Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm bạn đang chăm chú nhìn vực sâu, vực sâu cũng chăm chú nhìn bạn.
-- Nietzsche --

Lưu Tĩnh vì lạnh mà tỉnh giấc, cô không mặc quần áo, tay chân bị trói. Tầm mắt dần dần rõ ràng, một người đàn ông đi tới, hắn mang khẩu trang màu đen hình đầu lâu.

"Anh là ai? Anh muốn làm gì?" Lưu Tĩnh liều mạng lui về sau, thân thể đau đớn ma sát với sàn gạch thô ráp.

Sống lưng Lưu Tĩnh đã dán vào mặt tường bẩn thỉu, ẩm ướt cùng dính nháp. Không còn đường lui, tuyệt vọng đang ập đến. Cô ngước đôi mắt đầy nước mắt, thanh âm run rẩy, "Anh muốn tiền tôi sẽ cho anh, đừng giết tôi! Đừng giết tôi!"

Hắn ngồi xổm xuống, tay đeo bao tay lướt trên thân thể Lưu Tĩnh, vuốt ve, Lưu Tĩnh thét chói tai: "Đừng đụng vào tôi! Cầu xin anh đừng đụng vào tôi! Anh muốn bao nhiêu tiền tôi đều có thể cho anh! Cầu xin anh hãy buông tha cho tôi!" Nước mắt cùng nước mũi cô quyện lại, "Tôi cho anh tiền! Cho anh rất nhiều tiền! Chỉ cần anh thả tôi ra!"

"Tôi không cần tiền!" Hắn thô bạo kéo Lưu Tĩnh đến bồn tắm bẩn thỉu bên cạnh, khiến cho cô quỳ gối đưa lưng về phía hắn. Lưu Tĩnh kêu la thảm thiết, liều mạng giãy giụa, hắn bóp cổ Lưu Tĩnh, "Tôi muốn mạng của cô."

___________________________

Thành phố C

Từ Qua nhìn chằm chằm màn hình máy tính suy nghĩ bay bổng, Trịnh Húc từ bên ngoài đi vào gõ gõ tay xuống mặt bàn, "Sao đấy? Hồn bị người ngoài hành tinh bắt mất rồi?"

Trịnh Húc là đội phó đội cảnh sát Hình sự của thành phố C, hai mươi chín tuổi, Từ Qua quay đầu lại, tầm mắt dừng trên người anh ta. Trịnh Húc cao một mét tám, mặc áo lông vũ màu đen, áo hở nhìn thấy áo len bên trong. Từ Qua nhìn chằm chằm.

"Nhìn cái gì? Có phải thấy anh hôm nay rất đẹp trai không?"

"Từ lúc vào cửa tới giờ anh không tự chủ cười ba lần, sửa lại cổ áo hai lần. Chân trái huớng ra ngoài, tay đút túi ngón cái ở ngoài, rất tự tin." Từ Qua nhướng mày cười nói, "Ngày hôm qua có phải anh đi xem mắt thành công không? Không tồi nha, chúc mừng chúc mừng."

Trịnh Húc lập tức thu chân, tay bỏ khỏi túi, "Em có phải xem nhiều tiểu thuyết trinh thám quá rồi hay không?" Không được tự nhiên ho khan một tiếng, kéo ghế qua ngồi xuống, khóe miệng nhếch lên không giấu nổi vui mừng, "Cô gái kia là mẫu người anh thích, tính cách tốt lại dịu dàng."

"Không tồi, anh Trịnh cố lên."

Chuông điện thoại vang lên, Trịnh Húc ngồi gần hơn nên tiếp máy, Từ Qua quan sát anh, thấy lông mày anh nhăn lại. Từ Qua đứng dậy khoác áo khoác, chỉ sợ có việc.

Quả nhiên, Trịnh Húc buông điện thoại nói, "Có án mạng, đến hiện trường ngay."

Từ Qua kéo khóa áo khoác, "Mấy vụ?"

"Một vụ."

Từ Qua dọn dẹp đồ đạc cùng Trịnh Húc ra khỏi văn phòng lên xe, cài dây an toàn hỏi, "Địa chỉ ở đâu?"

"Đông Thành, do chó của một cụ già phát hiện, chết ở nghĩa trang công cộng của công viên tam giác."

Hai mươi phút sau bọn họ đến nơi, Từ Qua nhíu mày nhìn về phía đám đông vây xem, đau đầu, "Sao lại nhiều người như vậy chứ?"

Trịnh Húc cũng đau đầu, "Xem náo nhiệt thôi."

6 giờ 40 phút sáng, cảnh sát nhận được điện thoại, người của đồn cảnh sát Đông Thành phát hiện thi thể. Người chết là cô gái trẻ tuổi, bụng bị thương, cả người đều là máu. Không có gì chứng minh thân phận, điện thoại cùng ví tiền đều không cánh mà bay.

