[Hiện đại] Song diện thục nữ (edit)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Song diện thục nữ

Tác giả: Điển tâm

Convert: Meoconlunar (TTV)

Edit: Anchan

Văn án

Vì một cuộc cá cược, Mạc An Nhàn nữ cải nam trang đến Đài Loan, bị bắt đến văn phòng thám tử làm chân chạy việc kiêm sai vặt cho Đỗ Phong Thần. nhưng là…… Đây quả thực là đem cô bé quàng khăn đỏ đưa vào hang sói thôi! Nghe nói anh phóng đãng không chịu gò bó, kiêu ngạo bất tuân, đam mê rượu mạnh, mỹ nhân…… Nhìn một cái! Cho dù cô đã đổi nam trang, Đôi mắt như thợ săn, con ngươi đen láy kia vẫn không buông tha cô — Mạc An Nhàn bắt đầu lo lắng, Đỗ Phong Thần có phải hay không khẩu vị tốt nghĩ đến nổi “Nam nữ đều ăn”? Thần a, cho cô đạt thành tâm nguyện một chút đi! Cô cũng không muốn bị tên đăng đồ tử này dụ dỗ thất thân nha. 

Chương 1.1:

Ngoại ô thành phố Tokyo Nhật Bản bên trong sân nhà vắng vẻ của trại an dưỡng, có hành lang gấp khúc kiểu Nhật, cái sân rộng lớn nước chảy qua cầu nhỏ.

Đây là khu trại an dưỡng khá nổi tiếng, mỗi một bệnh nhân đều có chuyên gia chiếu cố, sống tại môi trường tốt nhất chất lượng sinh hoạt tốt nhất, không phải người thường có thể ở được.

Đúng vậy, Mạc Dã Đê ở nơi này đã hơn một tháng, đương nhiên ăn uống no đủ, hưởng thụ ngày nghỉ nhàn nhã, dùng tiền ông chủ Đường Phách Vũ cho, chơi đến vui vẻ không biết mệt. 

(anh Đường Phách Vũ này là nam chính trong bộ cực phẩm thục nữ )

Nghĩ đến ông chủ Đường Phách Vũ của ông, là nhân vật truyền kỳ trong thương giới ở Đài Loan, tổng tài “tập đoàn Thái Vĩ”, mà ông nhiều năm qua làm trâu làm ngựa cho Đường gia, thân là quản gia lại mỗi ngày bị Đường Phách Vũ rống, bị Đường Tâm con gái của Đường Phách Vũ khi dễ

( Đường Tâm cũng có truyện a là Đường Tâm thục nữ)

, dù sao cũng nên nhận lại một ít hồi báo đi! Bởi vậy, thừa dịp lần này được nghỉ dài hạn, ông cố gắng vơ vét vốn liếng quay về, cái trại an dưỡng đắt đỏ đến hù chết người này, hưởng thụ khoái cảm được người hầu hạ.

Đương nhiên, Mạc Dã Đê đến Nhật Bản, còn có mục đích khác.

Kimônô lụa, bởi vì người mặc đi lại nhanh chóng, vải vóc phát ra tiếng ma sát sột soạt. Khuôn mặt tròn béo của người phụ nữ trung niên đi qua cửa hiên, vẫn luôn quay đầu lại ngó chừng phía cuối hành làng, chân chút nữa thì vướng vào vạt áo vấp ngã.

Bà đẩy cánh cửa dán giấy trắng ra, lo lắng hạ giọng hô: “Chuẩn bị nhanh lên, Mạc An Nhàn cô ấy đến đấy.”

Trong phòng mặc áo tắm, Mạc Dã Đê vốn dĩ ghé vào bên chổ nằm vội vàng xoay người lại, tuyệt không lãng phí thời gian trượt vào trong đệm chăn, trong lúc vội vàng vẫn không quên đem kính viễn vọng cất đi. Ông hít sâu một hơi, điều chỉnh biểu tình trên mặt, điều chỉnh cảm xúc cho thích hợp.

Sau đó, Mạc Dã Đê bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ nửa sống nửa chết.

Cửa giấy lại lần nữa bị đẩy ra, một thân ảnh thon dài đứng ở trước cửa. Mái tóc đen dài của Mạc An Nhàn buộc thành đuôi ngựa, bày ra khuôn mặt thanh tú mà mang theo

 anh khí(khí khái hào hùng) 

hiển lộ không thể nghi ngờ, dưới lông mi dài nhỏ là một đôi mắt hạnh trong suốt không chút gợn sóng, ánh mắt trầm tĩnh mà lạnh lùng, như là có thể nhìn thấu hết thảy.

