ʁ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- A-Alo ạ ?
- Em đang làm gì ?

Tông giọng trầm ấm vang lên bên tai, Thanh Pháp không tự chủ được cơ thể, từ ngồi bỗng hoá nằm bó gối trên giường, nụ cười tủm tỉm liên tục xuất hiện khiến em mỏi cơ má.

- E-Em .. Em đang nằm.
- Có nhớ tôi không ?

Lỗ tai em lùng bùng, ấp úng mãi không biết trả lời thế nào.

Giọng hắn vốn đã trầm, giờ đây được nêm tình yêu mà càng thêm ngọt ngào, khiến em choáng váng như người say.

- Có ...

Tiếng lí nhí đến mức hắn phải căng tai mới rõ, đến khi nghe được lại chỉ đọng lại sự đáng yêu đến tâm tan thành nước.

- Tôi cũng rất nhớ em.
- Sao anh không ngủ ạ ?
- Nhớ em, nên không ngủ được.

Em ôm mặt, nụ cười khó khăn lắm mới dập tắt được giờ đây cứ mỗi lúc một đậm thêm.

- Anh Hiếu đi ngủ đi ạ, mai anh còn quay sớm.
- Tôi không phải anh Hiếu ...

Em ngẩn người, vô cùng hoang mang.

- Tôi là người yêu em, em không cần gọi tên xa cách như vậy.

"Đoàng"

Một tiếng nổ vô hình trong đầu, em không ngờ hắn trong mối quan hệ sẽ là người thẳng thắn như vậy, hơn nữa nói ngọt còn không đổi giọng, em có thể tưởng tượng được khuôn mặt hắn bây giờ hẳn là bất biến đi.

Ở bên kia đầu dây, Minh Hiếu vừa nhìn bầu trời đêm, vừa nhớ đến khuôn mặt của người trong điện thoại, hắn không nhịn được nụ cười sâu, nhìn vào hoàn toàn là vẻ đang yêu.

- Hiếu ơi ! Đi ngủ !!
- Dạaaa !!

Bảo Lâm tri kỉ gọi hắn vào nghỉ ngơi. Dẫu cho anh ta có miếng mảng thế nào, có một điều không thể chối cãi chính là anh ta xem Minh Hiếu như em ruột trong nhà, có miếng ngon cũng cho đứa em trước, nghỉ ngơi cũng cần thấy nó ngả lưng trước mới yên tâm ngủ cùng.

- Anh H- Anh vào nghỉ đi ạ.
- Ừm, em cũng ngủ đi. Ngoan, tôi thương em.

"Chụt"

Tiếng hôn gió hắn gửi qua điện thoại in hằn trong tâm trí, khiến người như em, lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác yêu đương, không phòng bị mà như cây rừng bị đốn ngã, thao thức cả đêm thâu.

---

Thanh Pháp rũ rượi vừa lết vừa đi trên hành lang. Hôm nay địa điểm diễn khá xa so với nhà, em bị say xe nên cả đoạn đường đi lẫn đường về chẳng khác nào cực hình. Mệt mỏi chống tay lên tường mò đến cửa nhà mình, em đánh mắt nhìn về phía căn hộ kế bên.

Nỗi tò mò dâng lên trong tâm trí, em cố gắng dùng hết sức lực cuối cùng đứng trước cửa nhà hắn định gõ, nhưng đã mười phút trôi qua, vẫn chỉ có một thân ảnh đuối sức đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

"Nên gõ hay không đây ? Mà gõ làm gì ? Ngộ nhỡ anh Hiếu đang bận thì sao ? Hay mình vào luôn ? Anh Hiếu đã cho mình mật khẩu nhà rồi. H-Hay .. Nhưng mà ... Mình đã là người yêu của anh Hiếu rồi mà .."

Nghĩ đến hai từ "người yêu", em không nhịn được hây hây đôi má, ánh mắt mất tự nhiên lảng tránh nhìn đi xung quanh. Đến cuối cùng, sau vài phút đấu tranh tâm lý, thân ảnh nọ mới thu hết dũng khí mà gõ cửa.

Một giây.

Hai giây.

Một phút.

Ba phút.

Bảy phút.

Thở dài.

"Anh Hiếu chưa về. Chắc anh Hiếu bận."

Chút sức lực còn lại vì điều này mà tự động xuống mức âm, cảm giác mất mát khiến em thật muốn khóc. Nhưng dù gì em cũng là người của công ty, vẫn là nên giữ hình tượng cho công ty trước, bản thân tuỳ tiện một mình trong nhà cũng được.

Chán nản mò về cửa nhà mình, bấm mật khẩu để vào.

- Mừng em đã về.

Tông giọng âm trầm vang vọng ngay sau tấm cửa. Thanh Pháp ngơ ngác nhìn lên, thấy được người đáng lý phải ở bên kia bức tường giờ đây đang mặc tạp dề màu hồng mỉm cười hướng về phía em.

Quật cường nho nhỏ lúc nãy tự an ủi bỗng chốc tan biến, nước mắt lấp lánh rơi trên khuôn mặt vẫn còn phấn son.

Minh Hiếu còn đang mỉm cười mừng người thương trở về, không hề ngờ đến sẽ thấy được em khóc đến đáng thương như thế. Hắn cái gì cũng bỏ dở, bước đến ôm người vào lòng, dịu dàng vuốt ve tóc em.

- Tôi trở về rồi, em không cần chịu ấm ức một mình nữa. Bé ngoan, khóc đi nào.

Vốn có ý định nín, được dỗ dành như vậy, em như trút bỏ được bức tường thành của nhiều năm qua xuống, khóc một trận ra trò trong ngực hắn.

Mãi đến khi người trong ngực có dấu hiệu khóc chán, hắn nhẹ như không bế ngang em lên mang đến sofa, chính hắn cũng ngồi cùng.

Hắn xoa má em, nhẹ mỉm cười đầy tín cẩn.

- Em đói chưa ? Ta ăn nhé ?
- A-Anh đã nấu rồi ạ ?
- Ừm, mong sẽ hợp với khẩu vị của em.
- Sao anh Hiếu lại thích em ạ ?

Minh Hiếu toan đứng dậy, nghe thấy câu hỏi, chỉ nhẹ nhàng ngồi lại, cầm lấy bàn tay em vân vê.

- Là mưa dầm thấm đất.

Hắn nhìn em, ánh mắt có chút áy náy.

- Ấn tượng với em từ trên mạng, nhưng phải thú thật với em, có lẽ tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên mà không hay. Chính tôi đã lưu video em rap, nhưng lưu rồi lại quên, đến khi thấy em lần nữa trên sân khấu, tôi mới nhớ về một khoảng thời gian xưa cũ. Họ thường nói yêu từ cái nhìn đầu tiên là điều khó tin, cũng có người nói do ở kiếp trước, hai người đã kết duyên với nhau nhưng không có phận, kiếp này gặp lại để gửi nốt những tình cảm còn dang dở. Tôi vốn không tin vào tâm linh lắm, nhưng trường hợp này, tôi xin phép chọn vào điều thứ hai. Khó tin cũng được, không ai tin cũng được, tất cả chẳng còn quan trọng nữa rồi, vì em đã đồng ý ở bên tôi. Vậy nên ...

Hắn dừng lại, đặt nụ hôn rất lâu lên mu bàn tay em.

- ... em không cần nghi ngờ tình cảm của tôi là nhất thời, không cần lo tôi sẽ hối hận, cũng không cần lo họ sẽ trách cứ em. Em không có lỗi, nếu có trách, trách Trần Minh Hiếu tôi đây.

Thanh Pháp run run bàn tay được hắn hôn, định rời khỏi bờ môi mỏng nọ, chẳng ngờ hắn khư khư giữ lấy bên người, tay đan tay, nắm chặt kéo nhẹ em về hướng mình. Em mất thăng bằng, dễ dàng lọt thỏm trong lồng ngực vạm vỡ của hắn. Minh Hiếu nâng mặt em lên, đặt nụ hôn lên má.

- Ngoan, ăn cơm nhé ? Em hẳn đói rồi.

Em gật đầu, nhưng còn một điều khiến em để tâm.

Hắn đứng dậy, cầm tay dắt em đi, nhưng người ngồi trên ghế dường như chưa có ý định cùng đi, hắn không phàn nàn, ngược lại lần nữa ngồi xuống cạnh em.

- Tôi quên mất. Sở dĩ tôi thay đổi xưng hô vì ... vì tôi sợ. Không không, em đừng hiểu lầm. Tôi không phải vì hối hận hay sợ sệt điều tiếng. Tôi sợ ..

Hắn cúi đầu vùi mặt vào cổ em, di dần chóp mũi đến gáy, kéo cổ áo em trễ sang một bên, để lộ bờ vai gầy hiện rõ xương đòn xinh đẹp. Một nụ hôn nữa thật lâu tại điểm mà họ hay gọi là "xương quai xanh".

- ... không kiềm chế được chính mình. Em biết đấy, mỗi nụ hôn đều có ý nghĩa. Hôn ở trán nghĩa là chúng ta sẽ bên nhau, hôn ở tay là sự ngưỡng mộ, hôn ở môi chắc chắn là tôi yêu em, còn hôn ở vai nghĩa là ...

Hắn ẩn ý bỏ dở câu nói, vươn ngón tay miết nhẹ bờ môi dày của em.

- Không muốn doạ em sợ, nên đổi từ "anh" sang "tôi". Tuy nhiên, nếu em không thích, tôi liền nghe theo em. Tôi không muốn chúng ta có sự xa cách nào về lẫn mặt vật chất và tinh thần.

Em ù ù cạc cạc nghe hắn nói, tựa bò đeo nơ cái hiểu cái không gật gật, mất một lúc mới lí nhí thốt ra, nhưng giọng khàn đến xót xa.

- A-Anh .. Khụ khụ ...
- Ngoan, đừng cố, em khoẻ rồi ta lại nói.

Em lắc đầu, ánh mắt van nài. Hắn vốn không muốn em mệt thêm, nhưng thật tiếc, cấu hình nhân vật của hắn không được thiết lập cùng chiếc khiên chống thính, nên như một lẽ hiển nhiên, hắn đành chiều theo người này vậy.

