Chương 2: Xuyên Vào Nữ Phụ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bang!"

"Á..."

Chân chưa bước ra khỏi cánh cửa phòng bệnh thì một lực mạnh va vào sau đầu, giật mình cảm nhận từng tia nhói sau gáy như từng nhát dao truyền vào thần kinh súc giác.

Tay ôm gáy, trợn tròn mắt nhìn chiếc bình hoa màu xanh nhạt trượt từ đầu cô rồi rơi xuống "điêu luyện" lăn thành từng vòng rồi dừng lại .

"Cái bà điên này!! Bà có bệnh à?" Hân Di thực hoảng loạn rồi. Đây là ám sát, ám sát đó. Nếu vừa rồi là cái bình sắt hay là những thứ nguy hiểm nào khác thì có phải cô đã về trầu Diêm Vương rồi hay không? Bác sĩ chữa bệnh cứu người thì cô đã thấy qua còn bác sĩ giết người thì cô mới gặp lần đầu.

"... cô không ngất à?"

"Thần kinh! Đang yên đang lành tôi ngất làm gì?" What? Còn dám hỏi cô không ngất à? Trơ vừa thôi! Giết người ta xong hỏi người ta không chết à ? Ném ngu mà còn mạnh miệng. Ném cái gì không ném đi ném cái bình hoa nhựa thì bố cô còn không ngất nghĩa là cô. Mẹ nó, nhựa chứ đâu phải sắt, gỗ chứ đâu phải vàng mà ném. Ông trời ơi! Ngó xuống mà coi, con ông đây này xuống đây mà nhận. Đưa cô ta lên đấy rồi hảo hảo dạy cho tốt, cho cô ta quậy bừa thiên giới của người đi, để cô ta ở dưới phàm trần này vận nước khó giữ, vận chó lâm nguy.

"Mạn Kỳ, cô! Tốt nhất là nên ngoan ngoãn một chút, an phận mà làm tròn vai diễn này của cô đi, đừng có mà chạy nhặng lung tung phá hoại hạnh phúc gia đình người khác."

Má nó, thấy chưa thấy chưa phụ nữ điên luôn luôn là đáng sợ nhất. Khác xa vẻ mặt như con ngu lúc nãy, bây giờ cô ta còn trợn tròn mắt vu khống người. Cái gì mà chạy nhặng lung tung? Phá hoại hạnh phúc gia đình người khác? Cô đâu phải diễn viên đóng phim truyền hình mà làm tròn vai diễn! Ăn nói lung tung, bà đây không phải nhặng cũng chưa phải sên, bà sống ngần tuổi này tay trai còn chưa chạm, môi còn chưa hôn thì lấy đâu ra phá hoại gia đình người khác.

Nghĩ tới đây, bỗng Hân Di khựng lại, đưa ánh mắt dò sét người phụ nữ trước mặt. Nhìn từ trên xuống, nhìn từ dưới lên từ trái sang phải liếc ngang liếc dọc săm soi từ đầu tới chân, rồi ánh mắt dừng lại trên ngực cô ta.

Khụ khụ, không phải không phải là nhìn bảng tên nơi ngực trái mới đúng.

Lục Hẩm?

Hả? Lục Hẩm? Chính xác hai chữ đập vào mắt cô chính là Lục Hẩm. Lục Hẩm...? Lục Hẩm không phải là tên ... con trai sao? Cô ta là nữ mà, hay tên nó thế? Phải chăng cô ta là ...trai chuyển giới? Mà cũng có thế là trai giả gái? Con trai bây giờ cũng đủ biến thái đi~ là trai mà không muốn làm. Cứ thích mặc đồ đàn bà chạy lung tung khoe bàn dân thiên hạ mình khác người à?

Nghĩ tới đây, Hân Di vội lùi lại một bước. Cô dù sao cũng không kì thị người đồng tính hay người luyến ái gì gì ấy. Nhưng cô cũng chưa đến mức thân thiết mà tâm sự thầm kín với loại người này.

