Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Vãn đã gặp quá rất nhiều đứa trẻ, khi quay phim, có những diễn viên nhí mới hai ba tuổi còn chưa biết nói, chúng đều mềm mại, thơm tho và dễ thương. Trong thời gian nghỉ quay phim, Mộ Vãn đã đến trêu chọc chúng vài lần.

Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy đứa nhỏ như này, mềm như một cục bông, làn da trắng như sữa, đôi mắt đen láy như thủy tinh, mặc một chiếc váy nhỏ màu vàng sữa, hai bàn tay nhỏ bé của nó duỗi ra, hai cánh tay đang ôm lấy nhau, di chuyển qua lại.

Cô vừa mới nhìn thấy, đã ngửi thấy một mùi thơm của sữa. Cô đứng trước xe nôi, có chút bất đắc dĩ, chỉ giương mắt nhìn Hứa Tinh Không nói: "Đứa nhỏ thật xinh đẹp."

Hứa Tinh Không cũng theo tầm mắt cô nhìn đứa bé, trên người toát ra một loại ôn nhu nồng đậm, nghe Mộ Vãn khen, cô ấy cười nhìn cô, cổ vũ nói: "Cô có muốn ôm em bé một cái không?"

Mộ Vãn híp mắt, có chút muốn thử, nhưng cô bụng lớn bất tiện. Hứa Tinh Không nắm lấy tay cô, cười nói: "Cô ngồi ở chỗ này đi."

Mộ Vãn được Hứa Tinh Không sắp xếp ngồi trên tấm thảm bên cạnh chiếc cũi, cô nhìn Hứa Tinh Không bế đứa nhỏ tới, đứa nhỏ ở trong lòng mẹ đặc biệt vui vẻ. Ngoài cánh tay mũm mĩm ra, đến cả bắp chân cũng bắt đầu đưa đẩy. Trái tim của Mộ Vãn như tan chảy, phát ra tiếng cười nho nhỏ. Hứa Tinh Không cũng cười rộ lên, cô ấy ngồi ở bên cạnh Mộ Vãn, đem tiểu gia hỏa đưa cho cô.

Nụ cười trên mặt đột nhiên tắt lịm, trở nên thật nghiêm túc cẩn thận, Mộ Vãn hoảng sợ thất thố, Hứa Tinh Không nhìn cô cười nói:" Cô đưa hai cánh tay ra, một tay nâng đầu đứa nhỏ, một tay đỡ dưới chân em bé là được."

"Ừm." Mộ Vãn cẩn thận nghe xong, làm theo Hứa Tinh Không nhắc nhở, đem tiểu gia hỏa ôm vào trong ngực.

Đứa bé mặc dù rất nhỏ, nhưng lại có chút sức nặng, phảng phất đè lên tim, Mộ Vãn hô hấp trở nên nhẹ nhàng. Mũi cô tràn ngập hương sữa, cô nhìn tiểu gia hỏa, đứa nhỏ cũng nhìn cô. Nó không sợ hãi chút nào, một đôi mắt xinh đẹp nhìn cô đầy tò mò.

"Thật mềm." Mộ Vãn nhìn Hứa Tinh Không, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, thanh âm tự động trầm xuống.

"Trẻ con đều như vậy mà." Hứa Tinh Không buồn cười nhìn Mộ Vãn, cô có vẻ thật cẩn thận, đặc biệt giống cô ấy lúc vừa mới bắt đầu ôm đứa nhỏ.

Trẻ con luôn khiến người ta trở nên dịu dàng và cẩn thận hơn.

Mộ Vãn ôm em bé một lát, Hứa Tinh Không sợ cô mệt, liền đem tiểu gia hỏa nhận lấy. Tiểu gia hỏa vẫn là nhận được người thân, khi ở trong vòng tay của mẹ, em bé há miệng, cái đầu nhỏ lắc lắc, trông cực kỳ dễ thương. Hứa Tinh Không nắm lấy tay nhỏ của tiểu gia hỏa, sau đó lại nở nụ cười.

