Chương 11: Những đoạn hội thoại dang dở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

"Cô nên nghỉ ngơi thay vì quá lao lực."

"Tôi biết rồi."

Người định bước đi đã liền có tiếng gọi lại. Hổ Phách tựa như có nét bối rối nhìn An Bình.

"Ông...còn nhớ những chuyện đã xảy ra khi tôi còn nhỏ không?"

An Bình khẽ mỉm cười.

"Cô rất thích uống trà." - Từ trên chiếc xe đẩy quen thuộc, ông rất nhanh chuẩn bị một tách trà an thần, đặt xuống trước mặt Hổ Phách - "Từ khi còn bé, cô đã theo bà chủ làm rất nhiều việc, ngay cả việc uống trà, cũng được bà chủ tập dần từ nhỏ. Chính vì vậy, đây là món thức uống mà cô thích nhất."

"Thật sao?" - Hổ Phách đắn đo nhìn tách trà trước mặt.

"Phải. Bà chủ luôn muốn cô trở thành một người kế vị hoàn hảo. Mỗi tác phong, đều phải nghiêm chỉnh, phải hoàn hảo, phải có phong thái của một người đứng đầu. Bà chủ bồi dưỡng cô rất tốt."

Hổ Phách nghe lời, nhấp một ngụm trà.

"Còn gì nữa không?"

"Cô không thích trồng cây, nhưng lại rất thích trồng cây ở trong văn phòng. Cô đã từng nói, rất muốn có một vườn hoa ở trong phòng khi trở thành chủ nhân." - An Bình tiếp tục nói - "Nhưng bà chủ lại không thích như vậy. Bà ấy muốn căn phòng làm việc phải thật trang trọng. Chính vì thế, không có bất cứ một chậu cây nào ở trong phòng này."

"Cô chủ." - Ngọc Lưu Ly vào trong phòng với một chậu cây Ngọc Ngân, đưa đến trước mặt Hổ Phách - "Nhìn xem, chậu cây tôi vừa mới trồng."

Người đang bận bịu với công việc ngẩng đầu lên nhìn chậu cây mà đối phương đưa tới bàn mình. Hổ Phách chỉ đơn giản là nhíu mày, sau đó mỉm cười:

"Đặt ở trên kệ tủ đi." - Sau đó lại cúi mặt xuống làm việc.

2.

Rời khỏi phòng ăn, Ngọc Lam gần như chạy như bay đến phòng bếp, nơi An Bình đang tất bật chuẩn bị lại những món ăn cho chủ nhân căn biệt phủ này. Vừa đi, cô ta vừa không giấu nổi những dòng chữ đang chạy loạn trong đầu, ánh mắt đảo điên cuồng, ngón tay lộn xộn rời rạc không tìm được vị trí đặt để, đầu móng tay cái nát bấy bởi Ngọc Lam đã cắn trong lúc suy nghĩ.

"Phải rồi, phải rồi, tại sao mình lại không nhận ra cơ chứ? Tại sao mình lại không nhận ra sớm hơn? Đúng rồi, chính là nó, chính là lúc đó."

Lời vừa dứt, người cũng đã đến nhà bếp. Ngọc Lam lặng lẽ quan sát người đàn ông trung niên vẫn đang cặm cụi nấu ăn. Cô ta không lên tiếng, chỉ đứng im tại cửa ra vào. Cho đến khi An Bình ngẩng lên, hai ánh mắt bắt gặp nhau, Ngọc Lam mới bật cười:

"Chắc ông đã nghĩ tôi ngu lắm."

An Bình không hiểu sao cũng nở một nụ cười nhẹ:

"Không đâu, làm sao tôi dám nghĩ về cô như thế."

Ngọc Lam bước vào trong, ngồi lên chiếc bàn đầy ắp những nguyên liệu của An Bình và nói.

"Không, ngược lại là đằng khác." - Cô ta nói - "Ông đã gợi ý cho tôi nhiều đến mức ấy, vậy mà tôi vẫn không hay biết gì. Chắc khoảng thời gian qua, ông đã nghĩ tôi ngu lắm."

An Bình với vẻ mặt ngơ ngác hiếm thấy trao đổi ánh mắt với Ngọc Lam. Sau khi xác nhận cô ta hoàn toàn nghiêm túc, ông lại lắc đầu tỏ ý không hiểu:

"Tôi không hiểu ý cô."

"Ông không cần phải giả vờ nữa." - Ngọc Lam khẽ bật cười khi nói - "Nói đi, tại sao ông lại giết ông chủ?"

