Hình hài của Mặt Trời.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• Thuộc về Tiệm bánh mì sữa ấm (@milkbreadshop)

• Pairing: Tiền bối Kim Dahyun x Hậu bối Chou Tzuyu.

• Tags: OneShot, OOC, Thanh xuân vườn trường(?), OE.

⚐ Viết cho DaTzu only. Vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới mọi hình thức!

-



"Cô ấy cũng bị khiếm thị à?"

Chou Tzuyu nhăn mày bất mãn với câu hỏi thẳng của Son Chaeyoung. Nó đánh mắt hướng về phía người kia, quan sát bóng dáng người nọ đơn độc giữa tốp học sinh đang mải miết vui đùa. Kim Dahyun khi ấy hiện lên trong mắt nó hệt như một chú mèo hoang đang giơ móng vuốt nhìn về phía mình. Nó cá chắc là người ấy đã nghe được câu hỏi không mấy lịch sự từ người bạn của mình. Chẳng hiểu tại sao, khi chạm phải đôi con ngươi đục ngầu của chị, phần nào đấy trong cõi lòng nó bỗng dấy lên cảm giác bị xúc phạm như ánh mắt hằn học mà chị nhìn về phía nó lúc bấy giờ.

"Hm?"

Kim Dahyun nghiêng đầu và nâng tông giọng của mình lên để trả lời câu hỏi của người bạn bên cạnh Chou Tzuyu bằng những âm tiết thể hiện rõ sự không hài lòng. Nhưng mặc nhiên, Son Chaeyoung vẫn không để tâm lắm. Nó thấy cậu ta cau mày tặc lưỡi, "Nếu là nhược thị thì việc điều trị vẫn có hiệu quả. Ý tớ là... vợ của tớ cũng vậy."

Chou Tzuyu nghe xong, cái nhăn mày in hằn giữa mi tâm bỗng chốc được thả lỏng. Hóa ra người vợ mới cưới của cậu ta bị nhược thị nặng, và cuối cùng cô ấy đã khá hơn rất nhiều kể từ khi điều trị. Từ góc độ này, Chou Tzuyu cảm thấy câu hỏi thẳng của người bạn mình cũng không có gì là cố ý trêu ghẹo cho lắm, nó đắng miệng nuốt một ngụm nước bọt, khẽ trả lời đối phương bằng giọng điệu tương đối bình tĩnh:

"Cô ấy không giống vợ cậu."

Son Chaeyoung chỉnh lại gọng kính và chờ đợi câu tiếp theo. Tuy nhiên, khi Son Chaeyoung thấy nó gượng gạo kéo khóa ba lô và đứng dậy rời đi, cậu ta liền nhận ra Chou Tzuyu không có ý định tiếp tục cuộc trò chuyện về cô gái khiếm thị trước mặt.

Tuy trong lòng có rất nhiều bất mãn nhưng Chaeyoung đã cố dằn cơn tò mò trong bụng mình xuống và tự thuyết phục bản thân rằng, Chou Tzuyu là người kiệm lời. Hỏi nữa sẽ là bất lịch sự, vậy nên dừng lại ở đây là tốt nhất rồi.

Cho đến khi hai người đã ra khỏi phòng học và rẽ về hướng xe đỗ, Chou Tzuyu đột nhiên dừng lại. Nó hít vào một hơi thật sâu và ngước lên nhìn bầu trời với vẻ mặt ảm đạm. Son Chaeyoung thấy nó đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì đó.

Và rồi, Son Chaeyoung thấy Chou Tzuyu xoay lại nhìn mình, chóp mũi và hốc mắt của nó đỏ ngầu, giọng nói của nó thoát ra nghe như tiếng vỡ nát của thuỷ tinh rơi xuống sàn nhà.

"Tớ hỏi cậu một câu. Nói đến khiếm thị, tai nạn với bẩm sinh, cái nào tàn nhẫn hơn?"

























Mùa xuân của mười hai năm trước, trường cấp ba Quốc Tế ở Seongnam xảy ra một vụ nổ lớn.

