2. Hội An, em và anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phố cổ Hội An nơi được gọi là thành phố cổ đẹp hàng đầu Châu Á. Tại đây có những ngôi nhà mang mái ngói rêu phong với đường lối kiến trúc cổ xưa có tuổi đời hơn 400 năm, trải qua và chứa đựng những dấu ấn sự kiện lịch sử. Đây còn là nơi giao thoa giữa văn hóa Việt và văn hóa phương Đông như Nhật Bản, Trung Quốc, bởi vốn xưa ở thời triều Nguyễn nơi đây là thương cảng sầm uất và đông đúc nhất lúc ấy. Trải qua bao tháng ngày thăng trầm, Hội An ngoài mang trong mình nét đẹp hoài niệm của đất Việt thì cũng không thiếu phần đa sắc đa màu từ nhiều nền văn hóa được lưu giữ cho đến ngày nay.

Dạo bước buổi sáng tại phố cổ Hội An,có những vạt nắng vàng chiếu qua từng tán lá song lại gội xuống những ngôi nhà cổ, tiếng lách cách của xe đạp cùng với tiếng nói mời chào hàng đầy thân thiện của các cô chú khiến ta như bước lạc vào một không gian khác, lạc vào nơi mà thời gian như ngưng đọng, nơi ta không cần phải vội vàng lo toan chạy theo thế giới ngoài kia mà có thể chầm chậm từ từ thưởng thức gió trời. Sáng Hội An là thế nhưng đến đêm thì lại mang cho mình một dáng điệu khác. Những chiếc lồng đèn đủ sắc màu đến giờ lần lượt được treo lên, trên con sông dần được điểm sáng bởi những ngọn đèn hoa đăng đang trôi nổi, xanh đỏ tím vàng tất cả đều rực rỡ như đua nhau làm sáng cả một con phố Hội An này. Những sạp ăn uống, lưu niệm cũng hiện lên nhiều hơn khiến con đường trở nên tấp nập nhộn nhịp hẳn.

Hiếu đứng trên cầu ngắm nhìn khung cảnh trước mắt. Cậu là một nghệ sĩ, là một rapper, đây không phải lần đầu tiên cậu đến đây, nhưng lại là lần đầu cậu có thể dừng lại ngắm nhìn rõ nơi này đến vậy. Cậu cứ đứng im lặng trầm ngâm. Có lẽ cậu đã bị vẻ đẹp nơi này làm cho choáng ngợp đến mức không thành lời hoặc cũng có thể nơi đây mang cho cậu cảm giác bình yên, bình yên như lúc cậu được ở cạnh bên anh vậy.

Cậu nhìn chiếc hoa đăng đang trôi gần phía cậu. Nếu có anh ở đây, cậu muốn cả hai sẽ cùng gửi cho nhau những lời cầu mong về sức khỏe, về sự nghiệp và đặc biệt hơn là mong về một tương lai mà tiếp tục có cả anh và cậu, sau đó sẽ cùng nhau thả hai chiếc đèn hoa đăng, mang những lời ấy đi thật xa, xa đến mức mà ông trời có thể lắng nghe được những lời tâm tình chất chứa đấy.

Cậu khẽ mỉm cười, anh bé nhà cậu mà nghe được tiếng lòng của cậu nãy giờ chắc anh sẽ bảo cậu sao nay lại sến súa dữ vậy mất. Nhưng cậu dám cá chắc nếu người đứng đây là anh, anh cũng sẽ tưởng tượng những điều đó giống cậu thôi, mà anh bé của cậu toàn thích ra dẻ nên dễ gì thừa nhận với cậu.

Cứ nghĩ vẩn vẩn vơ vơ thì tiếng ồn ào từ xa ngày càng gần. Đây rồi, bốn người chiến thắng quay lại rồi kìa.

Cậu xoay đầu lại nhìn. Giữa một đám đông, ánh sáng từ những chiếc lồng đèn như đang ưu ái chỉ cho riêng mỗi anh, khiến anh người vốn đã trắng sáng nay càng tỏa sáng hơn gấp mấy lần. Anh vừa đi, miệng vừa cười, chiếc răng khểnh duyên dáng cũng lộ cả ra. Dù đã nhìn bao lần, cậu vẫn phải luôn suýt xoa khi thấy anh. Trời ơi người yêu ai mà đẹp dữ vậy nè.

"Mấy đứa ăn uống gì rồi? Cái quán tụi anh ăn ngon tuyệt vời luôn."

"Nhức cái nách! Nhức cái nách!"

Chưa kịp lại gần thì tiếng hai anh già Trường Giang và Kiều Minh Tuấn đã la lớn khoe khoang. Nhưng đội cậu có ai? Lê Dương Bảo Lâm. Tất nhiên sẽ hơn thua lại chứ sao nữa.

Mọi người cứ nhốn nháo so đo xem nãy giờ ai ăn ngon hơn. Còn cậu chỉ thầm lặng tiến lại gần, cầm tay anh kéo nhẹ về phía mình, tách anh khỏi mọi người để chỉ còn mỗi anh và cậu với nhau.

"Trời lạnh thế này sao anh bé không bận áo thêm vào?" Vừa nói Hiếu vừa lấy chiếc áo từ tay Huy, ân cần mà khoác lên cho anh.

"Nãy ngồi trong quán cũng không lạnh lắm. Nãy giờ bé cùng mọi người đi vui không?"

