Tập 6. 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7 giờ 30 phút.

Hinata nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường hồi lâu, rồi quay lại với việc gõ những ngón tay xuống bàn.

Với sự bứt rứt không yên, cô hết thở dài lại đăm chiêu suy nghĩ.

Đã sắp tới giờ hẹn. Một cuộc hẹn quan trọng mà cô đã chờ đợi bấy lâu.

Đêm nay mọi thứ sẽ kết thúc?

Liệu có kết thúc đúng như mong muốn của Hinata không nhỉ?

Cậu trả lời nằm ở việc cô có tới gặp người cần gặp hay không. Thực tình từ khi trở về sau chuyến viếng thăm nhà thờ đến giờ, và biết chính xác làm thế nào để gặp thủ tướng. Hinata luôn trong trạng thái bất an.

Có thể là bẫy.

Nhưng sau cùng, Hinata cũng có quyết định dưt khoát.

Điều cô phải đối mặt thì cần can đảm đối diện.

Là phúc thì không phải họa. Là họa thì ắt khó tránh. Cứ chạy trốn mãi không phải cách. Cô không thể cứ sống như hiện tại đến hết đời được.

Hinata thực sự muốn chấm dứt mọi thứ. Muốn vậy, cô cần phải tới.

Đêm nay là đêm định mệnh.

Buông tiếng thở dài não nề, Hinata khép chặt những ngón tay đang lơ đãng, tạo thành một vòng tròn vững chắc. Sau đó hít một hơi thật sâu, và đứng lên, đưa tay chộp chiếc áo khoác vắt ngay thành ghế. Cô ngạo nghễ đi một mạch tới cửa.

- Đêm rồi, cậu tính đi đâu à? - Bất chợt Gaara cất tiếng hỏi.

- Hóng gió! - Hinata nán lại ngay cửa đáp nhanh.

Đoán biết cô có tâm trạng, cậu không nói gì thêm nữa. Hinata đưa tay dứt khoát mở cánh cửa gỗ, cửa vừa mở toang, cô định bước ra nhưng chợt khững lại.

Không hiểu sao một cảm giác cực kì bất an trỗi dậy khiến cô bị phân tâm. Hinata không rõ là gì, và cô cũng chẳng biết giải thích cớ làm sao mình lại quay đầu nhìn về phía cậu, nói năng nói cuội cái điều nghe thật vớ vẩn.

- Có thể tối này tôi không về, nhớ đóng cửa cẩn thận trước khi ngủ.

Gaara lập tức nhìn cô, có chút sững sờ. Cậu toan hỏi lý do, nhưng cô đã mau chóng bước ra ngoài, và cánh cửa đã khép lại trước khi Gaara kịp rời khỏi chỗ ngồi đi về phía cửa.

Khi lấy lại bình tĩnh, muốn hỏi Hinata cho ra lẻ, cậu mở cửa phòng. Nhưng Hinata đã biến mất.

Có một sức mạnh vô hình nào đó ngăn không cho Gaara cất bước đuổi theo cô.

oOo

Ở một nơi khác, tòa nhà đối diện nhà thờ cổ.

Chuông điện thoại của Kisame phá tan im lặng.

Chắc lại là Tobi?

Càu nhàu, bán tín bán nghi, gã nhấc máy: - Vâng?

Quả nhiên, chính là thủ lĩnh của gã: - Chuẩn bị xong chưa? - giọng Tobi khẩn trương.

- Đâu đã vào đấy. Xạ thủ đã vào vị trí.

Gã nói, đánh mắt nhìn người cộng sự. Qụa đen đang chỉnh lại khẩu súng, sẵn sàng cho việc bắn chết mục tiêu, từ khoảng cách này.

- Tôi gọi để thông báo với hai người rằng vị khách của chúng ta bây giờ đang trên đường đến. Tôi nghĩ là nên báo trước cho hai người để chuẩn bị.

Kisame lúc này bớt cau có hơn: - Cứ để hắn tới. - giọng gã đột nhiên trở nên hắc ám, nụ cười nham hiểm nở rộ. - Chúng tôi sẽ đón tiếp thật tử tế.