Ngọn lửa lan nhanh và dữ dội. Nó như một con quỷ dữ xuyên qua tấm kính phía nam của tòa nhà dạy học thiêu đốt hết mọi sự sống đang hiện diện. Trong phút chốc, ánh nắng từ trên cao rọi xuống như vỡ tan thành từng mảnh, lần lượt rơi xuống lẫn trong cái mùi ngai ngái của khói lửa khiến cho không gian trường học trở nên ồn ào hơn bao giờ hết vào giờ nghỉ trưa.

Chou Tzuyu bừng tỉnh giữa tiếng nháo nhào và tiếng bước chân dồn dập của mọi người. Tầm mắt mờ mờ ảo ảo khi bất ngờ va phải luồng sáng quá mạnh của nó nói với nó rằng chiếc bàn mà nó đang ngồi rõ ràng không phải của nó - nơi mà những cuốn sách được sắp xếp ngay ngắn theo từng màu một và có một danh sách luân phiên học sinh trực ban ở góc trên bên trái bàn. Đây là bàn của thư ký hội học sinh - học sinh lớp ba, hơn nó một khóa, Kim Dahyun. Bỗng, một luồng nóng phừng phực bốc lên từ khe cửa sổ chính của phòng hội học sinh khiến cho hơi khói nhanh chóng bao lấy toàn bộ không gian căn phòng liền đánh cho thần trí nó thanh tỉnh. Lúc bấy giờ, Chou Tzuyu mới ngớ người nhận ra một vấn đề khác, Kim Dahyun, người mà nó đã chiếm bàn để làm chỗ nghỉ trưa, hiện đang ngồi ở đâu?

Tiếng hét cùng với tiếng đập cửa dồn dập từ trong không trung truyền đến tai nó khiến cho Chou Tzuyu bất giác sợ hãi. Cửa sổ phòng ban bị vỡ thủng một lỗ to. Qua vết nứt trên khe cửa, Chou Tzuyu thấy đám lửa hệt như một con quái vật hung dữ đang trực chờ cơ hội để nuốt chửng nó.

"Tzuyu..." - Nó nghe thấy tiếng ai đó yếu ớt gọi tên mình.

Kim Dahyun ngồi nép mình ở trên chiếc bàn của Chou Tzuyu, cạnh khung cửa sổ gần đám lửa. Nó thấy chị tuyệt vọng cúi đầu xuống, bịt mắt trái lại và làn da mà chị đang cố gắng hết sức che đậy lại bị rạch ra với vô số vết thương. Máu từ mắt chị chảy ra, thấm vào từng khe ngón tay và rơi xuống sàn nhà. Từng giọt máu đặc lại, thô ráp, có mùi tanh ngây ngấy lẫn theo cái mùi nồng nặc của khói. Kim Dahyun theo bản năng muốn nhắm mắt lại khỏi sức nóng của lửa nhưng cơn đau từ mắt trái một mực ngăn chị làm điều đó. Chị thấy mí mắt của mình co giật dữ dội, hốc mắt khô rát như thể có ai đó vừa vung một nắm cát vào mắt chị khiến cho nước mắt chị rơi ra làm loãng máu, từng chút một chảy xuống ướt đẫm tay áo đồng phục trắng tinh.

Nguyên nhân của vụ cháy chính là chiếc xe tải đậu ở tầng dưới của tòa nhà giảng dạy. Do nhiệt độ cuối xuân bất ngờ lên cao, người lái xe thì lại quên tắt máy khiến cho ống bô bất ngờ phát nổ, làm vỡ cửa kính của lớp học, tình cờ lại gần chỗ ngồi của Chou Tzuyu. Chẳng biết may mắn hay xui xẻo, Chou Tzuyu sau một buổi học quá sức ở phòng đội tuyển đã mượn tạm bàn làm việc của Kim Dahyun vào giờ ăn trưa để chợp mắt một lát.

