Chương 13: Vi Tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nghĩ nên nói rõ với Hắc Chính rằng cô không có tình cảm với anh, tuy nhiên, trước khi giải quyết chuyện đó, cô cần phải để ý một tai ương khác, mang tên Vì Tuyết, nữ nhân vật chính có sức ảnh hưởng lớn.

Vi Tuyết sau khi gặp Hắc Chính bị tên đó ức hiếp, công việc gì cũng đẩy sang cô, cô làm gì có lỗi với tên đó chứ? Cái gì mà trả tiền, cô đấy đương nhiên cần tiền nhưng không phải nghèo đến nỗi bán rẻ bản thân, liên tục từ chối thỏa hiệp trở thành bạn gái giả của anh. Cô tin, bản thân cô có đủ kiên cường để thắng, khó khăn nhỏ nhoi ấy không đánh bại cô được đâu.

Cho đến tuần sau, cô nhận được một tin nhắn, cha cô bị ngã bệnh, ngã bệnh?! Từ lúc nào chứ? Cô không biết nhưng cô phải về, nên lập tức xin nghỉ, lấy vé lên máy bay, bay về nước.

Có điều, cô không biết tên Hắc Chính cũng đi cùng chuyến với mình, chỉ là khác vé, cô không giàu nên chỉ lấy vé thường, còn vé của tên kia là vé Vip, ngồi khoang hạng thượng, trên tay ly nước uống, thanh tao, sang trọng. Con người chỉ nhìn từ xa cũng có thể nhận ra gương mạo hoàn hảo không giấu nổi, thu hút không chỉ có nữ nhân, nam nhân nhìn vào cũng không khỏi ghen tị.

Hai người họ không nhìn thấy nhau, bởi vì hai thế giới khác biệt hay quan hệ mờ ảo, mong manh đã bị ai đó phá vỡ?

Đến nơi, Vi Tuyết đi thẳng đến bệnh viện, phòng cấp cứu, thấy bóng dáng quen thuộc của Lạc Phong gọi.

Nghe thấy tiếng Vi Tuyết chạy đến, cô hỏi:

- Vi Tuyết: Cha em thế nào rồi?

- Lạc Phong: Ông ấy đã quá cơn nguy kịch, chỉ là...

Thấy hình ảnh lo lắng của Lạc Phong, cô cũng không khỏi nhíu mày, linh cảm xấu.

- Lạc Phong: Tiền phí chữa bệnh khá đắt!

Thông tin này mở ra, cô câm nín, tiền cô đi du học phải góp tiền mới đi được, ngoài việc học, cô cũng phải đi làm thêm. Tiền thực sự cô có bây giờ, không đáng là bao nhiêu, cô nên làm sao?... Đột nhiên, cô nghĩ tới bản hợp đồng của tên kia, nếu như cô làm hẳn sẽ có tiền chữa cho cha.

Cô nghĩ nên đổi ý, lòng tự trọng so với mạng sống hoàn toàn không đáng giá, vì thế cô bảo Lạc Phong ở đây trông giúp thay vào đó cô chạy ra ngoài gọi cho Hắc Chính:

- Vi Tuyết: Tôi muốn thay đổi quyết định của mình, bản hợp đồng vẫn còn giá trị chứ?

- Hắc Chính: ưhm... Tôi không chắc, điều này phải hỏi xem cô có ở thành phố A không đã!

- Vi Tuyết: Anh trở về nước?

- Hắc Chính: Đúng vậy, thế nên bản hiệu lực không còn nếu cô không ở đây!

- Vi Tuyết: Tôi nghĩ còn đó, tôi cũng ở trong thành phố A!

Hắc Chính nghe xong, khá bất ngờ, anh không nghĩ cô đi theo mình, anh còn nghĩ tìm người thay thế khác, thực không ngờ trùng hợp đến vậy, nên mỉm cười tò mò hỏi:

- Điều gì khiến cô thay đổi quyết định vậy?

- Vi Tuyết: Cha tôi xay ra chuyện, tôi cần số tiền gấp, anh có thể giúp tôi?

- Hắc Chính: OK!

Chính vì vậy, cô chuyển tới học ngôi trường này, cô nhớ cô cũng từng muốn tuyển vào đây, nhưng lại không đủ khả năng, nên cô không nghĩ mình có cơ hội này, cảm thấy vô cùng tốt, cô nghĩ mình quyết định đúng, ngoài ra cô có thể gặp được Lạc Phong, coi như đỡ phần nào.

