta cùng y, có phải cũng có thể giống như huynh trưởng cùng Giang Vãn Ngâm, một đời một kiếp trở thành đạo lữ?

HẾT CHƯƠNG 8.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net