Sau khi Kim Dahyun trở lại phòng của hội học sinh, nhìn thấy Chou Tzuyu đang ngủ rất ngon trên bàn làm việc của mình, chị chỉ rón rén cúi xuống nhìn khuôn mặt đang ngủ say của nó mà trộm cười. Cuối cùng, vì không nỡ đánh thức Chou Tzuyu, chị lại lặng lẽ ngồi xuống bàn của nó bên cạnh cửa sổ. Trước khi vụ nổ xảy ra, chị vẫn đang tập trung viết bản thảo cho lễ hội sắp tới của trường với tựa đề "Thiếu niên dũng cảm như pháo hoa."

Trớ trêu thay, lúc Kim Dahyun đặt dấu chấm cuối cùng cho văn bản cũng là lúc một tiếng nổ lớn rung lên dưới sân trường. Tiếng nổ ấy vang vọng tựa như tiếng pháo hoa phóng mình vào biển xanh của bầu trời, nổ tung đôi mắt trong veo của chị.

Không có ai ở trong phòng hội học sinh vào thời điểm xảy ra vụ nổ ngoại trừ Kim Dahyun và Chou Tzuyu. Giây phút nó nghe thấy tiếng chị yếu ớt gọi mình, Chou Tzuyu liền nhanh chóng dùng tay che mũi, luồng qua đám khói xám xịt bước gần về phía chị. Tựa như bao lần trước đây, nó đứng trước mặt chị và cúi đầu nhìn chị. Kim Dahyun không thể ngẩng đầu lên nhìn nó nhưng Chou Tzuyu có thể đọc được nỗi đau đỏ bừng trong mắt chị qua hơi thở run rẩy và kìm nén của chị.

"Xin lỗi, Tzuyu à...em có thể gọi cứu thương giúp chị được không?" - Giọng nói của chị đập vào màng nhĩ của nó, khàn khàn như bị bụi bặm từ vụ nổ bám vào.

Trong thời gian Kim Dahyun nằm viện, ngoài bố mẹ và anh trai, thỉnh thoảng chỉ có Chou Tzuyu đến thăm chị dưới tư cách là hậu bối nhưng nó chưa một lần dám bước chân vào phòng bệnh. Và cũng có rất nhiều lần, Chou Tzuyu cảm thấy cổ họng mình đắng chát chúa như vừa ăn phải vỏ chanh khi nghe được câu nói, "Cảm ơn cháu đã đến thăm Kim Dahyun nhà bác." cùng cái cúi đầu cảm ơn từ mẹ của chị.

Đáy lòng nó dâng lên một cảm giác vô cùng tội lỗi khi nhìn thấy người phụ nữ trung niên ấy héo hon biết nhường nào nhưng vẫn niềm nở tiếp đón nó. Kể từ tai nạn ấy, Chou Tzuyu đã tự trách bản thân mình rất nhiều. Nếu như buổi trưa hôm ấy nó không nằm ngủ trên bàn của chị thì chắc có lẽ người chị mà nó luôn luôn coi trọng ấy đã không gặp chấn thương nghiêm trọng như bây giờ. Và cái người đáng lẽ nên nằm trong phòng bệnh kia phải là nó chứ không phải chị. Chou Tzuyu cảm thấy nó như đồng phạm bên cạnh chiếc xe tải ấy và cách mà mẹ chị cúi đầu cảm ơn nó làm cho lồng ngực nó khó thở hệt như có hàng vạn tảng đá đè nặng lên.

Chỉ vì nó mang danh là hậu bối thân thiết, chỉ vì nó mang theo giỏ trái cây đắt tiền đi thăm chị, chỉ vì nó là người đầu tiên gọi xe cấp cứu, chỉ vì nó là người bế Kim Dahyun xuống lầu tìm y tế. Điều duy nhất có thể khiến nó không bị buộc tội và trắng án chính là sự im lặng của chị. Kim Dahyun hoàn toàn coi thảm họa ấy là một tai nạn và gia đình chị ấy không có yêu cầu nào khác ngoài việc nhận được số tiền bồi thường xứng đáng từ người tài xế xe tải.

