18. Khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng rít rít của các loài dế hòa cùng tiếng xào xạc của lá cây. Lại một đêm thanh vắng tại Nghệ An, nhưng đêm nay có vẻ đặc biệt nhộn nhịp hơn khi có sự xuất hiện của dàn cast và ekip 2 ngày 1 đêm. Những tiếng nói cười cứ vang vọng khắp trời sao, có vẻ là đã quay sắp đủ cảnh cho ngày đầu tiên ở Nghệ An, ai cũng dần dần nhanh chóng chuẩn bị để đi ngủ.

Hiếu tắt vòi nước, cầm bàn chải phủ phủ vài cái sau khi đánh răng xong, chiếc khăn máng vắt trên vai được lấy lau vội gương mặt đang sủng nước.

"Hiếu."

Cậu ngước nhìn về hướng gọi mình. Thấy Huy đứng dựa vào góc cột nhìn cậu chăm chú. Anh vẫn đang bận bộ đồ màu cam quen thuộc sáng giờ, chỉ khác ở việc anh đã được tẩy trang sạch sẽ, một gương mặt mộc hoàn toàn. Hiếu thề với trời, hiếm ai để mặt mộc mà vẫn khiến cậu mê đắm như này, vẫn trắng trẻo, vẫn xinh đẹp và vẫn mãi là người cậu yêu.

"Sao anh chưa thay đồ nữa?"

Cậu hỏi nhưng không thấy anh đáp lời mình, chỉ giang hai tay rộng lớn về phía cậu, ý tứ muốn bảo mau lại đây để anh ôm.

Tất nhiên Hiếu không từ chối rồi.

Cậu tiến lại gần, dùng thân thể to lớn ôm trọn anh vào lòng mình. Dụi dụi vào hõm vai, hít lấy mùi hương sữa dịu ngọt quen thuộc trên cơ thể anh. Cảm nhận đôi tay gầy của anh đang dịu dàng xoa lấy lưng cậu như muốn an ủi. Không biết vì sao đôi mắt cậu lại cay xè, khóe mắt lại sóng sánh nước một lần nữa.

Chết tiệt! Nãy mới khóc bù lu bù loa chỗ anh Giang rồi, giờ cậu lại muốn khóc nữa quá.

"Em muốn khóc thì cứ khóc đi."

Giọng nói ấm áp nhẹ nhàng trầm bổng của anh tựa như một bản nhạc thủ thỉ bên tai, như một đứa trẻ đang cố tìm lấy một điểm tựa để mình dựa dẫm vào, Hiếu vùi vào hõm vai anh, mếu máo khóc. Huy vẫn lặng im vỗ vỗ lưng cậu, đôi lúc miệng nói đôi ba câu ngoan, ngoan, anh thương.

Ban nãy vì còn đông người lẫn có máy quay nên cậu chẳng dám xả hết, giờ được ôm mỗi anh ở đây, không còn ai nhìn ngó, cậu lại không kiềm được cảm xúc của mình, nước mắt lập tức rơi lã chã. Phải khóc một hồi cậu mới bình tĩnh lại được. Cậu ôm anh, nhưng chỉ còn tiếng nấc nhỏ.

"Công nhận em người yêu của anh đó giờ hiphop, ngầu lòi, badboy các thứ, có ngờ mít ướt như vậy đâu." Huy vờ chọc ghẹo cậu.

"Em không có mít ướt, tự nhiên anh ôm em cái em không kiềm được chứ bộ."

Hiếu bĩu môi phụng phịu, bày bộ dáng trẻ con dỗi hờn với anh. Huy nhìn liền lại muốn ghẹo cậu, giả vờ giận ngược lại, vùng vằng muốn thoát khỏi cánh tay cậu.

"Thế không ôm nữa là được chứ gì."

"Hông được! Ai cho anh hông ôm em! Phải ôm em!"

Vòng tay lại càng thêm ôm chặt anh, như sợ chỉ cần nới lỏng anh liền chạy đi mất. Huy liền phì cười, vỗ vỗ cái đầu cậu.

Con nít thì vẫn mãi là con nít.

"Anh Huy."

"Ơi." Anh vẫn đang ôm lấy em người yêu mình dỗ dành, tay sờ nhẹ vào phần gáy tóc được cắt gọn gàng của cậu.

"Em cảm thấy mình làm phiền mọi người quá. Em dường như có tất cả, cuộc sống em cũng chẳng áp lực gì nhiều nếu so với các anh nhưng em cứ khóc lóc than thở để các anh phải an ủi như này. Em dở quá phải không anh?"

Huy buông cậu ra, nhìn thẳng đôi mắt trong veo ngày nào bây giờ ánh đầy sự buồn bã và thất vọng về chính bản thân mình. Anh xoa lấy khóe mắt có chút sưng đỏ, nhướn người đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ nhàng.

"Đứa nhỏ như em sao mà khờ quá. Cuộc sống mỗi người là khác nhau, áp lực mỗi người là khác nhau, đến cả việc mỗi cá thể bắt đầu một cuộc đời cũng là ở khung giờ khác nhau, không ai giống ai cái gì. Em nói xem, đã khác nhau như vậy, thì việc so sánh cuộc sống của em với người khác có hợp lý không?"

"Nhưng mà-"

Anh không để cậu nói hết câu, lại tiếp tục hôn lên môi cậu, ngăn chặn những câu chữ tiêu cực mà cậu sắp nói.

