6 - Vĩnh viễn (HoS x FuHua)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Uhm..."

"Tiểu Thức!" Dường như có tiếng ai đó vọng từ một nơi xa xôi.

Thiếu nữ trở mình một cái, ôm gối bịt kín tai lại.

"Tiểu Thức!!"

Ơ hay, sao âm thanh đó xuất hiện ngay trên đầu mình rồi?

"Dậy ngay! Sáng bửng con mắt rồi!" Cả tấm ga giường bị hất lên một cách tàn nhẫn, thiếu nữ cũng không thoát số phận bị ném xuống đất.

"Đồ cổ lỗ sĩ, ngươi nhẹ tay một chút thì chết à!" Tiểu Thức đưa tay giả vờ xoa lưng, mắt còn rơm rớm nước: "Đau chết đi được...."

"Làm sao có thể chết được chứ, ngươi là Herrscher cơ mà."

"Này nhé, đồ cổ lỗ sĩ, hiện tại người giữ core rõ ràng là ngươi!! Chỉ cần ngươi trả core cho ta, ta đảm bảo sẽ hết đau ngay lập tức." HoS vỗ ngực nói.

"Không cần nhắc mãi về một việc không có hi vọng như vậy đâu Tiểu Thức, ta sẽ không trả core. Trả để ngươi đi phá làng phá xóm tiếp à."

"Này, Fu Hua ngươi—"

Fu Hua mặc kệ con gà con đang xù lông kia, hơi khép cửa lại để chặn quỹ đạo của cái gối đang bay đến: "Mau đi làm vệ sinh cá nhân đi, nếu không bữa sáng sẽ nguội cả đấy."

Thấy Fu Hua đi thật, HoS như một diễn viên chuyên nghiệp, khuôn mặt nhăn như khỉ trở nên tươi sáng ngay lập tức, ngoan ngoãn đi rửa mặt.

Xong bữa sáng, nàng vẫn không quên mè nheo với đồ cổ lỗ sĩ của nàng đòi lại core, lăn lông lốc trên mặt đất khóc om sòm. Fu Hua thì mặt không gợn sóng nhân lúc nàng ăn vạ vẽ lại cảnh nàng lăn lộn như phê thuốc bằng hình chibi.

Sau khi nhờ giáo chủ mới - Theresa - tạo cho HoS một thân thể hoàn toàn mới bằng tế bào gốc của Fu Hua, tất cả mọi người tạm thời từ biệt nhau phấn đấu theo đuổi mục tiêu của mình. HoS thì lẽo đẽo bám theo Fu Hua về Thái Hư Sơn.

Ban đầu, HoS vẫn là người giữ core, nhưng sau đó bỗng dưng có lần cảnh sát đến nhà tìm Fu Hua lúc HoS vắng nhà với lý do nghi ngờ cô có hành vi làm ăn gian dối. Đương nhiên là họ không tìm được chứng cứ, nhưng sau khi HoS trở về thì bị Fu Hua nhân lúc nàng không chú ý giành lấy core thông qua liên kết giữa 2 người, vậy nên mới có sự việc hiện tại.

"Đồ xấu xa, ngươi là đồ xấu xa...." HoS khóc nức nở.

Nhưng mà đừng có tin, nước mắt cá sấu cả đấy.

"Nếu ngươi không đi bán hàng đa cấp thì ta giựt core của ngươi làm gì chứ. Ngoan nào, ta đã hứa với ngươi 2 năm sau sẽ trả rồi mà."

"2 năm!??!" HoS la lớn, đập bàn "2 năm không bán hàng thì ta với ngươi có mà cạp đất à— A?"

"Thấy chưa, chưa gì đã lòi đuôi chuột rồi." Fu Hua hé nửa con mắt liếc HoS, thả bút xuống.

Lúc này HoS mới phát hiện ra vị tiên nhân nhà nàng vẽ cái gì, mắt muốn trợn ra khỏi tròng, trên giấy là hình chibi của nàng khóc lóc lăn lộn thêm hai cái tai với một cái đuôi mèo, bên cạnh còn có dòng chữ "Ứ chịu âu".

"Đồ cổ lỗ sĩ— Ta là trò đùa của người đấy à!!" HoS lao tới giơ tay muốn đánh Fu Hua, đương nhiên là không có đánh thật, vì nàng không nỡ.

Fu Hua cũng biết điều đó, nên giơ hai tay đón lấy nàng. Đại khái HoS cũng không ngờ nàng không né nên sững sờ rơi vào vòng ôm của nàng, đè nàng lên trên chõng tre*.