Dưới tây trang màu xanh thẫm thân thể có chút gầy yếu, đôi tay cầm mũ lại cẩn thận đến quái dị.

Ông lão trong chăn bông liếc mắt trộm ngắm một cái, tiếng rên rỉ phát ra lúc này là hàng thật giá thật. “Cô lại mặc thành như vậy, muốn làm tôi chết không nhắm mắt có phải hay không?”

Trên khuôn mặt thanh tú của Mạc An Nhàn hiện lên tươi cười, nhưng lại ngắn ngủi hệt như phù dung sớm nở tối tàn, thân hình thon dài đoan trang ngồi xếp bằng, thuận tay đem mũ đưa cho người phụ nữ trung niên mặc kimônô.

“Vừa vặn trong trường học có trắc nghiệm.” Thanh âm khàn khàn như là cổ họng đã từng bị thương.

Người phụ nữ trung niên tò mò ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, nhìn lén Mạc An Nhàn đang ngồi ngay ngắn.

“Tôi mặc kệ trường học cô có cái trắc nghiệm quỷ gì, lần sau nếu lại mặc thành bất nam bất nữ như vậy, tôi sẽ không cho bước vào trong phòng này.” Mạc Dã Đê bày ra khuôn mặt thối, giận dỗi xoay người sang chỗ khác, kéo chăn bông lên.

Đôi mày thanh mảnh của Mạc An Nhàn nhanh chóng nhăn chặt lại, có chút bất đắc dĩ.

“Người bệnh tính tình đôi khi có chút trẻ con, vẫn là chiều ông một chút.” Người phụ nữ trung niên thấp giọng nói, sau đó quan tâm cáo từ, để phòng này lại cho hai người. Bà khom lưng rời khỏi phòng, lại không nỡ rời đi ngay lập tức, áo lụa màu trắng dựa vào bên cửa giấy, thuận theo lòng hiếu kỳ đưa lỗ tai nghe trộm.

Mạc An Nhàn thở dài, rốt cục cầm lấy dây da trên đuôi tóc cởi xuống, tóc dài rối tung.“Trong trường học yêu cầu, con luyện tập nhiều lần.” Lúc này đây thanh âm thế nhưng lại thay đổi, nữ âm du dương thanh thúy dễ nghe.

Mạc An Nhàn chỉ là giả nam trang, trên thực tế chính là một có gái xuân xanh ngoài hai mươi.

Mạc Dã Đê lần nữa quay đầu lại, vẻ mặt bi phẫn. “Tôi không đồng ý cô chọn cái trường học hí kịch kia, còn chọn cái tổ kịch gì mà, một cô gái xinh đẹp lại phải giả trang thành đàn ông, này còn thể thống gì? Tôi không cần con gái duy nhất giả thành con trai, tôi muốn con gái mình xinh đẹp sáng chói, ngoan ngoãn nghe lời, sau đó chọn một người đàn ông gả cho, sinh cho tôi vài đứa cháu ngoại!”

Trên khuôn mặt thanh tú của An Nhàn, vốn dĩ là lạnh lùng giờ có chút mềm hoá, giờ phút này cô đã trở về bộ dáng đúng với tuổi thật của mình, trang phục như vậy làm cho cô có cương có nhu, chính là kiểu mỹ nhân trung tính hiện tại đang thịnh hành ở Nhật Bản.

“Ba biết con muốn bước lên sân khấu của ‘Bảo trủng’.” Cô nói rõ ràng, đầu ngón tay nhỏ nhắn lướt nhẹ qua mặt sàn.

“Tôi không đồng ý, muốn tôi cho cô giả đàn ông, diễn cái loại 

ca tử hí

 này

(một loại kịch địa phương ở Đài Loan và Phúc Kiến)

, không bằng trước bảo tôi tự mình đi nhảy lầu!” Ông lão kêu to, trừng mắt nhìn con gái.

“Là kịch sân khấu.” Cô lười giải thích lại.

Cha kỳ thật cũng thích xem ca tử hí, cũng yêu thích hí kịch. Trong lòng cô hiểu rõ, cha phản đối chính là vì cô chỉ lo tập trung tinh thần vào công việc biểu diễn, quên bản thân là một người con gái hẳn là phải theo đuổi tình yêu gì gì đó.