Chou Tzuyu đau lòng nhìn bóng lưng chị đơn độc in hằn trên tấm cửa sổ phòng bệnh, đôi mắt chị được che bởi nhiều lớp gạc, đôi con ngươi bên trái đục ngầu xám xịt không thể nhìn thấy. Khuôn mặt tròn trịa trắng hồng lúc nào cũng rạng rỡ như khóm hoa mặt trời dưới nắng của chị giờ hệt như bị màu trời đặc quánh của một cơn mưa bao lấy. Ánh mắt trong veo như mặt nước mùa xuân cũng trở nên xa lạ làm cho lồng ngực của nó như vừa mới bị chém một đường thật ngọt, thật sâu vào đấy.

Có một lần, trước ngày Kim Dahyun xuất viện, Chou Tzuyu đã lấy hết can đảm im lặng bước vào phòng bệnh và đứng trước mặt của chị. Nó thấy chị nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, cả người dựa vào mép giường và dùng tai nghe đắm chìm vào trong thanh âm của ca nhạc. Chou Tzuyu không tài nào biết được ánh mắt của người chị ấy đang nhìn vào đâu, những sự vật nào đang hiện rõ trong tầm mắt xủa chị, liệu cả dải ngân hà đã từng trú ngụ trong đôi đồng tử ấy phải chăng đã bị che khuất đi như vừa gặp phải một vụ nổ siêu tân tinh hay không. Và, chị có đang nhìn thấy nó như bao lần trước đây không?

Chou Tzuyu kiên nhẫn cúi đầu nhìn chị như thường lệ. Nó đợi rất lâu, rất lâu nhưng thứ nó nhận lại được là một khoảng không im lặng mà Kim Dahyun dành cho nó. Sau vụ nổ tang thương ấy, Kim Dahyun đã không bao giờ ngẩng đầu nhìn nó như trước kia nữa. Thói quen ngầm giữa chị và nó bỗng chốc biến mất theo làn khói còn sót lại trên mặt đất của vụ nổ, cuống luôn tình bạn xa cách giữa họ đi về một nơi nào đó mà đến Chou Tzuyu cũng không biết được, để lại một lưỡi dao sắc nhọn đâm sâu vào nhãn cầu không bao giờ lành của Kim Dahyun và một vết loét khắc sâu nơi đáy lòng của Chou Tzuyu.

Một lúc sau, nó tiếc nuối đứng thẳng lên và rời đi. Nó không muốn nhìn thấy bộ dạng của khóm hoa mặt trời mà nó trân trọng đang ngày một úa tàn theo áng tà dương như thế.

Trong khi đi bộ về nhà, Chou Tzuyu  thỉnh thoảng lại nghĩ về chị và mối quan hệ giữa hai người. Nó nhớ rất rõ lần đầu tiên chị bắt chuyện với nó và vẽ ra một mối quan hệ giữa chị và nó.

Năm đó Chou Tzuyu 15 tuổi, được giáo viên bổ nhiệm nằm trong ban cán sự của lớp. Đồng nghĩa với việc nó sẽ phải thường xuyên đi họp chuyên đề vào mỗi chiều thứ Bảy với ban giám hiệu ở hội trường A thay vì được nằm ở nhà nhâm nhi một hộp sữa tươi và lắng nghe một bản nhạc tình mà nó yêu thích.

Năm đó, lần đầu tiên Chou Tzuyu được ngồi trước nhiều người như vậy. Vì vốn trước giờ toàn sống bình bình thản thản một mình với những mơ mộng hão huyền mà nó tự vẽ ra cho nên đối với Chou Tzuyu mà nói, việc phải ngồi lắng nghe và nêu ý kiến trước hơn một chục con mắt quả là một cực hình. May mắn thay, khi ấy, ngồi bên cạnh nó là một chị gái năm hai, áo sơ mi trắng thẳng tắp, chiếc phù hiệu màu mực đỏ in rõ dòng chữ,

Kim Dahyun, tên của chị là như thế.

Nó đã từng nghe chúng bạn nhắc đến tên chị thông qua những lần chúng nó túm thành từng cụm vào những giờ ra chơi. Rằng, chị là thủ khoa đầu vào, hơn nó một khoá, thư ký hội học sinh, là hình mẫu lí tưởng trong mắt tất cả các giáo viên.

