Một ngày tẻ nhạt ở Gokkan (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu không có vụ án nào cần điều tra hoặc xét xử thì một ngày ở Gokkan rất tẻ nhạt, tuy nhiên Morfonia rất hoan nghênh sự tẻ nhạt ấy, không phải chạy tới chạy lui hay vùi đầu trong mấy chồng tài liệu cao ngất hoặc là nghe bài ca khóc lóc van xin của bị cáo trước phán quyết của Chánh Án.


Ở Gokkan sự tẻ nhạt là điều tuyệt vời nhất!


Niềm vui ấy không chỉ là cho mỗi bản thân mình, một điều khác ở sự tẻ nhạt mà Morfonia thích đó là Chánh Án sẽ có thời gian nghỉ ngơi đàng hoàng. Vua Gokkan là người sẵn sàng tăng ca không thương tiếc bản thân, ngài ấy có thể mấy ngày liền không ngủ lấy một giờ nào để điều tra cho bằng được, đôi khi còn phải di chuyển qua nhiều quốc gia và đánh nhau với tội phạm. Chỉ nghĩ đến thôi Morfonia đã muốn ngồi tù cho lành rồi.


Một ngày hiếm hoi mà những gì cần làm chỉ gói gọn trong vài giấy tờ lặt vặt và theo dõi tù nhân khi họ phải ra xúc tuyết ở lối vào lâu đài. Nếu tù nhân ngoan ngoãn thì mọi việc đều có thể giao hết cho cai ngục và Morfonia có thể dành cả ngày trong lâu đài, tất nhiên Chánh Án cũng sẽ có một ngày hạnh phúc với Moffun của ngài .


Không biết phải mất bao lâu ngày này mới lại đến.


Nghĩ về một ngày nhàn nhã trong khi giám sát các hoạt động của tù nhân, dù họ có lộn xộn thì mình cũng chẳng giải quyết được nhưng cứ ra xem cho đúng trách nhiệm đã, một màu sắc khác lạ làm Morfonia chú ý. Ở Gokkan dễ thấy nhất là màu trắng của tuyết, sau đó đến màu xám của gạch đá và song sắt, màu xanh tối và đen của thông, cuối cùng là màu tím đặc trưng của God Papillon mà người Gokkan, không ngồi tù, sẽ mặc. Bất cứ màu nào khác những màu trên đều sẽ rất dễ gây chú ý, chẳng hạn như đốm màu vàng ở xa xa mà Morfonia đang nheo mắt nhìn.


Cô nghĩ mình biết đó là ai nhưng lại thấy kỳ lạ khi người đó xuất hiện ở đây mà không hề có bất kỳ thông báo trước nào. Một bóng đen vụt qua Morfonia và tiến về phía ngoài lâu đài nhanh như chớp, có phải God Papillon đã thông báo cho Chánh Án biết không?


Morfonia quay vào trong chuẩn bị trà nóng cho họ.


Về phần Rita, Chánh Án đi nhanh nhất có thể mà không chạy đến chỗ vị khách bất ngờ, đúng là người mà mình đã nghĩ đến ngay khi thấy thấp thoáng một màu vàng trên nền tuyết từ cửa sổ phòng mình. Nhận thấy Rita đến người kia mỉm cười bất chấp bản thân đang run rẩy vì lạnh, cô ấy vẫn mặc bộ váy thường thấy và không có thêm gì khác, cũng như ai khác theo cùng.


"Sao lại đến đây đột xuất vậy?"


"Cũng xin chào Rita nhé." Cô ấy vặn lại. "Trước đó thì tôi có thể được mời vào trong trước khi trả lời câu hỏi không? Mùa hè chẳng có nghĩa lí gì ở đây luôn."


Như để củng cố quan điểm, cô ấy không ngừng xoa hai cánh tay trần và rụt người lại mỗi khi gió nổi lên.


"Là Nữ Vương thì ít nhất cũng phải chuẩn bị trước khi đến nơi khác đi chứ, lại còn đột ngột nữa, theo tôi."


