Chương 2: Hôn lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở Vân Mộng, mùa hạ luôn là mùa nhiều lễ hội, cũng là mùa náo nhiệt nhất trong năm.

Năm nay Vân Mộng còn bận rộn hơn gấp nhiều lần những mùa trước.

Tông chủ của bọn hắn - Giang tông chủ độc thân ngàn năm của họ sắp kết đạo lữ. 

Mà chủ mẫu của bọn hắn là ai chứ, chính là Cô Tô Lam thị Lam tông chủ Lam Hi Thần đấy. Là người xếp hạng đầu trên bảng xếp hạng mỹ nam trong giới tu chân, là trời quang trăng sáng, ôn nhu hữu lễ Trạch Vu Quân đấy!

Khi thiệp mời kết hôn được phát ra, không biết khiến bao nhiêu người giật mình ngơ ngác, cũng đem về không biết bao nhiều lời ra tiếng vào. Người phỉ báng họ là đoạn tụ, rằng tu chân giới rủ nhau đi làm đoạn tụ hết rồi. Kẻ thì thắc mắc rằng bọn họ đều là Tông chủ của một đại gia tộc, họ không cần người thừa kế sao? Nam nam kết làm đạo lữ thì sinh kiểu gì?

Ấy là lời điều tiếng bên ngoài, còn ở Vân Mông này, họ vui mừng còn không kịp. Cuối cùng thì đã có người giúp tông chủ của họ phân ưu rồi, chủ mẫu lại còn xinh đẹp ôn nhu nữa chứ!

Người dân ở Vân Mộng vui vẻ treo đèn kết hoa, dán những chữ hỉ đỏ rực lên khắp các con phố. Mọi người dường như ai cũng phấn chấn đợi đến ngày Lam tông chủ được gả đến đây.

Các quầy hàng thậm chí còn bán những con búp bê vải, búp bê bằng đất nung hình hai phu phu đang nắm tay nhau đầy hạnh phúc.

Ngoài đường phố đã thế, bên trong Liên Hoa Ổ còn náo nhiệt hơn gấp bội phần.

Cả tòa điện rũ bỏ cái vẻ cứng ngắc ngày thường, treo lên từng dải lụa đỏ. Môn sinh chạy qua chạy lại, người lau dọn, người chăm hoa, người treo đèn, người trải giường, người lên danh sách các món đồ trang trí,... Giang quản sự cũng bận rộn quay qua quay lại không biết trời đất là gì. Tất cả mọi người hứng chí bừng bừng, tiếng cười rộn rã khắp nơi.

.

Sáng sớm, chưa đến giờ Dần, mặt trời còn chưa lên, vậy mà tên heo lười biếng Ngụy Vô Tiện và Kim Lăng đã chạy đến náo loạn phòng hắn.

Giang Trừng hắn bị kéo dậy, nào là tắm rửa, trang điểm, thay hỉ phục,.. Mãi đến khi xong đâu vào đó, được hai người họ dẫn đến trước cửa phòng, hắn mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Nhìn dáng vẻ tất bật chạy qua chạy lại của họ, tự nhiên hốc mắt hắn nóng lên.

Ngụy Vô Tiện thấy hôm nay Giang Trừng hỉ phục lộng lẫy, khoé mắt còn điểm chu sa, diễm lệ vô cùng. Lại nhìn thêm một lúc nữa thấy đáy mắt hắn lại có điểm đỏ sóng sánh thì hoảng: 

"Ai ai ai Sư muội à đừng khóc đừng khóc, hôm nay là ngày vui mà. Có phải ngươi đổi ý, không muốn kết hôn nữa phải không?"

"Cữu cữu, có phải Lam tông chủ bắt nạt người không, để con bảo Tiên Tử cắn y!"

Giang Trừng hiếm khi nghe thấy hai chữ "sư muội" từ miệng Nguỵ Vô Tiện mà quên việc muốn dùng Tử Điện lên đánh gãy chân hắn. Nhìn thật sâu vào mấy cặp mắt to tròn lo lắng trước mặt, lại nhớ đến cả Lam Hi Thần, Giang Trừng cảm thấy như bản thân hắn đã nhận được vạn hạnh, là người hạnh phúc nhất thế gian.

"Ta sẽ hạnh phúc, nhất định là vậy"

Nguỵ Vô Tiện cười đến híp cả mắt lại: "Tất nhiên tất nhiên, huynh trưởng là người thế nào chứ, chắc chắn sẽ ôn nhu nhường nhịn tính khi thất thường của ngươi rồi. Ta còn đang đợi sau sẽ làm một đám cưới còn to hơn như vậy để cưới Lam Trạm vào cửa đây này"

"Cữu cữu và Cữu mẫu nhất định sẽ hạnh phúc."

