Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kế Dương  mở mắt nhìn xung quanh, xem ra Hạo Hiên vẫn chưa về, thầm nghĩ "Anh đang ở đâu vậy, mau về đi chứ...em nhớ anh rồi đấy!". Vừa ngắt dòng suy nghĩ, Kế Dương nhận được cuộc gọi từ Hạo Hiên.
"Em chuẩn bị đi, năm phút nữa anh đón em"
Vừa vui nhưng vẫn xen vào chút gì đó lo lắng ngờ ngợ...Kế Dương vẫn chuẩn bị quần áo, hôm ấy Kế Dương đã chọn một chiếc sơ mi trắng ren bèo nhún mà Hạo Hiên rất thích. Mở điện thoại lên Weibo, Kế Dương không tin vào mắt mình khi nhìn thấy bài viết của Hạo Hiên trên weibo:
"Các bạn đừng làm phiền em ấy nữa! Tôi và cô X không có gì cả! Làm ơn dừng lại, cảm ơn!"
Không thốt nên lời, Kế Dương lúc này không biết nên làm gì "Anh làm gì vậy Hạo Hiên, quản lý có biết chuyện này không? Nó sẽ ảnh hưởng đến bộ phim của anh đấy anh hiểu không? Rồi nhỡ bọn họ tổn thương thì anh phải làm sao đây? Anh bị trách phạt thì em phải làm sao đây?"- Kế Dương lo lắng.
Chạy nhanh xuống tòa nhà, Hạo Hiên đang đậu xe, mặt  nghiêm nghị nhìn thẳng về phía trước. Kế Dương bước lên xe, Hạo Hiên tăng ga phóng đi thật nhanh. Trên đoạn đường đấy giữa cả hai như có một  bức tường lớn. Kế Dương nhỏ giọng hỏi:

"Bài...bài weibo đó...anh..."
"Là anh tự đăng, chả ai biết về chuyện đó cả! Em yên tâm, anh sẽ xóa ngay nếu em không thích"
"Em chỉ là lo cho anh...làm vậy thật sự không tốt cho anh đâu!"
Lấy điện thoại ra rồi nhanh tay xóa bài, Hạo Hiên vứt điện thoại ra ghế sau rồi một tay đặt lên đôi tay đang nắm chặt của Kế Dương
"Em yên tâm, anh không sao! Chỉ cần có em là đủ rồi!"

Đi đến một nơi rất xa, xung quanh vắng vẻ nhưng khung cảnh cũng rất nên thơ. Nắm tay A Dương đi vào sâu trong hàng cây, trong đó là một ngôi nhà nhỏ xinh, cổ điển. Từ trước đến nay Kế Dương chưa hề nghe nói gì về ngôi nhà này, cũng định hỏi nhưng lại ngập ngừng rồi thôi.
Đứng trước cửa nhà, Hạo Hiên lấy ra một cái khăn bịch mắt em lại "Tống đạo trưởng hãy thử lại cảm giác mù này một chút nhé! Tên lưu manh này sẽ cho em một bất ngờ"
Hạo Hiên từ từ đưa em bước vào trong, một không khí ấm áp hạnh phúc tỏa ra khiến Kế Dương có gì đó háo hức, muốn đi nhanh hơn. Hạo Hiên ôm Kế Dương lại, khẻ nói vào tai "Em đi từ từ thôi chứ, heo nhỏ" làm tai Kế Dương đỏ ửng.
"Em sẵng sàng chưa, A Dương?"
Kế Dương cười mỉm, gật đầu nhẹ. Hạo Hiên tháo khăn che mắt của Kế Dương. Một căn phòng ngủ bé xinh, trang trí nến lấp lánh và tỏa ra một mùi hương êm dịu. Trên tường treo những tấm ảnh hạnh phúc của hai người, nội thất cũng là những thứ mà cả hai ngày trước từng nghĩ tới. Những vật dụng đôi cũng đáng yêu, một cái hồng nhạt một cái vàng. Kế Dương hạnh phúc đến rơi lệ, tay rung rung mà tiến lại gần chạm vào từng thứ trong phòng. Quay lại nhìn Hạo Hiên, qua ánh nến lấp lánh càng làm cho Kế Dương cảm nhận được bình minh của mình ấm áp đến cỡ nào.
"Anh biết rằng thật sự những thứ này không thể bù đắp được cho những điều mà em trải qua bấy lâu vì anh, anh xin lỗi....
Hôm đó khi anh và em cùng suy nghĩ về ngôi nhà trong mơ của chúng ta, anh đã tự hứa rằng nhất định sẽ cho em một nơi như thế, yên bình cùng em sống hạnh phúc. Cuối cùng anh cũng làm được rồi!" Nắm lấy tay Kế Dương , Hạo Hiên hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục. "Có thể anh không tốt như những người khác, nhưng em vẫn chọn ở cạnh anh, chấp nhận sóng gió vì anh..."
Nhận ra được sự ngượng ngùng của anh, Kế Dương cười phá lên rồi lấy tay áp lên hai má của Hạo Hiên mà nói: "Đây là ai đây~ có phải là Lão Công của em không vậy?"
Nghe hai chữ "lão công" của Kế Dương mà Hạo Hiên tròn mắt, cảm xúc hạnh phúc khó tả. Rồi môi chạm môi, trong căn phòng lãng mạn càng làm thêm phần rạo rực trong lòng đôi phu phu ấy.
Hạo Hiên bắt đầu cắn nhẹ đôi môi nhỏ của Kế Dương, tay thì gỡ từng chiếc nút của cái sơ mi, tôn lên thân hình mãnh mai của Kế Dương, làn da trắng hồng nuột nà như một viên ngọc quý không tì vết. Hai người nằm lên chiếc giường đã được chuẩn bị. Hôm nay Kế Dương phối hợp rất mãnh liệt, hai đôi môi cứ như đan vào nhau, hòa quyện ngọt ngào. Đầu lưỡi Kế Dương bị quấn đến tê dại, nước bọt cũng tràn ra ngoài vì vị ai đó trêu đùa dồn dập đến không nuốt được. Mồ hôi Kế Dương chảy trên cỗ tạo cảm giác kích thích vô cùng. Vừa dứt nụ hôn sâu, Hạo Hiên vừa thở gấp, vừa nói

"Kế Dương... heo nhỏ... mặt trời của anh... bảo bối của anh, anh yêu em! Đừng bỏ anh có được không..được không bảo bối?"

Không trả lời, Kế Dương nhón người lên, hôn lên trán Hạo Hiên thay cho lời nói, cũng chủ động đưa tay xuống xoa xoa dương vật đang cương của anh. Hôm nay hai người họ hạnh phúc đến dâng trào, bỏ qua bao nhiêu bão tố ngoài kia, vui vẻ hết đêm nay.

"A~aaaa... chậm...chậm một tí. Một ngón..một ngón trước đã, đừng gấp như vậy"
"Hôm nay em đẹp lắm em biết không, anh...anh không thể chờ lâu được...anh thật muốn thao chết em!"

Dùng những ngón tay khuấy động bên trong, chạm đến cực khoái. Kế Dương rên lên từng tiếng rồi rơi vào khoái lạc, mắt lim dim tận hưởng. Cặp mông tròn của Kế Dương bị Hạo Hiên bóp đến đỏ ửng trông thật đáng yêu biết bao! Như đã chuẩn bị từ trước, Hạo Hiên lấy trên đầu tủ một ly rượu van đỏ uống một ngụm rồi dùng miệng truyền qua cho Kế Dương, phần còn lại thì đổ lên thân của người nằm bên dưới. Từng dòng rượu đỏ chảy từ ngực, từ eo xuống hạ bộ. Xuôi theo xương sườn mà chảy thành dòng kích thích biết bao.
"Lão Công..anh...anh làm gì vậy..a~"
"Bảo bối nhỏ! Anh nhất định sẽ liếm sạch cho em, liếm tận trong không sót một giọt..."
Hạo Hiên liếm cơ thể Kế Dương làm cho run run. Mút nhũ hoa của A Dương, còn tay thì nhéo nhéo bên núm còn lại làm cho sưng đỏ. Trong cơn mê tình, Kế Dương hôn lên cỗ Hạo Hiên để lại một dấu thật đậm.

"Mau ..mau tiến vào..mau đi Hạo Hiên"
"Được, anh vào...thao chết em"

Hạo Hiên dùng hạ bộ cương cứng cắm vào hậu huyệt. Tiến vào càng sâu Kế Dương rên càng lớn. Dương vật Hạo Hiên lấp đầy bên trong Kế Dương, mùi rượu van càng làm không gian thêm phần mê đắm. Đút sâu chạm đến điểm khoái cảm, liên tục nhấp, càng dùng lực mạnh hơn. Kế Dương bấu mạnh trên lưng Hạo Hiên tạo ra những vết đỏ, tay Hạo Hiên thì đưa lên sờ gương mặt nhỏ bé của mặt trời nhỏ, dùng ngón tay cái đưa vào miệng A Dương sờ nhẹ vào chiếc lưỡi nhỏ rồi rút ra tạo thành sợi chỉ bạc.

"Em yêu anh...em..."
"Em có thích anh dùng lực không hả...bảo bối.."
"Muốn...em muốn anh dùng lực.."
"Em muốn ai dùng lực đây hả...dê nhỏ..a..."
"Muốn Hạo Hiên...muốn Hạo Hiên ...muốn anh dùng lực. Ôm em đi Hạo Hiên...mau ôm em..ôm ôm em đi"

Hạo Hiên ôm chặt lấy bảo bối nhỏ, Kế Dương gục đầu lên vai anh vì sắp đạt đến đỉnh điểm. Từ đỉnh hạ bộ của Kế Dương bắt đầu rỉ nước, cảm nhận được cơ thể bé nhỏ sắp không nhịn được nữa, Hạo Hiên ôm Kế Dương mà mạnh bào càn quấy. Côn thịt của Hạo Hiên cương càng to lên, lỗ hậu của Kế Dương co thắt liên hồi. Từ dương vật ấy cuối cùng cũng bắn ra. Bạch trọc của Hạo Hiên lấp đầy bên trong Kế Dương, vừa rút ra đã trào hết ra ngoài. Sau khi đạt đến cực khoái, Kế Dương rên lên một tiếng rồi lịm đi vì mệt. Hạo Hiên cứ vậy mà hôn lên má em đang ngủ, ôm em cùng thiếp đi.

Sáng hôm sau Hạo Hiên bước lên xe định đi mua bữa sáng, mở điện thoại ra để xem mình sẽ chịu những chuyện kinh khủng gì. Nhưng chị quản lý cùng bạn bè đã giải quyết hộ anh rồi, Hạo Hiên chỉ nhận một tin nhắn của chị quản lý: "Em yên tâm, chị sẽ giúp em, nhưng khi nào về nhất định phải phạt! Sau này đừng hấp tấp thế nữa nhá nhóc con". Những người bạn cũng đã lên tiếng bảo vệ Hạo Hiên, cô X kia cũng xác nhận về tin đồn thất thiệt đó là không phải, chỉ trích hành động sai trái của một số fan.
Thay vì bài đăng của Hạo Hiên, mọi người đang rẽ hướng sang trông chờ bộ phim mới, cũng chả ai thắc mắc gì về người "em" được nhắc đến. Thì ra mọi người quanh anh hiểu anh như vậy, thương anh như vậy. Hạo Hiên bỗng cảm thấy sự nóng nảy lúc đó của mình không chỉ làm cho anh và Heo nhỏ gần nhau hơn, mà còn giúp anh cảm nhận được tình cảm của mọi người dành cho anh. Cười nhẹ một cái, Hạo Hiên liền nhận được một tin nhắn từ Kế Dương:
"Chúc anh ngày mới vui vẻ, lão công!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net