Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào mừng anh về nhà, onii-chan!"

Koremitsu vừa mới mở cửa ra và nói 'Cháu về rồi đây ạ' thì liền nghe thấy những tiếng bước chân, cậu được chào đón bởi một bé gái với hai lọn tóc đuôi gà đen nhánh cùng với một con mèo lông trắng muốt trông rất thông minh.

Một người là Shiiko, người vừa mới gần đây thôi đến ở trong gia đình nhà Akagi, còn Lapis, là con mèo trước đó đã đến với họ.

Chủ cũ của Lapis, Yuu, từng nói rằng khả năng nghe của nó không được tốt lắm, nhưng nó lại ló ra mỗi lần Koremitsu trở về nhà; chắc hẳn nó cảm nhận được chuyển động trong không khí. Cơ mà nó chỉ xuất hiện mà thôi, và nó sẽ không bao giờ trèo lên người khác, điều mà Shioriko vẫn thường hay làm.

"Chào mừng anh về nhà, chào mừng anh về nhà, chào mừng anh về nhà."

"Ê nè, chào một lần là đủ rồi, Shiiko."

Koremitsu không thể đi vào trong nhà, và cậu cố gắng gỡ em nó ra, nhưng em nó vẫn nhảy bổ vào người cậu.

"Em đã chờ lâu lắm rồi ~ thật đấy, em đã làm bữa tối cùng với cô Koharu đấy, anh biết không ~ có một con gà siêu cay được nêm trong nước sốt cay, đậu phụ mapo cùng dưa chua. Em nghe nói anh thích ăn cay, vậy nên em đã cho thêm rất nhiều ớt đó, onii-chan!"

Shioriko ngẩng đầu nhìn Koremitsu, vui vẻ nói.

Trước đó không lâu,

"Đồ óc chó"

Em đã từng gọi cậu như thế, nhưng giờ thì hoàn toàn trái ngược.

Đến giờ, Koremitsu vẫn còn lúng túng, nhưng Shioriko thì đã hoàn toàn thích nghi với gia đình Akagi và mọi thành viên trong gia đình cậu.

"Ừm, anh vui lắm, nhưng thế có nghĩa là em sẽ không thể ăn được nó, Shiiko. Nếu em cho quá cay, em sẽ chảy nước mắt nước mũi như cái lần cuối chúng ta ăn cà ry đấy."

Vài hôm trước, "Em muốn ăn suất ca ry cho người lớn!" Shiiko kêu gào đòi ăn suất cà ry giống Koremitsu và mọi người, và đến cuối thì đã làm nên một vụ náo loạn. Khi Koremitsu nói đến điều đó, mặt em đỏ bừng, và em bắt đầu đấm thùm thụp vào ngực cậu.

"E-Em không có chảy nước mắt nước mũi. Chỉ là em đã không chuẩn bị tinh thần mà thôi. Em đã nếm thử nó khi em nấu, vậy nên sẽ không sao đâu. Đừng có coi em như trẻ con, đồ ngốc!"

Em giận dỗi quay mặt đi.

"Dù sao thì, nó cũng rất ngon. Anh mau đi tắm đi! Rồi chúng ta sẽ cùng nhau ăn nó!"

Vừa nói, em vừa chạy lon ton vào bếp.

Còn Lapis thì thờ ơ nhìn họ với đôi mắt màu xanh ngọc lam.

"Có vẻ như Shiiko đã hoạt bát hơn trước."

Hikaru nhẹ nhàng nói với một vẻ bình thản.

"Ờ. Quá là hoạt bát, nếu cậu hỏi tớ."

"Làm anh chắc phải khó lắm."

"Đừng có mà trêu tớ!"

"Nhưng tớ nghĩ em ấy hoạt bát như vậy là nhờ cậu ở bên em ấy đấy."

"Đ-Đồ ngốc! Đừng có mà tâng bốc như vậy chứ!"

"Cậu đúng là không hay được khen, Koremitsu."

Hikaru khúc khích, còn Koremitsu thì im lặng trong khi lao vào nhà tắm với vài nếp nhăn trên trên trán.

"Vậy?"

Cậu cởi áo, vứt nó vào máy giặt, và lạnh lùng hỏi,

"Điều ước dang dở tiếp theo của cậu liên quan đến Tsuyako, phải chứ?"

Koremitsu cau có trong khi thứ duy nhất phản chiếu trong gương là cái chậu.

"Ừ."

Một giọng nghiêm túc phát ra từ đằng sau.

Koremitsu nhớ lại cuộc nói chuyện giữa cậu và Tsuyako trong phòng câu lạc bộ.

--Tôi hy vọng cậu sẽ tham gia Câu Lạc Bộ Múa Truyền Thống Nhật Bản. Đây là điều tôi muốn nhờ cậu đấy.

Tsuyako nói.

Cô tỏ vẻ gặp rắc rối, cô run rẩy, khuôn mặt cô tái nhợt trông như là đang đóng giả vậy.

--Dù mọi người có gọi nó là một câu lạc bộ, vấn đề ở chỗ tôi là thành viên duy nhất. Tôi sẽ phải trả lại căn phòng này nếu như tôi không có đủ thành viên. Tôi đã nỗ lực để kháng cự lại, nhưng dường như, chủ tịch hội học sinh, Asai-san ghét tôi.

--Nếu cậu làm thành viên, nó sẽ có khiến cho đám con trai không dám lại gần. Tôi đã nói rằng gần đây có rất nhiều tên đeo bám. Điều đó thật phiền phức, tôi nói thật đấy.

--Tôi chỉ có thể nhờ cậu mà thôi. Làm ơn hãy gia nhập Câu Lạc Bộ Múa Truyền Thống Nhật Bản. Tôi sẽ phát điên mất nếu vừa phải lo chuyện thành viên vừa phải lo cái đám bám đuôi, và cuối cùng tôi sẽ gây ra việc gì mất. Hôm nay tôi vừa ngắt rất nhiều hoa ở sân trong, đó là những bông hoa mà Hikaru vô cùng yêu quý...

Hikaru đã nói rằng những bông hóa đó rụng một cách lạ thường. Điều đó, tất nhiên, không phải là do cậu cả nghĩ.

Giọng nói cùng khuôn mặt của Tsuyako rụt rè e ấp, như thể cô đang đùa vậy.

Nhưng đến đoạn cô nói về chuyện ngắt hoa, Hikaru, người đang đứng bên lắng nghe, buồn rầu, và cậu nghiêm túc nói với Koremitsu.

"Cậu có thể tạm thời gia nhập câu lạc bộ được không, Koremitsu?"

Và Koremitsu chỉ có thể đáp,

"Nếu là tạm thời..."

"Tsuyako lúc nào cũng phải đối phó với những người hâm mộ cô ấy; cô ấy đã thành lập Câu Lạc Bộ Múa Truyền Thống Nhật Bản khi cô ấy đặt chân vào trường, và cô ấy đã xoay xở mọi chuyện rất tốt. Cô ấy đâu phải là kiểu người dựa dẫm vào người khác đâu."

Koremitsu ngâm mình trong bồn tắm, còn Hikaru xung quanh là hơi nước thì im lặng tuyệt đối.

"Tsuyako Udate là một quý cô yêu kiều, kiêu sa như một nhành anh đào phất phơ rủ bóng dưới ánh trắng huyền ảo."

Giọng cậu truyền cảm, hãnh diện, ánh mắt cậu âu yếm đắm say.

"Trăng huyền bí, mờ ảo gọi là trăng huyền ảo. Nó không sáng ngời, ánh trăng không rọi bóng, ánh trăng mờ ảo như một phép màu huyền hoặc, trăng đẹp vô ngần...

Nghệ nhân ca cầm thời Heian Chisato Ohno đã từng tán dương, hát rằng không gì hơn ánh trăng huyền ảo vào giữa mùa Xuân, và tớ phải nói rằng quả thực như vậy. Hãy thử tưởng tượng mà xem, Koremitsu, vẻ đẹp duyên dáng yêu kiều của nhành anh đào phất phơ rủ bóng dưới ánh trăng huyền ảo.

Khi những cánh hoa mỏng manh màu đỏ hấp thụ ánh trăng, chúng sẽ tỏa ra một thứ ánh sáng mờ nhạt, nhành hoa dập dờn, tựa như đang khoe sắc, nói với cả thế giới rằng ta là nữ hoàng của mọi loài hoa. Rễ bám chặt lấy đất, không nghiêng ngả, mà cành lá của nó vẫn uốn cong rủ bóng với một vẻ cực kỳ tế nhị, vẫn mang vẻ đẹp cao quý...Tsuyako chính là loài hoa đó."

Gương mặt của Hikaru dần dần rạng rỡ, đôi mắt cậu ngả màu hạnh phúc, hãnh diện như thể cậu đang nói về bản thân mình vậy, cậu cười tươi roi rói...

Cơ mà gương mặt hân hoan vui sướng của cậu lại mang một nét buồn, và cậu nhìn Koremitsu, nói,

"Nghĩ kỹ thì thật lạ khi Tsuyako cầu xin cậu gia nhập câu lạc bộ. Dù Asa muốn giành lại căn phòng đó, cô ấy chắc chắn cũng sẽ không bao giờ làm vậy. Chắc hẳn đang có chuyện gì đó."

Hikaru khắc khổ đến nỗi u sầu, khác hẳn so lúc nói về hoa.

(Gã này chắc hẳn lúc còn sống ngày nào cũng lo lắng cho gái...mệt mỏi là đương nhiên thôi...)

Nhưng Koremitsu biết rõ niềm mến yêu mà Hikaru dành tặng các cô gái lớn thế nào; cậu luôn luôn trân trọng những lời hứa cậu thực hiện với họ, và cậu sẽ làm bất cứ điều gì thực hiện chúng, dù có là Aoi, Yuu hay Shioriko đi nữa.

Vì vậy, cậu chắc phải lo lắng cho đàn chị thanh cao, đẹp rạng ngời đó nhiều lắm.

"Đoán là phải vậy thôi."

Koremitsu cảu kỉnh giữa đám hơi nước nghi ngút.

"Tớ không có hoạt động câu lạc bộ nào cả. Tớ có nhiều thời gian sau giờ học lắm."

Hikaru liền ngẩng mặt lên,

"Cảm ơn cậu, Koremitsu! Giờ tớ đã an tâm là cậu sẽ ở bên Tsuyako rồi!"

Koremitsu xấu hổ, lưng cậu ngưa ngứa khi cậu nhìn vào ánh mắt đong đầy niềm tin.

"Nhưng vẫn còn đó chuyện của Aoi. Tâm trí tớ giờ đang quay cuồng vì lúc này tớ phải cân cả 2 em cùng một lúc, sao chơi."

Liệu cậu có thể làm được điều đó trong khi cậu vẫn chưa quen hành xử với phụ nữ? Và nếu như Honoka biết chuyện này, cô chắc chắn sẽ xỉ vả cậu về tội lăng nhăng.

Và thế là, Hikaru nở một nụ cười trìu mến,

"Không sao đâu. Hai tháng qua, cách ứng xử của cậu với con gái đã lên khá nhiều rồi đấy. Dù gì cậu cũng được người thầy là hoàng tử harem là tớ chỉ dạy trực tiếp cơ mà."

"Đừng có đánh bóng bản thân như thế! Chẳng phải cậu chỉ xổ ra một tràng kiến thức về hoa hoét thôi sao!?"

Koremitsu đứng dậy từ bồn tắm, vặn vẹo lại Hikaru, và đột nhiên cánh cửa nhà tắm bật mở.

"Đùa à, onii-chan, anh muốn tắm đến bao giờ nữa? Cơm canh đã xong xuôi từ lâu rồi đấy!"

Nói đoạn Shioriko phồng má sốt ruột.

"Woah! Đừng có tự tiện thế chứ!"

Koremitsu liền nhảy vào bồn tắm.

"Hửm, em đã từng trông thấy anh khỏa thân rồi. Em vẫn còn giữ bức ảnh đáng xấu hổ của anh trong máy điện thoại nè."

"CÁI GÌ!? Em vẫn chưa xóa bức ảnh em chụp cái lần đầu chúng ta gặp nhau sao!? Ê nè, Shiiko! Đưa cho anh điện thoại và thẻ nhớ ngay!"

"Hông muốn. Đừng có nói nữa và nhanh lên, nếu không em sẽ cho Lapis xem đấy."

Vấn đề không nằm ở em nó cho Lapis xem, vấn đề nằm ở chỗ một nữ sinh lớp bốn lại có bức ảnh đó trong điện thoại.

"Chờ đã, Shiiko! Khỉ thật! Đàn bà con gái đều thế đấy! Ngay cả con nha đầu này cũng thế!"

Koremitsu liền nhanh chân ra khỏi bồn tắm, quấn khăn tắm quanh eo, và đuổi theo Shioriko, và cậu bị Koharu quát.

"Koremitsu! Đừng có chạy lung tung trong nhà khi đang mặc như thế! Chúng ta có phụ nữ trong nhà đấy!"

Cô thậm chí còn cầm báo đánh cậu.

Tại sao mình là người duy nhất bị ăn đòn cơ chứ...!? Koremitsu nghiến răng ken két, còn Hikaru thì chỉ đứng quan sát mỉm cười vui vẻ.

"Hừm...có vẻ như kỹ năng hành xử với con gái của cậu có thể có tác dụng đấy."

 

---o0o---

 

Ngày hôm sau, tan học,

"Ài, chỉ vì trực nhật mà muộn mất rồi!"

Koremitsu sải bước chạy trên hành lang trong khi vai đeo cặp.

"Bởi vì bất cứ ai được chỉ định trực nhật cùng cậu đều sợ cậu cả, và họ đều trốn chạy hết trơn. Cơ mà cậu vẫn ngoan ngoãn hoàn thành công việc mà."

"Không chỉ định tớ việc này thì còn việc gì nữa? Có mỗi mình tớ không à."

Koremitsu gắt gỏng vặn lại, và ngay khi cậu định mở cánh cửa phòng 'Câu lạc Bộ Múa Truyền Thống Nhật Bản', cậu dừng lại.

(Sẽ thật tệ nếu như chị ta đang thay quần áo giống hôm qua, nhể?)

Và thế là cậu gõ cửa.

Cơ mà chẳng có tiếng đáp.

"Ê nè, tôi vào đây."

Koremitsu nói lớn, ngập ngừng đẩy cửa, và cậu trông thấy Tsuyako ở bên trong, vận bộ kimono. Nó màu hồng, có những bông hoa màu đỏ ở khắp nơi, cổ áo và dây lưng đều màu đỏ.

Trang phục của cô rực rỡ như ngày hôm qua, mái tóc được buộc gần chiếc cổ cao hơi gợn sóng; đôi mắt cô đỏ, và có một vài vệt nước mắt trên má cô.

(Chị ta đang khóc sao?)

Koremitsu rất sợ trông thấy phụ nữ khóc.

Con tim cậu đập thình thịch.

(Bởi vì mình đến muộn sao? Một kẻ đeo bám xuất hiện sao? Thật thế sao?)

Hikaru cũng cau mày lo lắng.

Khi Koremitsu còn chưa biết mở lời thế nào, Tsuyako đột nhiên tỏ một vẻ hoàn toàn khác, cô mỉm cười vui vẻ.

Nụ cười rạng rỡ tựa như một cánh đồng hoa anh đào đua nở cùng với thanh âm, cánh hoa tung bay trong gió.

"Tốt. Cậu đã đến."

Cô vui vẻ nói, như thể vui sướng hạnh phúc.

Koremitsu lại bắt đầu cảm thấy bối rối.

Cô đã trở lại làm cô của ngày hôm qua, và cô nắm lấy tay cậu trong khi cậu đang cảm thấy hoang mang bối rối, kéo cậu lại gần, và nói với một giọng của đàn chị,

"Chúng ta bắt đầu nhé."

"Hả?"

"Akagi-kun, lưng cậu lại cong rồi, cổ của cậu, không chỉ riêng thân trên, phải thẳng. Lòng bàn chân phải chụm vào nhau. Không được, cậu không được đưa mắt cá chân lên cao như thế. Bàn tay của cậu phải nắm lại để xa người. Quay đầu đi...không phải quay mặt, mà là đầu í. Hãy quay thật chậm nào. Được rồi, chúng ta làm lại nào."

Giọng của Tsuyako và hơi thở hổn hển của Koremitsu là những thứ tiếng duy nhất có thể nghe thấy trong căn phòng được bao phủ bởi những tấm tatami.

"Làm lại? Chẳng phải nửa giờ qua tôi đã làm đi làm lại rồi sao!?"

"Những điều cơ bản là quan trọng nhất đấy, dù là trong thể thao hay học tập."

Tsuyako quả quyết.

Koremitsu đã đồng ý tạm thời gia nhập câu lạc bộ, nhưng cậu không bao giờ ngờ rằng mình phải học những tư thế ngồi lễ giáo, những cử chỉ chào hỏi cơ bản, những thế đứng cơ bản.

Thỉnh thoảng, Tsuyako lại nắm lấy hai vai Koremitsu, chạm vào cổ cậu, và cô ân cần hướng dẫn cậu.

"Vai cậu lại trĩu xuống rồi."

"Dang hai tay ra."

Thi thoảng, cô sẽ lại đánh dùng quạt đánh vào vai cậu, nghiêm khắc uốn nắn cho cậu.

Koremitsu đã luôn tưởng rằng múa Nhật Bản là một điệu múa chậm chạp, yếu ớt, nhưng cậu đã phải thở hổn hển trước khi cậu có thể tự múa được, mồ hôi vã ra nhễ nhại.

Trái ngược với cậu, Tsuyako vén tay áo lên khi cô nhẹ nhàng chạm vào vai cùng khủy tay của Koremitsu, giải thích cho cậu.

"Thế này nè."

Mái tóc đỏ, được buộc dây chun, khẽ đung đưa cùng với ống tay áo cô; thậm chí cử động của đôi tay còn hiện lên như một bức tranh trong mắt Koremitsu.

(Tuyệt ghê.)

Cậu lấy làm kinh ngạc, tựa như bị hút hồn.

Cơ mà mỗi khi Tsuyako tiến lại gần cậu, một mùi hương ngạt ngào lại choán lấy cậu. Cậu ngờ ngàng, khiến cho Tsuyako thích thú mà trêu,

"Cổ cậu lại cong xuống rồi."

Cô thậm chí còn vung tay trước mặt Koremitsu.

(Chết tiệt, mình đang bị trêu đây mà!)

Cậu nghiến răng, nhẹ nhàng cử động cơ thể trong khi Hikaru thì lơ lửng trên trần toe toét cười.

"Nếu như Quý cô Shikibu mà trông thấy cậu dễ thương thế này, cô ấy chắc chắc sẽ ghen với Tsuyako đấy."

(Liên quan gì tới Shikibu cơ chứ!?)

Koremitsu nhớ lại cảnh Shikibu cáu giận lườm mắt với cậu khi đang còn ở trong lớp, suốt cả ngày, và cậu chỉ có thể bĩu môi ra mà thôi.

Cậu tức mình bởi vì 5 tin nhắn liên tiếp gửi cho cậu ngày hôm qua, nhưng cậu cũng thấy rằng thật khó chịu khi bị lườm cả buổi, khiến cậu bực tức vô cùng.

(Đừng có nhăn nhở nữa, con mà thối tha kia!)

Koremitsu lườm mắt nhìn trần nhà, và thế là Tsuyako chỉnh lại tư thế cổ của cậu.

"Không được, Akagi-kun, phải là ngắm vàng, chứ không phải ngắm trăng."

"Ngắm vàng? Là gì?"

"Nó là tư thế mắt khi cậu múa. Ngắm trăng là nhìn lên trên, ngắm chuông là nhắm mắt lại, ngắm bạc là nhìn xuống, ngắm đồng là nhìn vào bàn chân phải. Ngắm vàng là cơ bản nhất, nhìn thẳng."

Tsuyako hai tay chạm má Koremitsu. Chúng thật mềm mại, ấp áp và thoải mái.

Mặt của Koremitsu được chỉnh lại cho đúng, và cậu trông thấy khuôn mặt đẹp rạng ngời của Tsuyako ngay trước mắt cậu, khiến cho con tim cậu rung động.

Tsuyako khẽ hí đôi mắt với hai hàng lông mi cong dài.

"Được rồi, thế này là ngắm vàng đấy."

Khuôn mặt của Koremitsu nóng bừng, những sự kháng cự của cậu gần như đã hoàn toàn sụp đổ.

"Đừng có chạm vào tôi nữa, Tsuyako."

"Senpai."

Tsuyako búng mũi Koremitsu một cái.

"Người duy nhất nhỏ tuổi hơn tôi được phép gọi tên tôi là người yêu của tôi. Giờ cậu không phải là người yêu của tôi, vậy nên cậu phải gọi tôi là senpai."

"...Tsuyako...se-senpai!"

Koremitsu lẩm bẩm, còn Tsuyako thì nhoẻn miệng cười.

"Lại nào."

"Se-Senpai."

Koremitsu khẽ lên giọng.

Cậu chưa từng tham gia hoạt động câu lạc bộ, và cùng chưa từng gần gũi với một senpai như thế này cả.

Cậu xấu hổ khi gọi cô ấy là senpai, mặt cậu đỏ bừng.

Nụ cười trên khuôn mặt của Tsuyako trông rõ hơn,và rồi cô nhắm mắt, nói,

"Lại đi."

"SENPAI!"

Koremitsu khổ sở hét lên,

"Lại-"

"ĐỦ RỒI!"

Khi nghe thấy tiếng thét của Koremitsu, Tsuyako mở mắt, cười khoái trá, có vẻ như rất vừa lòng.

"Hừm, được rồi. Tôi không bao giờ nghĩ rằng thật là dễ chịu khi được nghe một gã bợm trợn gọi mình với kính ngữ đấy. Tôi nghĩ thậm chí tôi còn nghiện nó mất rồi; từ giờ hãy gọi tôi là 'senpai', hiểu chưa?"

"Ugh."

Cậu không thể nào gọi cô ấy như vậy được, như thể cô ấy được mong đợi nhiềm lắm í.

Hikaru thì nỗ lực để không cười trong khi trêu,

"Vậy cậu gọi tớ là senpai thử xem? Hay là tớ gọi cậu là senpai nhé? Koremitsu-senpai?"

(Im đi, thằng khùng!)

"Cậu lại ngắm trăng rồi. Tại làm sao mà cậu cứ nhìn lên trần nhà thế?"

"K-Không có gì đâu. Chỉ là có con ruồi bay xuống từ đó thôi..."

Koremitsu lúng túng lẩm bẩm, tránh ánh nhìn khỏi Hikaru.

"Cậu mất tập trung rồi! Chúng ta nghỉ chút nhé?"

"À vâng."

"Chờ tôi chút, tôi sẽ pha chút trà đá."

Koremitsu quỳ trên tấm tatami, như thể một chú cún được ra lệnh phải ngồi chờ vậy.

Cô pha một chút nước sôi bằng cái ấm điện, lấy ra một vài viên đá từ cái chai làm lạnh, nhanh chóng pha trà, và rót nó vào một cái chén sứ. Cô cũng thêm vào một vài lát hạt dẻ Youkan hấp.

Chén trà nguội tỏa hương thơm làm ướt cái cổ họng khô rát của cậu. Hạt dẻ Yokan hấp không quá ngọt, và ngay cả Koremitsu, người không ưa đồ ngọt, cũng thấy nó rất ngon.

Hikaru thì vẫn cứ thảnh thơi lửng lơ trong không trung, còn Tsuyako thì nhã nhặn uống hết chén trà của cô trước mặt Koremitsu.

"À phải rồi, cậu và Hikaru thế nào mà lại thành bạn của nhau vậy? Hikaru đã mượn cậu một quyển vở ư, Akagi-kun?"

