Phiên ngoại 3: những mẩu chuyện nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
Nhớ tới hồi Kim Lăng còn nhỏ, là một tiểu hài nhi vô cùng đáng yêu, chọc Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng yêu thích tới độ luôn tìm trò trêu bé phát khóc mới thôi.

Sau này Kim Lăng lớn lên một chút, liền học theo phụ thân nhà mình, thấy Ngụy Vô Tiện liền lè lưỡi, thấy Giang Trừng thì trợn mắt, nếu hai vị cữu cữu đuổi theo muốn đánh gãy chân cậu thì phải lập tức dùng bộ mặt thiên chân vô tà trốn sau lưng nương.

Dần dần, Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng phát hiện Kim Lăng đã hết tuổi bị chọc tới khóc, liền đi tìm Giang Yếm Ly nghiêm túc đề nghị.

" A tỷ, tỷ sinh thêm bảo bảo đi, sao đó cho ta làm con thừa tự."

" Phải đó sư tỷ, ta cũng muốn một đứa."

" Vậy song bào thai luôn đi, chúng ta mỗi người một đứa."

" Đúng, tốt nhất là để lũ trẻ cách xa Kim khổng tước một chút, cái kiểu hất cằm vênh mặt lúc nói chuyện của A Lăng giống hệt hắn, thật đáng ghét."

" Cũng nên cách xa ngươi, hôm trước hắn đến chơi cùng Cảnh Nghi ở Vân Thâm, liền hồ ngôn loạn ngữ cái gì mà đem bản thân trông xuống đất sẽ mọc lên vài tiểu bằng hữu, tên nhóc kia tin thật liền đào hồ rồi nhảy xuống đó, cái này là ngươi dạy nó đúng không?"

" Ngươi dám nói ta sao Giang Trừng? Ngươi nói xem hài tử nhà ai đặt tên chó là Tiểu Tiên Tử, còn không phải do di truyền từ tên ngốc nhà ngươi?"

Hai người lời qua tiếng lại một lúc liền muốn lao vào đánh nhau, Giang Yếm Ly đứng giữa lại phải lên tiếng can ngăn.

Mà ở phía ngoài, Kim Tử Hiên bế Tiểu Kim Lăng đứng sau cánh cửa nghe rõ hai tên kia nói xấu phụ tử họ, liền bí ẩn trao đổi với nhau qua ánh mắt.

Quả nhiên chưa tới một nén nhanh, không hiểu Cô Tô Song Bích từ đâu xuất hiện, thi lễ với Giang Yếm Ly xong sau đó mặc kệ đạo lữ nhà mình đang phản kháng, ôm eo tóm về nhà.

Muốn có hài tử sao? Chúng ta tự mình sinh!

Kim Tử Hiên cùng Kim Lăng nhìn bóng dáng hai chấm màu đen ngự kiếm rời đi, vô cùng thỏa mãn đập tay với nhau một cái, sau đó xoay người đi tìm Giang Yếm Ly đòi ăn canh củ sen.

2.

Có một dạo tu chân giới bình yên tới phát chán, Ngu Tử Diên cùng Giang Phong Miên ngẫm nghĩ liền muốn ra ngoài săn đêm bồi dưỡng tình cảm ,à nhầm, kinh nghiệm, thuận tiện đi xa xa du ngoạn một chuyến cho khuây khỏa.

Một lần vào một trà lâu, hai người vì không muốn gây chú ý nên trước đó đều đã đổi tử y nổi bật thành y phục thông thường, cả linh khí tùy thân cũng cất trong túi Càn Khôn, lướt qua hẳn không ai nhận ra thân phận của họ.

Nhưng vừa ngồi xuống, món còn chưa kịp gọi đã nghe bàn bên cạnh thảo luận vô cùng hào hứng.

" Ngươi nói tu chân giới bây giờ, gia tộc nhà nào lớn mạnh nhất?"

" Cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là Vân Mộng Giang Thị rồi."

Nghe nhắc tới nhà mình, cả Giang Phong Miên lẫn Ngu Tử Diên đều vô thức khựng người, đặt lực chú ý vào câu chuyện của đám người kia hơn.