Rita đưa cho Hymeno một chiếc áo choàng màu tím có viền lông thú rồi quay lưng vào trong. Hymeno có chút bất ngờ khi nhận lấy nhưng nhanh chóng khoác vào khi một cơn gió rét lại thổi qua. Chất lượng của nó tốt hơn mong đợi, dù có vẻ đã cũ nhưng vải vẫn mang lại cảm giác rất êm ái trên da, và chống lạnh cũng tốt nữa. Hymeno cảm thấy như đã từng gặp qua rồi.


Theo chân Rita vào lâu đài Zaibaan, họ gặp được Morfonia đã chờ sẵn với khay trà trên tay khi cả hai vào trong.


"Hai người muốn trò truyện trong phòng tiếp khách chứ?"


"Có thể đến một nơi riêng tư hơn không? Chuyện này có chút cá nhân."


Hymeno đưa ra yêu cầu khi được hỏi, Morfonia sau đó nghiêng đầu suy nghĩ rồi bước đến đưa khay trà cho Rita.


"Chỗ riêng tư ở đây nhiều lắm, hai người tự quyết định nhé, tôi phải làm việc đây."


Với thân phân là cận thần thì hành động này là không thể chấp nhận được, nhưng Rita không có biểu hiện phản đối nào mà còn đang ngạc nhiên vì Morfonia chủ động đi làm việc. Morfonia để hai vị Vua lại còn mình thì tung tăng ra ngoài, khi họ vừa vào trong cô đã chú ý đến Nữ Vương rồi và hình ảnh đó vẽ ra trên mặt cô một nụ cười.


"Hehehehe, hôm nay là một ngày tẻ nhạt thú vị! Mà không ngờ Rita lại làm vậy luôn ấy, Chánh Án của mình đã trưởng thành rồi!"


Theo đó là những giọt nước mắt tự hào.


Sau khi cận thần đã đi khỏi tầm nhìn, Rita cũng nghiêm túc nghĩ xem nên tiếp khách ở đâu, lâu đài không có nhiều người nên muốn tìm nơi riêng tư cũng không khó nhưng khách là Nữ Vương thì phải chọn nơi tốt một chút. Thật ra giờ này cũng chẳng ai xung quanh phòng khách cả nên ở đó cũng vẫn được xem là riêng tư.


"Vậy--"


"Đến phòng của Rita đi."


Rita quay lại nhìn Hymeno, người vẫn đang choàng chiếc áo tím quanh mình, bây giờ không còn run rẩy vì lạnh nữa nên nụ cười của cô ấy trở lại tự cao như bình thường, như biết chắc Rita sẽ không từ chối.


"Đã là chuyện cá nhân thì nên nói ở nơi cá nhân mới phải chứ."


"Nhưng đó là chỗ cá nhân của tôi. Bây giờ lâu đài không có người, nói ở phòng khách cũng được."


"Không thích! Tôi sẽ chỉ nói ở chỗ của Rita thôi."


"Đây không phải Ishabana, đừng giở thói kiêu kỳ đấy ra."


Cô ấy hất cằm thách thức trước cái trừng mắt Rita dành cho mình.


"Thì làm sao?"


Biết rằng có tiếp tục đấu mắt hay làm gì cũng không có tác dụng, nếu không làm việc thì Rita không thể nào từ chối được cô ấy nên đành quay đầu bước đi.


"Theo tôi."


Tuy nhiên, càng đến gần căn phòng Rita lại càng không muốn đến nữa, đó không phải nơi có thể cho người khác thấy, đặc biệt là Hymeno. Nó ... quá riêng tư, Morfonia là người duy nhất cho đến giờ vào đó nhưng là do cô ấy tự ý xâm nhập, Hymeno có thể biết Rita thích Moffon nhưng cô ấy sẽ nghĩ gì khi thấy số lượng đó trong phòng Rita? Còn chiếc áo hoodie màu tím có hình Moffun Rita vẫn treo trong phòng dù không mặc lần nào. Rita đang lựa chọn giữa hét lên hay chạy ra ngoài trời rồi vùi mình trong tuyết để cái lạnh làm mình tê liệt, hoặc cả hai.