Sự thân mật giữa hai mẹ con khiến Mộ Vãn có chút hâm mộ, không biết đứa trẻ trong bụng mình cùng mình có như thế này không.

Thời gian hai người phụ nữ mang thai không khác biệt nhiều, Hứa Tinh Không sinh sớm hơn cô ba tháng, cùng cô trò chuyện về tương lai những vấn đề cần chú ý, cùng một ít kinh nghiệm đối phó chúng.

Trò chuyện tán gẫu qua lại, thời gian trôi qua thật nhanh, khi Liễu Khiêm Tu gõ cửa, hai người nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối. Hoàng hôn bên bờ biển luôn đỏ rực một cách lạ thường, bầu trời đầy những tia nắng, đẹp lạ thường.

"Vào đi." Hứa Tinh Không cười gọi.

Một lúc sau, cửa bị đẩy ra, Liễu Khiêm Tu bước vào, Hoài Kinh theo sau. Tầm mắt Hoài Kinh rơi vào đứa nhỏ trong ngực Hứa Tinh Không, nói: "Để con nằm xuống đi, em ôm sẽ mệt lắm."

Hứa Tinh Không cũng không nghe lời Hoài Kinh, hắn luôn sợ cô mệt mỏi. Cô ngẩng đầu nhìn Liễu Khiêm Tu và hỏi: "Anh có muốn ôm em bé một chút không?"

Liễu Khiêm Tu vừa kéo Mộ Vãn lên khỏi thảm, nghe thấy Hứa Tinh Không đề nghị, ánh mắt anh rơi vào người đứa nhỏ. Tiểu gia hỏa vừa ngủ dậy liền ngáp một cái, đôi mắt đen láy ngân ngấn nước.

Cánh tay anh bị đứa nhỏ kéo một chút, anh cụp mắt xuống, bắt gặp ánh mắt sáng ngời của người phụ nữ, cô nhỏ giọng nói với anh "Cảm giác sau khi ôm", "Vừa rồi em ôm, rất mềm mại, rất thơm, đặc biệt ôm rất dễ chịu. "

Nhìn vào mắt cô, Liễu Khiêm Tu ôn nhu nói: "Để anh thử xem."

Mộ Vãn thấy anh đi tới, còn tưởng rằng anh cũng cần Hứa Tinh Không chỉ dạy mới có thể ôm đứa nhỏ được. Nhưng mà sau khi anh đi qua, kỹ thuật của anh rất điêu luyện, rất nhanh liền ôm tiểu gia hỏa vào trong ngực, vô cùng ổn thỏa.

Nam nhân vốn đã cao lớn, nhưng đứa bé nhỏ xíu trong tay anh khiến nó trông càng thêm nhỏ xinh. Anh chỉ ôm nó một lúc, sợ đứa bé không thích người lạ, liền đem đứa nhỏ cho Hoài Kinh ôm.

Hoài Kinh liền tiếp nhận tiểu gia hỏa, nhìn thẳng Liễu Khiêm Tu, đột nhiên nở nụ cười.

"Cậu không phải rất giỏi bồng con sao, lại còn khiêm tốn bảo tới học hỏi kinh nghiệm."

Liễu Khiêm Tu hơi nhếch khóe môi, ánh mắt rơi vào trên má của tiểu gia hỏa, nói: "Giống cậu thôi."

Hoài Kinh cũng cười.

Đến giờ ăn tối, Mộ Vãn và Liễu Khiêm Tu không ở nhà Hứa Tinh Không ăn tối, mà quay về nhà họ Liễu. Sau bữa tối, hai người đi dạo ở hậu hoa viên, Mộ Vãn cùng Liễu Khiêm Tu nói về những việc cần chú ý mà Hứa Tinh Không đã nói với cô, Liễu Thiên Tú đều nhất nhất đồng ý.

