Chương 2 - Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cữu cữu!!"
Kim Lăng hoang mang rối loạn vội vội đá văng cửa, ngay sau đó liền vọt vào, trong tay hắn còn ôm Tiên Tử, bất quá Tiên Tử tựa hồ không rõ tình hình trước mắt, đầu lệch qua một bên, ngược lại là Kim Lăng đá văng cửa mạnh như vậy, Giang Trừng vốn ngồi ở án kỉ bên cạnh trầm tư, lúc này sắc mặt ô tất ma hắc (*) càng thêm khó coi.
Giang Trừng ngẩng đầu lên "Kim Lăng, ngươi có phải hay không muốn bị đánh?"
Bị sắc mặt kia của cữu cữu dọa, Kim Lăng đầu tiên là nuốt nuốt nước miếng, hai chân nhũn ra, sau đó ngồi xổm trên mặt đất gắt gao ôm đầu, thanh âm quỷ khốc lang hào (*) nổ tung "Đừng đánh! Con có chuyện muốn nói!!"
Giang Trừng ý tứ cũng không có muốn đánh Kim Lăng, ánh sáng kỳ lạ chuyển động trong mắt "Ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi đơn giản là định nói, Lam Hi Thần muốn thú thê?"
Kim Lăng lo lắng nhìn hắn "Người nếu biết, vì cái gì không đi tìm hắn nói rõ ràng?"
"Nói rõ ràng cái gì?" Giang Trừng cười châm chọc "Thú thê có gì kỳ lạ, chuyện không thành còn muốn ta chuẩn bị hậu lễ cho hắn? Trở về đi, loại chuyện này ta đều có chừng mực, không cần ngươi phải tới vì ta nhọc lòng."
"Kia...... Vậy ngươi cũng biết người hắn cưới là ai?" Kim Lăng hỏi.
Giang Trừng lắc đầu "Ta không muốn biết."
一一一一一
Ngày ấy từ biệt, Lam Hi Thần nói cho hắn, nói "A Trừng, nếu ngươi muốn ta cho ngươi đáp án, như vậy......" Y dừng một chút, cảm thấy ngực có chút phát đau "Ta......"
Giang Trừng không chớp mắt nhìn y "Ân?"
Lam Hi Thần hít sâu một hơi, nói "Ta yêu ngươi, nhưng......"
Nhưng cái gì?
Nhưng ta vô pháp cùng ngươi ở bên nhau? Bởi vì ta là tông chủ, ngươi cũng vậy, chúng ta hẳn là phải có vỏ bọc mà người khác không thể xuyên qua, chúng ta không thể vì chuyện tư của bản thân mà hủy hoại cả gia tộc.
Chỉ là Giang Trừng hốc mắt có chút hồng, hơi hơi nghiêng đầu đi "Được, không có việc gì, có đáp án, thật tốt."
Thời gian lúc trước không thể dừng lại, ngươi đối với ta ta chỉ khách qua đường.
Giang Trừng cùng y sóng vai ngắm trăng hồi lâu, đột nhiên từ nội tâm phát ra tiếng cười "Cũng tốt, Ngụy Vô Tiện từ đầu tới đuôi cũng không biết, hắn rốt cuộc bị ta lừa một lần."
Lam Hi Thần bình tĩnh nhìn hắn, lông mi run rẩy "Thúc phụ an bài hôn sự như nhau, cho nên ta muốn thú thê."
Giang Trừng bỗng nhiên cứng đờ.
Hắn tựa hồ là khó có thể tin lui lại mấy bước "Cho nên, sau khi mới nói cho ta đáp án, liền ném ta xuống lần nữa đi? Ngươi là tông chủ, liền bị trói buộc trên tay người khác như vậy, hạnh phúc của ngươi hóa ra là Đại giới? Lam Hi Thần...... Chơi như vậy thật vui phải không?"
Lam Hi Thần cười chua xót, hướng hắn bước từng bước "Thực xin lỗi."
Giang Trừng đáy mắt ướt át, giống như phần ủy khuất nhiều năm qua không nhịn được, hắn thấp giọng mắng một câu, trong nháy mắt nhanh chóng biến mất dưới ánh trăng.