Tsuyako hỏi, trông cô có vẻ rất thích thú.

"Không, ừm, cậu ta đã hỏi liệu cậu ta có thể mượn vở Văn của tôi không, nhưng hôm đó không có môn Văn."

"Ế? Sao cậu ta lại không điều tra kỹ cơ chứ? Cậu ta đã rất mong muốn được làm bạn của cậu, cậu ta nên điều tra kỹ hơn mới phải. Tôi nghĩ cậu ta đã rất vui khi gặp được cậu sau một thời gian dài lãng quên."

Cả Koremitsu và Hikaru đều đỏ mặt.

"Rồi sau đó, Hikaru đã làm gì?"

"Cậu ta nói cậu ta có chuyện muốn nhờ tôi, và rằng cậu ta muốn đến lớp của tôi, nhưng cậu ta đã không đến. Cậu ta đã quấy tôi cả ngày, kể cả khi tôi đi vệ sinh. Tôi đã không thể xua đuổi được cậu ta đi."

"Koremitsu, chuyện có thể là như thế, nhưng cái cách cậu nói về nó cứ như ngụ ý rằng tớ là một tên đeo bám hay gì đó í."

"Không thể nào, cậu ta còn theo cậu vào trong nhà vệ sinh ư?"

Tsuyako khúc khích, rúc rích, như thể rất thích thú.

"Tôi nghĩ tôi đã bị cậu ta ám."

Giây phút cậu nói thế, Tsuyako phì cười, nói,

"Hikaru thật sự rất thích cậu, nhể? Có lẽ là do mái tóc của cậu đấy."

Cô từ từ đưa tay về phía cậu, nghịch lọn tóc ở ngang trán của cậu.

Điều này khiến con tim của Koremitsu lại xốn xang.

"Tóc á?"

Koremitsu đần mặt hỏi, còn Tsuyako thì tỏ một vẻ ngọt ngào, tựa như một giấc mơ hạnh phúc vậy.

"Đúng thế. Hikaru đã tiếp cận tôi bởi vì cậu ta yêu mái tóc của tôi, nói nó tựa như nhành đào phất phơ rủ bóng."

Đôi bờ môi căng mọng của cô nở một nụ cười.

"Trước đó tôi vẫn thường phủ nhận, tự hỏi tại sao tôi lại sinh ra với mái tóc đỏ. Thế nhưng Hikaru đã nói rằng mái tóc tôi thật tuyệt đẹp, và đôi lần cậu ta thậm chí còn hôn mái tóc tôi, thậm chí là ngay trong căn phòng này..."

Cô nhắm mắt mỉm cười, má cô ửng đỏ khi nhớ về điều gì đó.

Điều đó khiến cho cô còn đẹp hơn, quyến rũ hơn.

(Ê nè! Cậu đã làm gì trong căn phòng này thế hả!!!)

Koremitsu đột nhiên hoang mang hoảng loạn.

Hikaru cũng mỉm cười trìu mến với Tsuyako, khiến con tim Koremitsu đập thình thịch. Cảm giác giống cả gia đình đang xem Tv thì tự nhiên có một cảnh nóng vậy.

Tsuyako mỉm cười hạnh phúc, nhưng vẻ mặt của cô dần dần thoáng một nét buồn.

Koremitsu cảm thấy tim mình nhói đau, như thể cậu vừa mới chứng kiến điều không nên thấy.

(À đúng rồi...Mình nghĩ chị ta đang khóc lúc mình đến đây...)

"Ừm..."

Koremitsu ngập ngừng,

"Hôm nay đã có chuyện gì xảy ra sao?"

"Hửm?"

"Chị đã khóc trước khi tôi đến đây, đúng không?"

Ánh mắt cô xao xuyến.

Cô có chút lúng túng, và sau một hồi im lặng, cô mỉm cười, nắm lấy tay Koremitsu và đứng lên.

"Cậu hẹn hò với tôi nhé, Akagi-kun?"

"Hả?"

"Tôi sẽ nói cậu nghe bí mật của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net