*Chõng tre

Fu Hua không dự đoán được đứa bé sơ sinh này phản ứng chậm như vậy, bị nàng đè xuống. Môi HoS rơi xuống bên khoé môi nàng.

Cuối cùng vẫn là HoS không chịu nổi xấu hổ, luống cuống chạy ra khỏi nhà, đến tận lúc mặt trời lặn mới quay trở lại. Sau đó, cả hai đều ăn ý không nhắc lại chuyện này nữa.

Một thời gian sau, Fu Hua nhận được tin dữ, cùng HoS tức tốc chạy về tổng bộ, nhưng đến nơi cũng chỉ thấy mỗi Mei đang đứng thẫn thờ nhìn lên trời.

Kiana vì thế giới, đã dùng chính mình phong ấn Honkai rồi.

Honkai đã là mối đe doạ đối với con người nhiều năm như vậy, thậm chí ngay cả DR.MEI và 13 Anh Kiệt cũng đã thất bại khi cố ngăn lại chúng. Chỉ có một mình Kiana làm sao có thể ngăn lại chúng được?

Thế nhưng cô ấy đã thành công! Cô ấy đã có thể phong ấn đến 99% năng lượng Honkai của Trái Đất trên mặt trăng, nhưng cái giá phải trả cũng quá đắt.....

Cô ấy phải đánh đổi thanh xuân của mình, cô độc sống trên Mặt Trăng ít nhất 7 năm.

Một người có thể có được mấy cái 7 năm để lãng phí chứ?

Trong phút chốc HoS cảm giác có thứ gì đó trong lòng vỡ oà ra. Tay nàng nắm chắt, lòng bàn tay bị móng đâm đến đổ máu, nhưng nàng vẫn chưa từng để ý đến nó.

Trời đổ mưa rồi.

Đôi lúc người ta rất thích những ngày trời mưa: âm thanh của mưa có thể khiến ta ngủ ngon hơn; mưa khiến ta cảm thấy dễ dàng tịnh tâm hơn; hoặc là, nó có thể khiến người ta không phân biệt được trên mặt mình rốt cuộc là nước mưa hay nước mắt nữa rồi....

Ít nhất vào lúc này HoS thích mưa, và nàng tin rằng Mei cũng cảm thấy như vậy.

Dù cho đến tận lúc này, Mei trông vẫn có vẻ rất bình tĩnh.

HoS cùng Fu Hua ở lại thêm vài tháng để lo liệu hậu sự rồi quay về Thái Hư Sơn.

Một thời gian sau, hai người nhận được tin rằng mọi người đều đã phân tán ở khắp các nước, từng người phấn đấu đuổi theo lý tưởng của mình.

Có lẽ đây chính là lẽ đời, bữa tiệc nào cũng sẽ phải tàn.

"Fu Hua." HoS ôm gối, đứng ở mép giường. "Ta muốn nói với ngươi một chuyện."

Trước sự kinh ngạc của Fu Hua, giọng HoS hơi run lên: "Ta thích ngươi."

HoS quay đầu đi, không dám nhìn Fu Hua: "Ta biết nếu nói ra điều này thì chúng ta sẽ không quay lại như cũ được nữa. Ta biết ngươi vẫn luôn hiểu ta nghĩ gì, chỉ là ngươi không hề nói ra mà thôi."

"Nhưng mà Fu Hua à, ta sợ." Vai nàng run lên, hiển nhiên là đã khóc. "Ngươi giống như là một Kiana khác vậy, luôn sẵn sàng hi sinh chính mình để bảo vệ thế giới. Vậy nên ta thà nói ra tất cả ngay lúc này còn hơn là một ngày nào đó vì ngươi hi sinh mà vĩnh viễn không có cơ hội nói ra."

"Ngươi.... Ngươi đừng lo. Bây giờ ta sẽ rời đi ngay, không để ngươi phải khó xử." Nói xong, nàng lê từng bước nặng nhọc đi đến phía cửa.

Đột nhiên, Fu Hua lao đến ôm nàng từ phía sau: "Tiểu Thức."

"Cho ta một chút thời gian, được không?" Giọng nàng cũng có chút run rẩy. HoS ngạc nhiên quay đầu lại, thấy mắt nàng đỏ hoe. "Cho ta suy nghĩ lại một chút được không? Ta sợ tình cảm ta dành cho ngươi không phải tình yêu, nếu vậy thì sẽ không công bằng với ngươi chút nào."

HoS cảm thấy dường như tất cả mọi nỗi tự ti sợ hãi trong lòng đều tan biến. Nhưng sau đó lại là lo lắng, nhỡ đâu Fu Hua đối với nàng chỉ là tình thân thì sao bây giờ?