- Trông chờ vào hai người. - Tobi tiếp lời, giọng nham hiểm chả kém Kisama, - Tôi muốn hắn chết ngay trước khi giao chiếc hộp tận tay ngài thủ tướng kính mến.

- Rõ! - Gã đáp rồi cúp máy. Kisame quay sang nhìn Itachi. - Sẵn sàng chưa?

Anh trai Hinata gật đầu thay vì đáp trả bằng lời nói. Sau đó anh đi về phía cửa sổ. Tầng cao nhất của toàn nhà, căn phòng đối diện ngôi thánh đường. Một nơi ngắm bắn hoàn hảo dành cho anh. Anh có thể nhìn thấy được mọi vị trí trong thánh đường từ đây. Dù Hinata đứng đâu, anh cũng dễ dàng kết liệu được chỉ bởi một phát súng.

Ở đầu dây bên kia, ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng. Tobi nở nụ cười nửa miệng. Mọi chuyện sắp thành công. Gã sẽ kết thúc mối hiểm họa của tổ chức trong buổi tối ngày hôm nay.

Đêm nay, Bầu trời đầy sao, có trăng thanh và gió mát. Điều kiện thật quá ư thuận lợi. Bầu không khí thật khiến tâm trạng người ta trở nên hưng phấn hơn bao giờ hết. Chưa kể mục tiêu mà người đó đặt ra sắp sửa được hoàn thành.

Tobi có cớ để hi vọng và tin rằng mọi việc sẽ diễn ra đúng theo ý mình.

Nghĩ đến những ngày tháng vinh quanh sau này, cũng như mường tưởng ra bộ dạng thất bại của Kakashi, khiến gã không kìm nỗi, phải bật cười khoái chí.

Một tràng cười dài man rợ. Gã khiến mấy đàn em đứng xung quanh phải rùng mình, nhìn gã dè chừng.

Mình thật thông minh! Gã lại tự phụ. Phải rồi kế hoạch theo dõi thủ tướng của gã đã thành công. Thành công sớm hơn gã nghĩ. Tobi đã lo lắng biết bao khi nghĩ tới việc người đưa tin đã rời khỏi Nhật và trên đường tới nơi nào đó. Tổ chức lại phải mất công tìm kiếm. Nhưng giờ thì gã có thể thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn yên tâm khi mà người đưa tin tự chui đầu vào tròng.

Chưa tới hai ngày, thủ tướng đã liên lạc và lên cuộc hẹn với người đưa tin.

Gấp gáp quá rồi.

Ai cũng gấp gáp, thành ra gã đứng ngoài được lợi.

Biết thủ tướng đã tới tham quan nhà thờ này và có cuộc tiếp xúc với vị linh mục - là một mắt xích quan trọng trong mối quan hệ giữa thủ tướng và Madara. Tobi vốn đã nghi ngờ về cuộc gặp gỡ này, nên gã dễ dàng điều tra ra mọi thứ.

Vậy nên gã đã có chuẩn bị cho đêm nay. Một đêm hứa hẹn điều bất ngờ.

Theo dõi - tóm gọn rồi kết thúc.

Qúa đơn giản!

Gã chẳng phải tốn nhiều thời gian và nhân lực cho vụ này.

Qủa là ông trời đang đứng về phía gã.

Tobi lại cười sung sướng. Như một tên tâm thành bận hoạn, gã mặc xác mấy ánh nhìn ái ngại từ đám tay chân. Cứ thả hồn mình bay bỗng theo vai diễn. Được một lúc gã cũng lấy lại tinh thần, trở lại con người vốn dĩ. Nham hiểm và tàn nhẫn. Rồi gã chỉnh lại bộ cánh, đeo mặt nạ lên, bỏ súng vào bao. Xem xét cẩn thận. Trước khi bước xuống khỏi xe, ra hiệu cho đàn em đi theo. Gã cứ thế hiên ngang bước về phía nhà thờ, chẳng may may lo sợ tới hậu quả, cho hành động dám xâm phạm nơi linh thiêng khi chưa được sự cho phép.