"Cô tên Lục Hẩm?" Đưa ánh mắt dò sét nhìn người phụ nữ trước mặt.

"Chả nhẽ là tên cô!"

Đùngggg!!

Năm chữ này như là sấm sét đánh ngang tai. Quả nhiên, phỏng đoán của cô đã đúng. Anh ta...anh ta là phụ nữ chuyển giới...

"Cô tốt nhất đừng có giả ngu! Tên tôi không phải cô là người hiểu rõ nhất sao? Còn ở đây giả vờ giả vịt? Cút về phòng cho tôi" Vừa dứt lời, Lục Hẩm sút mạnh Hân Di vào sâu trong phòng bệnh.

"Thần kinh, cô mới ngu. Tránh ra! Tôi không có bệnh, cũng chưa có chết. Tôi không vào... Á, cô đẩy cái gì mà đẩy? Căng như thế làm gì? Tôi vào, tôi vào là được chứ gì?"

Đúng là thằng cha biến thái! Tưởng có tiền rồi biến làm con gái thì ngon lắm sao? Đẩy cái gì mà đẩy? Mạnh với ai mà thể hiện? Tên điên. Hứ, bà mày mà có tiền thì bà cũng biến thành đàn ông rồi cưỡng chết mày xem lên mặt được với ai.

"Cô còn trợn mắt nhìn tôi?"

"..."

"Oan ức cái gì, đúng là con đàn bà vô sỉ"

"..."

Vô sỉ? Vốn dĩ cô đã nói cái gì đâu? Kích động cái khỉ gì?

Í? Mà đợi chút, với con mắt tinh đời, với bộ óc thông minh của bổn tiểu thư đây thì con mụ khốn nạn trước mặt là trai chuyển giới. Thì tất cả những gì của cô ta cũng là giả rồi, vậy ngực cũng không phải thật đi?

Aháhá, ihíhí, cô sống từng tuổi này rồi gái độn silicon thì đã thấy qua. Còn trai độn silicon ...aháhá ... thì chưa thấy bao giờ. Hân Di mày nhìn thấy chưa, đây là cơ hội tốt để dằn mặt con mụ trước mặt.

Nhếch mép cười nham hiểm, cô - Hân Di - chồm tới - đè bẹp - Lục Hẩm...

"Ầm"

"Á"

Hai vật thể nặng nề bay lên rồi đáp xuống mặt đất phát ra tiếng động chói tai.

Mặc kệ Lục Hẩm có đau hay không, chết hay sống, thì Hân Di này vẫn phải hoàn thành mục tiêu trước mắt đã. Xắn cao tay áo bệnh viện, nhanh nhẹn cử động từng khớp ngón tay, mắt lóe sáng gian xảo đôi bàn tay mạnh mai từ trên cao chộp xuống bóp mạnh 2 khoả thịt trước ngực Lục Hẩm.

"Á"

"Oa? To thật đấy, thích quá đi~~híhí"

"Á? Cái con điên này? Cô thần kinh à? Cút xuống người tôi. Ôi~cái lưng tôi ...áá hình như nó gãy mất rồi."

"Woa woa, Lục Hẩm cô dùng silicon ở viện thẩm mĩ nào đấy? Giống thật quá , tôi cũng muốn thử."

"Cút, bà đây là ngực thật, silicon cái rắm. Cô...cô còn không mau bỏ tay..."

"Bác sĩ Lục?" Một giọng nữ rụt rè cắt đứt tiếng nói của Lục Hẩm.

"..."

"..."

Hai nhân vật chính trợn tròn mắt khẽ từ từ quay đầu nhìn ra phía cửa phòng bệnh. Mọi hoạt động như bị đình chỉ, không gian im lặng đến đáng sợ. Cô còn nghe rõ mồn một tiếng hít thở của người đối diện.

