Văn Án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Văn án: 

Không có hệ thống, không có bàn tay vàng, mang theo một chiếc cặp lớn và một cặp kính, chỉ sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, Ninh Đào đã xuyên không đến một thế giới tu chân. Câu hỏi đầu tiên đặt ra trước mắt cô gái nhỏ là làm thế nào để tồn tại trong thế giới tu luyện này, nơi ánh kiếm bay khắp nơi.


Điều đáng thương hơn nữa là kính của cô bị vỡ, nhìn xung quanh không phân biệt được đâu là người, đâu là động vật khi cách xa cô tầm 50 mét.


Để tồn tại, Ninh Đào đã đồng hành với Thường Thanh Tĩnh, một đạo sĩ nhỏ rất ngầu khi tình cờ gặp trên đường đi.


Tình cảm thời thiếu niên là chân thành và ấm áp. Vì tình yêu với chàng, Ninh Đào có thể bình tĩnh mà đi theo chàng suốt chặng đường, và cẩn thận tưởng tượng một ngày nào đó, Thường Thanh Tĩnh sẽ có thể quay đầu nhìn lại và nhìn thấy cô ấy.


Nhưng thích chính là thích, không thích chính là không thích, trên đời này thứ mà bạn không thể đòi hỏi chính là tình yêu.


Thường Thanh Tĩnh đem lòng yêu một con hồ ly.


Chàng cũng vì nó mà đọa ma. 


Thường Thanh Tĩnh vì tiểu hồ ly mà mất đi lý trí, tàn sát 120 mạng người ven Phù Xuyên Cốc.


Mang theo niềm tin sẽ đưa chàng trai lầm lạc trở về con đường chính đạo, Ninh Đào nghĩ, bọn họ làm bạn lâu như vậy rồi, cô có lẽ sẽ thuyết phục được Thương Thanh Tĩnh, có lẽ chàng ấy sẽ lấy lại được lý trí của mình trong một thời gian ngắn.


Sau đó, cô chết ở Phù Xuyên Cốc cùng với 120 người đó.


Đó là một câu chuyện thực sự đáng buồn.


Tình yêu và lòng căm thù của chàng trai quá mãnh liệt, mà Ninh Đào - một cô gái nhỏ vừa bước vào năm thứ nhất trường cấp ba, vấp ngã suốt chặng đường, phải trả giá rất đắt. Cô chỉ biết khóc, muốn về nơi cô sống trước kia để tìm cha mẹ. Cô nhớ những chiếc quạt trầm quay vòng tròn trong lớp, nhớ tờ báo phía sau bảng đen lớp học, nhớ những trang giấy thi chưa hoàn thành, nhớ ánh đèn nê-ông sáng dần sau giờ học.


Mà Thường Thanh Tĩnh, 


Từ vị đạo sĩ trẻ còn non trẻ của Thục Sơn Kiếm Phái, đến một vị kiếm tiêm uy chấn tứ hải bát hoang. 


Anh nhớ cô gái nhỏ Đào Đào, người đã ở sau lưng anh khi còn non trẻ.


Đó là giấc mơ cũ nhẹ nhàng duy nhất của chàng ta trong khi chìm vào bóng tối của việc tàn sát.
Sau khi Ninh Đài trùng sinh, cô trở thành đồng đạo với Thường Thanh Tĩnh, đạo sĩ của Tiên Hoa Quý Lân.


Vào ngày cưới, vị tiên hoa Quý Lân kia bất lực nhìn Đào Đào vừa khóc vừa hét, chạy lên lầu cao không chút do dự.


Cô mặc váy cưới chạy rất nhanh, càng lúc càng nhanh, khóe váy xuyên qua ánh sáng của mặt trời lặn, cô từ trên nhà cao tầng nhảy xuống.


Cô nghĩ rằng làm như vậy cô sẽ có thể về nhà, về nơi mà cô nên ở.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net