Chương 15: Cuộc đối thoại nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếc là cô không chịu đựng nổi cho đến giờ học kế, gần như bản thân đạt đến mức giới hạn, đến viết cũng không nổi, đầu óc trống rỗng, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy nhức, may thay giáo viên nhìn thấy, có phần hiểu biết bảo cô đến phòng y tế nằm nghỉ.

Cô gật đầu đi vào phòng y tế uống thuốc, nằm nghỉ, nói thực ra cô mệt tới nỗi vừa nằm vào giường ngủ ngay.

Lúc tỉnh cũng đã hết một tiết, cô nghĩ bản thân nên trở về nhưng bụng cô không cho phép, nghĩ lại trưa nay cô chưa ăn gì, Mạc Vy chỉ biết thở dài, đáng ra cô không nên từ chối đồ ăn của đầu bếp.

Đầu bếp nhà họ Ái là một người kín miệng, thông minh, người này biết được bệnh tình và tính khiết phích ưa sạch sẽ của Ái Vỹ nên luôn làm đồ ăn sạch được rửa kĩ đưa cô mang đến trường. Mà Mạc Vi, cô khá ngại vì chuyện này, càng phải nói đến cốt truyện, Ái Vỹ vì biết Hắc Chính không chê ăn ở căng tin, càng biết đến người tên Vi Tuyết kia nhất quyết không ăn riêng nữa mà vào ăn ở đó cùng anh.

Cô đứng thật không thể ngờ, bản thân rơi vào tình trạng này, đây phải nói bản thân ngu ngốc hay vẫn còn đang níu giữ cái quá khứ chết tiệt đó?!

Cô cười nhạt, mệt mỏi ra ngoài. Bên ngoài qua thực khá ồn ào, nhiều lời đồn ánh mắt quá lại bên người cô. Mặc Vi bắt đầu khó chịu, không ngờ chỉ ngủ một giấc mà đã có chuyện xảy ra, giờ này là giờ nghỉ hết tiết, mười năm phút nữa mới học tiếp, cô vì không muốn nghe mấy lời đồn nhảm nhí đó đi thẳng lên sân thượng hóng mát.

Cô thấy chỗ này thật tốt để thư giãn, cô lấy một hơi dài hít một hơi sâu, bỗng nghe thấy có người gọi tên mình phía sau, tò mò quay lại.

Âu Lăng: Chào!

Cô nhớ hắn, tên xuyên giả chết tiệt đang mỉm cười đối mặt với cô nói chuyện kia chính là kẻ phá vỡ kế hoạch của mình. Kẻ không biết tên này là ai?

Hắn cầm trên tay đồ ăn sẵn hỏi cô có ăn không, cô hơi chút bất ngờ, cô không thể tin tên này vẫn có đồ ăn trưa. Căng tin là nơi mua đồ ăn nhanh, bởi nó không phải là một nhà hàng, chậm tí là sẽ hết, nên người đến nhanh phải mua một thể, may mắn nơi đây có giáo dục tốt, không có chen lấn, xô đẩy. Nhưng kì thực, vẫn không đủ.

Đồ ăn ít là lẽ đương nhiên, vì nó hoàn toàn miễn phí. Nó dành cho những ai không đủ điều kiện, ham ăn. Những người giàu có vốn không cần, họ được gửi đồ ăn từ những nhà hàng cao cấp bên ngoài trường. Nói chung ở trường này, cấm tiêu tiền, tất cả mọi người phải có trách nhiệm với thứ mình có. Đồ ăn, giống như một loại nhu cầu, phải biết nắm bắt cơ hội.

Nhìn hắn đứa cô, Mạc Vi cũng không so đo mà nhận lấy hỏi:

- Đồ ăn nhà ngươi mang đến à?

- Âu Lăng: Không! tôi mua nó ở nhà hàng bên trường.

- Mạc Vi: Ngươi mua nó làm gì, chẳng phải ngươi ăn trưa rồi sao? Đừng bảo ngươi mua cho ta đấy?!

- Âu Lăng: Lúc đầu thì không, đại khái là tôi tò mò món, vị nhà hàng bên đó, nên mua thử ăn. Sau đó, ta thấy cô...

