4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungwon mờ mịt nhìn bồn cầu sáng loáng dưới ánh đèn trong phòng vệ sinh rồi lại quay đầu nhìn Derick bên cạnh.

Một lát sau, Jungwon vùng ra khỏi tay Derick đi tới cửa phòng ngủ.

Ban đầu Derick còn chưa hiểu gì, đến khi thấy Jungwon đi ra cửa mới biết có lẽ cậu muốn về nhà.

Derick lập tức chạy tới đứng chặn trước mặt Jungwon rồi buột miệng thốt ra một câu tiếng Anh, nói cậu không được đi.

Hắn không muốn Jungwon về sớm như vậy.

Ở nhà họ Park, Derick thà đóng cửa nhốt mình trong phòng chứ không muốn ra ngoài xem tivi, chơi game hay nói chuyện với người khác, dùng cách này để thể hiện sự chống đối của mình.

Đã lâu lắm rồi hắn không có ai chơi chung như hôm nay.

Jungwon vẫn muốn đi nhưng lại bị Derick chặn cửa.

Derick bướng bỉnh lặp đi lặp lại câu không được đi.

Jungwon mím môi nhưng vẫn ôn tồn nói chuyện với Derick

Derick cao hơn cậu nửa cái đầu, đôi mắt màu xanh nhạt nhìn cậu từ trên xuống, ngoại hình hắn vốn đã hơi hung dữ, khi nghiêm mặt nhìn chằm chằm Jungwon càng đáng sợ hơn.

Hai phút sau

Trong phòng ngủ vọng ra tiếng khóc.

Quản gia ngoài cửa nghe được vội vàng gõ cửa rồi hỏi bằng tiếng Anh: "Cậu chủ, có chuyện gì thế?"
Trong phòng ngủ, Derick bị dọa sợ mất mật, quýnh quáng lau nước mắt cho Jungwon một cách vụng về, rối rít xin lỗi bằng tiếng Anh.

Những giọt lệ to như hạt đậu trào ra từ mắt Jungwon, vành mắt đỏ hoe, lệ rơi đầm đìa trên má, chóp mũi đỏ bừng, thút thít nghẹn ngào nói: "Tớ muốn về nhà! ! "

Cậu khóc nức nở, không hiểu tại sao cậu bạn trước mặt không cho mình về nhà tìm ba ba, lại sợ mình ở trên lầu lâu quá ba Yang sẽ về trước nên vừa sợ vừa tủi thân.

Derick không biết nói tiếng Hàn nhưng thấy Jungwon khóc thì sốt ruột vắt hết óc suy nghĩ, hoảng đến độ thốt ra một từ tiếng Hàn mà hắn không hiểu, vụng về gọi Khương Nghi là "cục cưng" liên tục.

Derick nhớ trong video ông bà nội thường xuyên gọi mình như vậy.

Nghe xong Jungwon thoáng sửng sốt, sau đó càng khóc to hơn.

Cậu nghĩ cậu bạn tóc vàng mắt xanh này không cho mình về thì thôi đi, sao còn gọi bừa bãi như vậy nữa chứ.

Derick thấy gọi "cục cưng cục cưng" không có tác dụng gì thì càng thêm luống cuống, vây quanh Jungwon cố nhớ xem mình còn biết câu tiếng Hàn nào nữa không, trong tiếng khóc ngày càng thảm thiết của Jungwon, hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nói to mấy câu "chúc mừng năm mới"

Hắn nhớ mỗi năm chỉ cần nói câu này thì người chung quanh đều cười vui vẻ rồi lì xì cho hắn.

Câu tiếng Hàn này nhất định là rất hay.

Jungwon nghe thấy "chúc mừng năm mới" thì sụt sịt một cái rồi òa lên khóc to hơn.

Quản gia đứng ngoài phòng ngủ gõ cửa mấy lần nhưng không ai mở cửa, đành phải vội vàng xuống lầu tìm Park Yejun.

Dưới lầu.

Park Yejun ngồi trên ghế salon tán gẫu với ba Yang.

Thấy Jungwon ở trên lầu càng lúc càng lâu, ba Yang dù đang nói chuyện phiếm vẫn thấy lo cho Jungwon nên liên tục nhìn lên lầu.

Biết ba Yang lo lắng, Park Yejun trấn an: "Mặc dù tính tình Derick hơi bướng nhưng nó thích Jungwon lắm."

Ông cam đoan với ba Yang Derick sẽ không bắt nạt Jungwon rồi thở dài cười khổ: "Thật ra đều do tôi làm cha không tốt, trước kia bận quá không có thời gian ra nước ngoài thăm Derick"

"Sau này khi tôi nhận ra không ổn thì Derick đã quá xa cách với tôi rồi"

"Đặc biệt là sau khi tôi đưa Derick về nước, Derck rất ít khi nói chuyện với tôi, nhưng lúc nãy nó sốt mê sảng đã nói với tôi rất nhiều về Jungwon"

Cũng là một người ba nên ba Yang nghe xong rất đồng cảm và xúc động, nhịn không được cảm khái: "Cậu chủ là một đứa trẻ ngoan, rồi cậu ấy sẽ hiểu lòng ngài thôi!"

Còn chưa dứt lời thì quản gia hấp tấp đi xuống lầu rồi khom lưng thì thầm vào tai Park Yejun mấy câu.

Nụ cười ảo não của Park Yejun đông cứng, im lặng sững sờ.

Không đợi Park Yejun nói với ba Yang, trên lầu đã vang lên một tiếng khóc.

Ba Yang thất kinh vội hỏi: "Trên lầu xảy ra chuyện gì vậy?"

Quản gia ngại ngần đáp: "Tôi cũng không rõ tình hình cụ thể cho lắm, hình như cậu chủ nói gì đó làm cậu bạn kia khóc thì phải!"

Hơn nữa càng khóc càng thương tâm.

Park Yejun hít sâu rồi bóp trán hỏi: "Nói gì?"

Quản gia càng nói càng e dè, giọng càng lúc càng nhỏ: "Hình như là cục cưng cục cưng gì đó, còn có chúc mừng năm mới thì phải?"

Park Yejun: "!!!"

Ba Yang thất kinh: "???"

...............


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net