Sóng gió thực sự sẽ ập tới. Đêm nay thượng đế sẽ đứng về phe ai? ủng hộ và giúp đỡ ai? Chỉ có thượng đế mới biết.

oOo

Rất nhanh, sau khi Tobi bước vào trong, Hinata đã tới điểm hẹn.

Vị linh mục đã nói, tối nay thủ tướng sẽ tới đây để gặp cô.

Là thật hay giả, cô cũng phải bước về phía trước.

Cô thậm chí đã thì thầm cầu nguyện cho nó thành sự thật cả trăm lần từ lúc ở nhà tới đây.

Hinata nán ngoài một lúc, mắt đăm đăm nhìn tượng chúa Giê-Su trước mặt một vài phút, rồi nhắm nghiền đôi mắt. Hai tay đan vào nhau, đưa lên trước mặt. Cô thầm thì cầu xin.

Qủa thực, cho tới bây giờ, sau tất cả những gì xảy ra. Hinata tự thấy bản thân mình không thể tự giải quyết được mọi chuyện.

Hinata không chắc cảm xúc gì đang chi phối trong cô, nhưng nó rất tệ. Cảm giác như có một thay đổi rất lớn sắp diễn ra. Nhưng cô có thể chắc chắn được một điều, sự thay đổi ấy chẳng tốt chút nào.

Bất an!

Sợ hãi!

Và mất phương hướng.

Hinata không còn cách nào khác ngoài cầu nguyện. Một hành động giúp cô thêm can đảm và bình tâm hơn.

Giữa muôn vàn sự dối trá và tàn nhẫn. Hinata không làm sao để đối diện ngoài phó thác đức tin vào chúa.

Xin cho mọi chuyện kết thúc trong êm đẹp.

Xin cho những gì cô muốn biết sẽ được giải đáp.

Và hơn hết, nếu đêm nay cô chết. Xin chúa nhân lành đón nhận linh hồn cô.

Đây là lần đầu tiên cô cầu nguyện kể từ ngày tới Nhật. Cũng là lần đầu tiên cô cần tới một năng lực siêu nhiên trợ giúp mình.

Hi vọng rằng lời cầu nguyện của cô sẽ tới được chúa, và ngài sẽ nhậm lời cô.

Hít một hơi thật sau, cô kéo chiếc mũ qua đầu, trước khi bước từng bước thận trọng tiến vào thánh đường - nơi cô biết dễ vào nhưng khó ra.

Ở trên kia, Kisame đã nhìn thấy cô thông qua cái ống nhòm. Gã chưa rời mắt khỏi vị trí dù chỉ một giây.

- Cáo đã về hang rồi. - Gã nói qua chiếc bộ đàm, thông báo cho Tobi. - Chúng tôi sẽ bắn ngay.

- Đợi chút! - Tobi cất tiếng, - Hắn có mang theo chiếc hộp hay có ai đi cùng không?

Kisame đưa sát ống nhòm tới mắt, quan sát nhất cử nhất động của Hinata. Cũng như nhìn ngó xung quanh, xem có ai đi theo sau Hinata hay không. Gã chẳng thấy ai khả nghi, lởn vởn quanh thánh đường, ngoài trừ đồng bọn của gã đang ẩn nấp phía bên ngoài, trông chừng và sẵn sàng tóm gọn một khi Hinata tẩu thoát được ra ngoài.

- Hắn tới một mình. - Gã nói nhanh, - Và không mang theo chiếc hộp.

Tobi nghiến chặt răng chửi rủa. - Mẹ kiếp! tên ranh ma!

''Hắn ta thật khôn ngoan''.

Tobi cho rằng Hinata đã có nghi ngờ nên mới tới một mình và chẳng mang theo thứ gã muốn.

- Bây giờ làm gì? - Thấy Tobi yên lặng, gã xin chỉ thị mới. - Giết hay không?

- Ở yên đấy, - Tobi cau có nói. - Xem tình hình thế nào, rồi giết hắn cũng chưa muộn.

Dứt lời gã thô lộ cúp máy.

- Đợi à? - Qụa đen bất ngờ hỏi.

- Cậu biết phải làm gì rồi đó. - Kisame nói hàm ý rồi tiếp tục hướng ống nhòm về phía Hinata.

Hinata chậm rãi bước, không quên đánh mắt nhìn bốn phương tám hướng để xem xét. Cử chỉ của cô không khỏi khiến Itachi thích thú.

- Hắn ta khôn như rắn vậy. - Quan sát cô qua ống ngắm của khẩu súng. Itachi buông lời bình phẩm khi thấy hành động hết sức thận trọng và đề phòng tuyệt đối của cô. - Tôi cá là tên đó có thể phá vỡ vòng vây nếu biết đây là một cái bẫy.

- Thật thế hử? - Kisame có ý cười nhạo Itachi. - Cậu đánh giá hắn ta quá cao rồi đó Qụa đen. Với thiên la địa vọng như này, đến thánh còn chẳng thoát nỗi, huống hồ là một người phàm giống hắn. Chưa kể, còn có cậu, tay thiện xạ cừ khôi ở đây cơ mà.

Gã nói trao cho Itachi ánh nhìn có chút tự hào về anh. Thay vì cảm kích hay hạnh phúc với sự tin tưởng của Kisame dành cho mình, Itachi nghiêm túc tiếp tục cuộc tranh luận.

- Anh không tin à? - Itachi tiếp lời. - Vậy cá nhé.

- Ý cậu là... không lẽ... - Kisame nhăn lông mày hỏi. - Cậu không định bóp cò?

- Dù tài giỏi đến đâu cũng có sơ suất. - Itachi nhận định. - Vả lại với địa hình này, có quá nhiều điểm mù.

- Thôi nào, đó đâu phải yếu điểm. Cậu dư sức xử lý.

- Anh đánh giá tôi quá cao rồi. - Itachi khiêm tốn nói. - Hơn hết, tôi không muốn nổ súng tại nơi linh thiêng này. Chúa sẽ không tha thứ cho bấy cứ ai xúc phạm tới ngài. Huống chi phá hủy nơi ngài ngự.

- Cậu cũng biết sợ cơ à, Qụa đen? - Kisame kêu lên vẻ sửng sốt. Sau đó gã cười ngặt ngẽo như chế nháo anh.

Không bận tâm, anh nghiêm trọng khẳng định:

- Có biết bao nhiêu chứng nhân đã làm gương. Kẻ bất kính với thượng đế không có kết cục tốt. Tôi cũng chỉ là một con người bình thường.

- Ồ! Kisame giữ biểu cảm dửng dựng.

- Hắn đang vào. - Itachi kêu gọi sự tập trung của gã.

Kisame nhanh chóng thông báo qua bộ đàm rồi hồi hộp chờ đợi Tobi ra chỉ thị mới. Chỉ cần Tobi nói bắn, Itachi sẽ lập tức xuyên viên đạn qua đầu Hinata.

Nhưng Tobi yêu cầu quan sát thêm chút nữa.

Cánh cửa gỗ cao lớn sừng sững đứng trước mặt Hinata. Không do dự thêm, cô dứt khoát đưa tay gõ mạnh vào nó ba tiếng lớn, mỗi tiếng cách nhau đúng 4 giây. Ám hiệu cho thấy cô đã tới.

Rất nhanh, một giọng nói trầm ấm vang lên.

- Vào đi!

Hinata đẩy cửa ra vì cửa không hề được khóa và nhẹ nhàng bước vào trong. Ánh sáng từ cung thánh tỏa sáng lối vào, soi rõ dáng bước chầm rãi, đang từ từ tiến tới phía trước.

Trong căn phòng rộng lớn, có tới cả trăm chiếc bàn quỳ, xếp từ trên cho xuống tận cuối góp phòng.