Kim Dahyun xuất hiện trong tầm mắt nó vào ngày khi những giọt nắng mùa thu ấm áp và dịu dàng nhất rơi trên những trang vở chưa kín chữ, với khóe miệng cười tươi như quả mọng và một tông giọng êm ái như kẹo bông, tan thành những mảng ngọt ngào nạm sâu vào lồng ngực nó.

"Xin chào, rất vui được gặp em."

Tựa như những câu đối thoại quen thuộc trong những thước phim truyền hình được chiếu trên vô tuyến, chị bắt chuyện với nó theo một cách rập khuôn và cũ kĩ. Một câu chào lửng, một lời giới thiệu và khoé mắt cười xếch lên như cánh anh đào mềm mỏng xinh tươi của một tháng Ba xuân gõ cửa.

"Hi vọng từ nay về sau, chúng ta có thể giúp đỡ nhau thật tốt."

Chị đã nói với nó như vậy, sau khi buổi họp đầu tiên kết thúc trong tràng vỗ tay tán thưởng dành cho vị hiệu trưởng già.

Và cứ thế, nó với chị trở thành bạn từ lúc nào chẳng hay. Hầu như những cuộc hội thoại giữa hai người đều xoay quanh vấn đề của phòng ban, về nhà trường và về những bản báo cáo cuối tháng.

"Tzuyu-ssi, em đã viết xong bản báo cáo của tháng này chưa?"

"Dạ?"

"Bản báo cáo hoạt động của các câu lạc bộ để nộp lên nhà trường ấy."

Chị híp mắt như mèo con dưới nắng, vui vẻ lặp lại câu nói của mình và chìa ra trước mặt nó một xấp giấy ghi chi tiết danh sách của các câu lạc bộ. Sau khi nhớ ra nó chưa sõi tiếng Hàn cho lắm, chị liền cúi người xuống và lấy ra một cây bút, cẩn mẫn viết những gì chị vừa nói bằng tiếng Trung để nó hiểu. Lúc đấy, Chou Tzuyu bất ngờ không thôi. Nó không hề biết người chị này biết tiếng Trung, ngược lại, chữ viết Hán tự của chị ấy còn rất đẹp, có khi còn đẹp hơn nó gấp mấy lần.

Chou Tzuyu chăm chú nhìn bàn tay trắng nõn mềm mại của chị uyển chuyển ghi ra từng dòng chữ, mái tóc đen dài xõa xuống eo, đung đưa trong gió, phảng phất mang theo hương thơm quả mọng vờn qua đầu mũi nó mà lòng tự hỏi liệu mùi hương từ người chị này và những chùm anh đào căng tròn đỏ tươi cái nào ngọt hơn. Mãi cho đến khi chị từ từ đứng thẳng dậy và đẩy tờ giấy về phía nó, Chou Tzuyu mới thôi nhìn chị và thì thầm hai tiếng, "Cảm ơn."

Khi đó, Kim Dahyun hiện lên trong ánh mắt của Chou Tzuyu là một người chị khoá trên thân thiện với khoé mắt híp của mèo con và nụ cười tươi như quả mọng chứ nó không hề nhận ra rằng đằng sau khoé môi hay cười hình cánh hoa anh đào ấy chính là những nỗi đau đay nghiến từ phía bạn học cùng lớp.

Một ngày nọ, sau khi tan học, Chou Tzuyu lỡ bỏ quên chìa khoá nhà trong tủ đồ ở phòng hội học sinh nên nó quay lại lấy. Khi vừa đi qua khúc rẽ, nó bắt gặp người chị kia đang lau nước mắt ở hành lang trước phòng khiến cho ý định muốn về nhà của nó ngay lập tức tan biến. Đôi đồng tử của chị vốn trông có chút giống mèo con với vành mắt tròn trịa nhưng khi đỏ mắt thì lại trông như hồng ngọc của thỏ con. Mà dáng vẻ tự ôm lấy bản thân và kiềm chế những tiếng nấc trong thân hình run rẩy của chị mới là điều khiến cho nó cảm thấy như ruột gan của mình như bị ai đó xoắn lại. Giữa hành lang vắng bóng người được màu nắng vàng úa héo hon ôm lấy, Chou Tzuyu nghe thấy tiếng lòng mình bộn rộn theo từng tiếng nấc của chị. Nó rất muốn tiến lại gần ôm ghì lấy người chị này và lấy đi nỗi buồn của chị ấy như cái cách mà chị ấy cố gắng kéo nó ra khỏi sự gượng gạo khi tiếp xúc với mọi người.

