Chương 6: Thưa thầy, ngay cả thầy cũng không cho rằng có khả năng đó ư?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau.

Giải cờ vây thiếu nhi toàn quốc lần thứ mười chín, nhóm nhân viên công tác vừa bố trí hiện trường vừa nói chuyện về cuộc thi.

"Thầy Ogata đến đây ư?" Có người hỏi.

"Tôi vừa thấy thầy ấy đến đây cùng Kỳ nhân Touya."

"Thật không? Kỳ nhân Touya cũng đến à, xem ra ban tổ chức rất coi trọng giải đấu lần này."

"Đương nhiên, kì thủ bây giờ càng ngày càng trẻ, nhưng thế hệ trẻ của chúng ta gần đây không nổi trội lắm, mọi người đều rất sốt ruột, hi vọng có thể tìm được mầm tốt qua giải đấu lần này."

"Nói đến thế hệ trẻ, nghe nói thực lực của Touya Akira - con trai Kỳ nhân Touya rất mạnh hả?"

"Đúng vậy, tôi từng có cơ hội thấy cậu bé đấu với một kì thủ nhị đẳng, đối phương thua thảm hại."

"Không thể nào? Đối phương là nhị đẳng mà Touya Akira thậm chí còn không phải kì thủ chuyên nghiệp mà!"

"Việc này có thể là giả được sao? Người biết chuyện này không nhiều lắm đâu, dù sao thì đấy cũng là con trai của ngài Kỳ nhân, lại mới mười hai tuổi, kì thủ nhị đoạn kia chắc chắn sẽ coi đây là sự sỉ nhục suốt đời."

"Ha ha, cũng đúng. Chúng ta nói chuyện khác đi."

"Đúng rồi, lúc nãy thầy Ogata đi qua, tôi thấy sắc mặt của thầy ấy không tốt lắm, trông có vẻ rất mệt mỏi..."

Bên kia, trong phòng họp tầng hai.

"Đây là danh sách thí sinh tham gia giải đấu lần này, cảm ơn thầy vì đã đồng ý đến đây tham gia chỉ đạo." Ban tổ chức cung kính đưa tư liệu sang. Lần này Kỳ nhân đến với bọn họ mà nói là ngạc nhiên ngoài mong đợi. Bọn họ vốn nghĩ có thể mời Ogata cửu đẳng đến đã là rất tốt rồi.

Touya Kouyou gật đầu, "Tôi thật sự cảm thấy hứng thú với giải đấu mà quý vị tổ chức, Nhật Bản thật ra có rất nhiều đứa trẻ có thiên phú, bọn họ chỉ cần một cơ hội để thể hiện."

Ban tổ chức liên tục đồng ý, nói xong liền rời đi trước.

Đến khi trong phòng hội nghị không còn người khác, Touya Kouyou mới nhìn sang Ogata Seiji bên cạnh, đệ tử của ông ta hôm nay yên lặng một cách hiếm thấy, hơn nữa lại thường xuyên tự mình trầm tư.

"Có vấn đề gì làm khó con ư?" Touya Kouyou hỏi.

Ogata giật mình, theo bản năng đấy kính nói, "... Dạ không, chỉ là đêm qua con không ngủ ngon thôi."

"Thầy chỉ nhắc con thôi, giải đấu vòng tròn Bản nhân phường sẽ sớm bắt đầu, nếu con cứ duy trì tình trạng này còn không bằng nhận thua ngay từ đầu."

Bàn tay ở chỗ tối từ từ nắm chặt lại, Ogata trầm giọng đáp, "Vâng, con có thể điều chỉnh được."

Touya Kouyou thấy vậy thì không nói nữa.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài.

"Đúng rồi thưa thầy, thầy định đến khi nào mới cho phép Akira tham gia cuộc thi chuyên nghiệp vậy ạ?"

"Là Akira nhờ con hỏi sao?"

"Không ạ, con chỉ tò mò thôi, dù sao thì thực lực của Akira hoàn toàn đủ để tham gia."

"Bởi vậy thầy mới không cho phép. Nếu Akira tham gia kì thi chuyên nghiệp thì chỉ bẻ đi những chồi non mới lớn thôi. Nó là một đứa trẻ đặc biệt."

Ogata không nói nữa.

Hắn ta nhớ đến Shindou Hikaru mà mình gặp hôm qua. Tuy cuối cùng quân cờ bị đứa nhỏ kia cố ý làm rối lên nhưng mỗi một nước đi trong ván cờ đền đã bị hắn ta nhớ kỹ. Suy nghĩ cả đêm, hắn ta đưa ra kết luận cuối cùng, nếu chơi tiếp hắn ta sẽ —— thua.

Nếu Akira đấu với đứa trẻ kia...

Thưa thầy, ngay cả thầy cũng không cho rằng có khả năng đó ư?

Vậy, "Shindou Hikaru" rốt cuộc là cái gì?

-----------

Lúc này, người bạn nhỏ gây cho Ogata hoang mang nghiêm trọng cũng đang gặp phải một loại phiền toái khác.

Sau giờ tan học hôm nay, hắn bị Fujisaki Akari chặn ở cửa trường.

"Hikaru, dạo này tan học đều không thấy cậu, cậu đã đi đâu đấy?" Akari giận dỗi nói, "Chúng ta trước kia đều đi về cùng nhau mà!"