Qua Tết âm lịch, mùa xuân đang dần đến, nhiệt độ không khí đã tăng lên một chút, nhưng vẫn còn hơi lạnh vào ban đêm. Đã sáu tháng trôi qua, bụng của cô lại to lên, thẳng bụng đi lại, lại mặc quần áo dày, Mộ Vãn chỉ có thể nhìn thấy mũi chân của cô.

Trong vườn hoa đèn bật sáng, bầu trời rải đầy dải ngân hà, phong cảnh ban đêm rất đẹp, hai người sóng vai đi bên nhau, Mộ Vãn giải thích xong, nghiêng mắt nhìn Liễu Khiêm Tu, nói: "Những gì em vừa mới nói anh đã biết hết chưa?"

"Biết một chút." Nắm lấy tay Mộ Vãn đi qua bậc thang, đi vào phía sau một mảnh hoa viên, Liễu Khiêm Tu nhàn nhạt nói.

Anh nói rằng anh biết một chút, nhưng thực ra là biết rất nhiều. Mộ Vãn cũng không cùng anh tranh luận, chỉ là cười cười, trong lòng cũng vui vẻ thỏa mãn.

"Em thì không biết, cũng không làm được." Mộ Vãn nói: "Xem ra có vẻ như em rất không nghiêm túc?"

Cô có chút căng thẳng, sau khi mang thai, đầu óc của cô càng thêm không đủ dùng, tiểu gia hỏa trong bụng không khiến cô chịu tội mấy, nhưng lại khiến cô thèm ngủ, phản ứng chậm chạp, khiến cô cả ngày có chút lười nhác. Có một số sự việc, Liễu Khiêm Tu so với cô đều cẩn thận cùng kiên nhẫn hơn, cô cơ hồ cái gì cũng không cần suy nghĩ, Liễu Khiêm Tu tự nhiên sẽ vì cô mà an bài thật tốt.

Mộ Vãn vừa dứt lời, Liễu Khiêm Tu bên cạnh liền ngừng lại. Hai người đứng trên chiếc cầu nhỏ giữa hồ ở hậu hoa viên, dưới ánh đèn chiếu rọi, đàn cá koi tung tăng bơi lội, sóng nước chiếu lên bức tường bên cạnh.

Cô mặc một chiếc áo khoác lông vũ, khăn quàng cổ che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đang nhìn anh. Liễu Khiêm Tu cụp mắt nhìn cô, yết hầu anh khẽ động, đôi mắt anh như phản chiếu ánh trăng, lạnh lùng và sáng ngời.

"Cũng có những việc mà anh không làm được." Liễu Khiêm Tu nói xong, giơ tay vuốt tóc của cô, cổ hơi rụt lại.

"Không làm được cái gì?" Mộ Vãn chớp chớp mắt, đem thân thể nhào vào trong ngực anh, hai tay nắm lấy quần áo của anh, cười nhìn anh, "Anh không thể thay em sinh con sao?"

Đây là một trong số đó, trên thực tế, trong hôn nhân, hoặc là sinh con đẻ cái, đàn ông so với phụ nữ đều có vẻ dễ dàng hơn nhiều. Bọn họ không cần phải trải qua tháng 10 mang thai, đừng nói đến nỗi đau khi sinh nở, cũng không cần phải đối mặt với căng thẳng và áp lực về cả tinh thần và thể xác, thậm chí là phục hồi thân thể sau khi sinh con và cho con bú sữa mẹ...

Liễu Khiêm Tu cũng không trả lời, Mộ Vãn nhìn anh, không biết trong lòng anh đang nghĩ gì. Cô bật cười, dụi người vào lòng anh, vỗ vỗ vai anh như an ủi, nghiêm túc nói: "Anh yên tâm, em chịu đau khá tốt."

Mộ Vãn cũng không phải thuận miệng nói về nó, khi còn nhỏ, cô đã phải chịu bạo lực gia đình từ người chú của mình, khi cô lớn lên, đi đóng phim, treo người trên dây thép, lăn lê bò lết, cũng chịu rất nhiều vết thương. Cô cảm thấy mình thực sự có thể chịu khổ rất tốt.