Lam Hi Thần đáy mắt chua xót, đọng chút chất lỏng trong suốt long lanh.
Khi đó là tuyệt vọng thật sự.
Cho đến khi về đến nhà, lúc cả người vô lực tắm gội thay quần áo, hắn ngẫu nhiên từ bên hông rút ra một tờ giấy, trái tim thình thịch nhảy.
Mặt trên viết:
"Hoán: Ngày bốn tháng mười, chính là ngày đại hôn của ta, A Trừng, ngày đó tới Vân Thâm Bất Tri Xứ xong, chúng ta cùng nhau đi."
Giang Trừng nắm chặt tờ giấy, trầm mặc ngồi một buổi tối.
Đi? Không có khả năng, làm thế nào trốn đi xa? Ngươi cùng ta trên người gánh vác hết thảy, đều là nói suông? Không làm thiên hạ thất vọng sao? Ta không làm cha mẹ đã mất thất vọng sao? Hắn đột nhiên táo bạo không chịu nổi, vì sao chính mình hết lần này đến lần khác cái gì cũng đều không bắt được? Cái gì cũng đều cùng hắn đối nghịch?
Giang Trừng đem mặt vùi vào bàn tay, thấp giọng nghẹn ngào.
Mỗi một lần khóc, đều là bởi vì Lam Hi Thần.
...... Người như ngươi thật đáng ghét a......
一一一一一一一一一一Mấy ngày qua đi
Ngày mai là đại hôn của Lam Hi Thần, bầu trời mây đen dày đặc, nổi lên trận mưa nhỏ, Giang Trừng sáng sớm, đứng ở bên cửa sổ phát ngốc, trong không khí là hương vị bùn đất mới cùng cỏ xanh ẩm ướt.
Vốn nghĩ, không thì đi ngủ một giấc, một giấc ngủ đến ngày sau, có lẽ y đã cùng tân nương tử động phòng, đến lúc đó liền không cần lo lắng đề phòng như vậy.
Giang Trừng nghĩ như vậy, mới vừa đi đến mép giường, bên tai liền truyền đến một thanh âm quen thuộc "Giang Trừng!!"
Giang Trừng sửng sốt, quay đầu lại mới phát hiện Ngụy Vô Tiện một người từ trong mưa chạy tới, dùng tay áo che mưa chật vật cực kỳ, một bên mắng.
"Mau đi cùng ta!!" Ngụy Vô Tiện vội vã kéo tay áo Giang Trừng, sắc mặt nôn nóng "Thúc phụ hắn điên rồi."
"Cái gì?!" Giang Trừng bỗng nhiên ngẩng đầu "Ngươi nói rõ ràng một chút."
"Buổi sáng hôm nay đại ca cùng thúc phụ vào Nhã thất rồi không xuất hiện nữa, đến thời điểm Lam Trạm đi vào, thúc phụ đang nổi giận đùng đùng muốn lấy giới tiên đánh, Lam Trạm đều ngăn cản không được......" Ngụy Vô Tiện cắn răng "Tiểu tử Kim Lăng cùng ta nói...... Ngươi thế nhưng......"
Giang Trừng sững sờ rất lâu "Ta......" Nên giải thích như thế nào?
"Đừng nói nữa!! Hắn có chuyện gì không?" Giang Trừng hốc mắt đỏ lên lay động bờ vai của hắn. "Mang ta đi tìm hắn, nhanh lên!!"
Lam Hi Thần!!
Đây là đáp án của ngươi?!
Nếu là đáp án loại này, ta đây không cần!! Chết cũng không cần!
一一一一一
"Hi Thần? Đây là đáp án của ngươi?" Lam Khải Nhân thanh âm trầm thấp đến cực điểm, giống như bất cứ lúc nào đều có một cổ lửa giận phun trào.
Lam Hi Thần thanh âm suy yếu vô lực "Mặc cho thúc phụ đánh mắng, tóm lại, Hi Thần không nói gì thẹn với tổ tiên, chỉ là cuộc đời này chỉ thú một người như vậy."
Trừ khi ta chết.