Nhưng lo lắng thì có thể làm gì đây? Fu Hua chịu giữ nàng ở lại đã là kết quả tốt nhất, nàng cũng không cầu mong gì hơn nữa.

"Được." HoS đáp, cũng ôm ngược lại FuHua.

—————————————————————— Đây - là - dãy - phân - cách———

————————————————————

"Yo." Kiana vẫy vẫy tay với 2 vị khách vừa đến "Lâu rồi không gặp, lớp trưởng, Herrscher of Sentience."

"Nghe Bronya và Mei nói 2 người yêu nhau rồi hả? Họ nhắc tới việc này lâu rồi, nhưng mà mấy lần trước tôi liên lạc với họ thì 2 người đều không ở bên cạnh."

"Đúng vậy." Fu Hua và HoS đồng thanh trả lời, sau đó có chút ngạc nhiên nhìn nhau rồi đồng thời mỉm cười.

"Ồ, xem cây vạn tuế ra hoa này." Kiana trêu chọc, bày ra biểu cảm gợi đòn "Sống hơn 5 vạn năm, rốt cuộc cũng có được bạn gái."

Fu Hua còn chưa kịp làm gì, người bạn gái nóng nảy của cô cũng đã xông lên kẹp cổ Kiana, khiến Kiana suýt chút nữa đã tắt thở. Fu Hua không còn cách nào khác phải đi lên ngăn lại trước khi HoS thành tình nghi số 1.

"Herrscher of Sentience~ Cô tàn nhẫn quá rồi đó~~" Kiana chớp chớp mắt, giả bộ đáng yêu.

"Hừ, cho chừa tội dám chọc người yêu tôi." HoS xù lông "Mà cứ gọi tôi là Tiểu Thức là được rồi, cái tên Herrscher of Sentience quá dài."

"Được rồi được rồi." Kiana phì cười.

"Mei đâu rồi, cô ấy hẹn bọn tôi qua ăn tối mà?" Fu Hua thở dài, lên tiếng nhắc nhở 2 người mục đích đến của mình.

"À, Mei đưa Adam và Carol đi huấn luyện gì rồi, một lát nữa họ sẽ về."

Dường như nghĩ đến việc gì đó, giọng Kiana bỗng dưng có hơi buồn: "Lát nữa dùng bữa tối xong, 2 người cùng bọn tôi đi thăm dì Himeko nhé, đã lâu rồi tôi chưa gặp dì ấy."

"Cô đã về gần 2 tuần rồi mà vẫn chưa đi sao?" HoS ngạc nhiên.

"Dạo này Mei bận quá, hơn nữa đường xá thay đổi quá nhiều, trường học cũng được sửa chữa đến mức tôi không nhận ra nữa rồi, tôi không biết đường đi."

"Được rồi, vậy lát chúng ta sẽ cùng nhau thăm Himeko. Dù sao bọn tôi cũng không vội."

Kiana gật đầu, cầm chai nước ngọt lên. Rõ ràng là chai Coca, vậy mà cách cô ấy uống lại khiến người ta có cảm giác như là đang uống rượu. Rốt cuộc lúc buồn người ta thường uống rượu chứ có ai uống Coca bao giờ :)

"Lúc trước chúng ta sống chung với nhau ở kí túc xá, mặc dù rất vui nhưng đôi lúc lại cảm giác có chút bất tiện." Kiana nhìn chung quanh nhà của mình, hiện giờ nó là tổ ấm của cô và Mei. "Hiện tại tất cả đã trưởng thành, ai cũng có cuộc sống riêng rồi, tôi lại muốn trở về khoảng thời gian đó."

"Nói đến mới nhớ, tôi hiện tại cũng không còn trẻ nữa, cũng may chị Mei không chê tôi già." Nói đến đây, Kiana cười có chút đắc ý.

HoS: "Cô chỉ mới 30, già cái gì chứ? Hơn nữa Mei lớn tuổi hơn cô đó."

Vừa đúng lúc Mei mở cửa nhà, Fu Hua nhanh tay bịt miệng HoS lại, sợ Mei nghe được có người nói mình lớn tuổi. Cô vội vòng về chủ đề cũ: "Cũng không cần phải ước được trở về quá khứ, rốt cuộc hồi ức đẹp là vì chúng ta không quay về được không phải sao? Cũng vì không về được nên ta mới trân trọng nó. Hiện tại mọi người trưởng thành, càng ngày càng ít dịp tụ hội, nên chúng ta lại càng trân trọng những cơ hội gặp nhau."