Người thứ 3 vừa mới tới là một nữ y tá trẻ trên người mặc bộ đồng phục bệnh viện màu hồng phấn, đội chiếc mũ màu hồng phấn, trên tay còn cầm bảng bệnh án cũng màu hồng phấn nốt. Rõ ràng trước của phòng bệnh đang có một "cây hồng phấn"

Nữ y tá "hồng phấn" trợn tròn mắt nhìn khung cảnh hãi hùng trước mặt không giấu được nét hoảng sợ.

Cả không gian dường như đông cứng, ba con người sáu con mắt trợn ngược nhìn nhau. Khung cảnh phía trước cũng có quá nhiều hiểu lầm đi. Hai con người đang nằm dưới sàn nhà kia chưa kể đến bộ đồ bác sĩ bệnh nhân cùng với hành động ái muội kia cũng dễ gây hiểu lầm. Đứng chuẩn tư thế "cưỡi ngựa" trong phim cổ trang. Với cái khuôn mặt sung sướng không thể tả của Hân Di khi ăn được đậu hủ của người ta, hay cái đầu óc bù xù đau đớn đầy khoái cảm kia thì biết. Người trong cuộc còn nghĩ là hãm hiếp thì huống chi đến người ngoài cuộc.

"Hai...hai người cứ tự...tự nhiên.. haha, cứ tự nhiên, tô..i ...tôi chưa thấy gì hết...a..haha. Thực sự cái gì cũng chưa thấy." Nữ y tá ngơ ngác cuối cùng cũng định thần lại, lắp ba lắp bắp nói dăm ba câu rồi bỏ chạy. Không màng đến bệnh án đã rơi xuống đất, Hân Di thậm chí còn thấy một chiếc dép lê in hình hello kitty lăn 2 vòng rồi ngã chổng chơ trên mặt đất.

Này? Có cần kích động như vậy không? Cô còn chưa kịp làm gì mà.

"Y tá Thẩm? Cô...cô bình tĩnh, hiểu lầm chỉ là hiểu lầm... Con mẹ nó, cô ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau cút xuống"

"A, được"

"Cô còn ngồi đó" Lục Hẳm tức giận quát "Còn không mau đổi theo?" Vừa dứt lời, Lục Hẩm lấy chân sút mạnh vào mông cô.

"Tôi đuổi, đuổi theo là được chứ gì?" Đứng dậy chỉnh lại áo quần rồi hấp ta hấp tấp chạy theo bóng lưng của nữ y tá vừa nãy.

Nhưng trời có lẽ là không thương cô đi, mới chạy đến ngoài phòng bệnh chưa được 2 bước, do không cẩn thận vấp phải "hello kitty" của cô gái vừa rồi "thải" ra nên ngã soài ra mặt đất lạnh băng của bệnh viện.

"Ui da, cằm tôi..." Hân Di lồm cồm bò dậy, xoa xoa cái cằm đau điếng. Thì đập vào mắt cô là 2 chữ Mạn Kỳ trên bảng bệnh án.

Hiếu kì cầm lên cẩn thận đọc từng dòng một mà mặt cô ngày một trắng bệnh. Sợ hãi quăng bệnh án cách xa mình càng xa càng tốt, hoảng sợ chặt bịt miệng. Cả khuôn mặt nhỏ nhắn từ trắng chuyển sang đỏ, ánh mắt ngoại trừ nét kinh hoàng ra thì là sợ hãi. Hân Di không thể tin được những dòng chữ trên bảng bệnh án đó.

Trong đó hầu như ghi rõ ràng tường tận từ thông tin cá nhân của Mạn Kỳ cho đến bệnh tình của bệnh nhân.

Bệnh viện ư? Hừ, Hân Di cười lạnh, rõ ràng đây không hơn không kém là cái bệnh viện tâm thần. Thảo nào bệnh viện lại rách nát, hoang tàn như vậy lại không có lấy một bệnh nhân.

Hân Di cũng dần hiểu ra tại sao mình thấy cái tên Mạn Kỳ quen thuộc đến thế, đây không phải là nữ phụ đáng thương trong "Ám Dục" sao?

Tác giả : Dacey Doãn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC