11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ nghỉ trưa, trong phòng chỉ có tiếng máy điều hoà không khí kêu rù rù.

Jungwon ngủ trên giường nhỏ của mình, thò đầu ra thấy Derick thừa dịp cô giáo tuần tra lơ đễnh âm thầm leo lên giường cậu.

Jungwon vội vàng trùm chăn kín đầu Derick rồi thì thầm hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

Derick không nói lời nào mà nghiêm mặt lấy sandwich mình tự làm ra khỏi túi nhét vào miệng Jungwon.

Yang Jungwon ngây người.

Derick vừa lẩm bẩm ăn nhiều một chút ăn nhiều một chút vừa ra sức nhét vào miệng Jungwon.

Hai phút sau.

Cô giáo tuần tra một tay cầm miếng sandwich bị cắn dở, một tay túm Derick, thủ phạm và tang vật đều có đủ.

Quai hàm Jungwon phồng lên, khoác chăn nhỏ trên người sững sờ nhìn Derick bị cô giáo dắt về giường mình, muốn bò sang lại bị cô giáo đè xuống.

Derick bực bội cau mày, vừa lầm bầm sớm muộn gì cũng kêu ông nội mua lại nhà trẻ vừa bị cô giáo ấn đầu xuống không cho bò qua.

Mấy ngày kế tiếp, trưa nào Derick cũng kiên trì bền bỉ leo lên giường Jungwon, bị xách về lại bò sang, hễ cô giáo vừa quay lưng đi thì trên giường Jungwon lại có thêm một Derick.

Điều làm cô giáo bực nhất là Derick leo lên giường thì thôi đi, đã vậy mỗi ngày hắn còn lấy đồ ăn trong túi ra nhét vào miệng Jungwon nữa.

Lén lút giấu bánh quy hay trái cây cắt lát cũng xem như bình thường, cho đến một hôm nào đó, cô giáo móc từ miệng Jungwon ra khúc xương còn to hơn mặt cậu.

Chính là loại xương hầm canh thường thấy trong bếp.

Cô giáo không nhịn được nữa đành phải tách giường Jungwon và Derick ra xa, một nhóc hướng Nam, một nhóc hướng Bắc.

Bạn học mới chuyển đến là Sim Jaeyun, sau khi biết giường mình đối diện với giường Jungwon thì hấp tấp ôm gối chạy sang.

Derick ngồi trên giường mới trừng mắt nhìn tên tóc quăn vội vã chạy đi, nhìn hắn cười toe toét khoe tám cái răng với Jungwon.

Jungwon ôm gối mỉm cười với tên tóc quăn nhìn ngốc hết chỗ nói kia.

Derick xụ mặt, hậm hực túm lấy ga giường nghĩ thầm Yang Jungwon đúng là vô lương tâm nhất trên đời.

Kết quả một giây sau, Jungwon ngẩng đầu lên vẫy tay lia lịa với hắn, hai mắt lóe sáng như sao.

Derick xụ mặt gật đầu, đắp chăn xong hắn nghĩ thầm Yang Jungwon cũng tạm xem như có chút lương tâm đi.

Mỗi ngày ngủ trưa dậy, lớp lá đều được phát một món ăn nhẹ mà lũ trẻ ưa thích.

Vào mùa hè chủ yếu là sữa chua hoặc kem ly và một phần bánh bông lan nhỏ.

Vì sức khỏe yếu nên Jungwon không thể ăn đồ lạnh, thế là phần kem ly hoặc sữa chua của cậu đều bị một tên nhóc to béo trong lớp cướp đi.

Mới đầu tên béo Hwang Minjae kia còn nói một tiếng với Jungwon, sau này Minjae mặc định rằng phần ăn nhẹ buổi chiều của Jungwon thuộc về mình nên lần nào cũng ngang nhiên lấy đi kem ly hoặc sữa chua của cậu.

Jungwon vốn hiền lành, rất ít khóc nhè gây phiền hà cho cô giáo nên tất cả giáo viên lớp lá đều không biết chuyện này.

Nhưng sau khi Derick tới thì mọi chuyện hoàn toàn khác xưa.

Derick có tính chiếm hữu rất mạnh với đồ vật của Jungwon.

Hắn tuyệt đối không cho phép ai qua mặt mình lấy đồ của Jungwon, đừng nói là kem ly thuộc về cậu mà ngay cả những thứ cậu không cần, người khác cũng đừng hòng đụng vào.

Thế là mấy ngày liền Minjae đều bị dằn mặt.

Hắn định lấy kem ly của Jungwon như thường lệ, nhưng cậu bạn tóc nâu mắt xám kia lạnh lùng trừng hắn rồi bảo hắn cút xéo bằng tiếng Anh.

Mặc dù Minjae không hiểu tiếng Anh nhưng vẫn nhìn ra cậu bạn mới tới này đã giành mất kem ly thuộc về mình.

Minjae cực kỳ phẫn nộ, theo hắn thấy thì nắm đấm của mình mạnh nhất lớp, vì vậy hắn được quyền có thêm một phần kem ly, cho tới bây giờ Jungwon yếu xìu kia cũng chưa dám mách tội hắn lần nào, rõ ràng tên con lai này đang gây sự với hắn đây mà.

Minjaenén giận vài ngày, rốt cuộc ngày thứ tư bạo phát.

Trưa hôm đó, các học sinh lớp lá ăn xế như thường ngày, trong lúc phát đồ ăn, tên béo Minjae hung tợn gọi Derick đến cạnh hàng rào sắt ở cổng sau nhà trẻ, muốn giáo huấn Derick một trận ra trò sau lưng cô giáo.

Jungwon ngồi trong lớp cúi đầu xếp hình, chờ Derick đi đòi kem ly và bánh bông lan về.

Từ khi Derick tới, phần kem ly của cậu đều để dành cho hắn, lần nào Derick cũng tự đi đòi lại.

Jaeyun ngồi trước bàn cậu bẻ bánh bông lan của mình ra, thừa dịp Derick vắng mặt vội vàng quay đầu háo hức hỏi Jungwon ăn bánh không.

Jungwon lắc đầu nói mình chờ Derick về.

Jaeyun hơi hụt hẫng nhưng vẫn bưng ghế đến cạnh Jungwon, xung phong chờ chung với cậu.

Trước khi Derick xuất hiện, Sim Jaeyun rất ngại làm vậy vì sợ Jungwon không thích nói chuyện sẽ bực mình.

Nhưng sau khi Derick tới, Jaeyun mới phát hiện thì ra Jungwon khác với những gì hắn nghĩ, vì Jungwon hay bệnh xin nghỉ và hiếm khi tham gia hoạt động nên trong lớp lá chẳng có mấy người được dịp nói chuyện với cậu.

Nhưng vì Jungwon thật sự rất xinh nên không ít bạn học như Sim Jaeyun muốn chơi chung với cậu, chỉ là chẳng ai được toại nguyện cả.

Sau khi Derick xuất hiện, Jaeyun và các bạn học khác mới phát hiện thì ra không phải Jungwon chê chúng ồn ào nên không thích nói chuyện mà là tính cách Jungwonvốn trầm lặng, một khi đã quen thuộc Jungwon rất dễ bắt chuyện, nói năng hết sức nhỏ nhẹ.

.......................

sogy mấy bạn mình ngâm hơi lâu....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net