Nhưng câu nói này tựa hồ cũng không an ủi được Liễu Khiêm Tu, tay Mộ Vãn bị anh nắm ở trong tay, cô cảm giác Liễu Khiêm Tu ôm cô càng chặt hơn nữa.

Mộ Vãn đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng đau đớn của mình, nỗi đau khi sinh con hoàn toàn khác với nỗi đau mà cô thường phải chịu, đó là nỗi đau xé nát con người.

Ở những tháng cuối thai kỳ, bụng cô ngày càng lớn, làm việc gì cũng lười biếng, thậm chí cảm giác thèm ăn cũng giảm đi rất nhiều. Sau khi dì Ngô biết chuyện, bà liền từ nhà chuyển đến nhà họ Liễu, ngoài chăm sóc cô còn lo cho cô ngày ba bữa.

Nhớ trước đây, khi mẹ của Mộ Vãn sinh ra cô, chính dì Ngô đã chăm sóc cô. Đồ ăn mà dì Ngô nấu rất hợp khẩu vị của cô. Sau bữa trưa, dì Ngô dọn dẹp bàn ăn, thấy Mộ Vãn lại buồn ngủ, liền nhắc nhở: "Vãn Vãn, đứng dậy đi lại một chút."

Thời gian lại đến giữa hè, ngay cả khu vườn nhỏ cũng rất nóng vào buổi trưa, vì vậy Mộ Vãn hiện tại thường đi dạo trong nhà. Sau khi nghe những lời của dì Ngô, cô mới hoàn hồn và đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, ngay khi cô vừa đứng dậy, cơ thể của Mộ Vãn liền cứng đờ.

Mộ Vãn hồi lâu không nhúc nhích, dì Ngô nhìn qua hỏi: "Làm sao vậy?"

Bụng có chút đau, Mộ Vãn cau mày cúi đầu, có chút không xác định nói: "Con đau bụng, hình như sắp sinh."

Vẻ mặt của dì Ngô trong nháy mắt trở nên căng thẳng, bà vội vàng chạy tới để xác nhận chắc chắn, sau một hồi hoảng hốt, bà lập tức bình tĩnh lại.

"Hít một hơi thật sâu trước đi." Dì Ngô nói, đỡ Mộ Vãn ngồi xuống ghế.

Sau đó, thân hình nhỏ nhắn của bà nhanh chóng chạy ra cửa, Mộ Vãn tựa lưng vào ghế nghe thấy tiếng dì Ngô lớn tiếng.

"Lão Lý! Mau đi bệnh viện!"

Lúc này, Mộ Vãn chỉ cảm thấy một số cơn đau chuyển dạ, nhưng cô vẫn có thể chịu đựng được. Cô không nghĩ tới dì Ngô có thân hình nhỏ bé như vậy mà giọng nói lại có thể lớn như thế, thậm chí cô còn cười cười.

Vừa rồi, giọng nói của dì Ngô đã khiến mọi người trong nhà họ Liễu đều bị kinh động. Một nhóm người xông vào, như thể đã thực hiện một cuộc diễn tập trước đó, mọi người phân chia nhiệm vụ của mình và đưa Mộ Vãn vào trong xe một cách vô cùng an toàn.

Ngồi trong xe bảo mẫu, Mộ Vãn ngồi cạnh cô, theo sau còn có mấy người, bao gồm cả chuyên gia dinh dưỡng và bảo mẫu. Có người hướng dẫn cô hô hấp, hết thảy đều nhanh đến kỳ lạ, Mộ Vãn cảm giác chính mình đang nằm mơ.

Cơn đau chuyển dạ của cô dần lộ rõ, khi cô được đưa đến bệnh viện, Liễu Khiêm Tu đã đợi ở cổng bệnh viện. Cô xuống xe và kêu một tiếng: "Liễu Khiêm Tu"

Liễu Khiêm Tu đỡ lấy cô, nhẹ nhàng đáp lại, Mộ Vãn nhận thấy giọng nói của anh có chút run rẩy, mãi đến lúc này, cô mới cảm thấy chân thật hơn.