" Tại sao? Về tiền tài, Vân Mộng Giang Thị cũng chỉ sánh ngang Lan Lăng Kim Thị, mà luận tu vi danh tiếng, cũng chưa thể vượt qua Cô Tô Lam Thị nha."

Ngu Tử Diên đối với lời này lập tức nhíu mày, tuy kẻ kia nói không sai, nhưng nghe vào tai vẫn là có chút khó chịu.

" Ngươi thì biết cái gì? Cứ nói cụ thể thế này đi, bảng công tử thế gia năm người đứng đầu, Vân Mộng Giang Thị có hai vị chiếm trong đó rồi, lần lượt là thứ tư cùng thứ năm, đại danh Vân Mộng Song Kiệt Ngụy Vô Tiện cùng Giang Vãn Ngâm, ai mà không biết, ai mà không kính nể."

Giang Phong Miên nghe lời này thuận tai, khẽ gật gù.

" Mà người thứ ba, Kim Tử Hiên, Kim tông chủ Lan Lăng Kim Thị lại là con rể của Vân Mộng Giang Thị, nghe nói hắn đối với nương tử, yêu thương hết mực không nói, một lời của nàng cũng chưa từng làm ngược lại nha."

Ngu Tử Diên cực kiêu ngạo, đương nhiên, nữ nhi của ta dù có gả đi, cũng là người nắm thế chủ động trong gia đình.

" Quan trọng nhất là chuyện này. Cô Tô song bích Hàm Quang Quân cùng Trạch Vu Quân- hai vị trí đầu bảng, đối tượng thầm thương trộm nhớ của bao nữ nhân trong thiên hạ- vậy mà đập nát ba ngàn gia quy Lam gia, nhất định cùng Vân Mộng Song Kiệt kết thành đạo lữ."

Hắn vừa dứt lời, xung quang lập tức vang lên tiếng kêu kinh ngạc.

Giang Phong Miên:...

Ngu Tử Diên: ...

" Các ngươi nói, bây giờ Giang tông chủ mà muốn gì, hắn nói một câu thôi, đừng nói Vân Mộng của hắn tự ra mặt, Lan Lăng Kim Thị cùng Cô Tô Lam Thị không phải cũng tận lực giúp đỡ sao? Tu chân giới làm gì còn gia tộc nào mạnh hơn Vân Mộng Giang Thị?"

Xung quanh đều gật đầu tán thành. Mà phu phụ Giang Phong Miên cũng âm thầm nhìn nhau một cái. Ngu Tử Diên trong lòng khó có dịp mà cảm thán:" Quả nhiên nhi tử nhà mình đều rất biết cách chọn đạo lữ, cực đáng tự hào."

Mà Giang Phong Miên lại khó hiểu không thôi, hắn rõ ràng có cả nhi tử lẫn nhi nữ, thêm một A Anh coi như nghĩa tử, vì sao cuối cùng đều phải đem gả ra ngoài? Thật sự không nỡ aaaaa.

3.
Có một lần Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ cùng nhau đi săn đêm, trên đường về định dạo quanh phố xá một chút xem có gì hay ho không đem về làm quà cho mọi người.

Chính là đang đi, đột nhiên nhìn thấy một đứa bé ngã sõng soài trên đường, mà một chiếc xe đẩy hàng nặng nề đang thẳng hướng nó mà lao tới.

Ngụy Vô Tiện lập tức phi người tới ôm lấy đứa bé né sang một bên, cùng lúc đó Lam Vong Cơ cũng dùng một tay mà giữ lại chiếc xe đang lăn điên cuồng trên đường lại.

" Đa tạ a, xe đột nhiên bị tuột bánh, ta làm thế nào cũng không dùng nó lại được." Nam tử bộ dạng có vẻ thô lỗ khẽ thở phào, nhìn bạch y nhân cao gầy dùng một tay chặn đứng xe của mình, biết rõ không phải người đơn giản, vội lên tiếng biện minh.