Lam Vong Cơ nói "Thúc phụ, huynh trưởng tốt xấu gì cũng là Lam gia tông chủ, dùng cách xử phạt thể xác như thế nếu là truyền ra ngoài chẳng phải là để người chê cười? Người bớt giận."
Lam Khải Nhân bị chọc tức đến đầu choáng váng.
Một đám đều phản!!
Đợi đến khi Giang Trừng vội vã tiến vào, Lam Khải Nhân đã nổi giận đùng đùng trở về phòng. Muốn hắn thật sự xuống tay, rất khó, hai đứa nhỏ này, là hắn nhìn chúng lớn lên, cái gì tự mình dạy dỗ, đều là hư vô.
Lam Hi Thần nghe được tiếng bước chân, xoay người cùng Giang Trừng đối diện, ngẩn người, lắc đầu tự giễu cười cười "A Trừng ngươi......"
"Lam Hi Thần." Giang Trừng sắc mặt ủ dột đến không thấy rõ "Đừng như vậy, ta đi theo ngươi."
Lam Hi Thần kinh ngạc "Thật sự?"
Giang Trừng cắn răng "Cục diện rối rắm, ném cho người khác đi, cái gì Lam gia, mẹ nó đều là trò cười! Ngươi trực tiếp ném cho Lam Vong Cơ đi."
Về phần Liên Hoa Ổ......
Từ bỏ?
"Không được!!" Ngụy Vô Tiện ở bên ngoài nghe nói thế, tức muốn hộc máu chạy vào "Nghĩ cái gì thế? Mọi việc không thể xúc động, cho rằng có thể trốn thoát như vậy? Chờ ta cùng Lam Trạm giải quyết sự tình này sau lại nói, Lam Khải Nhân lão già này, ta hẳn là có thể ứng phó."
"Ngụy công tử?" Lam Hi Thần ngơ ngẩn.
Ngụy Vô Tiện nói "Đại ca, bồi Giang Trừng xuống núi dạo một chút đi, tuy rằng ngươi là gia chủ, nhưng ta cảm thấy ngươi rất nhiều sự tình cũng không thể dứt bỏ, đừng bắt chính mình ôm đồm như vậy, chung quy có một ngày ngươi thật sự hối hận, muốn làm gì thì sự tình cũng đã lỡ, Giang Trừng ngươi có tin ta hay không?"
Giang Trừng trầm mặc một hồi, nhìn y gật đầu.
Lam Hi Thần nắm chặt nắm tay, thở dài.
一一一一一一
"Hoán ca ca!" Tiểu Giang Trừng hưng phấn hướng đại môn Vân Thâm Bất Tri Xứ chạy tới, lúc này hai môn sinh vội vội vàng vàng ngăn hắn lại.
Thấy thế Giang Phong Miên bất đắc dĩ xách cổ áo Giang Trừng lên "A Trừng, nơi này không phải Liên Hoa Ổ, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm lớn tiếng ồn ào."
Ngụy Vô Tiện hoài nghi chính mình nghe lầm, cười tủm tỉm mặt dày đến gần "Sư đệ ngươi lặp lại lần nữa? Kêu ai ca ca thế? Ôi chao, là kêu ta sao?"
Giang Trừng mất hứng bĩu môi "Tên ngốc ngươi tưởng bở."
Ngụy Vô Tiện cười hì hì nhéo mặt hắn một phen.
Lam Hi Thần không lâu sau đó cười đi ra "Các vị chính là khách nhân của Vân Thâm Bất Tri Xứ, mời ngồi."
Tiểu Giang Trừng khiếp đảm tránh phía sau Giang Phong Miên trộm nhìn Lam Hi Thần, lúc ấy Lam Hi Thần lớn hơn hắn ba bốn tuổi, lúc này Lam Hi Thần tựa hồ là chú ý tới Giang Trừng phía sau Giang Phong Miên, ôn nhu hướng hắn nhìn lại, nghiêng đầu đánh giá, đáy mắt ý cười càng sâu "A Trừng cũng tới?"
Giang Trừng nghe nói thế cao hứng vươn hai tay, nheo lại đôi mắt cười, nãi thanh nãi khí (*) nói "Ca ca ôm."
Giang Phong Miên thấy thế vội vàng áy náy nói "A Trừng, con sao có thể......"
