mười ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiều năm trôi qua, Vy Thanh đã trở thành một thiếu niên nhanh nhẹn, khuôn mặt càng tỏa ra vẻ đẹp đẽ tinh tế, nhất là lúc cười rộ lên càng thêm phần quyến rũ mị hoặc.

Minh Hiếu cũng càng thêm phần chín chắn, phát ra sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành, cùng đứng bên Vy Thanh, khiến người khác nhìn vào vui tai vui mắt, quả thật là một đôi trời sinh.

"Thành Nhân, cậu nói xem rốt cuộc Vy Thanh có biết nó yêu tớ không?"

Minh Hiếu lôi kéo người bạn tốt đi quán bar. Anh đã đợi Vy Thanh mười lăm năm, hiện tại khi Vy Thanh nở ra nụ cười mê hồn đó, mỗi đêm anh chỉ có thể đi vào phòng tắm giải quyết.

Mặc dù Vy Thanh không chống cự lúc thân mật với anh, ngược lại còn có xu thế cám dỗ nhưng anh không chắc Vy Thanh có yêu anh không, bởi lẽ đối với Vy Thanh, anh là người nuôi dưỡng cậu, cùng cậu thân mật chỉ là bởi vì anh là bố, lời nói của trẻ con cũng không thể chắc chắn là thật, anh không muốn hủy hoại cục cưng do chính tay anh che chở.

"Yêu hay không yêu cậu, chẳng phải thử thì sẽ biết sao" Thành Nhân rót rượu.

"Thử như thế nào?"

"Ây da, tớ nói tổng giám đốc Trần bình thường thông minh như vậy, sao lại không biết...Đúng là không bình thường, nhất là khi gặp phải bé tổ tông như thế..."

Thành Nhân thấy ánh mắt sắc bén của Minh Hiếu, im bặt.

"Anh, cái này quá đơn giản, anh tìm một người phụ nữ về nhà, nhìn phản ứng của Vy Thanh là biết mà?" Xuân Khương nói.

"Trước đây khi Vũ Hân Nhi đến nhà của anh, Vy Thanh liền rất tức giận"

Minh Hiếu bất chợt nhớ đến.

"Đó là lúc còn nhỏ, bé tổ tông ỷ lại cậu cũng không thể dự đoán, vì nó, cậu thử lại xem" Thành Nhân phân tích.

"Nhưng nên tìm kiểu phụ nữ nào đây?" Hắn rất hữu nghị tự hỏi thay Minh Hiếu.

Trần Minh Hiếu, người đàn ông độc thân vàng, có rất nhiều thiên kim tiểu thư con nhà giàu có theo đuổi nhưng cuối cùng vẫn giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, bởi lẽ Trần Minh Hiếu có tiếng giữ mình trong sạch với người vợ quá cố, bên người luôn có ong bướm vây quanh, nhưng không cho bất kỳ ai dù chỉ một cơ hội nhỏ nhoi.

"Em nghĩ đến một người" Xuân Khương vỗ đùi, nói.

"Ai?" Minh Hiếu cau mày hỏi.

"Chị gái của Ngọc Yên, không phải chị ấy vừa mới trở về nước sao?"

"Đúng vậy, hơn nữa cô ấy không giống những người phụ nữ khác"

Thành Nhân nói phụ họa. Minh Hiếu cúi đầu, nếu như chữa lợn lành thành lợn què thì hỏng hét nhưng anh vẫn muốn thử một lần, sau đó sẽ cố gắng dỗ dành cục cưng.

"Ừ, cứ làm thế đi" Minh Hiếu trầm ngâm nói.

"Ba..." Vy Thanh thấy Minh Hiếu về nhà, ngay lập tức nhào đến, hai tay vòng qua cổ Minh Hiếu, hai chân quấn quanh thắt lưng anh, hôn một cái lên má anh. Minh Hiếu vui vẻ ôm chặt cục cưng đang dính lấy anh như bạch tuộc.

"Ba, sinh nhật năm nay, chỉ có hai người chúng ta bên nhau có được không?"

Vy Thanh chu cái miệng nhỏ nhắn, nũng nịu với Minh Hiếu, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay anh lắc lư trái phải.

Minh Hiếu khẽ kẹp mũi Vy Thanh một chút.

"Đương nhiên là được rồi, cục cưng nói gì cũng được hết"

Minh Hiếu đặt Vy Thanh xuống. Sinh nhật của bé con chẳng mấy chốc đã đến.

...

Sáng sớm hôm sau, Vy Thanh tỉnh dậy trong lòng Minh Hiếu, nháy mắt nhìn khuôn mặt mình yêu say đắm ở trước mắt. Minh Hiếu tỉnh lại, muốn nhìn cục cưng của anh một chút.

Vy Thanh khẽ khàng đứng dậy, hôn một cái lên môi Minh Hiếu, vừa định rời đi thì đã bị Minh Hiếu tóm, môi bị anh ngậm lấy. Anh đem cậu áp lên giường.

"Cục cưng, buổi sáng tốt lành~"

Làn môi khép mở liên tục ma sát đôi môi Vy Thanh. Bé con bị phát hiện hôn trộm nên hai má đỏ bừng giống như muốn bốc lửa.

"Buổi sáng tốt lành..."