“An Nhàn, con như vậy là không được, một đứa con gái có như thế nào cũng không giống con trai, con như thế này sẽ chỉ làm người hiểu lầm con là gay hoặc là đồng tính luyến ái.” Ông lão khẩn trương liếc mắt nhìn con gái một cái, lo lắng lại hỏi một câu: “Con không phải chứ?”

Mạc An Nhàn không biết nên khóc hay cười, chỉ có thể lắc đầu.

“Đi sắp xếp tạm nghỉ học, ba không nên để con tiếp tục như vậy.” Ông lão thừa thắng xông lên, từ trong chăn bông vươn tay ra, phát hiện kính viễn vọng thiếu chút nữa lộ ra khỏi chăn bông, ông vội vàng đem chăn bông dời về phía trước, trùm lấy kính viễn vọng. Lúc làm quản gia ở Đài Loan, đã có thói quen nghe lén và rình coi, thói quen này đến Nhật Bản vẫn là không đổi được; Nếu không phải vì chung thân đại sự của con gái bảo bối, ông mới không nở bỏ xuống lạc thú rình coi ở Đường gia.

“Làm không được.” Mạc An Nhàn không chút suy xét.

Mạc Dã Đê nhìn con gái một lúc lâu, từ trên mặt con gái thấy hình bóng của vợ, toàn thân lạnh cả người nhớ tới bà vợ chết đi nhiều năm trước có bao nhiêu cố chấp…… Ông mếu máo, rốt cục quyết định đưa ra vũ khí cuối cùng.

Ông lão trở mình, che mặt ở trong chăn bông lên tiếng khóc lớn. “Ông trời ơi, tôi đã tạo cái nghiệt gì a! Chỉ sinh được một đứa con gái bảo bối, nó lại thích nữ cải nam trang, mặc tây trang đi khắp nơi……” Ông gào khan, thanh âm chói tai khó nghe, cá chép trong sân nghe thấy sợ tới mức nhanh chóng lặn sâu xuống ao.

“Ba, đừng như vậy.” Mạc An Nhàn thở dài, đưa tay lắc lắc thân hình run rẩy trong chăn bông.

Mạc Dã Đê không chút nào thả lỏng tiếp tục tác chiến. “Bà xã a! Bà tới nhìn xem, con của chúng ta thế nhưng biến thành như vậy, tôi thực xin lỗi bà, thế nhưng dạy đứa nhỏ thành này bộ dáng, cái này tôi như thế nào còn mặt mũi đi gặp bà?”

“Ba.” Mạc An Nhàn xoay người trợn mắt nhìn trần nhà, cắn môi dưới không biết làm sao.

Cha mẹ cô là tình yêu xuyên bên giới, cha ở Đài Loan là quản gia của tổng tài “ tập đoàn Thái Vĩ”, mà mẹ Điền Trung Dương Tử lại là một cô gái nông thôn chất phác ở Nhật Bản, lúc du lịch đến Đài Loan trên đường gặp Mạc Dã Đê, hai người quen biết rồi mến nhau, rốt cục kết thành vợ chồng, sau khi kết hôn thì định cư ở Đài bắc của Đài Loan. Rồi sau đó Điền Trung Dương Tử vì vấn đề giáo dục con, lúc sinh An Nhàn liền quyết định di cư sang Nhật Bản, để đứa nhỏ nhận sự giáo dục của Nhật Bản.

Mạc Dã Đê bởi vì công việc, trở thành người bay tới bay lui, giữa Đài Loan và Tokyo, chỉ vì đến thăm vợ và con gái. Vài năm trước vợ bệnh qua đời, mà ông sau khi suy nghĩ cặn kẻ liền quyết định sử dụng thủ đoạn.

Ông mua một căn nhà ở trại dưỡng lão trong vùng lân cận Tokyo, chuẩn bị xong nhân viên trong ngoài, giả dạng thành bộ dáng bệnh nặng, muốn lừa gạt An Nhàn. Đối với đứa con gái Mạc An Nhàn xinh đẹp lại đặc biệt lập độc lập này, ông đã có kế hoạch tường tận.

“Con không thể nghe ba một lần sao? Ba biết bản thân thiếu con nhiều lắm, luôn ở Đài Loan, nhưng là ba cũng đã cố hết sức, thân là quản gia là không có ngày nghỉ, tính tình của ông chủ thì không tốt, ngay cả tiểu thư cũng khi dễ ông già như ba, con không biết, một nhà bọn họ tính tình xấu xa đến cỡ nào.” Mạc Dã Đê một phen nước mắt nước mũi nói xong, trong lòng thì lại thầm bội phục mình có năng khiếu diễn kịch trời cho. Người ở Đường gia nếu nghe thấy ông khóc lóc kể lể, chắc chắn sẽ tức giận đến miệng sùi bọt mép.