Mei xếp giày ngay ngắn, vào phòng ngủ cất túi xách và áo khoác liền lập tức đi vào nhà bếp, Fu Hua cũng đi theo giúp đỡ.

"Đời người là những phép trừ, gặp nhau một lần liền ít đi một lần. Chúng ta nên trân trọng những cơ hội này." Mei lấy nồi lẩu uyên ương ra khỏi tủ, hỏi: "Hiện tại trong bếp có gia vị nước lẩu nấm, lẩu cay Tứ Xuyên và lẩu Tomyum. Mọi người muốn ăn vị nào?"

Kiana và HoS tai thính thật sự, lập tức đồng thanh: "Vị lẩu cay Tứ Xuyên và lẩu nấm!" Fu Hua và Mei nghe xong thì phì cười.

Chuẩn bị xong nguyên liệu nhúng lẩu và sắp xếp lên bàn ăn, mọi người liền cùng ngồi vào bàn dùng bữa.

Ăn lẩu cùng bạn bè ở nhà, không khỏi khiến người trên bàn nhớ lại tiệc năm mới năm đó*.

*Cooking with Valkyries Spring Festival Special

Chỉ là hiện tại có một người sẽ không bao giờ về được nữa và hai người bận rộn công việc không thể tham gia. Nhưng họ cũng chào đón thêm một thành viên mới, đó là HoS.

"Hay là Tết này chúng ta hẹn Bronya, Seele và dì Theresa cùng đến ăn tối đón năm mới được không? Chúng ta sẽ mời thêm chị gái và Rita nữa. Em có hơi nhớ bọn họ..." Kiana vừa nhai miếng thịt bò vừa lầm bầm.

Mei nhìn Kiana với ánh mắt cưng chiều, nhưng trong ánh mắt đó cũng có chút buồn bã: "Được thôi, chị cũng nhớ bọn họ nữa."

"Lần này chúng ta nhất định phải trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau."  Fu Hua tiếp lời. "Kiana, lần này chơi game thua Bronya cũng không được đánh nhau với cậu ấy nhé."

"Hm, lần này tôi sẽ không thua đâu." Kiana quẹt mũi, cười cười.

"Nè, tôi cũng muốn chơi nữa. Tôi cũng muốn thử đấu với Bronya." HoS ham vui tham gia.

"Được, lát nữa ăn xong tôi sẽ chỉ cô mấy cái kỹ xảo. Nhưng năm qua trên Mặt Trăng mỗi lần chán tôi đều sẽ luyện kỹ thuật chơi game, chắc chắn không thua gì Bronya đâu."

Fu Hua nhìn HoS mắt sáng lấp lánh nhìn Kiana, cô cũng vui lây và cười theo. Người yêu của cô trông thật đáng yêu.

Cô nhìn ra ngoài trời, trăng đêm rằm trông tròn vành vạnh.

Mặc dù lúc này không ở cạnh nhau, nhưng tất cả mọi người đều thấy cùng một vầng trăng.

Cũng như nhiều năm không gặp nhau, nhưng trái tim mọi người vẫn chưa từng thay đổi.

Hi vọng tình bạn giữa bọn họ sẽ mãi mãi trường tồn.

Cũng hi vọng, Tiểu Thức của cô có thể ở bên cạnh cô mãi mãi.

————————————————

Shiro: đáng lẽ đoản này phải được đăng từ trước khi arc trên mặt trăng của cốt truyện Honkai bắt đầu, nhưng mà hôm qua vào lướt lại mấy chap cũ cho vui thì mới phát hiện là chưa đăng. Làm hại tôi phải chỉnh lại rất nhiều chi tiết cho phù hợp với cốt truyện :)
Tính ra tôi skip cốt truyện hơi nhiều, có sai sót thì mọi người thông cảm. Với trong cốt truyện chính của Mihoyo thì Fu Hua với HoS cũng có tham gia arc mặt trăng, mà nếu tôi viết theo đúng chi tiết này thì phải xoá luôn chap này viết lại cái khác, nên chi tiết này tôi xin phép được bỏ qua nha QvQ

P/s: kì thực tôi vẫn luôn cảm thấy nếu Fu Hua chọn bạn đời, thì người phù hợp nhất là HoS. Tính cách của 2 người bù trừ cho nhau, và có HoS thì cuộc sống của Fu Hua sẽ không bị buồn chán. Hơn nữa, vì vấn đề tuổi thọ, nếu chọn HoS thì Fu Hua sẽ không phải chứng kiến cảnh người mình yêu già đi còn bản thân vẫn không thay đổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net