Thẳng tắp.

Tại chiếc bàn quỳ đầu tiên, bên phía tay phải. Một người đàn ông tóc hoa râm, đang quỳ gối, hai tay đan vào nhau, gục đầu xuống như đang cầu nguyện.

Nhìn từ phía sau Hinata dễ dàng nhận ra, đây là vị linh mục. Trong này, ngoài trừ người ấy ra chẳng có ai nữa. Sự xuất hiện của cô dường như không gây trở ngại hay ảnh hưởng tới việc người đó đang làm.

Một hình ảnh kiên định và không chút bận tâm tới mọi thứ xung quanh.

Quan sát được lúc, Hinata lập tức nhận ra điều gì đó không hề bất ngờ. Dù là thế, Không hề sợ hại hay nao núng, thay vì quay đầu bỏ chạy ngay lập tức. Hinata can đảm tiến tới phía người đàn ông.

Bàn tay cô đặt nhẹ lên vai vị linh mục, ngay sát cổ ông ấy thì đúng hơn. Nhưng tuyệt nhiên mắt cô không hề dạo động để nhìn xuống phía dưới sàn nhà. Bởi cô biết ở đó có thứ đó. Thứ cô không muốn nhìn.

Một tiếng thở dài nhẹ nhõm.

Thật may mắn! Cảm tạ chúa! Hinata ngẫm nghĩ. Linh mục vẫn còn thở. Vết thương nơi bụng có vẻ không nghiêm trọng mấy, chỉ là mất chút máu.

Sở dĩ cô hành động như vậy, bởi phần nào cô đã đoán ra. Linh mục đã bị bọn xấu kia xử lý. Cô nán lại thêm chỉ để xác thực xem ông ấy còn sống hay không. Giờ thì cô có thể yên tâm được rồi.

Hinata biết hành động của mình sẽ khiến bản thân cô gặp nguy hiểm hơn. Thậm chí tạo cơ hội để Tobi tóm được cô dễ dàng. Nhưng sau cùng cô vẫn muốn đảm bảo, sẽ không ai phải chết vì liên quan tới cô nữa. Hơn hết, cô đã có một quyết định táo bạo, nó rất liều lĩnh.

Cô sẽ mặt đối mặt với Tobi. Đó là lý do Hinata tới đây dù biết chắc đây là bẫy.

Nếu hôm nay cô chết. Cô cũng sẽ chết một cách minh bạch và nhẹ nhõm khi biết được tất cả mọi chuyện.

Vậy nên là... đã đến lúc. Thời khắc quyết định.

Bằng một giọng đanh thép cô cất tiếng.

- Đã tới rồi cớ sao không xuất đầu lộ diện, định làm rùa rụt cổ tới bao giờ? Cái mai đó dù có cứng rắn tới đâu cũng có thể làm vỡ được thôi.

Tobi biết cô đang ám chỉ nói mình nên gã lập tức bước ra. Nói thật, Không cần cô phải nói móc, gã cũng định bước ra khi biết cô đã phát hiện ra vị linh mục đã chết, phải, gã nghĩ linh mục đã chết. Nhưng chúa đã ra tay cứu ông ấy, vậy nên linh mục vẫn sống. Ông ấy chỉ ngủ thôi.

- Có gan bước vào đây, dù biết là bẫy. - Gã nói, - Xem ra bản lĩnh ngươi không hề tầm thường.

- Người là do ngươi giết? - Thay vì đáp trả sự khiêu khích từ Tobi, Hinata đánh mắt nhìn sang linh mục hỏi gã.

- Phải thì sao? - giọng gã thách đố. - Ngươi định sẽ làm gì đây?

Hinata lập tức bắn ánh nhìn như muốn nghiền nát mọi thứ vào thẳng mắt gã. Tobi không vừa đáp trả tương tự. Trong một vài khắc, cuộc chiến thâm sâu đã diễn ra. Không ai đánh bại sự ngông cuồng và khắc nghiệt của đối phương. Có lẻ phần nào Hinata hơi yếu thế trong lúc này. Khi cô chỉ có một mình, trong khi gã đang đứng chình ình ra đó, với cả chục tên đàn em phía sau. Nhưng khí chất của cô cũng khiến gã phải dè chừng phần nào.