"Em chỉ mới 20 mấy, việc em lo lắng những thứ vô hình không có gì là lạ, là tệ cả. Nên em đừng có tự chê trách mình. Trên đời này không ai mạnh mẽ hoàn toàn cũng chẳng ai yếu đuối hoàn toàn đâu. "

Huy gạt vài giọt nước mắt trên khóe mi cậu.

"Và anh không biết ngoài kia người ta nghĩ gì, nhưng đối với anh, đối với 5 người anh em ngoài kia và đặc biệt đối với gia đình em, em luôn là đứa nhỏ đáng yêu, thông minh và cần được yêu thương. Tụi anh không dám hứa sẽ bảo vệ được em nhưng sẽ cùng giải quyết những khó khăn. Nên có gì cứ nói tụi anh nghe,  biết không?"

"Mà đứa nào mà dám nói Hiếu của anh dở này nọ là anh làm vài đường boxing với nó liền!" Huy giơ nắm đấm mình lên hù dọa.

Hiếu cười, gật gật đầu, theo thói quen lại dụi vào vai anh, đôi mắt lại có ẩm ướt lần nữa.

"Em lấy đâu ra nhiều nước mắt thế? Tính khóc cho khô người luôn à?"

"Tại... tại anh đó..." Hiếu nghẹn ngào nói. Tự nhiên nghe anh tâm sự thì lại muốn khóc chứ cậu có muốn khóc hoài đâu.

"Nào ngẩng mặt lên anh xem."

Hiếu ngoan ngoãn ngẩng lên, ánh đèn làm lộ rõ khuôn mặt đỏ bừng có chút sưng, hai hàng mi còn đọng lại vài giọt nước trong veo, chỉ cần khẽ chớp liền có thể lập tức rơi xuống, nhìn đáng thương lắm.

Huy không nói không rằng nhướn người lên hôn trán,rồi lần lượt  hôn đôi mắt đỏ hoe, hôn gò má lấm lem nước mắt và hôn lên đôi môi mỏng của cậu. Anh cứ hôn liên tục như thế cho đến khi cậu ngưng khóc và gương mặt bắt đầu có dấu hiệu tận hưởng.

"Đúng là cái chiêu hôn hít thường ngày của em dỗ người hiệu quả ha!"

"Hôn em thêm nữa đi." Hiếu chu chu môi muốn hôn thêm mấy phát.

"Đi ra lẹ đi để anh thay đồ, anh Giang với mọi người đợi kìa."

Hiếu xụ mặt xuống có chút không vui. Không hôn được thì cậu đòi câi khác vậy. Hiếu chưa chịu đi, ôm lấy cánh tay mè nheo. "Lát anh bé ngủ kế em nha!"

"Chặng trước mới ngủ cùng còn gì?"

"Thì ngủ cùng em chặng này nữa. Anh làm em khóc sưng mắt, hết đẹp trai rồi đây này?"

"Ơ cái thằng bé này! Chuyện này liên quan gì?"

"Liên quan chứ! Bắt đền anh vì làm em hết đẹp trai, với lại..." Hiếu chỉ bộ quần áo đang cầm trên tay Huy "Anh đừng tưởng em không biết anh lại đi bận đồ đôi với anh Cris, em ghen, em tổn thương, em buồn nên anh phải ngủ kế em để đền bù cho em."

Huy nhìn em người yêu mình đang ôm dính lấy mình còn hơn là khỉ ôm cây, ra sức cọ cái thân người to xác nguầy nguậy mè nheo với anh, đã vậy cứ giương cái gương mặt vừa khóc xong, đôi mắt còn hơi ươn ướt long lanh nhìn anh, làm tim anh nó muốn nhũn ra thành nước luôn rồi. Anh chỉ đành bất lực mà đồng ý ngủ chung với cậu.

Có người yêu nhỏ tuổi thật đáng sợ. Mà người yêu nhỏ tuổi còn biết nũng nịu còn đáng sợ hơn. Dù nó là cái đứa đù mình ra đẹ mỗi đêm cũng không tài nào phản kháng nổi sự đáng yêu gian manh này.

"He he yêu anh lắm cơ"

Nghe được anh cho phép, Hiếu liền cười hớn hở, mặt kệ ban nãy anh không cho cậu hôn nữa, cậu vẫn đè anh ra hôn chụt chụt mấy phát vào má và môi anh. Đến khi Huy thẳng chân đạp đuổi cậu ra ngoài cho anh thay đồ, thì Hiếu mới ngoan ngoãn buông anh mà chạy ra với các anh em còn lại.

Nhưng tưởng đá được em bồ mình ra ngoài để có thể yên ổn thay đồ thì vài phút sau tiếng mẹ già Trường Giang lại gọi anh.

"Sao mắt em sưng húp đỏ lè vậy Hiếu? Khóc nữa hả? Thằng Huy ghẹo em nó cái gì nữa vậy?!" (#'Д´)

"Em có làm cái gì đâu!" (ᗒᗣᗕ)՞

Huy oan ức gào lên trong phòng thay đồ. Thằng nhỏ không ghẹo anh sưng mỏ thì thôi chứ, ai dám ghẹo nhóc ấy. Bây giờ thằng bé nuốt anh luôn còn được nữa mà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net