Đã sớm lựa chọn bác sĩ Trần đỡ đẻ, Mộ Vãn sinh sớm hơn nửa tuần so với ngày dự sinh, cô được đưa vào phòng sinh, Liễu Khiêm Tu cũng theo cô vào.

"Còn chưa mở." Bác sĩ Trần kiểm tra cho cô, nhìn Liễu Khiêm Tu và nói, "Dẫn cô ấy đi lại một chút."

Mộ Vãn thấy Liễu Khiêm Tu khẽ cau mày, khóe môi mím thành một đường, nắm tay cô rất chặt. Mộ Vãn giật giật ngón tay, nói với anh: "Giúp em đứng lên."

"Ừm." Liễu Khiêm Tu bế cô lên.

Cô bắt đầu cảm thấy đau, hơi nặng hơn khi bị thương, nhưng vẫn có thể chịu được. Mộ Vãn được Liễu Khiêm Tu dẫn đi, hai người đang đi trên hành lang, cô muốn dời đi lực chú ý, nói với Liễu Khiêm Tu, "Không biết đây là Lai Chi hay là An Chi."

Liễu Khiêm Tu nắm lấy tay cô, anh chậm rãi bước đến, nhìn nghiêng cô, quan sát vẻ mặt của cô rồi nói: "Em muốn như nào?"

"Em muốn cả hai." Cơn đau chuyển dạ ập đến, Mộ Vãn nắm tay Liễu Khiêm Tu, nhàn nhạt cười nói: "Nếu có thể sinh một lần hai đứa thì tốt rồi."

Nhưng ngay từ khi bắt đầu khám thai thì cũng khẳng định chỉ có một đứa nhỏ.

Cô vừa nói xong bỗng khựng lại, cúi người xuống. Cô hơi siết chặt tay Liễu Khiêm Tu, cô đau đến vô lực, nói: "Bây giờ thật sự đau không chịu nổi."

Hầu kết của Liễu Khiêm Tu vừa động, anh ôm ngang Mộ Vãn lên và đưa cô đến phòng sinh.

Đã mở ba phân, Mộ Vãn đau đớn. Tuy nhiên, khi chờ đến khi cô sẵn sàng,thuốc tê cũng vừa hết, chị đành dùng chính sức mình sinh con. Lúc này là lúc đau đớn nhất, Mộ Vãn suýt nữa bật khóc.

Cô nắm lấy tay Liễu Khiêm Tu, cố gắng vùng vẫy, nhìn thấy sự căng thẳng, đau lòng trong mắt Liễu Khiêm Tu.

Hai người ở bên nhau lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt như vậy của anh. Mộ Vãn cắn răng nhìn, sức lực cuối cùng của cô đã cạn kiệt, thân thể trong nháy mắt trống rỗng, đứa nhỏ liền ra đời.

Tai cô bị ù đi, giữa tiếng ù tai, cô nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Cô nhìn lên trần nhà, thở hồng hộc, Liễu Khiêm Tu ôm cô và hôn gò má ướt đẫm của cô.

"Lại đây cắt cuống rốn đi." Bác sĩ Trần cười nói.

Liễu Khiêm Tu đi qua cắt nó, đứa bé được đặt trong vòng tay của Mộ Vãn sau khi ghi chú dữ liệu đơn giản.

Đứa trẻ sơ sinh còn đỏ hỏn và nhăn nheo, kém xinh hơn nhiều so với Hoài Mộ Không của nhà Hứa Tinh Không. Tuy nhiên, Mộ Vãn lại cảm thấy nó rất dễ thương, cô cười rộ lên, ngước mắt nhìn Liễu Khiêm Tu, nói một câu.

"Là An Chi."

Cô sinh cho anh một đứa con gái.

"Ừm, cảm ơn em, anh yêu em." Liễu Khiêm Tu ôm Mộ Vãn và con gái của họ trong vòng tay.

-o- Hết chương 65 -o-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net