Chap 1 ( Giới thiệu )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

               Tôi vốn là một kẻ bình thường nhưng tạo hóa lại không muốn tôi là một kẻ bình thường . Rằng tôi có siêu năng lực một siêu năng lực yếu ớt nhưng nó cho phép tôi nhìn thấy tương lai khi đi vào giấc ngủ . Siêu năng lực "Cánh anh dào trong màng đêm" . Nhưng   những giấc mơ tương lai ấy lại là những sự tai họa lớn sắp say ra và ảnh hưỡng tới  cuộc sống tôi và những người cạnh tôi. Nó làm tôi sợ rằng tôi sẽ mất gia đình , mạng sống và kẻ đó. Tôi sợ bị bỏ rơi, cô đơn.

             Xưa, tôi sống trong một gia đình nhiều miệng ăn lại nghèo ,ở vùng quê. Lên 11 tuổi cha và ông mất vì dịch bệnh, gia đình tôi lên thành phố sinh sống, thành phố Yokahama. Nơi đó không hoàn toàn nhộn nhiệt hay ôn ào, nó làm tôi thấy khá thoải mái , thật ra tôi là người ghét phiền phức nó làm tôi khó chịu. Nhưng dù sao nó cũng chẵng giúp được j cho cuộc sóng của chúng tôi cả , mẹ thì chỉ đủ vốn để mở được quán bánh kẹo nhỏ ,nhưng ko hẵng là quán nữa. Chỉ đủ sống qua ngày ko dư ko thiếu. Sau lại đổ bể.
                  Lên 13 tuổi vì thiếu tiền nuôi chúng tôi (gia đình có 5ng con ) mẹ chạy vặt để có tiền nhưng tiết trong 1 lần bà đi bị tai nạn và ra đi. Nó thật đau ! Tôi còn chưa kịp tặng bà món quà tôi làm trong những ngày qua , dù món quà không lắm nhưng nó là tình yêu và lời cảm ơn. Nó đơn giản chỉ là 1 con gấu móc khá được làm từ những mãnh vải dư ở chiếc xưởng gần nhà nơi mẹ làm thêm. Tôi chỉ nhớ vào cái đêm mẹ ra đi tôi đã rất mong đợi mẹ sẽ bước qua cánh cửa và mang cho mẹ sự bất ngờ, nhưng mẹ đã ko đi qua nó mẹ đã đi nhưng ko phải qua nó, mà là nơi xa và ko bao giờ về . Lúc đó tôi chỉ khóc và van nài mẹ hãy về. Về phần gia đình thì mỗi anh chi em tôi đều được nhận nuôi từ người có thể nói thân mà ở xa. Tôi ko biết là ai nhung điều tôi biết là anh chị tôi họ đã quên tôi và người em nhỏ hơn tôi 2 tuổi.
                Tất nhiên tôi và em đc 1 người phụ nữ trẻ nhận nuôi người ấy tên  Sei Shonagon một người đc ban cho nét đẹp phải gọi là mỹ nhân , mái tóc đen đc búi lên rất gọn tạo thành 1 cục tóc lớn làm tôi chút nữa là chụp lấy nó nhìn vui mắt lắm. Cô mặc kimono truyền thống khá sặc sở màu chủ đạo cam và vàng . Nhưng sau này người này là 1 vi sư phụ quậy còn hơn tôi mà bả. Cũng lớn rồi phải nó là lớn tuổi mà ko biết là bao nhiêu !?.(Sei : Ta già khệ ta nhiều chuyện! Rảnh nhỉ ? / Hichi: Dạ không * chạy biến* bái bai độc giả ta bận chốn rồi nên đến đây hết Phần Giới Thiệu/ Sei : đứng lại con... kia!!)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net