Từ Qua bước qua rải phân cách thấy bắp đùi trắng sau bụi cỏ, pháp y Trần xách theo túi kiểm tra thi thể, Từ Qua cũng cầm camera đi theo. Thi thể nằm ngửa, chân trắng là do tất chân, mặc váy ngắn. Mặt cô ta cực trắng, trang điểm đậm. Áo khoác phía dưới rộng mở, giờ phút này dính đầy tuyết. Trên mặt đất, bùn đất bị máu nhuộm thành màu đỏ.

Đông Thành là khu vực hoang vắng nhất trong thành phố C, nghĩa trang công cộng và ngục giam đều ở đây. Phía đông Công viên Tam giác là tường bao của nghĩa trang công cộng, cao ba mét. Nam với Bắc là một đường, phía Tây cũng có tường bao, nếu như nhảy qua được đây là rất khó. Người chết nằm ở quảng trường nhỏ, xung quanh có dấu vết giằng co.

Trên đùi cùng cánh tay nạn nhân đều có dịch của lá vạn niên thanh, tay vừa trắng vừa nhỏ, pháp y xem xét độ cương cứng của tử thi nói, "Thời gian tử vong đã hơn ba giờ."

Từ Qua nhìn cổ tay phải của nạn nhân, có một vết bầm tím rất lớn, trên mặt đất có dấu chân. Lý Uy đang lấy dấu chân trên mặt đất nói, "Nền đất ướt, dấu chân được thu thập hoàn chỉnh."

Căn cứ vào vết máu, nơi này hẳn là hiện trường phát hiện án đầu tiên.

"Người báo án đâu?"

"Đội phó Trịnh đang lấy lời khai."

Trịnh Húc cùng Từ Qua mang ông lão trở về hỏi chuyện, ông lão đã phải chịu một trận sợ hãi, khàn giọng kể, "Thời điểm chúng tôi nhìn thấy thì cô ta đã nằm trên đất rồi, chó của tôi cũng bị dọa sợ. Thành phố C của chúng ta trị an tốt như vậy, sao lại có người chết cơ chứ?"

"Ông ở gần đây sao?"

"Tiểu khu Thanh Nguyên."

"Ông có quen người chết không?"

Ông lão nghiêm túc suy nghĩ rồi lắc đầu, "Không có ấn tượng gì."

Trên người của người chết không có bất cứ thứ gì có thể chứng minh thân phận, thi thể được đưa đến trung tâm khám nghiệm, rất nhanh liền có kết quả. Nạn nhân là nữ, tuổi khoảng hai mươi, cao một mét sáu, nặng 40 kg. Thời gian tử vong vào khoảng ba giờ sáng, tay phải bị thương khi còn sống, bị vũ khí sắc bén đâm thủng lá lách và động mạch chủ, mất máu nhiều dẫn đến tử vong. Căn cứ vào miệng vết thương, có thể phỏng đoán hung khí là dao găm. Rộng 3cm, dài 10cm, có chuôi.

"Trong dạ dày người chết có cồn, còn có một ít vụn quả hạch."

Từ Qua quan sát mặt nạn nhân, phấn nạn nhân dùng là phấn giá rẻ, trên người nồng nặc mùi nước hoa. Từ Qua kiểm tra quần áo của nạn nhân, cổ tay nạn nhân còn có một hình tròn.

"Làm việc tại quán bar ư? Hay đi chơi đến ba giờ sáng?"

Trịnh Húc cầm báo cáo cùng Từ Qua đi ra khỏi trung tâm khám nghiệm, Từ Qua nói, "Điều tra được gì từ camera theo dõi chưa?"

"Hiện trường vụ án không có camera theo dõi, camera gần đó trước mắt không phát hiện kẻ tình nghi. Đi thôi, lại đến hiện trường một chuyến nữa vậy."

Gần công viên tam giác có hai tiểu khu, một thôn trang, vườn hoa Gia Lệ gần nhất với công viên nhỏ, tiếp đến là tiểu khu Thanh Nguyên, hướng nam là một thôn trang nhỏ có địa hình không đều, tất cả đều là nhà dân. Hai người tới hiện trường vụ án, người già chiếm đa số ở Đông Thành, Từ Qua cùng Trịnh Húc trước tiên dò hỏi tiểu khu Thanh Nguyên, không có ai biết thân phận nạn nhân. Lại đến Gia Lệ, tiểu khu Gia Lệ ở lộ tây, cửa có camera, camera bọn họ đã xem qua, cũng không có phát hiện ra ai khả nghi.

Từ Qua đem ảnh chụp cho bảo vệ xem, "Có gặp qua người này chưa? Mặc áo khoác đen, chân đi cao gót."

Ảnh chụp người chết không quá đẹp, bảo vệ nhíu mày nhìn chằm chằm ảnh chụp, "Nhìn quen mặt, giống như một hộ gia đình ở tiểu khu chúng tôi."

"Cô ấy tên gì? Ở đâu?"

"Hình như sống ở lầu năm, cụ thể là nhà nào thì tôi không biết."

"Ai cơ?" Bên cạnh có bác gái dắt chó quay qua hỏi, "Ai ở tầng năm?"

"Chính là cô gái mỗi ngày đều trang điểm trắng giống như hát kinh kịch ấy." Bảo vệ nói

"Cái cô gái đấy á? Hai phòng đơn ở tầng năm, thuê nhà của lão Thẩm."