Rita vẫn có một chút hào hứng khi được "khoe" với Hymeno về "vương quốc" của mình, đó chỉ là một căn phòng nhỏ tăm tối nhưng bên trong chứa đầy Moffun, từ phiên bản bình thường lúc nào cũng có sẵn đến những phiên bản giới hạn chỉ bán theo mùa hoặc dịp đặc biệt. Niềm tự hào lớn nhất của Rita là Moffun khổng lồ mà mình hay nói chuyện cùng, đó là sản phẩm ăn theo đầu tiên được bán sau khi anime "Tớ cùng Moffun" được chào đón cực kỳ nồng nhiệt ở Ishabana. Dù lúc đó rất bận nhưng Rita vẫn xoay sở để rước được người bạn thân về nhà. Vì khi ấy Rita chỉ mới mười tuổi và việc Gokkan thay Vua vẫn chưa truyền ra ngoài nên không ảnh hưởng gì đến sự trung lập của Gokkan.


Bây giờ Rita đã là Vua và là Chánh Án của tòa án quốc tế, nếu người ngoài biết về sở thích của Rita điều đó sẽ ảnh hưởng đến cán cân chính trị. Hymeno trêu chọc cũng không sao nhưng nếu nó có liên quan đến hình ảnh về sự trung lập thì ...


Tới nơi mất rồi.


Chánh Án hít một hơi thật sâu trước khi mở cửa cho Hymeno vào, chuẩn bị tinh thần cho bất cứ phản ứng nào mà mình sẽ nhận được.


Rita có thể nghe thấy tiếng Hymeno ngạc nhiên khi quay lưng lại để đóng cửa, Rita vẫn không nhìn cô ấy trong khi tìm chỗ đặt khay trà xuống, căn phòng nhỏ này phần lớn được dùng cho Moffun, vẫn có một chiếc giường ở bên cửa sổ nhưng hầu như không được dùng đến vì Rita ngủ rất ít và nếu có ngủ thì cũng là trên bàn trong kho lưu trữ hoặc ngay trên ghế sofa bên cạnh Moffun khổng lồ.


Bên cạnh giường có chiếc tủ vừa đủ rộng nên Rita quyết định đặt trà ở đó.


"Nhỏ hơn cả tôi tưởng tượng nữa, chưa đến một phần tư phòng tôi luôn cơ, lại còn bừa bộn nữa."


"Nếu không thích có thể ra ngoài."


"Tôi cũng không thích điều đó luôn. Đâu phải ai cũng có cơ hội được vào phòng của Chánh Án lạnh lùng đâu, với lại ở đây cũng dễ thương thế này mà."


Hymeno vui vẻ nhìn xung quanh trước khi ngồi xuống với những chiếc Moffun kích cỡ thường thấy đang quây quần dưới sàn. Cô ấy trầm trồ với một số bản giới hạn chỉ bán một lần duy nhất và còn khen cách sắp xếp chúng rất đáng yêu nữa. Đương nhiên sẽ không bỏ qua chiếc áo hoodie trên tường, Hymeno nói muốn Rita mặc thử cho mình xem, khi bị từ chối thẳng thì cô ấy tự mình ướm thử luôn.


Rita không thể nhìn qua bên đó lâu hơn được, lập tức quay đầu sang một bên khác và dù đã có đồ che mặt rồi nhưng Rita vẫn không khỏi ôm lấy mặt mình trong tay, lượng máu dồn lên mặt ngày càng nhiều và không có dấu hiệu dừng lại. Ở bên đó quá sáng chói, lại còn dễ thương nữa.


Hymeno chơi với những chú gấu trắng tinh một lúc rồi thản nhiên đến ngồi trên giường Rita.


"Cái giường này cũng không tốt lắm, làm sao Rita ngủ ngon ở đây được vậy? Chăn cũng mỏng nữa."


"Tôi không thường ngủ ở đó."


"Tại sao? Và cậu sẽ ngủ ở đâu?"


Rita im lặng, nếu trả lời chắc chắn sẽ nhận được một bài giảng về việc chăm sóc sức khỏe cho bản thân, giọng của Hymeno rất hay nhưng nếu là bị mắng thì Rita vẫn muốn tránh. Thay vào đó Rita chuyển sang chủ đề chính.


"Việc cá nhân mà Hymeno muốn nói là gì?"


Đột nhiên sự vui vẻ của Hymeno giảm xuống, gần như biến mất, đổi lại là vẻ suy tư, dường như cô ấy không muốn nói đến.


"Tôi có thể ở lại đây một ngày không?"


"Tại sao?"


"Tôi muốn vậy."


Rita cảm thấy có gì đó không ổn ở Hymeno, việc cô ấy đến đây một mình mà không có lấy một hầu cận đã đủ kỳ lạ rồi, nhưng Rita cũng không có lý do gì đủ mạnh để từ chối sự ích kỷ này của Hymeno.


"Không vấn đề, đã thông báo cho người của mình rồi chứ?"


"Tôi sẽ gọi cho họ sau."


"Lén đi sao?"


"Tôi là Nữ Vương, tôi muốn đi đâu, lúc nào cũng được nên không có khái niệm "lén lút" đâu nhé."


Hôm nay cô ấy đanh đá hơn cả bình thường thì phải, đó không giống nụ cười mà cô ấy hay cười với Rita. Nhưng nếu Hymeno không muốn chia sẻ thì Rita cũng không ép. Vì không khí trong phòng im lặng bất thường nên Rita rót một tách trà cho Hymeno để mình bận rộn một chút, dù sao trong phòng cũng không có bật máy sưởi nên vẫn rất lạnh.


"Hôm nay Rita không có việc gì làm à?"


"Không, hôm nay là một ngày tẻ nhạt."


"Hể~"


Hymeno trầm ngâm rồi ngã ra giường, với lấy một chiếc gối ôm vào lòng


Không phải là định ngủ ở đây luôn đấy chứ?


Dù không dùng đến thì đó vẫn là giường của mình, nếu là người khác thì Rita không có ý kiến nhưng đây là Hymeno, cảm giác ... không diễn tả được.


Từ nãy giờ cô ấy đều không hài lòng với căn phòng nên chắc là không đâu, ngoài trừ Moffun thì ở đây không khác gì những căn phòng còn lại, đó là để thể hiện sự công bằng, nếu cô ấy không thích ở đây thì những chỗ khác cũng tương tự. Khả năng cao Hymeno sẽ về sớm thôi.


Bỏ được một nỗi lo thì Rita lại tìm được một sự tiếc nuối nào đó trong lòng, Rita không muốn để Hymeno về ngay nhưng cũng không muốn giữ cô ấy lại một nơi mà cô ấy không thích. Một nơi như Gokkan sẽ chẳng thể nào có thứ gì xứng với vẻ đẹp của Ishabana, huống chi là Nữ Vương Lộng Lẫy của họ.


Đúng là không hợp nhau.


Với tư cách là Chánh Án Rita biết mình không nên thân thiết với ai hay cố tạo dựng một mối quan hệ nhưng hai từ "không hợp" vẫn khiến cô suy sụp. Rita nghĩ mình sẽ phải đóng băng và chôn vùi chúng dưới lớp tuyết thật dày nếu cô muốn tiếp tục giữ sự trung lập của mình.


"Rita đang nghĩ gì thế?"


Hymeno bật dậy, vẫn ôm chiếc gối trắng được may bởi các tù nhân bằng loại vải và bông bình thường có thể mua ở cả những khu nghèo nhất Shugoddam. Hymeno không thích thứ này, nó không hợp với địa vị của cô ấy và Rita, ý nghĩ "đây là của Rita" đã nâng mức giá trị của nó lên hàng chục lần. Biết là như vậy để thể hiện tính công bằng nhưng một vị Vua cứu thế giới dùng cùng một loại đồ dùng với tội nhân thì công bằng ở đâu?