“Ba, con không có trách người.” Mạc An Nhàn vỗ lưng cha.

“Còn nói không có? Con mỗi lần đến thăm bệnh đều mặc tây trang, như là cố ý muốn chọc giận ba chết, làm cho ba xuống hoàng tuyền sớm một chút đi theo mẹ con đoàn tụ.” Mạc Dã Đê bày ra khuôn mặt trướng đỏ bừng, thoạt nhìn như là không thở nổi, trên thực tế chính là ở cố gắng nhịn cười.

“Đó là của ước mơ con, con sẽ không buông tay.” Giong điệu của Mạc An Nhàn mềm mại hơn, cố gắng thuyết phục cha. “Người không cần lo lắng, cái này chỉ là diễn kịch, sau khi diễn xong con vẫn là một cô gái bình thường, sẽ không rước lấy phiền toái.”

“Ba mới không tin.” Mạc Dã Đê nói, mặt tiếp tục chôn trong chăn bông, không cho con gái nhìn. “Con cứ như vậy một ngày nào đó sẽ biến thành biến thái, sau đó sẽ mặc áo bành tô đến công viên làm loạn, thấy phụ nữ đi một mình liền xông lên……” Ông càng nói càng cao hứng, đột nhiên phát hiện mình đang nói xàm, ông dừng một chút, đẩy chăn bông ra, từ khe hở thấy sắc mặt nghiêm nghị cổ quái của con.

“Người muốn thế nào mới bằng lòng đáp ứng?” Mạc An Nhàn hít sâu một hơi, hết cách hỏi, rốt cục đầu hàng dưới nước mắt của cha.

Hệt như phép lạ, Mạc Dã Đê đình chỉ nghẹn ngào, thuận lợi thay đổi sắc mặt, chùi nước mắt nước mũi trên mặt lên chăn bông, phấn chấn tinh thần nhìn Mạc An Nhàn. “Ba cũng không chuyên chế, miễn cho người khác nói ba là lão già ngoan cố không thông tình đạt lý. Như vậy đi! Chúng ta đánh cược một phen, ai thua thì làm theo người thắng, một cái rắm sẽ không phóng lại nữa.“

“Con không đánh bạc.”

“Không phải đánh bạc, là đánh cược. Con cho rằng có thể trở thành đàn ông, vậy trở lại Đài Loan đi, đến làm việc ở một nơi do ba sắp đặt, ở chung với người đàn ông do ba chỉ định ba tháng, chỉ cần trong vòng ba tháng cậu ta không phát hiện con là con gái, như vậy ba liền thừa nhận con có khả năng đặc biệt, là kỳ tài hí kịch, từ nay về sau buông tay cho con tự do phát triển hí kịch.” Mạc Dã Đê nói hết trong điểm hao hết khí lực mới có thể khắc chế dấu diếm tươi cười.

 “Nếu con bị phát hiện thì sao?” An Nhàn nhìn cha biểu tình cứng ngắc, trong lòng có một loại dự cảm xấu, lại không thể nhìn ra trong hồ lô của cha bán thứ thuốc gì.

“Như vậy liền ngoan ngoãn buông tha, trở về làm một cô gái bình thường, giúp ba tìm một đứa con rể, sinh vài đứa nhỏ cho ba ngậm kẹo đùa cháu.” Mạc Dã Đê nhìn con gái, trong ánh mắt chớp động lóe sáng quỷ kế.

Mạc An Nhàn cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, biết nếu không đồng ý, nhất định sẽ còn khắc khẩu mãi với cha, sẽ lại bị cha dùng nước mắt uy hiếp. Trong lòng luôn lo lắng đến sức khỏe của cha, mà cô không biết, cha cô chính là dựa vào điểm này, ăn cô gắt gao, bày ra cạm bẫy chờ cô nhảy vào.

“Con có đồng ý hay không?” Mạc Dã Đê nhìn lén con gái, dường như đã có thể nhìn thấy bộ dáng con gái mặt lễ phục trắng. Ông thật sự bội phục đầu óc của mình, cho dù An Nhàn có vài phần kỹ xảo, nhưng trước mặt người đàn ông kia, xác định chắc chắn thời gian không đến vài ngày đã bị vạch trần.