"Không sao." Lam Hi Thần cười cười, một phen bế lên Tiểu Giang Trừng "Các vị còn muốn tìm phụ thân nói chuyện, ta mang tiểu công tử đi chơi một lúc."
Tiểu Ngụy Anh hưng phấn "Ta cũng muốn chơi!"
Lam Hi Thần nghĩ nghĩ, chỉ vào một góc an tĩnh kia "Được, Ngụy tiểu công tử có thể cùng chơi với tiểu công tử kia." Tiểu hài tử kia công công chỉnh chỉnh (*), khuôn mặt có chút trẻ con, an tĩnh đọc sách.
Là Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện cao hứng đi qua ......
Lam Hi Thần nhân cơ hội ôm Giang Trừng đi.
"Ca ca, chúng ta vì sao phải bỏ lại tên đản ngốc kia?"
Lam Hi Thần bật cười, nắm mũi hắn "Có y làm sao nói chuyện, hửm? Đó là sư huynh A Trừng."
Giang Trừng mất hứng bĩu môi "Hắn luôn đoạt đồ của ta."
一一一一一一一一一一
"A Trừng." Lam Hi Thần nhẹ giọng gọi hắn.
Trên đường cái, Giang Trừng đi trong biển người tấp nập, nắm chặt tay y, lại trước sau không có quay đầu lại "Ân."
Lam Hi Thần nói "Đã khuya, tìm khách điếm trọ đi?"
Giang Trừng dừng một chút "Thật sự không quay về?"
"Có đôi khi, ta không nghĩ ngươi kiên cường." Lam Hi Thần nhìn hắn lắc đầu, trong mắt một mảnh chua xót "Đều là có cảm tình, thậm chí so với nhiều người thật yếu ớt, chính là ngươi làm ta không biết làm sao nắm chắc ngươi?"
"Vậy đừng nghĩ." Giang Trừng đột nhiên cười ra tiếng, tiến lên bắt lấy tay y "Khi còn nhỏ, ta còn tưởng rằng ngươi rất vĩ đại."
Lam Hi Thần nhìn hắn ôn nhu cười.
Hai người tìm khách điếm trọ lại, chỉ có một gian phòng, cũng chỉ có một cái giường, nhưng hai người không hề mất tự nhiên, chỉ là ấm áp, nhớ tới khi còn nhỏ, dường như cũng là cái dạng này.
"Ngủ không được thì ra ngoài một chút đi?" Sau khi tắm rửa, Giang Trừng thấp giọng nói.
Lam Hi Thần gật đầu, mặc vào quần áo.
Giang Trừng đứng cách Lam Hi Thần không xa nhìn y phát ngốc.
Hắn dường như đột nhiên nổi điên nhào tới, gắt gao ôm lấy Lam Hi Thần không buông tay, tựa hồ là nghĩ đến hồi ức bất hảo nào đó.
Lam Hi Thần cúi đầu nhíu mày "Làm sao vậy?"
Giang Trừng cắn răng "Để ta ôm một chút, chỉ là chốc lát, sợ rằng về sau, không có thời gian......" Sợ về sau chúng ta thật sự chỉ có thể vì người khác mà sống.
Lam Hi Thần đau lòng hôn hôn lên tóc hắn "Sẽ không."
Giang Trừng cắn môi, ngẩng đầu nâng mặt y hôn lên.
"Ân." Không biết môi ai dán lên trước, hai người hòa cùng một chỗ.
Y đang hôn hắn, hôn rồi lại hôn, từ môi đến khóe miệng.
Liền hôn như vậy vài phút, ở trong phòng yên tĩnh. Hai người cũng không biết thật sự có muốn mở miệng hay không, khi nào họ nên tiến thêm một bước. Nhưng hôn như vậy, cũng hôn đến nghiện.
Rốt cuộc hai bên thỏa hiệp, từng người môi lưỡi triền miên, khó bề phân biệt.
Tình huống này đây, có lẽ cảm giác sắp tách ra không được nữa, một chút ấm áp trước thống khổ, hoặc là không dám nghĩ về nó, không dám đoán trước.