"Vui lắm. Tụi em còn thả hoa đăng cho mọi người. Em đã cầu nguyện cho anh bé bớt đau lưng lại nữa đó."

Vừa nói cậu vừa xoa xoa cái lưng của anh. Biết mình thoát vị đĩa đệm mà hôm nay anh vẫn chịu chơi hết mình, cứ cõng người này rồi đến người kia. Cậu nhìn mà thương, mà xót cho anh bé nhà cậu.

"Hứ tui cứ mãi đau lưng đau eo không phải do mấy người sao?" Anh liền bĩu môi mà quay mặt chỗ khác vờ trách móc nhưng lưng vẫn để yên cho cậu xoa xoa đấm bóp.

Hiếu không phản bác lại chỉ cười trừ. Thì dù gì anh nói cũng có phần đúng mà.

Cả hai cứ cười đùa vui vẻ kể nhau nghe những câu chuyện bỗng cậu không nói gì nữa chỉ đứng nhìn anh một hồi lâu. Huy đang cười với cậu thì bị nhìn chăm chăm như vậy có chút ngại.

"Mặt anh dính gì hả bé?"

"Em bây giờ thật sự muốn đè anh bé ra đây hôn cho mấy phát ghê."

Một câu nói của cậu khiến anh muốn sốc ngang. Thằng bé này hư quá rồi, lâu lâu phát ngôn mấy câu mà thân già của anh đỡ không kịp.

Hiếu thấy người trước mặt đang giương đôi mắt to tròn, lộ vẻ sự bối rối lúng túng kia, cậu liền cảm thấy anh bây giờ thật sự đáng yêu vô cùng. Giờ nhìn anh bé của cậu không khác gì con thỏ đang ngơ ngác cả người ra cả.

"Em đùa thôi."

"Làm anh giật cả mình. Thằng quỷ."

Cậu vui vẻ, một tay ôm trọn lấy eo anh, cả hai liền nhanh chóng quay lại chỗ Dương Lâm. Chứ không anh Lâm mà thấy hai người biến mất lâu quá lại chọc ghẹo cho xem.

Lúc khoác eo đi về, Hiếu còn nói nhỏ nhỏ chỉ đủ anh và cậu nghe."Tối về em sẽ hôn anh bé bù sau vậy." Làm hai tai của anh đỏ lè cả lên.

...

Giờ hiện tại chắc cũng là nửa đêm hoặc hơn rồi. Cậu nhìn cái người đang say giấc trên giường mà quên lời cậu nói ban nãy.

Cậu cũng không phải trẻ con nên cũng không mè nheo ích kỷ, cậu hiểu trong bốn người thì có anh là thân nhất với anh Vinh, nên cả hai ngủ chung cũng hợp lý quá rồi. Nhưng dù gì cũng để cậu hôn anh chúc ngủ ngon một cái chứ, gì đâu vừa mới đánh răng ra là thấy anh bé nhà cậu ngủ quên luôn cả trời trăng mây đất. Cậu có hơi hụt hẫng nhưng thôi nay anh bé cũng đã mệt rồi nên đành vậy.

Dẫu vậy cậu vẫn còn chút luyến tiếc, cậu mon men lại gần rồi ngồi xuống cạnh chỗ anh. Tay nhẹ nhàng vén mái tóc đang lòa xòa trước khuôn mặt say ngủ của anh bé nhà cậu. Người gì đâu mà đến ngủ cũng đẹp.

Nhìn đôi môi có chút ửng hồng của anh, cậu không kìm lại được liền hôn môi anh một cái. Thấy anh không có dấu hiệu tỉnh, cậu liền bạo dạn hôn thêm một cái nữa. Vẫn không tỉnh, vậy thì một cái nữa, một cái nữa, một cái nữa,...

"Hôn dữ quá thằng em anh nó tỉnh lại bây giờ."

Giọng nói của anh Vinh vang lên làm cậu giật mình. Cậu tưởng anh Vinh ngủ rồi chứ. Thấy có người phát hiện, cậu liền giơ ngón trỏ để ngay miệng suỵt suỵt, mong anh Vinh giữ bí mật giúp, chứ anh bé da mặt mỏng lắm, lỡ ngại quá hóa giận lại giơ chân thỏ đạp cậu thì khổ. May mà nhờ có anh Vinh, chứ không Hiếu sẽ ngồi đây hôn anh bé tới sáng đấy nhá.

Cậu cúi xuống hôn một cái cuối vào môi anh rồi thì thầm.

"Anh bé ngủ ngon. Yêu anh"

Cậu nhẹ nhàng đứng dậy quay trở lại giường mình. Vừa mở cửa phòng, đập vào mắt cậu là anh Tuấn đang nằm trên giường với tướng nàng tiên cá cùng gương mặt gợi đòn nhưng cậu nhìn thấy thì hơi nổi da gà nha.

"Đêm nay tới lượt nô tì thị tẩm Quàng Thượng~ há há há"

"Ghê quá anh Tuấn ơi!!!"

__________________________

Vừa coi tập 28 vừa nghĩ ý tưởng, ban đầu vốn là một chuyện trầm lắng lãng mạn các thứ mà coi hồi ngồi cười khùng cười điên rồi cái mạch ý tưởng truyện nó cũng dần vô tri theo luôn. Không nghiêm túc nổi :))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net