Người đàn ông kia, tuy rằng phóng đãng không kềm chế được, toàn thân cao thấp không có một chút lương thiện, nhưng là ánh mắt cũng không kém, không có gì có thể tránh được đôi con ngươi lợi hại kia.

Mạc Dã Đê chỉ lo đắm chìm trong mơ tưởng, hoàn toàn đã quên cổ nhân có dạy: Trộm gà không thành, thế nhưng còn làm mất nắm gạo; Đem con gái đưa đến bên cạnh người đàn ông kia, cơ hồ tương đương với việc đem cô bé quàng khăn đỏ đẩy vào sào huyệt của sói già.

An Nhàn thở dài, trong đôi mắt hạnh như trước không dao động. “Con đồng ý là được.”

Ngay cả người phụ nữ trung niên tựa vào ngoài cửa giấy nghe lén đều nhịn không được lộ ra mỉm cười, nắm lấy tay áo lụa, bà che miệng rời khỏi gian phòng.

Mạc An Nhàn thật không ngờ, việc cô đáp ứng đánh cuộc, lại chính là đóng lại ước mơ cả đời của mình.

Chương 1.2:

Đài Loan toàn bộ không khí thành phố Đài Bắc làm cho cô có cảm giác hít thở không thông, bụi đất mù mịt hơn nữa các loại khí thải, làm người ta không thể hô hấp, Mạc An Nhàn dọc theo đường đi đều dùng khăn tay che miệng mũi.

Tận đến lúc xuống máy bay, tới căn nhà của cha ở nội thành, cô một bên chuẩn bị hành lý, một bên còn đang hoài nghi đồng ý đánh cược với cha là việc đúng hay sai? An Nhàn chọn một căn phòng ngủ trong nơi ở của cha, một mình khiêng hai cái vali quần áo lớn vào nhà, nhiều năm qua sống một mình, đã tạo thành thói quen độc lập cho cô.

Chỗ ở thập phần sạch sẽ, nhưng xem ra hình như là không thường có người ở lại, Mạc Dã Đê đa số đều ở lại Đường gia. Ông chủ của cha Đường Phách Vũ giàu có hơn người, tiền lương của quản gia cũng không hề ít, bởi vậy cha ở ngoại ô thành phố Đài Bắc có được một căn nhà rộng lớn.

Xốc hành lý ra, nam trang và nữ trang tách ra bày lên, cô lấy ra từ trong túi hóa trang đủ các chai lọ, còn có tiền ở Tokyo lúc rời đi, còn đặc biệt cùng bạn học trong lớp hí kịch chọn mua tóc giả. Tóc giả là kiểu tóc ngắn, tuy rằng buộc tóc đuôi ngựa, người khác cũng không chắc có thể nhìn ra cô là phụ nữ. Nhưng là An Nhàn không muốn mạo hiểm, cô thầm khẩn cầu này ba tháng này sóng êm gió lặng đi qua, đến lúc đó có thể lại trở lại học viện hí kịch, tiếp tục ước mơ của cô.

Cô thay đổi hình dạng trước tấm gương lớn, so với khi lên sân khấu hay làm bài trắc nghiệm do giáo sư đưa ra đều mất nhiều thời gian và tinh thần hơn, cẩn thận thay đổi bộ dáng của mình. Kẹp mái tóc dài lên, cố định ở trên đầu, trùm bộ tóc giả lên, ngực đương nhiên là dùng vải quấn quanh áp cho thật bằng phẳng, sau đó mặc vào áo sơmi rộng thùng thình và quần bò, thoáng chốc trong gương xuất hiện một cậu con trai thanh tú trẻ tuổi.

An Nhàn làm mặt quỷ với mình trong gương, lại lấy một cái khăn quàng, tùy ý cột vào sau gáy, nhìn qua là kiểu cách năng động, kỳ thật là muốn che dấu sơ hở không có hầu kết.

Vừa mới chuẩn bị xong, chuông cửa đột nhiên vang lên, Mạc An Nhàn hoảng sợ, vội vàng đem quần áo của con gái dọn dẹp đi, đồ trang điểm bị đẩy nhanh vào ngăn kéo.

Tiếng chuông cửa càng vang càng vội vả, cô chớp mắt hạnh, không hiểu là do tay đối phương bị rút gân, hay là chuông cửa nơi này bị hỏng, thế nhưng vang mấy phút cũng không định ngừng. Cô chạy ra cửa, nhịn xuống xúc động muốn che tai, khi chạy còn vấp phải cái vali, đau đến côhít vào một hơi.

