"tin tưởng" hay "tưởng tin" ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em ghét hắn.

Không phải một sự hiểu lầm, không phải một câu phủ định, cũng không phải một sự ảo tưởng.

Quả thật em rất ghét hắn.

Vì sao ?

Hắn không rõ, nhưng cái cách em xa lánh hắn khi chính em trước đây luôn đi cùng tên hắn mỗi khi xuất hiện.

"Người yêu của HIEUTHUHAI."

Ha, thật nực cười. Trước đây em mùi mẫn đến thế, mỉm cười vui vẻ đến thế, giờ đây khi em nhìn thấy hắn, dù chỉ là khoảng cách từ xa, em cũng tự động tránh đi.

Là hắn đã làm sai điều gì sao ?

Minh Hiếu chậm rãi cắn nát đầu ống hút, trong đầu lẫn vô số tạp niệm, ánh mắt tựa như loài vật đứng đầu chuỗi thức ăn, quan sát chăm chú một người giờ đây đang gối đầu trên đùi Ngọc Dương để chợp mắt.

Ánh mắt hắn rơi trên bàn tay đang theo nhịp vỗ về em ngủ, đôi con ngươi cứ tối dần, cảm tưởng màu nâu kia có thể hoá đen bất cứ lúc nào.

Ngọc Dương đang dỗ đứa em ngủ, bỗng không rét mà run. Anh ta cảm thấy có ánh mắt rất gắt gao đang đóng trên người mình, nhưng khi nhìn về phía đấy, lại chỉ thấy đứa em Minh Hiếu đang cụp mắt bấm điện thoại.

"Không lẽ là mình ảo tưởng ?"

Anh ta vội xua đi suy nghĩ lung tung, tiếp tục ngồi thừ người, bàn tay đều đặn vỗ vỗ.

Minh Hiếu lén lút đưa mắt lên nhìn, suy tư không rõ vị gì, giây sau liền tiếp tục bấm điện thoại.

---

Minh Hiếu trầm ngâm nằm trên chiếc phao nổi, giống như một đoá sen ở giữa một bãi bùn, an nhiên trôi lững lờ. Cớ vì sao lại gọi là đoá sen giữa bãi bùn, vì giữa một rừng người đã ướt như chuột lột đang la ó dưới nước, chỉ có một mình hắn còn chỉnh tề quần áo, nằm trên phao, dùng hai tay quạt nước để né đi thị phi ồn ào ấy.

Hắn không chỉ có nằm đấy thôi, hắn quan sát.

Ở một góc hồ bơi, có hai người đang cố dìm nhau xuống nước.

Bảo Khang vốn là nam nhân cũng gọi là có chút da chút thịt, không nghĩ rằng đứa em anh ta hết mực thương yêu kia lại khoẻ đến vậy, sau một hai đòn đã có thể nhấn anh ta uống hẳn một ngụm nước to, trong khi tóc đứa nhỏ vẫn khô sau một tiếng nghịch nước.

- Quả nhiên là dân miền Tây có khác.
- Hai khen quá lời rồi, em là chuồn chuồn cắn rốn mà lớn đó.

Bảo Khang gật gù ra điều hiểu biết, không phòng bị, trực tiếp bị bàn tay nọ ấn đầu lần nữa, uống no thêm một bụng nước.

- Mén con !!
- Á !!! Há há !!

Thanh Pháp dìm được Bảo Khang xuống nước thì lấy làm vui vẻ lắm, bắt đầu bỏ của chạy lấy người, hai ba quạt đã bỏ xa anh chàng bơi đến bên kia hồ, còn lưu manh leo lên bờ, được mọi người quấn thành con sâu lông trắng phau đưa vào trong thay đổi trang phục. Trước khi đi, em còn quay đầu lại lè lưỡi trêu chọc người anh lớn, để lại Bảo Khang tức mà không làm gì được, chỉ có thể hung hăng giẫm đạp nước bắn tung toé.

Toàn bộ quá trình đều được hắn thu vào mắt, hắn không nói gì, lẳng lặng quạt phao đến gần cầu thang. Nào ngờ, một cánh tay đã bám được đến cầu thang, nhưng eo đã bị đôi tay nào đó túm lấy kéo xuống nước, không cần nói cũng biết, hắn chưa ăn gì cũng đã thấy no.

Cả hội đàn ông đều đã qua đôi mươi, ba mươi bỗng xúm lại dìm nước hắn, hắn bất đắc dĩ cười khờ giơ cờ trắng đầu hàng, đến lúc này mọi người mới buông tha nhau, lục tục lên bờ thay quần áo.

Hắn cũng theo gót đi lên, lúc đi ngang qua ghế em ngồi, ngoài ý muốn thấy được em đã để quên chiếc kính râm.

Hắn nhìn, nhân lúc không ai để ý, cầm lấy chiếc kính nắm chặt trong tay.

---

"Ding doong"

Minh Hiếu vừa tắm ra, trên người chỉ quấn tạm chiếc khăn qua eo, lộ ra phần da thịt săn chắc khó ai bì kịp, trên bả vai vẫn là chiếc hình xăm của tổ đội GERDNANG, nhưng gần đó có một dấu tím đỏ đầy bí ẩn.

