Trứng rán cần mỡ, Markeu-san có muốn học nấu ăn hong?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh về rồi.."
Sau khi cởi giày xếp gọn lên kệ, Mark vội vã xỏ vào đôi dép đi trong nhà mà Haechan mua cho anh tuần trước. Không khí lạnh ở ngoài đường làm tay chân anh co rúm, dép bông ấm áp, thoang thoảng trong nhà còn có mùi thơm khiến anh dễ chịu hơn rất nhiều.
"Haechan ơi!"
Một cái đầu xù xù ló ra ở cửa bếp.
"Em ở đây nè.."
Haechan ở trong bếp là dấu hiệu chứng tỏ cái dạ dày của anh sắp được an ủi, Mark hớn hở xắn tay áo tiến vào phụ giúp cậu, mặc dù cũng không biết là giúp được bao nhiêu.
Trên bàn là mấy món mặn được sắp xếp khéo léo, nồi canh vẫn đang sôi sùng sục trên bếp ga, luồng khói nhẹ bốc lên xua tan đi cái lạnh mà Mark mang từ bên ngoài về. Lại có thêm cơm trắng mềm dẻo nóng hổi, chỉ nhìn thôi là đã khiến bụng anh kêu réo um sùm rồi.
Mark nhanh chân đến bên cạnh cầm mấy quả trứng mà Haechan vừa lấy ra từ tủ lạnh.
"Trứng ốp hả..Để anh làm cho."
"Anh rửa tay đi...Cái này em làm 5’ là xong."
Mark vẫn kiên trì giành lấy, Haechan cũng không cản nữa, cậu đứng dựa lưng vào tủ lạnh, mặt mày hứng thú xem Mark trổ tài.
Nhưng đời căn bản là buồn, Mark vừa đặt mấy quả trứng xuống bàn bếp, chúng nó đã lăn xoành xoạch.
Bẹp!

"Anh hai ơi, nguyên liệu nấu ăn của anh tự sát rồi kìa!"
Mark cũng chẳng có gì mà nản lòng, thất bại là mẹ thành công, anh bừng bừng khí thế xoay người lấy thêm một quả khác, lần này thì cẩn thận đặt hết tụi nó vào một chiếc đĩa.Khỏi chạy nha!
Suôn sẻ qua được bước đổ dầu và đập trứng vào chảo, cho đến hiện tại thì trứng ốp vẫn còn giữ được độ thẩm mỹ rất cao, nhưng đến đoạn xúc ra thì đúng là một cơn ác mộng.
"Hahahahahahahaha..."
Lòng đỏ và lòng trắng bị buộc phải chia xa, vài cái còn bị nát bấy không còn ra hình dạng, nói trứng khuấy thì nghe có vẻ thuyết phục hơn là trứng ốp.
Haechan cười đủ no rồi, mới gạt nước mắt ghẹo anh.
"Gà mẹ mà thấy tác phẩm của anh chắc khóc đủ ba ngày đêm."
Mark quay đầu hôn chụt một cái vào môi cậu như trừng phạt, rồi mới bình tĩnh tắt bếp ụp luôn cả chảo trứng vào đĩa, xúc làm gì nữa cho mất thì giờ.
Haechan bị tài năng của anh chọc cười đến nấc cụt, phải uống vài ngụm nước mới thấy đỡ hơn. Cậu mang theo khóe mắt còn đọng nước vì cười ra bàn ăn, đợi anh phục vụ đẹp trai kia dẹp bớt mớ hỗn độn rồi mới cùng nhau ăn cơm.
Mark đắc ý mang tác phẩm của mình ra bàn ăn, không quên kèm theo lời đe dọa
"Còn cười thì hôm nay không ăn trứng nữa.."
Cậu hình như vẫn chưa hiểu ý anh, cười hê hê hỏi lại:
"Chứ ăn cái gì hả Markeu-sannnnn?"
Anh kéo khóe miệng lên thành một nụ cười tà ác khiến cậu chột dạ kinh khủng
"Ăn em.."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#markhyuck