Từ Qua cùng Trịnh Húc cùng nhìn, "Tầng mấy?"

"Tầng năm phòng ở phía tây."

"Cảm ơn."

Hàng hiên mặt tường loang lổ, tiểu khu cũ, tản ra mùi không biết tên. Trịnh Húc nói, "Không thể xác định có phải hay không, buổi sáng người của chúng ta có đến đây hỏi, chả ai biết nạn nhân cả."

Lên đến tầng năm, Từ Qua gõ cửa, liền có người lên tiếng, "Ai vậy ạ?"

"Chúng tôi là cảnh sát."

Cửa được mở ra, một cô gái còn đang buồn ngủ đứng ở cửa, nghi hoặc nhìn về phía Từ Qua, "Sao ----- làm sao vậy?"

Từ Qua lấy hồ sơ ra, sau đó đưa ảnh chụp cho cô gái nhận diện, "Cô biết người này không?"

Cô gái híp mắt xem, bỗng nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng rồi lùi ra sau, "Cô làm sao vậy?"

"Cô biết cô gái này?"

"Là Tô Lệ." Cô gái gắt gao nắm chặt áo ngủ, "Sống cùng tôi, chúng tôi cùng nhau thuê căn phòng này."

"Tôi có thể vào xem chút không?"

"Người kia có thật là Tô Lệ không?"

Cửa phòng Tô Lệ không khóa, Từ Qua đẩy cửa ra liền biết vì sao mà cửa lại không khóa, chẳng có thứ gì. Một chiếc giường, mỹ phẩm dưỡng da, mấy thứ để ngắm chơi đều đặt trên cửa sổ.

"Cô bảo là cô gái đó tên Tô Lệ đúng không? Bao nhiêu tuổi? Làm việc ở đâu?" Trịnh Húc hỏi.

"Hai mươi tuổi, hình như làm ở câu lạc bộ đêm hải gì đó."

Từ Qua từ cửa sổ lấy ra một cái hộp, trong đó có danh thiếp của tổng giám đốc câu lạc bộ đêm Bích Hải, "Câu lạc bộ đêm Bích Hải sao?"

"Đúng vậy, chính nó."

"Thường thì mấy giờ cô ấy tan làm? Tối hôm qua cô ấy không trở về cô không thấy lạ sao? Có gọi điện thoại không?"

Cô gái có chút mờ mịt, "Cô ấy trực đêm, chúng tôi không thân lắm, chỉ là xã giao thôi, tôi không có hỏi nhiều chuyện của cô ấy."

"Cô ấy có bạn trai không? Có lần nào ở lại nhà bạn trai không?"

"Không đâu, cô ấy không có bạn trai, tính cách cô ấy-----" cô gái do dự một lát, nói, "Đoán rằng rất khó có bạn trai."

"Tính cách làm sao?"

"Cô ấy không thích tiếp xúc với con trai, nghe nói nguyên nhân là từ gia đình, cụ thể tôi không có hỏi. Tô Lệ rốt cuộc bị làm sao vậy? Cô cảnh sát."

"Đã chết rồi."

Ra khỏi cửa, Từ Qua lên xe châm điếu thuốc, ngậm thuốc, mắt híp lại, ngẩng đầu hỏi Trịnh Húc, "Hiện tại đi Bích Hải sao?"

"Đi Bích Hải." Điện thoại Trịnh Húc vang lên, anh tiếp máy. Không biết đối phương nói gì mà sắc mặt Trịnh Húc chìm xuống. Anh nắm chặt tay lái, cắt đứt điện thoại, hung hăng đấm xuống.

Tiếng loa chói tai vang lên, Từ Qua dập tắt điếu thuốc, cảm xúc của anh xen lẫn phẫn nộ cùng không cam lòng. Hoặc là tình cảm cá nhân hoặc là công việc, tình cảm của anh mới vừa tiếp xúc nên không thể tiến triển nhanh như thế được, vậy chỉ còn có công việc.

Trịnh Húc lấy ra một điếu thuốc, nghiêng đầu châm lửa, hít một ngụm thật sâu, phả ra khói thuốc, tiếng nói trầm xuống, "Đội trường mới hai ngày nữa đến nhậm chức."

Từ Qua ngẩn ra, quả nhiên là công việc. Bọn họ nói đội trưởng cũ đã được thăng chức chuyển đến thành phố J làm việc, vị trí đội trưởng đội cảnh sát tạm thời để trống. Ai cũng nghĩ rằng Trịnh Húc sẽ lên làm đội trưởng, sao nửa đường lại lòi ra một Trình Giảo Kim?

"Ai vậy? Người trong cục sao?"

"Người ở thành phố B điều đến." Trình Húc đè nặng cảm xúc, thản nhiên cười, "Còn không biết cụ thể là người như thế nào."

Anh làm phó nhiều năm như vậy, chắc là lại làm phó nữa rồi.

----------------------------------

Hic, mình bị mất nick @LinhTrangg21 nha mọi người nên mình chuyển qua acc này để up truyện nhé 😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net