Cũng như Hymeno sẽ không nhượng bộ khi nói đến vấn đề sức khỏe, Rita sẽ không tiếp nhận bất kỳ ý kiến trái chiều nào nếu chủ đề được đưa lên, vậy nên dù bất mãn nhưng Hymeno vẫn im lặng. Hôm nay cô không đến đây để cãi nhau.


"Không có gì."


Giọng Rita nặng nề hơn bình thường, có thể đoán là đang buồn hay gì đó.


"Nhưng rõ ràng trông Rita rất lạ."


"Người kỳ lạ nhất ở đây là Hymeno, đột ngột đến đây mà không có hầu cận, có lẽ là không thông báo cho họ biết mình đi đâu và còn đòi ở lại một nơi không có điều gì xứng với "cái đẹp" mà mình luôn nhắc đến. Nhìn thế nào cũng lạ."


"Hể ~ Rita quan tâm đến tôi vậy luôn sao?"


Rita chỉ im lặng đáp lại bằng cái nhìn không lay chuyển, Hymeno cũng cất giọng giễu cợt đi, biết rằng giả vờ không có tác dụng.


"Chỉ là hôm nay tôi muốn thử sống yên tĩnh một lần thôi."


Hymeno ôm chiếc gối chặt hơn một chút, mắt nhìn xuống gia đình Moffun đang quây quần với nhau, không hiểu sao lại thấy đa cảm.


"Hôm nay các quan chức trong nước đột nhiên đề xuất cho tôi một danh sách đối tượng kết hôn."


Rita chớp mắt ngạc nhiên, xoay cả người về phía Hymeno để xem rõ biểu hiện của cô ấy có phải lại đùa giỡn hay không. Không, Hymeno hoàn toàn nghiêm túc, trông rất cô đơn. Nhưng rồi lại nhanh chóng thay đổi sắc mặt như không có chuyện gì.


"Tất nhiên là tôi không thèm xem qua lấy một người nào, nghĩ sao mà tính đến chuyện đó trong bối cảnh hiện giờ vậy? Tôi còn nghi ngờ không biết có phải họ bị tẩy não rồi không. Nhưng khi tôi nói "không thích!" thì họ cũng nhanh chóng bỏ cuộc. Lời nói của Nữ Vương là tuyệt đối, tôi chỉ nghe theo cái tôi của mình không ai có thể bắt tôi đi con đường tôi không thích hết. Thế là mọi chuyện kết thúc chưa đầy năm phút!"


Vậy tại sao cậu lại mang vẻ mặt như vậy? Như có điều gì đó mà cậu không thể đạt được.


"Vì đang là mùa hè nên thời tiết rất nóng, dù Ishabana ôn hòa và nhiệt độ không chênh lệch nhiều nhưng tôi cứ thấy bức bối ấy, nên là qua chỗ Rita tránh nóng luôn. Còn về hầu cận thì tôi nói rồi đấy, chỉ là muốn thử yên tĩnh đi du lịch một mình một lần thôi."


Hymeno ngước nhìn Rita như muốn hỏi xem có hài lòng về câu trả lời này không, rõ ràng là Rita không. Vẫn có một sự ưu sầu không tả được thoáng qua nụ cười của cô ấy, nó không tươi như ánh nắng Ishabana nữa. Và đôi mắt thì rất sâu, một đôi mắt không cười.


Cái nhìn của Chánh Án dành cho Hymeno vẫn không đổi, câu chuyện mà cô kể chưa đủ để được chấp nhận cho qua, nhưng làm sao Hymeno có thể kể hết được. Khi cảm nhận được cái lạnh khác thường Hymeno mới nhận ra mình đã ở Gokkan, thậm chí cả God Kamakiri cũng lánh đi để cho cô không gian. Cuối cùng Hymeno quyết định sẽ đi nghỉ dưỡng một ngày, cô không có tâm trạng để diễn vai lộng lẫy nhưng cũng không muốn bị nhìn thấy trong bộ dạng ủ dột, nên cô chọn sự tẻ nhạt cho hôm nay.