Một lúc sau, nó thấy chị ngừng khóc và dùng tay áo lau đi đôi mắt ướt của mình. Giây phút Kim Dahyun đứng thẳng lên và xoay người về phía nó, Chou Tzuyu bắt gặp hồng ngọc lấp lánh của chị in sâu vào nhãn cầu của mình. Dường như việc bị ai đó trông thấy bộ dạng này đối với Kim Dahyun là một điều rất đáng xấu hổ nên chỉ trông giây lát, chị liền cúi đầu lách qua nó và chạy trốn. Vốn dĩ Chou Tzuyu muốn níu chị lại để hỏi rằng có chuyện gì đã xảy ra nhưng đôi chân của nó thì lại ngập ngừng không thể di chuyển. Một lúc sau, khi nắng gần như tắt hẳn, nó mới thở ra một hơi dài, vờ như không có chuyện gì xảy ra, lấy chìa khóa và về nhà.

Đêm đến, không hiểu sao nó lại mơ thấy khuôn mặt của Kim Dahyun. Nó mơ thấy hồng ngọc lấp lánh trong mắt của chị ầng ậc nước. Chị đứng trên vách trên sân thượng, áo đồng phục trắng tinh phẳng phiu và đôi giày bị rút hết giây giày. Gió thì lồng lộng, lành lạnh vút đi trong không khí như muốn thổi bay chị xuống phía dưới. Xung quanh chị là vô số học sinh đang bu lại để khiêu khích chị nhảy xuống. Giây phút Chou Tzuyu muốn chạy đến bên chị và ôm lấy chị ra khỏi đấy, nó như bị ai đấy ghì lại, chỉ biết trơ mắt đứng yên nhìn người chị mà nó yêu quý bị bắt nạt. Ngay thời khắc người ta đẩy chị xuống khỏi vách sân thượng, Chou Tzuyu hết sức vẫy vùng ra khỏi người kia và chạy đến bên chị, chỉ là, khi nó suýt giữ được chị, Kim Dahyun đã mỉm cười nhìn nó và rơi xuống trước sự chứng kiến của bao người.

Lúc mà khoé mắt chị cong lại như mèo con cười hiền nhìn nó, Chou Tzuyu ngay lập tức thoát ra khỏi cơn mộng mị. Nó thấy trán mình đổ mồ hôi lạnh và lưng thì ướt đẫm. Chiếc đồng hồ điện tử trên đầu giường hiển thị 3 giờ 49 phút sáng, Chou Tzuyu mới định thần lại hoá ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ mà thôi.



Bẵng đi một quãng thời gian dài nghỉ học điều trị, Kim Dahyun vẫn quyết định quay trở lại trường và đi học mặc cho sự phản đối từ phía gia đình cùng nhà trường. Thời điểm chị xuất hiện ở lớp với đồng tử trái đục ngầu khiến ai cũng cảm thấy khó hiểu. Kim Dahyun cũng có nghe thấy tiếng người ta thì thầm to nhỏ đặt điều về chị nhưng chị vẫn mặc kệ bỏ qua những lời đàm tiếu ấy và tự đắm mình vào thế giới riêng của bản thân.

Ngày đi học lại, Kim Dahyun đã được nhà cho trường cho phép trồng một khóm hoa Đăng Tiêu bên cạnh bồn hoa ở cạnh cửa sổ nơi xảy ra vụ tai nạn. Ban đầu chị tính mua vài hạt giống hoa Đồng Tiền và trồng chúng dưới đất nhưng có lẽ vì thị lực đã giảm đi đáng kể, chị đã mua nhầm hạt giống của hoa Đăng Tiêu - một loại hoa dây leo. Tuy nhiên, trái ngược với sự thất vọng của chị, dây leo của khóm hoa sau vài tuần chăm bẵm đã có thể mọc dài xanh mơn mởn và chìa ra những luống dây leo lên khung tường, những cành hoa uyển chuyển vươn dài ra từng tấc, che khuất một phần màu xanh ngọc bích của nền trời nếu nhìn ra từ khung cửa sổ. Chị nghe bác chủ tiệm nói, vào cuối mùa hè, hoa nở rộ rực rỡ. Khi đứng từ mặt đất nhìn lên bậu cửa sổ, chị sẽ có cảm giác như đang ngắm nhìn những chùm pháo hoa nhấp nhô giữa biển xanh, cháy rực không ngừng.

Kim Dahyun mang theo lời dặn dò của bác chủ tiệm hoa ngân nga ngồi bên bậu cửa sổ ngắm nhìn loài hoa Đăng Tiêu do chính mình trồng. Ánh nắng từ bên ngoài hắt vào hôn lấy sườn má chị khiến cho mắt chị hơi nheo lại. Kim Dahyun nằm dài ra bàn, tựa đầu vào cánh tay khoanh lại, ngoan ngoãn quỳ xuống trên ghế, nhìn hoa rất lâu, rất chân tình như thể cả Đăng Tiêu là thứ duy nhất hiện diện trong tầm mắt của chị.

Chou Tzuyu luôn cảm thấy bộ dạng của chị những lúc như thế này trông rất giống trẻ con và đáng yêu vô cùng. Vẻ mặt mong chờ và háo hức của chị dành cho hoa Đăng Tiêu giống như một học sinh tiểu học lần đầu tiên được bố mẹ dẫn đến thủy cung vậy. Mắt mở to sáng lấp lánh và tò mò muốn úp mặt vào bể nước để trò chuyện với những sinh vật biển.

Có đôi lần trông thấy chị quay lưng về phía mình, Chou Tzuyu liền cầm lòng không đặng muốn biết chị đang làm gì nên nó sẽ thản nhiên bước tới, làm bộ đứng hóng gió và lâu lâu khẽ liếc mắt nhìn chị.

Nhìn thấy cảnh tượng Kim Dahyun đang ngân nga một bản nhạc nào đó trong cuống họng và đưa tay chăm chút từng phiến lá mơn mởn của dây leo bằng tất cả sự dịu dàng ấy làm cho Chou Tzuyu không khỏi bật cười. Đúng như nó nghĩ, trên mặt chị tràn đầy vẻ vui mừng, hai má hơi ửng đỏ vì nắng, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười tự mãn như thể chị đang chiêm ngưỡng một kiệt tác đáng kinh ngạc nào đó. Khóe môi đỏ mọng hiện lên một chút gượng gạo, mơ hồ thu lại khi chị phát hiện nó đang đứng gần.

Sau khi Chou Tzuyu nhận ra sự thay đổi nhỏ ấy từ chị, nó chợt nhận ra cách cư xử của mình không khác gì một học sinh tiểu học. Nếu nó muốn nhìn chị thì không cần thiết phải làm bộ làm tịch như thế này. Nghĩ như vậy, tâm tình tốt đẹp vừa rồi của nó liền biến mất. Nhìn thấy chị rụt rè trước người khác như thế này, Chou Tzuyu như cảm thấy bản thân đã bị ai đó cướp mất hạnh phúc lớn nhất - nụ cười của Kim Dahyun. Dù cho chị có hay trộm cười vì những câu than thở của nó về việc tiếng Hàn khó thế nào, Chou Tzuyu vẫn có thể cảm nhận được sự trống trải khó tả. Sự trống rỗng này ngày qua ngày, tháng qua tháng đã nhanh chóng phát triển hệt như một dịch bệnh, ký sinh vào tinh thần của cả chị và nó, ăn mòn từng giờ và bắt đầu rỉ ra những lỗ hổng khoét sâu nơi ngực trái của mỗi người.

Trực giác của Kim

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net