Dù đơn độc mà cô không hề run rẩy hay lo lắng.

Một sự điềm tĩnh đáng sợ!

- Tóm lại... - Hinata bắt đầu sau khoảng thời gian im lặng để cả hai thấu hiểu được tình hình dành cho mình. - Muốn gì?

- Tốt! - gã bày tỏ. - Đỡ mất thời gian của đôi bên. Giao chiếc hộp ra đây, ta sẽ để ngươi an toàn rời khỏi đây.

Hinata nở nụ cười nửa miệng. - Đâu thể nào dễ dàng như thế được.

- Thế ư? - gã kêu lên, thầm ngộ ra điều cô ám chỉ. - Người còn muốn gì nữa? Tính mạng được đảm bảo là điều tốt nhất dành cho ngươi rồi.

- Tưởng ta tham sống sợ chết ư? - Hinata tuyên bố. - Người nhầm to rồi đấy.

Nhìn điệu bộ nghiêm túc của cô gã mới khẳng định.

- Ta e rằng trong hoàn cảnh này người chẳng nhận được điều gì khác nữa.

- Thật thế à? - Hinata cười cợt gã. - Đừng có xem thường con mồi của mình thế chứ? Một khi con cừu đã bị dồn tới góc tường. Nó sẽ cho thấy bản năng sinh tồn mạnh mẽ như thế nào. Muốn ăn thịt nó, không hề đơn giản đâu.

Tobi biết mình đang có lợi thế rất lớn, nhưng gã tự nhủ phải thận trọng trước lời Hinata nói, nom cô chẳng giống đùa cợt hay nói cho có để hù dọa tẹo nào. Chưa kể gã cũng hiếu kì muốn biết ham muốn của Hinata.

- Vậy thì để xem ngươi muốn gì trước đã, rồi chúng ta sẽ xem xét sau. Nào, nói nghe xem.

- Trả lời ba câu hỏi. - Không chần chừ cô nói ngay.

- Đơn giản thế thôi ư? - Gã có chút hụt hẫng, cứ ngỡ cô muốn gì đó hay ho hơn cơ.

- Thứ nhất. - Cô bắt đầu ngay, không thèm để ý tới biểu cảm ngớ ngẫn của gã. - Ngươi là ai?

Thấy cô không có hứng thú để chơi đùa, gã cũng muốn làm cho nhanh mọi chuyện nên giải đáp luôn.

- Tobi! Người của tổ chức Akatkasi.

Tobi đơn giản cho rằng dù có nói sự thật thì Hinata cũng chưa chắc đã hiểu, hơn nữa, sớm muộn gì gã cũng giết cô. Vậy nên trước khi cô chết, gã sẽ thỏa mãn mong muốn của cô. Được biết vì sao mình chết và chết dưới tay ai cũng là điều hiển nhiên.

- Thứ hai, - Cô tiếp tục. - Ai đã giết Madara?

- Ồ! - gã kêu lên. - Là chuyện này à? Là ai nhỉ?

- Nói nhanh! - Hinata cau có giục giã.

- Đừng nôn nóng thế chứ? - Gã lại trêu chọc khi thấy điệu bộ gấp gáp của Hinata. Nhưng thay vì đáp trả sự đùa giỡn đó, cái nhìn nghiêm nghị của cô buộc gã phải nói ngay.

- Là người của tổ chức. Cụ thể là ai thì ta không rõ.

Hinata nheo mày tỏ vẻ không hài lòng trước câu trả lời. Nhưng cô đoán ra gã không hề giấu giếm gì, lời gã nói là thật. Cả tổ chức có tới cả nghìn người, đâu thể biết ai là kẻ giết cha cô. Chưa kể, Hinata đâu có rõ bộ máy của tổ chức hoạt động như thế nào đâu.