Nhưng vừa mới đến năm phút, cô đã gặp ngay đối thủ mà tên đó nói, mục tiêu của hợp đồng, Ái Vỹ người có hôn ước với Hắc Chính.

Cô nhìn Ái Vỹ một lượt, rồi thốt lên tiếng ồ nhỏ, cô không nghĩ cô gái trong bản hợp đồng lại đẹp đến vậy, cô thực sự công nhận rằng, nhìn từ xa, hai người rất đẹp đôi, đúng là trai tài gái sắc. Mà... thế quái nào tên phũ người ta vậy, mắt tên này bị mù à?

Cô phải nói rằng cô gái này thật kiên cường khi theo đuổi tên khó tính này mà không sợ hãi, thật hâm mộ a.

Khi Ái Vỹ đi, Hắc Chính quay sang lườm cô, tên đó nói cái gì mà cô hiện tại bạn gái hắn, nên hành xử cho đúng vào, thật đúng là đang ghét, ta không hù theo cái kẻ tự cho mình là đúng, chơi xấu đâu.

Giờ nghỉ trưa, mọi người đều đi ra ngoài, cô cũng định đi thì bị Hắc Chính kéo lại bảo đi cùng, cô cũng dù sao đang giả làm bạn gái hắn đành bĩu môi gượng gạo đồng ý.

Cô tiến vào căng tin, tập trung đông đủ người xem, nhìn ngó, khiến cô vô cùng xấu hổ. Bỗng, cô thấy hình ảnh quen thuộc trong đám đông, là Lạc Phong cùng với đó, xuất hiện thêm hai hình ảnh khác, đang nói chuyện, một người cô biết, đó là Ái Vỹ còn người kia không. Họ đang nói chuyện gì đó, cô không nghe thấy được, vì căng tin khá đông người, xì xào bàn tán qua lại, cô không để tâm định tiến đến phía họ, thì bị một cánh tay kéo lại, và tiếng thì thầm rõ bên tai.

- Hắc Chính: Cô muốn chết à, không nhớ bản hợp đồng sao? Điều thứ 5 (Có bất kỳ chuyện gì cũng phải đi cùng nhau).

Câu nói của Hắc Chính khiến cô tỉnh táo lại, cô nhận thức vấn đề thực tại, và quyết định ban đầu, cha cô. Nên cả hai cùng diễn trò:

Hắc Chính mỉm cười ôn nhu nhìn cô nói

- Hôm nay em muốn ăn gì?

- Vi Tuyết: Cho anh lựa chọn đó!

Bên trong:

- Này, cô muốn gây khó dễ tôi sao?

- Vi Tuyết: Anh là người yêu tôi mà, phải biết tôi thích ăn gì chứ? Cười gian.

Hắc Chính cũng không nhân nhượng đi đặt món, ngồi vào chỗ, cho đến lúc thức ăn đưa ra, Vi Tuyết ngỡ ngàng, cay đằng, cố lấy một gương mặt hoà nhã

- Vi Tuyết: Đây là...

- Hắc Chính: Anh nhớ em thích ăn món này, bất ngờ lắm phải không?

- Vi Tuyết:... Anh thật là hiểu em!

Bên trong:

Đây là gì, kem?!, cô đúng là thích nó, nhưng nó đâu phải đồ ăn trưa, chơi cô sao? Cô đúng là xui xẻo khi đụng vào tên này, nhớ đến môn học tiếp theo, giáo dục thể chất, mới thấy tên này là ác ma. Gương mặt đẹp, sao tính cách trái ngược đến vậy?

Nhìn hắn cười, cô chỉ có thể cắn răng vào ăn.

Bỗng giọng nói từ thiên thần vang lên kéo cô khỏi địa ngục, là Lạc Phong, anh tiến bên cô hỏi:

- Giờ ăn trưa sao chỉ ăn kem thôi vậy, dù gì cũng phải ăn cơm chứ?

Cô nghe xong vui sướng gật đầu

- Vi Tuyết: Cậu nói đúng!

Cô định đứng dậy gọi thêm món thấy Hắc Chính nhíu mày, cô không dám động, theo dõi hành động tiếp theo.

Hắc Chính nhìn Lạc Phong hỏi:

- Cậu là...?

- Lạc Phong: Tôi là Lạc Phong, bạn của Vi Tuyết.

Chữ bạn này khắc sâu trong tim cô, Vi Tuyết, không biết vì cái gì cảm thấy khó chịu, đó là điều hiển nhiên mà... Nhớ lại lúc đó, cô thấy bóng dáng của Lạc Phong cười với Ái Vỹ cũng có cảm giác giống vậy, rốt cuộc là sao? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net