" Ngươi chở nhiều hàng lại còn đẩy nhanh như vậy, bánh xe nào chịu được. Trong thành đông người, chẳng may đả thương người khác thì phải làm sao?" Ngụy Vô Tiện nhíu mày, không khách khí mở miệng nói đại hán kia.

Những người quanh đó đã quen đại hán này ngày nào cũng hung hăng đẩy xe, miệng toàn quát tháo mọi người tránh đường, hôm nay thấy hắn bị người khác mắng lập tức hưởng ứng.

Mà Lam Vong Cơ từ đầu đến cuối không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt lạnh băng nhìn hắn cũng khiến đại hán như bị đóng băng không dám thốt nửa lời, cực kì tự giác nhận lỗi, cũng hứa sẽ không dám nữa.

Chờ mọi người tan rồi, Ngụy Vô Tiện nhìn đứa bé toàn thân bẩn thỉu đang dụi vào người mình, khuôn mặt cúi gằm vẫn còn khẽ run rẩy, liền vỗ nhẹ lên vai nó an ủi:" Không sao rồi. Đừng sợ."

Nhưng hắn vừa chạm vào, đứa bé bỗng giật nảy mình, miệng không kìm được rên nhỏ một tiếng.

Ngụy Vô Tiện thấy lạ, liền cẩn thận dùng lực đạo nhẹ nhàng nhất mà xem xét tiểu hài tử.

Chỉ thấy toàn thân nó ngoại trừ bụi bặm còn vô số vết xước cùng bầm dập, như vừa bị đánh xong. Thảm thương nhất là khuôn mặt, hai gó má non mềm sưng vù đến không chịu nổi, còn mơ hồ đọng thành máu bầm.

" Sao lại bị thương tới mức này?" Ngụy Vô Tiện kinh ngạc, đến Lam Vong Cơ đứng bên cũng không nhịn được nhíu mày, từ trong tay áo lấy ra một lọ dược đưa cho hắn.

Ngụy Vô Tiện cầm lầy, đặt đứa bé ngồi xuống bậc thềm, lấy thuốc xoa lên vết thương trên mặt nó.

Tiểu hài tử vốn ngây ngốc để mặc hắn làm gì thì làm, đột nhiên cảm nhận đau nhức nơi vết thương, liền giãy dụa.

" Ngồi im, chịu đựng một chút sẽ hết đau." Ngụy Vô Tiện giữ nó lại, nhìn vành mắt đỏ hồng của đứa bé, tiếp tục dụ dỗ:" Ngươi để ta bôi thuốc, bạch y ca ca sẽ đi mua kẹo cho ngươi, có được không?"

Đứa bé kia dường như rất thích đồ ngọt, vừa nghe tới kẹo liền ngoan ngoãn ngồi im, ánh mắt mong chờ nhìn Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ không nói một tiếng, xoay người tới quán nhỏ bán kẹo, lúc về là một giỏ kẹo chất cao thành núi nhỏ.

Ngụy Vô Tiện bôi thuốc xong quay lại cũng bị chỗ kẹo kia dọa cho giật mình:" Ngươi mua nhiều thế làm gì? Tiểu hài tử ăn nhiều kẹo không tốt."

" Chia ra, mang về cho A Uyển cùng A Lăng." Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc, lãnh đạm nói.

Không để ý hai người lớn đang cãi nhau, đứa bé lại gần đống kẹo, ánh mắt si mê nhưng vẫn ngập ngừng hỏi:" Cho ta thật sao? Các ngươi không cần ta làm gì giúp à?"

Ngụy Vô Tiện nghe vậy, liền thở dài ngồi xuống trước mặt nó, cầm một viên kẹo bóc ra rồi nhét vào miệng tiểu hài tử:" Không cần, ngươi thích thì ăn đi, lấy nhiều nhiều về chia cho bằng hữu nữa."

" Ta không có bằng hữu."

" Vậy cha mẹ? Người thân ngươi đâu?"

Đứa bé lại lắc đầu, Ngụy Vô Tiện đột nhiên có cảm giác như gặp lại hình ảnh lúc nhỏ của mình, liền xoa đầu đứa bé, mỉm cười hỏi:" Ngươi muốn theo bọn ta không?"