"Hiểu rồi, Hymeno có thể nghỉ ở đây, tôi sẽ bật máy sưởi, nếu muốn ra ngoài tốt nhất hãy gọi tôi, Morfonia hoặc một lính canh nào đó đi cùng, tù nhân ở đây có thể gây rối khi thấy người bên ngoài đến. Tôi sẽ ở kho văn thư cuối hành lang bên kia nếu có việc cần."


Rita đến bật máy sưởi trong khi nói với Hymeno những gì cần thiết, nhân tiện kiểm tra xem mình đã có một Moffun bên cạnh để bầu bạn chưa.


"Không phải hôm nay Rita không có việc gì làm sao?"


"Hymeno nói muốn yên tĩnh còn gì."


Máy sưởi chỉ mới được bật lên, căn phòng vẫn còn lạnh và Hymeno vẫn chưa uống một ngụm trà nào nhưng cô lại thấy ấm áp như thể vẫn còn ở Ishabana. Dù quay lưng lại nhưng Rita vẫn nghe được những giai điệu của niềm vui thật sự trong tiếng cười khẽ mà Hymeno phát ra.


"Bây giờ tôi đổi ý rồi. Tôi muốn Rita làm hướng dẫn viên của mình."


Cô ấy lại giờ thói kiêu kỳ ra, nhưng đó mới là Nữ Vương Lộng Lẫy phải không? Chói sáng đến mức không thể nhìn thẳng vào được.


"Chỉ lần này thôi."


"Yatta~"


Hymeno giả vờ reo lên như trẻ con, buông chiếc gối ra khi đứng dậy và ôm lấy cánh tay trái của Rita.


"Vậy bây giờ chúng ta ra ngoài tham quan nhé! Đến đây vài lần rồi nhưng tôi vẫn chưa thật sự biết nơi này như thế nào."


Lần nào đến đây cũng đều là có chuyện lớn, xong rồi lại đánh nhau, xong nữa lại phải đến nơi khác vì chuyện lớn khác, không có thời gian để tham quan.


Rita gật đầu đơn giản rồi đưa Hymeno đi xem một vòng lâu đài, về từng căn phòng và chức năng cũng như những nhân viên nào sẽ làm việc ở đó. Ở đây có khá nhiều phòng trống không dùng đến, hầu hết các công việc vặt sẽ do tù nhân làm dưới sự giám sát của các cai ngục nên họ không cần những nhân viên lao công bình thường. Về khâu nấu nướng và y tế thì sẽ do một vài người bao gồm cả công dân lương thiện và cựu phạm nhân có thể tin tưởng được đảm nhiệm.


Bác sĩ trưởng ở đây là một cựu phạm nhân, ông được chồng của vị Vua đời trước, cũng là một bác sĩ đến từ Ishabana, chỉ dạy sau khi ông mãn hạn tù và chọn ở lại Gokkan vì không thể hòa nhập với thế giới bên ngoài nữa, trớ trêu thay người ấy lại trở thành tù nhân, giống như họ đang đổi vị trí vậy. Câu chuyện ngắn làm hai vị Vua có tâm trạng phức tạp. Ngoài hai người họ và Morfonia không ai biết về sự thật và trong tâm trí những người khác vẫn là câu chuyện về một Hoàng Thân giết Vua cũng chính là vợ mình.


Cho đến ngày kẻ đứng sau Cơn Thịnh Nộ Của Thần bị xét xử, sự thật vẫn sẽ nằm lại dưới lớp tuyết của Gokkan để bảo vệ sự Trung Lập Tuyệt Đối.


Xem như chuyến tham quan lâu đài đã kết thúc. Hai vị Vua đi tiếp vòng ngoài của lâu đài, cán cân sừng sững với God Papillon đập cánh từng nhịp vẫn quan sát các tù nhân bên dưới. Nếu có người chịu để ý sẽ thấy một chiếc bọ ngựa vàng đang tìm cách chọc phá trên đó như vẫn bị bơ đẹp. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net