Nói xong, Vy Thanh đẩy Minh Hiếu ra, xuống giường thay quần áo. Minh Hiếu bật ra tràng cười lớn, ánh mắt chăm chú nhìn vào cục cưng dễ thương của anh.

"Ba, ba trở về sớm một chút nhé"

Vy Thanh giúp Minh Hiếu thắt cà vạt, hôn một cái lên môi Minh Hiếu.

"Ừ, vậy cục cưng phải ngoan ngoãn đó..." Minh Hiếu vỗ vỗ đầu Vy Thanh, lưu luyến mà đến công ty.

Ngày hôm nay rất là buồn chán đối với Vy Thanh, đêm nay, cậu muốn nói cho ba của cậu, cậu yêu anh.

Nghe được tiếng cửa mở, Vy Thanh vụt đứng lên, muốn chạy về phía Minh Hiếu nhưng cậu đột ngột dừng lại, trái tim đau đớn. Minh Hiếu trở về sớm nhưng còn mang theo một người phụ nữ.

Vy Thanh đứng ở đó, nghi hoặc nhìn Minh Hiếu.

"Ba?"

"Vy Thanh, đây là Ngọc Như, cô ấy nghe nói hôm nay là sinh nhật con nên muốn đến tham dự cùng"

Minh Hiếu cẩn thận quan sát vẻ mặt của Vy Thanh. Bé con cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy chiếc quần dài đang mặc, những lọn tóc che khuất gương mặt cậu.

"Ba đã đồng ý chỉ có hai người" Giọng nói của Vy Thanh khàn khàn.

Minh Hiếu phải cố gắng kiềm chế mới không xông lên ôm lấy cậu

"Vy Thanh...Sau này Ngọc Như muốn cùng với chúng ta..."

"Con không muốn nghe!"

Vy Thanh bất chợt ngẩng đầu, gào to cắt ngang lời nói của Minh Hiếu, lúc này nước mắt đã chảy đầy khuôn mặt, cậu xoay người chạy về phòng của mình, đóng rầm cửa lại.

"Ngọc Như...Cảm ơn em"

Minh Hiếu vừa nhìn về phía cửa phòng của Vy Thanh, vừa nói với Ngọc Như.

"Bây giờ có thể xác định được chưa?" Ngọc Như cười đáp.

"Ừ, được rồi"

"Vậy nhanh đi nói cho cậu ấy đi"

Ngọc Như nhìn cửa phòng của Vy Thanh, mở miệng.

Minh Hiếu chạy đến, áp tai vào cửa nhưng không nghe bất kỳ tiếng động nào, anh cố sức gõ cửa

"Vy Thanh, nhanh mở cửa"

Bên trong không có tiếng đáp lại.

"Vy Thanh..."

"Cậu chủ, chìa khóa"

Quản gia vừa rồi yên lặng quan sát tất cả sự việc cầm chiếc chìa khóa dự phòng đến cho Minh Hiếu, ông đã nhìn thấy Minh Hiếu lớn lên, nhìn thấy Vy Thanh lớn lên, sao lại không hiểu tình cảm của họ.

Ông chỉ hi vọng hai người con trai có thể hạnh phúc bên nhau, lúc này, ông cũng muốn đóng góp một phần nho nhỏ vào chuyện tình cảm của họ.
Minh Hiếu mở cửa, thấy Vy Thanh nằm sấp ở trên giường, hai bờ vai run rẩy, rõ ràng là đang khóc.

Minh Hiếu yêu thương ôm chầm Vy Thanh vào trong ngực. Vy Thanh ra sức giãy dụa, không ngừng đấm vào người anh.

"Vy Thanh, ba yêu con"

Minh Hiếu để Vy Thanh đấm thỏa thích, trong miệng nói lời yêu thương

Vy Thanh nghe xong, sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn khuôn mặt chân thành của Minh Hiếu

"Con không tin ba" Nói xong, cố gắng vùng vẫy.

"Vy Thanh, là ba không tốt, ba chỉ muốn biết con có yêu ba không"

Minh Hiếu cầm nắm tay nhỏ của Vy Thanh, mở ra, luồn năm ngón tay của mình vào, đan với năm ngón tay của cậu.

"Hứ, ba không tin con" Vy Thanh vung vẩy đầu, tức giận muốn tách hai bàn tay ra.

"Vy Thanh...Ba không muốn hủy hoại con, con phải biết rằng chúng ta là hai người đàn ông, hơn nữa lại là cha con, ba không muốn con bị thương tổn, không muốn chúng ta phải hối hận"

Minh Hiếu ép Vy Thanh vào ngực anh, vuốt ve khuôn mặt nhỏ đã ướt nước mắt.

"Vy Thanh yêu ba...Ưm...Vy Thanh yêu Minh Hiếu..."

Vy Thanh càng nói càng nhỏ, Thành Nhân đã nói với cậu, nếu như yêu Minh Hiếu thì không thể gọi là ba.

Minh Hiếu nâng cằm Vy Thanh lên, kéo cậu đến trước mặt anh, môi hai người chạm vào nhau, dây dưa triền miên, không hề có một chút sắc dục, để lại dấu ấn của mình trên môi đối phương.

"Sau này chỉ có hai người chúng ta sẽ không có người khác"

"Minh Hiếu yêu em, Vy Thanh"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net