“Có chuyện gì khẩn cấp như vậy? Người ở đây không có điếc, ngài làm ơn đừng có ấn chuông nữa.” Cô nói, vẫn không quên đổi thành nam âm trầm thấp khàn khàn, đưa tay đẩy cửa.

Một người đàn ông chừng 30 tuổi đứng ở cửa, ngón tay như cũ ấn vào chuông cửa, thấy An Nhàn đến mở cửa, cũng không định buông tay, người đàn ông nhìn xuống An Nhàn, nghe được câu nói khi nãy của ‘cậu’, đôi mày rậm hơi hướng về phía trước giương lên, thái độ lười biếng mà ngạo nghễ.

“Ngài là ai?” An Nhàn không hài lòng hỏi.

Lông mày của anh dương rất cao, trong ánh mắt còn có ý tứ quan sát hàm xúc, thong thả chạy tới trên người An Nhàn, tựa hồ đối với dáng người kiều nhỏ của ‘cậu’  thực không cho là đúng.

Cậu đây là xâm nhập gia cư bất hợp pháp?” Thanh âm lười biếng, không giống với thanh âm trầm thấp khàn khàn giả vờ kia của Mạc An Nhàn, thanh âm của anh nồng đậm hệt như rượu ngon hảo hạng, có vô hạn sức hút. Tiếng nói như vậy nếu nói lời âu yếm, đám chị em phụ nữ nhất định sẽ ngất ngây.

“Đương nhiên không phải, nơi này nhà của cha tôi.” An Nhàn không kiên nhẫn lắc đầu, khi đối phương là một kẻ say rượu lỗ mãng, đang định thưởng cho anh ta một cái sập cửa vào mặt.

“Không phải xâm nhập bất hợp pháp, như vậy chính là cái người trở về nước kia. Còn có, đừng có càu nhàu này nọ, tôi nghe không hiểu ‘cậu’ đang nói cái gì.” Anh cong khóe miệng châm chọc, làm cho An Nhàn liên tưởng đến câu chuyện lãng nhân mà mẹ hay kể bên giường.

Nhưng mà nói thật, người đàn ông trước mắt này có vài phần thần thái của lãng nhân, bộ dạng phóng túng không kềm chế được, giữa thần thái lười biếng tản mát ra mị lực nguy hiểm, cái mũi cao ngất, khóe miệng treo lên nụ cười như có như không, trên đầu tóc đen có chút hỗn độn, vài sợi nghịch ngợm phủ xuống đôi mắt thâm trầm, còn có trước con ngươi đen láy đăm chiêu.

Khóe miệng người đàn ông tươi cười càng sâu, anh rốt cục cũng buông ngón tay đặt trên chuông cửa, cho dù chuông cửa bởi vì bị ấn quá lâu mà cháy hỏng, tuyên cáo kết thúc cuộc đời.

“Tiểu giặc Oa, nhìn đủ chưa?” Anh hỏi.

An Nhàn vội vàng thu hồi ánh mắt, buộc ánh mắt đừng liếc loạn, đừng đảo quanh thân thể cao to của đối phương.

“Ngài là ai?” Cô dùng tiếng Trung hỏi.

Mãi đến khi anh nhắc đến, Mạc An Nhàn mới nhớ mình vẫn dùng tiếng Nhật nói chuyện với anh. Ở Nhật Bản đã lâu, mẹ tuy rằng kiên trì bắt cô học tiếng Trung, phương diện trình độ tiếng Trung xem như cũng kha khá, đọc viết không thành vấn đề, nhưng là quốc ngữ còn kém một chút, nhất thời một lát vẫn là không thể chuyển đổi hai loại ngôn ngữ, cuối cùng là trong đầu dùng tiếng Nhật trước, sau đó mới nói tiếng Trung. Cô nghĩ, bản thân đại khái còn phải chờ vài ngày mới có thể thích ứng.

An Nhàn chân thành hi vọng, loại thời gian này ngàn vạn lần đừng quá lâu.

Ở phương diện tiếng Nhật, ngữ pháp và cách dùng từ của nam nữ không giống nhau, thực dễ dàng phân biệt nam nữ, nhưng là tiếng Trung vốn không có loại giới hạn này, cô sắm vai con trai, càng phải cẩn thận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nữ