Nghĩ đến một vài năm sau mình và Tư Truy cũng sẽ trở thành một đôi phu phu ân ái, hai má của Kim Lăng đỏ lên, bỏng rát như bị cháy.

.

Hôn lễ này thực ra cũng không quá phức tạp, cái gì cần lược bỏ cũng đã lược bỏ. Hai nam nhân kết làm đạo lữ không cần người nào tách ra đón dâu, cứ vậy mà trực tiếp bái đường là hoàn thành.

Nhấc lên vạt áo hỉ đỏ rực, lướt qua hành lang tiến ra đại sảnh, Giang Trừng hắn nhìn thấy bên hồ sen có dáng người mà hắn vẫn mong nhớ bao ngày, Lam Hi Thần, đạo lữ của hắn.

Hôm nay y bỏ đi một thân áo trắng văn vân đạm mạc, mặc lên một tầng hỉ phục rực đỏ, nở nụ cười đầy ôn nhu rạng rỡ, nhan sắc của Lam Hi Thần lại cao lên vài phần.

Hỉ phục là do bên Cô Tô Lam thị trực tiếp chỉ thị xuống cho người làm, vạt áo nhẹ nhàng phiêu phiêu, thêu lên trên đó một đóa hoa sen chín cánh sinh động được bao trọn trong những hoa tiết mây cuộn. Đơn giản mà đầy ẩn ý.

Nhìn Giang Trừng thần sắc mê hoặc đi đến nắm tay Lam Hi Thần rời đi, Ngụy Vô Tiện mới chạy đến đu lên người cái bóng trắng nãy giờ vẫn đứng kia nhìn hắn, cười hì hì:

"Này Lam Trạm, rốt cuộc hai nhà trở thành thông gia, có phải người nên nghĩ đến việc bù ta một hôn lễ không, để chúng ta thân càng thêm thân?"

Lam Vong Cơ ánh mắt suy tư nhìn ái nhân đang lộn xộn cười nói trong lòng hắn, rồi lại ngước lên nhìn hai thân ảnh đỏ rực đang âu yếm của phu phu huynh trưởng bên kia.

Ừ, đúng là nên làm thế.

Mỗi ngày chính là mỗi ngày, thân càng thêm thân.

Thật là một ý tưởng không tồi!

.

Liên Hoa Ổ được trang hoàng đỏ rực, nơi nơi đều là tiếng cười nói, xen vào đó là những tràng pháo nổ ồn ào không dứt.

Vẫn là y phục màu tử sắc của Giang thị cùng bạch sắc của Lam thị nhưng hôm nay trên đai lưng mỗi môn sinh lại có thêm một tua ngọc bội như ý đỏ đỏ, mang nguyện cầu chúc phúc cho đôi tân nhân.

Kim Lăng, Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi được phân công làm hỉ đồng. Ba thân ảnh thiếu niên thanh thuần có bông hoa hỉ thật to ở trước ngực, bàn tay nhỏ nhỏ cứ thể cầm cánh hoa hồng hết sức mà ném lên, miệng cười thật vui vẻ.

Bên cạnh Ngụy Vô Tiện miệng cười ngoác đến mang tai, câu trước câu sau trêu chọc Giang Trừng, Lam Vong Cơ xưa nay mặt than giờ trong ánh mắt cũng mềm mại, đong đầy ý chúc phúc cho huynh trưởng.

Giờ lành đã đến, đại sảnh ngập gió và hương hoa sen ngào ngạt, Lam Hi Thần và Giang Trừng đứng sánh vai nhau, hai bàn tay nắm chặt chẳng một khe hở.

Nhất bái.

Nhị bái.

Tam bái.

Mỗi cái cúi người đều thật sâu, ánh mắt đầy ý tình khóa chặt lấy đối phương, một khắc cũng không rời đi.

Hoán, người là trời quang trăng sáng, kéo ta lên từ vùng lầy cô độc và tăm tối, đem đến cho ta cảm giác ấm áp của gia đình mà những tưởng ta sẽ không bao giờ được cảm nhận.

Vãn Ngâm, đời này gặp được người là may mắn nhất của ta. Bảo vệ, bao dung người, chiều chuộng người, cùng người nắm tay, cùng già đi chính là vinh hạnh của ta.

Mạt ngạch tháo xuống, cẩn thận mà buộc vào tay người kia; chuông bạc trao đi, vì người mà thắt vĩnh kết đồng tâm trên đai áo.

Đời này đã định sẵn mãi không lìa xa.

.

Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net