"Lam Hi Thần, một lần cuối cùng!" Giang Trừng may mà nhắm mắt lại.
Lam Hi Thần chua xót đến cực điểm "Ta có nói......"
Giang Trừng ngẩng đầu dùng môi cọ y, khô khốc.
Đầu lưỡi ướt át, đi tìm Lam Hi Thần triền miên dây dưa, hai người không biết khi nào mơ mơ màng màng lăn vào trong chăn, thân người kề bên nóng hừng hực mà ấm áp, Giang Trừng ở trong chăn bị hôn đến mê hoặc trợn mắt, nhẹ nhàng bĩu môi, hai người hứng thú cận kề chặt chẽ, bản tính nứt vỡ lộ ra mềm mại, Giang Trừng liền nghĩ khó trách hắn thích hôn...... Khi còn nhỏ gặp qua tình nhân hôn môi nhau ở trên tiểu trấn, ai lại nghĩ sẽ có ngày, hai người ở trong căn phòng lạnh buốt, chen chúc trong chăn bông, thế nhưng ôm nhau làm loại sự tình này......
Giang Trừng chưa đến kỳ phát tình, lý trí cùng tình cảm đều thanh tỉnh, cho nên loại tiếp xúc thân thể này làm hắn rõ ràng hơn.
"Nghĩ kỹ rồi?" Lam Hi Thần thở dài vươn tay cởi đai lưng hắn.
Giang Trừng đem đầu vùi vào lòng ngực y, tai hồng hồng, thanh âm có chút khàn khàn, thấp giọng rầu rĩ nói "Ân, mặc kệ."
Lam Hi Thần đem hắn chống đỡ trên tường, biểu tình tối tăm như nước.
Quần áo lỏng lẻo không hoàn toàn rơi xuống, lộ ra tảng lớn ngực bả vai trắng nõn cường tráng, hai má hồng nhuận, đáy mắt hơi nước mê ly trước sau như một, dạy người thấy không rõ tầm mắt.
Lam Hi Thần xem thích, hiếm khi cười cười, kề lại gần ngậm lấy vành tai trắng nõn mềm mại, nhân tiện liếm liếm "Vãn Ngâm."
"Lam Hi Thần...... Ngươi đừng như vậy......" Giang Trừng hạ thân bị cọ sát nổi lên phản ứng, chỉ đành gian nan nói "Lộng một chút, lộng cái kia một chút."
Trút hết quần áo, Lam Hi Thần hít sâu một hơi, thanh âm run rẩy nhìn đôi mắt hắn, chậm rãi vươn tay đi vỗ về chơi đùa Giang Trừng đứng thẳng, trên tay động tác càng tăng thêm "Ta đã từng nghĩ tới...... Trước kia liền nghĩ tới......"
Y thở hổn hển một hơi, cùng Giang Trừng tựa trán nhau, ánh mắt một mảnh nóng rực.
Giang Trừng càng thêm khó chịu, bứt rứt vặn vẹo thân mình trơn nhẵn ẩm ướt "Ân, cái gì...... Lam, Lam Hi Thần...... Ngươi nói cái gì?"
Lam Hi Thần ánh mắt tàn nhẫn, đem hắn trở mình ấn ở trên tường, nâng mông lên, đem chất lỏng trong tay hướng tận cùng phia sau hủy diệt, Giang Trừng bị đau, kêu lên một tiếng, nước mắt chảy ra.
Giang Trừng cảm thấy đột nhiên thực ủy khuất, thở phì phò lau nước mắt "Vì cái gì? Vì...... Vì cái gì nhất định chúng ta phải...... Còn, thay đời gánh nợ, ta không cần! Ta, ta không nghĩ!"
Lam Hi Thần đem đầu của hắn kéo lại, hung hăng cắn môi hắn, vuốt ve liếm láp lẫn nhau, cho đến khi hô hấp Giang Trừng dồn dập, nhìn đến đỏ mắt, trong mắt là bi thương chua xót.
A Trừng, trên thế giới này, không có vì cái gì.
"Ca ca?" Giang Trừng giữa lúc hoảng hốt nhẹ nhàng xoa mặt y.