- Thôi khỏi, Mạc Vi cắt lời dừng một chút lại nói:

- Tôi thời điểm đó, không biết tại sao lại làm vậy, tôi căn bản không phải người tốt, nên ngươi cũng không cần làm vậy. Nếu có lần sau, ta sẽ không nhân nhượng nữa.

- Âu Lăng: Tại sao?

- Mạc Vi: Tôi ghét cô ta!

- Âu Lăng: Nói như vậy, không phải quá kì quặc sao, cô là người tạo ra cô ta mà? Không lẽ, những nhân vật chính cô tạo ra, đều thuộc loại người cô ghét?!

- Mạc Vi: Có thể nói là vậy, mà... Tôi vẫn chưa biết tên thật cậu, cậu tên gì vậy?

- Âu Lăng: Cái đó, đợi sau khi thoát ra khỏi đây, tôi sẽ nói, tạm thời cứ gọi tôi bằng tên nhân vật này đi. Dù sao, bây giờ tôi cũng là kẻ này...

Sau đó hắn ngồi xuống, bày thức ăn ra, gọi cô ăn nhanh lên, còn về lớp. Mạc Vi nghe vậy thở dài chấp nhận ngồi xuống ăn, cô mới bất chợt nhớ ra, thứ cô thắc mắc từ lâu quay sang hỏi hắn:

- Tôi hỏi này, cậu xuyên đến đây, có người giúp sao?

- Âu Lăng: Người thì không rõ, nó giống như một hệ thống lập trình nghe đúng hơn! Mà... tôi cũng muốn hỏi chuyện này... Cô muốn cướp nam phụ sao?

Bắn trúng tìm đen cô thứ nhận:

- Đúng vậy, tôi dù sao cũng chết nên trước đó tôi muốn có thứ gì đó xứng đáng, nhưng có lẽ e là không được, tôi thậm chí không chiếm được một góc nhỏ trong tim, ánh mắt Lạc Phong từ đầu chỉ hướng về Vi Tuyết. Cảm giác như tôi, cho dù xinh đẹp cỡ nào cũng không thay đổi gì.

- Âu Lăng: Tại sao lại là Lạc Phong? Người ta cũng chỉ là trong truyện, hơn nữa cô cũng đã viết cậu ta chung tình duy nhất Vi Tuyết, tôi không hiểu, thực tế không tốt hơn sao?

- Mạc Vi: Thực tế?! À, tôi vẫn chưa nói, tôi nghĩ bản thân tôi trên thực tế có lẽ đã chết rồi! Tôi không có hệ thống!

Sét đánh ngang tai, hắn hốt hoảng hỏi hệ thống trong đầu nhưng hệ thống chỉ nói rằng linh hồn hệ thống không thể xác định được thân xác tốn thương bao nhiêu, nó cũng không biết. Có điều, hệ thống nói, xuyên giả phải có một hệ thống bên người, bất kì ai cũng phải có để thoát ra, nó e rằng tác giả nói đúng.

Hắn nghe xong một hồi tối mặt nói với Mạc Vi

- Cô đừng hù tôi vậy, nếu bên ngoài cô đã chết vậy linh hồn cô xuyên vào đây làm gì? Hơn nữa, cô chết tôi phạm tội giết người đó, tôi... không muốn!

- Mạc Vi:...À...ừm thì, đó chỉ là suy đoán của tôi, tôi cũng khá ngạc nhiên khi tôi xuyên vào, chắc bản thân tôi vẫn đang cố líu giữ cái quá khứ, cuộc sống vụt mất tầm tay này. Tôi nghĩ bản thân có mặt ở đây khẳng định sự sống trên thực tế không rõ, không thể xác định hoặc đang trong tình trạng nguy cấp.

Nói xong cô cảm ơn vì bữa ăn rồi kêu tiếng, sắp đến giờ vào lớp, chạy xuống sân thượng. Cô có thể cảm nhận bản thân đang sợ hãi, từ lúc nói bản thân trên thực tế hình như đã chết, anh mắt hắn thập phần thay đổi, cảm giác nguy hiểm cận kề ngay trước mắt, vô cùng đáng sợ. May thay, cũng đã về lớp, cô thở phào nhẹ nhõm, cô có thể khẳng định.

Tên xuyên giả kia trên thực tế không phải là một nhân vật tầm thường mình nên động

Hắn ở trên sân thượng thở một hơi dài, gương mặt nhìn không rõ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net