- Vậy thì nói chậm một chút, em thì thầm cũng được, không cần phát ra tiếng đâu.

- An-Anh .. Anh ... Không .. Tôi ....
- Ừm, vậy thì "anh". Bé ngoan, xin lỗi em, để em suy nghĩ rồi.

Em rụt rè nhìn hắn như mắc sai lầm, hắn bằng cách nào đó đều hiểu được em đang nghĩ gì. Nếu có trầm trồ vì hắn có khả năng phi phàm ấy thì đừng vội mừng, vì thật ra hắn cũng là kẻ phàm mắt thịt mà thôi, có tuyên dương hay tung hô thì nên tìm người của hắn, vì người nọ nghĩ gì đều viết hết lên mặt rồi, hắn mà không nhìn thấy thì có phải tự mình xỉ vả mình hay không ?

- Ngoan, là anh tự nguyện, em không cần cảm thấy có lỗi. Ngoan, cơm nhé, anh đói rồi.

Đến lúc này ai kia mới đồng ý dùng cơm, nhưng ánh mắt lén nhìn hắn vẫn không hề có ý định giấu đi, ngược lại nhìn mỗi lúc một lộ liễu.

- Đừng lo, của em hết, không cần sợ mất, cũng không sợ không còn cơ hội ngắm. Họ cùng lắm chỉ được nhìn, em sớm muộn gì cũng được sờ mà.

Hắn giở câu bông đùa ám muội, báo hại cho em nghe thấy cũng hoá điếc, thẹn thùng phi như tên đến bên bàn ngồi chờ hắn ăn cùng.

Hắn mỉm cười.

Toàn bộ buổi ắn hắn chỉ ăn cho lấy lệ. Hắn hoàn toàn đang được thả xích cân nặng, nên việc ăn uống không phải kiêng cữ. Lý do cho việc ăn như mèo của hắn là vì hắn còn bận ngắm người nọ ăn đến phồng hai má phính.

- Em biết không ..

Hắn vừa nói, ngón cái quẹt lấy một hạt cơm bên mép em bỏ vào miệng mình nhai.

- ... anh Huy được chị Thắm tả giống mấy chú sóc chuột. Anh Huy là sóc chuột một thì em là sóc chuột hai, sóc chuột của anh.

Em nghe hắn tả cũng tò mò diện mạo khi ăn của mình, hai tay chọc chọc má.

- Ngoan, nhai hết đi nào, không ngậm cơm.
- Ng-Ngon ..
- Thật may vừa khẩu vị của em.
- M-Món này là món yêu thích của Hai Khang.

Hắn vừa nghe thấy tên người đàn ông khác từ miệng em liền lập tức đen mặt, nhíu mày, nghiêm giọng.

- Cũng là món yêu thích của anh.
- Hai Khang .. Hai Khang hay khen ngon.
- Anh cũng hay khen ngon.
- Nhưng Hai Khang không biết nấu món này ..

Minh Hiếu nhếch mép.

- Nhưng anh biết nấu, vậy thì vẫn là anh lợi hại. Thằng nhóc kia, tuổi con ngan con.

Em vừa nhai vừa tròn mắt nhìn hắn, không lên tiếng, nhanh nhảu bật ngón cái tỏ vẻ đồng tình.

- Em từng nói muốn lấy trai Hà Nội, nhưng thật tiếc, em chỉ thuộc về trai Hóc Môn mà thôi. Em cũng từng nói muốn tìm chồng giỏi nấu, xin cam đoan với em, trai Hà Nội rất ít nấu, nhưng trai Hóc Môn lại biết, lại còn thuộc dạng nấu ngon. Chung quy lại, kết luận, trai Hóc Môn đáp ứng đủ những hình mẫu em đưa ra, vì thế nên ..

Hắn lại dừng, hôn khẽ lên má em.

- ... xin em thích anh nhiều hơn một chút.

Thanh Pháp đỏ mặt không biết giấu vào đâu, đem hai bàn tay che mặt mình. Hắn mỉm cười không thể dừng, cầm hai tay em, chờ đợi.

- Cốc cốc ..
- Ai .. Ai đó ?
- HIEUTHUHAI của em.
- Vâ-Vậy mời vào.

Minh Hiếu nhìn mặt em đỏ như bị ai chắt máu sơn lên, ánh mắt chợt lia đến bờ môi dày.

"Thật sự rất muốn hôn."

Nghĩ gì làm nấy, hắn cúi mặt, nghiêng đầu để đôi môi hắn gần chạm môi em.

- Anh có thể không ?

Một cái gật đầu rất khẽ.

"Chụt"

Một nụ hôn rất kêu. Hắn sướng đến nỗi rùng mình, người lắc lư nhẹ như bị giật điện, không tự khống chế được chính mình, giam em trong lòng ôm siết.

- Cảm ơn em. Cảm ơn em. C-Cảm ơn em đã cho anh cơ hội.
- Cảm ơn anh, đã đến bên em.

14|02|2024|Lluvia


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net