Xấu hổ gãi đầu, ánh mắt của các bạn học đi ngang qua như mũi tên cắm vào lưng Shindou Hikaru. Nhưng nhìn dáng vẻ cậu không trả lời thì tớ quyết không nhường đường kia của Akari, Hikaru đành phải nói, "Tớ đi chơi cờ vây."

"Cờ vây?" Đáp án như vậy làm Akari thấy bất ngờ, cô bé kì lạ hỏi, "Sao cậu đột nhiên lại mê cái đó vậy, chơi vui lắm sao?"

"Không phải chơi vui..."

"Không vui sao cậu còn đi?"

"Ừm, cũng không thể nói là không vui..."

"Rốt cuộc là thế nào? Hikaru cậu ăn nói kì quá!"

Thở dài, "Cậu tìm tớ có chuyện gì à?"

"Không có gì, chỉ là muốn về nhà cùng cậu thôi!"

Fujisaki Akari rõ ràng không nhận ra sự rối rắm của Hikaru, vui vẻ nói xong liền kéo hắn cùng đi về nhà.

Hikaru không còn cách nào khác, đối phương vẫn chỉ là trẻ con, hắn không thể làm điều gì quá đáng.

Đúng vậy, thật ra Hikaru đang cố ý trốn trách Akari.

Kiếp trước, hắn và Akari là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Tất cả mọi người đều nghĩ bọn họ sẽ ở bên nhau. Nhưng cuối cùng Akari lại lựa chọn gả cho người khác. Hắn có tham gia buổi hôn lễ ấy, tuy không được tính là long trọng lại rất ấm áp, chú rể cũng là một người trẻ tuổi hàm hậu đáng yêu.

Khi ấy mọi người đều nghĩ hắn đau lòng nên đến an ủi hắn. Nhưng thật ra người nói ra lời từ chối là Hikaru.

Cho nên từ lúc trọng sinh đến nay, hắn không biết phải đối xử thế nào với Akari để trong tương lai không lại làm cô bị thương.

"Cờ vây rốt cuộc có vui hay không?" Đối với những suy nghĩ phức tạp trong đầu Hikaru, Akari hoàn toàn không biết gì cả, chỉ tò mò dò hỏi.

"Đợi sang năm lên trung học, cậu có thể đến câu lạc bộ cờ vây thử xem." Hikaru đành phải nói vậy.

"Chị của tớ bây giờ đang ở trường trung học Haze." Akari nói, "Chủ nhật tuần này trường họ sẽ tổ chức lễ kỉ niệm thành lập trường. Chị cho tớ hai phiếu ăn Takoyaki miễn phí, không cần trả tiền, hay là chúng ta cùng nhau đi ăn đi?"

Lễ kỉ niệm thành lập trường?

Shindou Hikaru nghe vậy, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, chợt dừng bước.

Lễ kỉ niệm ngày thành lập trường trung học Haze!

"Mình thế mà lại quên mất!" Hắn rầu rĩ ôm đầu nói.

Tại đó, hắn quen được với tiền bối Tsutsui và tiền bối Kaga. Còn bị tiền bối Kaga bắt đóng giả làm học sinh trung học đi tham gia giải cờ vây!

"Sao vậy? Cậu quên cái gì à? Bài tập sao? Có cần quay lại lấy không?"

"Không phải, không có gì đâu." Hikaru hít một hơi thật sâu, "Chủ nhật này chúng ta cùng nhau đi lễ kỉ niệm ngày thành lập trường trung học Haze đi."

"Được thôi." Akari vui vẻ nói, "Vậy gặp nhau lúc hai giờ chiều chủ nhật ở cổng trường trung học Haze nha, hứa đấy!"

"Ừm."

Nhận được câu trả lời vừa lòng, Akari tiếp tục nói về nội dung phim truyền hình thú vị ngày hôm qua.

Hikaru thì thỉnh thoảng đáp lại có lệ vài tiếng, trong đầu giờ toàn là chuyện về lễ kỉ niệm.

Không biết lần này có thể thuận lợi gặp lại bọn họ không?

Hikaru nghĩ thầm: Tiền bối Tsutsui thì không thành vấn đề, nhất định sẽ bày quán của câu lạc bộ cờ vây, đến lúc đó chỉ cần tìm chỗ đấy là được. Còn tiền bối Kaga...

Hikaru tự hỏi một lúc lâu, cuối cùng tỏ vẻ, tính cách kiêu ngạo quỷ dị, hành vi khó có thể đoán trước được, có gặp hay không chỉ có thể dựa vào vận may...

Tác giả có lời muốn nói:

Trong truyện, giải cờ vây thiếu nhi toàn quốc diễn ra trước lễ kỉ niệm thành lập trường trung học Haze, nhưng để Hikaru có thể hợp lý gặp được Akira, tôi đã đẩy giải đấu đấy xuống  ~

Akira (mặt âm trầm): Còn định để tôi xếp cờ một mình đến khi nào nữa hả?

Tiểu Ngũ: A ha ha, cái kia, nếu chỉ là gặp mặt thì mấy chương sau là có thể gặp được, nhưng đấu cờ thì......... Nhìn kìa, có máy bay!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net