Lam Hi Thần hôn hôn cái tay kia "Ta ở đây, A Trừng, ca ca không có vứt bỏ ngươi."
Lam Hi Thần gắt gao nhìn chằm chằm mặt hắn, thẳng đến hốc mắt đỏ lên, vỏ bọc trong lòng bị phá tan, hắn hạ quyết tâm, vén lên vạt áo, nhắm ngay huyệt khẩu kia chần chừ, đột nhiên mạnh mẽ cắm vào.
Đau!!! Đau đến tê tâm liệt phế!
Giang Trừng đột nhiên rơi lệ, trong lòng càng ủy khuất, ngón tay ở trên vách tường để lại vết cào nhìn mà phát hoảng, trong miệng không cam lòng lẩm bẩm "Hoán ca ca...... Hoán ca ca."
Lam Hi Thần đau lòng từ phía sau ôm hắn, cằm gác trên vai "Không có việc gì, không có việc gì, A Trừng không khóc......"
Hắn một lần một lần hoành trùng trực chàng (*) , huyệt khẩu càng căng càng lớn, nội bích mềm mại bao bọc lấy vật thể cứng rắn nóng bỏng của mình, cho nên Giang Trừng vô pháp khống chế, sắc mặt ửng hồng, một lần lại một lần cả người khoái cảm thoải mái mà phóng xuất.
Giang Trừng chân mềm nhũn, mắt thấy sắp ngã xuống đất, miệng chỉ có thể phát ra từng đợt tiếng rên rỉ đứt quãng "Ta...... A!!"
Lam Hi Thần thấy thế đem cả người bế lên, ánh mắt trầm xuống, đem cả người hướng vào trong người mình chuyển động.
"A!!" Giang Trừng kinh hô một tiếng, trong thanh âm hỗn loạn thấp giọng nghẹn ngào, đợi đến lúc nhìn rõ được tình trạng, bị dọa đến giãy dụa lên "Buông...... Buông ra!! Lam Hi Thần!!"
Cái tư thế này cơ thể làm sao dám động?
Lam Hi Thần cười cười "A Trừng giúp ta, được không?"
Hắn hôn hôn khóe mắt Giang Trừng.
Giang Trừng mặt đỏ lên, rụt người lại, trong lòng áy náy "Vậy ngươi...... Điểm nhẹ......Nhẹ một chút...... A!!"
Một khắc kia Giang Trừng như nổi điên cảm thấy chính mình bị thọc xuyên.
Lam Hi Thần đem tay hắn đặt lên vật kia của mình, một lần một lần luật động "A Trừng, trước như vậy, sau đó như vậy......"
Giang Trừng nghiêm túc làm, mặt lại đỏ lên đến muốn chết "Ân."
Lam Hi Thần hơi thở có chút không ổn, thở dốc hổn hển.
Thẳng đến Lam Hi Thần phóng ra, đã là hơn phân nửa đêm.
Hai người ngủ, nhưng hẳn là đều không ngủ được.
Ngày mai, là một ngày mới sao?
一一一一一
"Thúc phụ nói, để ngươi tự mình nói cho hắn." Ngụy Vô Tiện nghiêm túc nói "Nếu đại ca ngươi đối Giang Trừng là thật tâm, vậy ngươi hẳn là biết nên làm như thế nào."
"Ta đã hiểu rõ." Lam Hi Thần cúi đầu trầm tư.
Giang Trừng hơi hơi gợi lên khóe miệng "Đi giải thích."
Lam Hi Thần nhìn hắn một hồi, đột nhiên cười ra tiếng, tùy cơ lắc đầu rời đi.
一一一一一
Sau đó?
Một người trong lòng có thứ muốn bảo vệ, sẽ ra sức đuổi theo...... ( end )

============
Ô tất ma hắc: đen nhánh, sâu và đen
Quỷ khốc lang hào: Thành ngữ. Tiếng khóc kêu lớn, thanh âm thê lương
Công công chỉnh chỉnh: tinh tế chỉnh tề, không qua loa.
Hoành trùng trực chàng: Thành ngữ. Tùy hướng xông vào, không hề cố kỵ.
Nãi thanh nãi khí: Thành ngữ. Hình dung âm điệu trẻ con.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC