Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

03.

and I thought I saw you out there crying,

and I thought I heard you call my name,

and I thought I heard you out there crying,

Just the same,

Buổi trưa Khâu Vũ Thần dắt chó đi dạo đã tắt điện thoại, Khâu Thắng Dực không gọi cho anh được, tìm trong khu nhà hồi lâu mới nhìn thấy một người một cún. Đã hơn mười ngày trôi qua rồi, nhưng chỉ cần lướt IG, Tiểu hồng thư và Weibo là sẽ nhìn thấy video Hoàng Hồng Hiên đọc thư cho anh vào ngày xem chung đó. Mỗi lần xem lại, nước mắt lại rơi, lặp lại đến mức Khâu Vũ Thần có chút hối hận vì sao trước đó anh lại viết bức thư đó cho Hoàng Hồng Hiên, anh vốn tưởng sẽ giống như kết thúc của những bộ phim khác, tất cả tình cảm đều cần có một dấu chấm hết.

Lúc viết thư, anh đã đọc lại cuộc trò chuyện giữa mình và Hoàng Hông Hiên từ đầu đến cuối. Từ năm 2016 đến năm 2024, dài như vậy, ở giữa là một đôi bạn thân thỉnh thoảng liên lạc, tuy rằng ít nhưng nhiều kỉ niệm đẹp. Rõ ràng cuộc trò chuyện hầu hết đều là đưa ra lời mời, đồng ý hoặc từ chối lời mời, thỉnh thoảng lại chúc mừng đối phương có vai diễn mới, nhưng Khâu Vũ Thần lại nhớ rất rõ Hoàng Hồng Hiên vào từng thời điểm.

Trong suốt mấy tháng chuẩn bị cho bộ phim điện ảnh đó, cả anh và Hoàng Hồng Hiên đều bị xem là người không thích hợp với vai diễn nhất. Khâu Vũ Thần tìm được một thầy dạy diễn xuất trong công ty, khi anh đến nhờ ông ấy chỉ dạy thì tình cờ gặp được Hoàng Hồng Hiên, vì thế hai người đã lập thành nhóm để đào tạo. Từ hình thể đến diễn xuất đến lời thoại, họ đều yêu cầu thầy dạy diễn xuất phải nghiêm khắc nhất có thể, mỗi buổi học đều tập đến mệt, mỗi lần ra khỏi cửa công ty đều trong dáng vẻ mệt mỏi bơ phờ. Đôi khi Hoàng Hồng Hiên bị thầy mắng, sau khi tan học chán nản ủ rũ, Khâu Vũ Thần sẽ nói: "Này, Hoàng Hồng Hiên, anh đãi em ăn gà viên chiên giòn, có đi không?"

Sau đó hai người đã tự tin tham gia buổi thử vai cuối cùng, tuy được sắp khác ngày, nhưng vẫn đồng hành cùng nhau. Sau khi Hoàng Hồng Hiên thử vai xong, Khâu Vũ Thần mời cậu đến nhà mình, đãi cậu món bít tết. Cậu vừa mới về không lâu thì kết quả buổi thử vai cũng đã có, nam chính không phải cậu. Khâu Vũ Thần lúc đó rất tức giận, lập tức gọi điện thoại cho lãnh đạo công ty hỏi rốt cuộc là làm sao vậy, nhưng chỉ nhận được câu trả lời: "Đạo diễn cảm thấy người khác thích hợp hơn."

Đúng vậy, có rất nhiều điều không thể giải thích. Sau đó Hoàng Hồng Hiên gọi điện thoại đến, giọng điệu chua xót nói với anh: "Vũ Thần, em không sao, anh đừng đi hỏi. Anh xem mấy tháng này em đã học được rất nhiều rồi, sau này em nhất định sẽ có được kịch bản tốt hơn, anh đừng lo cho em." Khâu Vũ Thần vừa tức giận vừa đau lòng, chỉ có thể bất bình mắng một câu, ném điện thoại lên ghế sô pha. Sau đó anh lại nhặt điện thoại lên áp vào tai, gằn từng chữ nói với cậu nhóc: "Hoàng Hồng Hiên, anh nói em biết, là của em thì người khác sẽ không thể cướp được, em phải cố gắng trở thành lựa chọn tốt nhất của người khác, biết chưa."

Hoàng Hồng Hiên trả lời: "Ừm, em biết rồi. Vậy cuối tuần anh có thời gian không, chúng ta cùng đi chơi bóng đi?"

Khâu Vũ Thần đã viết ngắn gọn những chuyện này vào trong thư, tóm tắt mười năm quen nhau của hai người. Vốn dĩ mỗi chuyện đều có thể nói trong một câu, nhưng nào ngờ càng viết càng nhiều, trở thành một sợi dây thời gian sáng chói, cong cong lượn lượn, giống như tia sáng bị đèn pha ô tô ngoài cửa sổ vẽ ra trên đường vào ban đêm, anh đã chấm rất nhiều lần trên phần ghi chú của điện thoại, nhưng phải viết đến tận nửa đêm mới xong.

Lúc đọc thư, chị Kiều nói phải đối mặt đọc cho nhau nghe, Hoàng Hồng Hiên lại nức nở nói không cần, khiến cổ họng Khâu Vũ Thần càng lúc càng nghẹn lại, chỉ có thể đọc càng lúc càng nhanh, tránh để đọc đến giữa chừng lại không thể kìm nén được. Hoàng Hồng Hiên không dám nhìn anh, chàng trai cao lớn đứng trên sân khấu mím chặt môi khóc như một đứa trẻ ba tuổi. Khâu Vũ Thần ngẩng đầu nhìn cậu, lại cảm thấy ngay cả khóc cũng rất đáng yêu, chỉ một từ "em" thôi mà đã run rẩy, bút máy đặt trên tờ giấy trắng vẽ ra một đường nghuệch ngoạc.

Khâu Vũ Thần vốn tưởng rằng ngày kết thúc sẽ là một ngày vui, bởi vì bộ phim này đã thành công ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người. Cho nên anh cố gắng mở to mắt, nghe Hoàng Hồng Hiên đọc thư cho mình. Nhưng thứ mà em trai cầm là một mảnh giấy được xé ra từ quyển sổ ghi chú nhỏ, anh có thể thấy một số chữ bị nhòe đi do mồ hôi tay, cũng giống như mảnh giấy ăn ở đảo Jeju kia, là sự chân thành xưa cũ. Những lời cậu viết ra giống hệt như một đứa trẻ, gì mà mặc quần đùi chơi game, hay chơi bóng rổ phải luôn là một đội, cậu đều nói hết ra. Đương nhiên cậu cũng nhắc đến sau này sẽ cùng nhìn đối phương bay thật cao, đây chính là sự ăn ý ngầm trong suốt nhiều năm qua của hai người.

Mà khi Khâu Vũ Thần nghĩ người trước mặt đã đọc xong, anh có thể lau nước mắt, sau đó dùng một câu nhẹ nhàng để phá vỡ bầu không khí nặng nề này thì em trai lại ngắt lời MC, muốn nói tiếp những lời cậu chưa kịp viết ra trong thư. Cậu nói: "Nếu nhất định phải phân cao thấp giữa chúng tôi, tôi mong mọi người có thể thích anh trai tôi trước."

Cậu nói: "Gặp lại anh ấy sau một năm, tôi lại không phát hiện ra anh ấy đã từng trải qua một thời kỳ đen tối như vậy."

Trước giờ đều là Khâu Vũ Thần cố chấp với chính mình, anh không muốn áp đặt chuyện này lên bất kỳ ai. Cho nên sau nhiều đêm mất ngủ liên tục, anh vẫn như bình thường mà dắt chó đi dạo, đến phòng gym, nấu cơm cho anh trai và mẹ, sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy trước mặt người thân và bạn bè, lúc tụ tập lúc nào cũng cười ha ha. Sau đó anh sẽ trở về phòng đúng giờ như thường lệ, tắt đèn, cố gắng chìm vào giấc ngủ. Nhưng sự thiếu tự tin cực độ mà nỗi lo âu mang lại chính là sự tra tấn sắc bén, nó ẩn nấp trong bóng tối, bắt đầu dâng trào vào đêm khuya tĩnh mịch, khiến anh phải co rút lại, nhìn con số trên đồng hồ báo thức đặt trên tủ đồ giường không ngừng nhảy lên.

Lần đầu tiên anh cảm nhận được có ai đó đang quan tâm đến việc anh tự tra tấn bản thân, còn là trong lúc làm việc. Vì thế nước mắt không ngừng trào ra, anh chỉ có thể quay lưng lại để khán giả không nhìn thấy. Anh từng nói khi nói lời tạm biệt không cảm thấy buồn đến mức đó là bởi vì anh biết rằng những người này vẫn sẽ tiếp tục xuất hiện trong cuộc sống sau này của anh, nhưng không hiểu vì sao, điểm kết thúc ban đầu của hành trình này lại không ngừng kéo dài ra, không thể kiểm soát.

Khi đó, Khâu Vũ Thần nhìn thấy sự tra tấn lặp đi lặp lại tương tự trên người Ngụy Chi Viễn nên anh đã đứng ra bảo vệ Ngụy Chi Viễn. Khi anh thật sự trở thành chỗ dựa cho Ngụy Chi Viễn, anh cũng đã trở thành Ngụy Khiêm. Vậy nên sau này anh mới không thể phân biệt được sự mệt mỏi này là đến từ bản thân, hay là từ Ngụy Khiêm. Nhưng anh nhận ra, sự cứng cỏi của Ngụy Khiêm mọc dài ra trên người anh, quấn lấy anh, rồi từ từ đâm chồi, mọc ra lá cây xanh mướt. Cũng giống như thỉnh thoảng anh lại nằm mơ thấy Ngụy Chi Viễn, khi tỉnh lại đôi khi anh cũng sẽ trở thành Ngụy Khiêm.

Có một số chuyện đã không còn như trước nữa từ khi Hoàng Hồng Hiên vượt qua ranh giới của Ngụy Chi Viễn để đi đến trươc mặt anh. Những cái ôm bất ngờ, những cái nắm tay đột ngột trên phim trường, là Hoàng Hồng Hiên cũng là Ngụy Chi Viễn, là Hoàng Hồng Hiên học được từ Ngụy Chi Viễn. Cho nên Hoàng Hồng Hiên nói phim kết thúc cũng giống như phải nói tạm biệt với một phần của anh, là tạm biệt phần nào? Khâu Vũ Thần không hiểu. Cứ như thể Khâu Vũ Thần từ nay đã thiếu đi một mảnh ghép, nhưng cũng không phải là chết đi. Hơn nữa, anh cũng không nói "Tạm biệt Ngụy Chi Viễn" với Hoàng Hồng Hiên.

Lời tạm biệt không ngang nhau, một lời "Tạm biệt" không đợi được một lời "Tạm biệt" khác đáp lại, tức là "tạm" mà không "biệt". Nếu hành trình đã tiếp tục kéo dài về phía trước mà không đứt đoạn, vậy phía sau câu tạm biệt đó nên bổ sung thêm một câu "Xin chào" mới đúng.

"Này, Khâu Dực Tranh, em đang nghĩ gì đó, vào nhà thay giày đi." Khâu Thắng Dực dẫn cả người cả cún về nhà, vào phòng khách rồi mà thấy Khâu Vũ Thần vẫn còn đang dắt chó, ngơ ngác đứng ở hành lang.

"À, đúng rồi." Khâu Vũ Thần cúi đầu thay giày, cởi dây xích chó: "Tối nay em không ăn ở nhà đâu, em có hẹn rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net