Hắn cầm lấy một chiếc khăn khác, xuề xoà lau tóc, vừa bước ra mở cửa.

- Anh Hiếu ..

Minh Hiếu đang cúi đầu, tóc rũ che hết ngũ quan, cánh tay đang chà tới chà lui trên đầu bỗng chốc dừng lại khi nghe thấy giọng nói. Hắn xuyên qua lớp tóc nhìn về phía trước, khuôn mặt không lộ ra biểu cảm gì.

Thanh Pháp nhìn thấy người bên kia cánh cửa đang cởi trần, có vẻ như vừa tắm xong, tóc vẫn còn chưa khô, đang chảy tí tách xuống sàn nhà lót thảm. Em hồi hộp chờ đợi, nhưng còn chưa hiểu chuyện gì, cổ tay đã bị nắm lấy lôi tuột vào trong, sau lưng là tiếng đóng cửa rất mạnh.

Lưng bị va đập mạnh với cửa, em nhăn mặt vì đau, nhưng cũng chẳng để tâm được nữa, vì giờ đây, người kia đang bắt lấy đôi môi em mút mạnh.

Kẻ ở trần khom người hôn lấy người thấp hơn, người thấp hơn bất lực tựa hẳn vào da thịt trần trụi, ngửa cổ để mặc hắn làm càn, hai tay bị nắm chặt đè sát trên cửa.

Nụ hôn từ giận dữ, cáu gắt chẳng mấy chốc đã hoá triền miên, dỗ dành. Mãi đến khi buông ra, vị cuối cùng còn nếm được là chút tủi hờn bé nhỏ cùng giận dỗi vô cớ.

Minh Hiếu nhìn người thấp hơn mình, gục đầu trên vai em, thở dài ra mấy hơi.

"Người này lại phát khùng cái gì vậy ?"

Em cầm lấy chiếc khăn, luồn ngón tay vào đầu hắn bắt đầu lau khô, để mặc cho hắn tiếp tục thở dài trên vai mình. Giọng nói ấm áp dễ nghe cất lên.

- Giận em hả ?

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng hừ mũi hục hặc.

- Sao vậy ? Ai làm Hiếu giận ? Em làm Hiếu giận sao ?
- Sao em không dựa lên đùi anh ngủ ?
- Hửm ?

Thanh Pháp ngớ người. Hắn là đang nói cái gì ?

- Rõ ràng em có anh mà, sao còn dựa lên người anh Ali ngủ ?

Em vỡ lẽ. Hoá ra là ai kia ghen rồi.

Em mỉm cười.

Ai nhìn vào còn nghĩ hắn dễ tính, thật ra tiếp xúc gần mới biết hắn vô cùng khó chiều, trong tình yêu còn đặc biệt chiếm hữu, rất hay ghen bóng ghen gió, nghĩ Đông ra Tây, không ai rõ được lúc ấy hắn đang nghĩ cái gì, mà hắn vì một chuyện phải mà có thể ghen thành chuyện trái cũng được.

Thanh Pháp nhẹ nhàng xoa gáy hắn dỗ dành.

- Vì ở đó có quá nhiều người, cũng chưa tiện công khai mà. Nếu bây giờ em nằm trên người Hiếu, có phải người ta sẽ xì xào không hay về Hiếu không ?
- Nhưng .. Em cũng không có nghịch nước với anh ...

Em tiếp tục ngơ ngác. Hắn lại ghen sang chuyện khác rồi sao ? Nhanh như vậy ?

- Có ai đó là mèo lười nằm trên phao như vậy, em đến nghịch ướt hết thì có phải sẽ có người xù lông mà nổi khùng với em không ?

- Em rõ ràng biết anh sẽ không như thế với em mà ...
- Vậy được rồi, mai mốt em sẽ tìn mỗi Hiếu để tạt nước thôi nhé ?
- Không được.
- Sao vậy ?
- Mai này em chỉ được đi bơi với mình anh thôi.
- Không cho em đi với mọi người luôn ?

Đầu lớn lắc mạnh, kéo theo cả người em cũng lắc.

Hết cách, em đành thoả hiệp với tên to xác này.

- Được rồi, em mà có ướt thì cũng chỉ có mình Hiếu thấy thôi ha ?

Lần này không có câu trả lời, em còn đang thắc mắc, thình lình bị một lực nâng lên không trung, giây tiếp theo cả người đã đổ ập trên giường. Hai tay hắn chống hai bên đầu em, cả người cách em một đoạn vừa đủ, đôi mắt sắc bén quét qua chiếc cổ mảnh khảnh cùng cổ ảo mỏng đang cố che đi lớp da thịt phía dưới. Hắn nuốt nước bọt, trầm đục phả ra hơi thở nhuốm màu ái muội.

- Em mà có ướt thì cũng chỉ có mình anh thấy thôi.

26|05|2024|Lluvia


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net