- Tiếp tục đi nào! - Lần này tới lượt Tobi nôn nóng trước sự im lặng đường đột từ cô. Có vẻ cô đang suy nghĩ rất kĩ về câu trả lời thứ hai của gã.

Được gợi ý, cô tiếp tục. - Thứ ba, - Hinata phần nào thận trọng khi hỏi điều này, bởi cô chưa thực sự toàn tâm để tìm hiểu về nó. - Vì sao lại giết Madara, cũng như những người có liên quan tới ông ấy?

Lời vừa dứt, Hinata vừa thầm thì hi vọng, câu trả lời của Tobi không khiến cô gục ngã. Thực sự cảm giác lo sợ về sự thật mà mình không bao giờ ngờ tới về cha mình, cứ ám ảnh cô suốt những ngày qua.

Hinata nghe rõ nhịp tim mình đập rộn ràng, nhanh hơn mức bình thường. Tobi tinh ý nhận ra vài chi tiết thú vị.

Sẽ ra sao nếu gã nói cho cô nghe về Madara nhỉ? Gã thích thú cười thầm. Biết đâu thay vì giết cô, gã sẽ thu nhận cô vào tổ chức. Qủa thực bản lĩnh và thực lực của cô xứng đáng và hoàn toàn có thể gia nhập được lực lượng tinh anh của Akatsuki.

- Madara là... - Tobi cẩn thận lựa chọn từ ngữ, sao cho Hinata cảm thấy đau đớn và ngục ngã càng sớm càng tốt.

Đáng tiếc mong muốn xấu xa của gã không được toại nguyện. Gã đang nói thì cánh cửa bỗng mở toang, tiếng bước chân dục dạ gõ xuống sàn. Phút chốc, một đám người ập vào, vũ trang đầy đủ.

- Cảnh sát đây. - Một tên sĩ quan đứng đầu ra lệnh. - Tất cả bỏ vũ khí xuống, đưa tay lên!

- Xì! - Tobi quắc mắc nhìn, tỏ vẻ tức tối. - Mẹ kiếp! Bọn phá đám.

Gã vừa càu nhàu vừa cho tay vào túi lấy súng ra, gã chưa kịp cò thì tiếng hô hoán náo loạn vang lên.

- Có bom khói!

Rất nhanh mọi thứ rơi vào hỗn loạn. Chẳng ai nhận ra ai là ai. Tất cả đưa tay bịp chặt mũi.

Khói mù dày đặc phủ kín cả căn phòng.

Chớp thời cô, Hinata biết mất khỏi căn phòng nhanh chóng.

Có cháy ư? Qụa đen nghĩ bụng khi thấy cả ngôi thánh đường bỗng dưng tỏa ra khói nghi ngút, đủ màu sắc trắng, đen, vàng, hồng... Nó che mất tầm ngắm của anh.

Đang lúc nghĩ ngợi, tiếng Tobi gầm gù vang lên qua bộ đàm.

- Bắn chết tên đó ngay.

Itachi có chút lúng túng, vội quay lại với nhiệm vụ, anh điều chỉnh tầm quan sát ra bên ngoài thánh đường, nhìn qua ngắm bắn của súng, tìm kiếm và thấy Hinata - người đang nhanh chóng tẩu thoát từ cửa chính của thánh đường.

Đang chạy Hinata bỗng dừng lại, ngước mặt nhìn lên, cô nhìn về phía Itachi. Anh bỗng dưng bị giật mình. Dù ở khoảng cách này, mắt cả hai không hề chạm tới nhau, nhưng anh có cảm giác như đôi mắt sáng rực mà long lanh như ánh sao ấy, đang ghim chặt hai quả cầu pha lê đen của mình.

Một cảm giác khó diễn ta vừa trào dâng.

Nhưng chẳng có gì thay đổi được sự thật rằng, cái chấm nhỏ màu đỏ từ khẩu súng đang nằm đúng vị trí chính giữa trán của cô.

Một cái bóp nhẹ thôi mọi thứ sẽ kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net