Lời vừa dứt, đứa bé liền ngẩng phắc đầu, đôi mắt thiên chân vô tà như bừng sáng, nhưng cuối cùng, nó chậm rãi đứng lên, cầm lấy một vốc kẹo cẩn thận nhét vào ngực, lắc đầu nói với Ngụy Vô Tiện:" Ta vẫn thích sống một mình hơn. Hôm nay đa tạ các ngươi, sau này nếu còn gặp lại, ta nhất định báo đáp."

Khuôn mặt dù còn sưng đỏ, bộ dạng nhếch nhác tới thảm thương, nhưng lúc nói những lời này, tiểu hài tử cười rất rạng rỡ, không hiểu sao khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy, đứa bé này tương lai sẽ là một người tài giỏi, liền gật đầu gõ nhẹ lên trán nó:" Không cần báo đáp, ngươi sống tốt là được rồi."

" Ta tên Tiết Dương, nhất định tương lai ngươi sẽ biết tới tên ta." Đứa bé vui vẻ tươi cười, vẫy tay với hai người rồi chạy mất.

Một lần gặp gỡ cứ thế quên đi, cho đến sau này tu chân giới nổi lên một tiểu bối cũng đi theo con đường tu ma giống mình tên Tiết Dương, Ngụy Vô Tiện mới đột nhiên nhớ tới tên nhóc thưở nào.

Cũng may nghe nói tên tiểu tử này tuy tu ma đạo nhưng chưa từng làm việc xấu, cũng chỉ thấy hắn thích phá phách một đạo quán, hàng ngày bị hai vị đạo trưởng ở đó đuổi mắng cũng nhất quyết không đi.

Rõ ràng gặp một lần, thế nào mà tên nhóc kia học được thói mặt dày của mình lúc nào vậy ta? Ngụy Vô Tiện khó hiểu nghĩ.

4.

Sắp đến ngày trưởng thành của Ôn Uyển, trên dưới Ôn gia đều đang nát óc nghĩ tên tự cho cậu, mỗi người một ý, thành thử ra Ôn Uyển không biết chọn tên nào cho mình.

Nghĩ lại bây giờ mình đã là đệ tử của Lam gia, Ôn Uyển liền chạy tới hỏi thử ý của Lam Hi Thần, dù sao trong ấn tượng của cậu, Trạch Vu Quân tuyệt đối là người tài hoa đứng đầu.

Lúc đó Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ đang ngồi đánh cờ cùng nhau, nghe cậu lúng túng hỏi, đột nhiên Lam Vong Cơ mở miệng:" Tư Truy, Lam Tư Truy đi."

Nghe thật sự rất êm tai, Ôn Uyển đối với cái tên này không hiểu sao thân thuộc tới lạ, hơn nữa Ôn gia cũng đồng ý cho cậu ra ngoài dùng thân phận đệ tử Lam gia nên đổi họ cũng không thành vấn đề, liền cúi đầu cảm tạ Hàm Quang Quân, sau đó chạy đi khoe danh tự với Cảnh Nghi cùng Kim Lăng.

Chính là vì hồi hộp quá mà Ôn Uyển quên hỏi ý nghĩa của hai chữ này.

Chờ đến lúc cậu khuất bóng, Lam Hi Thần mới mỉm cười hỏi:" Vì sao gọi là Tư Truy?"

Lam Vong Cơ ngẫm nghĩ một lúc, rồi thành thật lắc đầu:" Không biết, đột nhiên đệ nghĩ ra."

Chỉ là cảm thấy hai chữ này, thật sự rất hay.

Giống như huynh trưởng cùng Giang Vãn Ngâm,

Lại cũng giống như đệ với Ngụy Anh,

Tư quân tất khả truy.

Nhớ người liền theo đuổi,

Nguyện một đời nắm tay.

HẾT PHIÊN NGOẠI 3.

Mấy mẩu này ngắn nên đăng luôn 1 thể, mấy phần sau là đất diễn của Hàn Nhân với Hi Trừng nha.

Mà các nàng có hứng thú với nhân thú hem?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net