"Tôi?" - An Bình nhíu mày - "Tôi không giết ông chủ, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không hề làm vậy."

"À không không, tôi nhầm, ông nói đúng. Ông không giết ông chủ." - Ngọc Lam xua tay - "Đúng ra phải là, tại sao ông lại bao che cho kẻ đã giết ông chủ?"

An Bình rơi vào trầm mặc khi đối diện với nụ cười nhếch môi đắc thắng của Ngọc Lam. Sự nghiêm nghị ban đầu hoàn toàn biến mất, thế chỗ cho sự nhẹ nhõm và thoải mái trên gương mặt. Ngọc Lam hơi bất ngờ bởi sự thay đổi biểu cảm gương mặt của một kẻ đang bị định tội. Trông ông ta thoải mái tựa như vừa được ân xá.

"Tôi không hiểu cô đang nói gì? Ý cô là tôi bao che cho ai?"

"Còn ai nữa đây, An Bình? Những lời mà ông đã từng nói, ngoài tự tìm chứng cứ cho bản thân, ông đã giấu nhẹm đi cô ta."

"Ông không phải là người làm chuyện này đúng không?"

"Trong khoảng thời gian ấy tôi đang ở với cô chủ, cả hai chúng tôi đều có thể làm chứng cho nhau."

Ngọc Lam luôn ngưỡng mộ sự bình tĩnh trước mọi tình huống của An Bình. Đứng trước sự định tội, ông hoàn toàn không biểu hiện ra bất sự lo lắng nào dù chỉ là một ánh nhìn mong manh. Mọi biểu cảm của ông dường như không thay đổi.

"Như ông đã từng nói với tôi, làm sao ông biết được ông chủ đã bị giết vào khoảng thời gian nào, hả An Bình?"

"Cô biết ông John Fluorite chết lúc nào sao?"

"Ông còn đặc biệt nhấn mạnh với tôi, rằng trong khoảng thời gian mà ông chủ bị hại, ông đang ở với cô chủ." - Ngọc Lam nói - "Câu hỏi đặt ra là, hai người ở cùng nhau ở đâu? Ở đâu trong căn biệt phủ này? Ở vườn? Ở phòng nghỉ của cô ta? Hay là phòng nghỉ của ông chủ đây?"

An Bình gật gù nhưng vẫn không thay đổi sắc mặt:

"Suy luận của cô sắc bén đấy."

"Vậy là ông thừa nhận cô ta là người giết ông chủ? Tại sao cô ta làm vậy? Là để trả thù sao?"

Những tưởng bản thân đã gần chạm tay đến sự thật, nhưng An Bình lại đáp trả lại bằng cái nhún vai:

"Không, tôi không nói thế. Cô chủ không phải là kẻ giết người. Chúng tôi chưa từng bước vào phòng của ông chủ trong ngày xảy ra chuyện."

"Ông tưởng nói như thế tôi sẽ tin ông sao?" - Ngọc Lam nhướn mày.

"Tuỳ cô thôi. Nhưng thật sự là chúng tôi không có làm." - An Bình thản nhiên đáp - "Cô nghĩ xem, chúng tôi từ trong vườn đi lên phòng nghỉ của cô chủ, khi ấy cô chủ bị sốt, không thể đi nhanh. Chúng tôi không thể vừa từ vườn lên phòng ông chủ tại phủ cũ, giết ông ấy, rồi quay lại vườn, đi lên phòng ngủ, chị của cô có thể làm chứng."

"Nhưng vẫn còn đường khác mà, tôi..."

"Cô sao? Đường đấy cô đi tuần, cô có thấy chúng tôi không? Hơn nữa, khi phát hiện ra có kẻ đột nhập, hai chị em cô cũng đi tuần quanh phủ cũ, chẳng lẽ lúc chúng tôi giết người, các cô không phát hiện ra sao?"

Ngọc Lam nhất thời không biết nên trả lời thế nào. An Bình lại nói:

"Nhưng dù sao suy luận của cô cũng rất nhạy bén, chỉ thiếu một chút nữa thôi. Cố lên!"

"Ý ông là gì?" - Ngọc Lam giật mình - "Chẳng lẽ ông biết ai là thủ phạm?"

"Tôi lại không nói thế. Kể cả có biết, hiện giờ tôi cũng không thể nói cho cô được."

"Tại sao?" - Ngọc Lam hốt hoảng - "Chẳng lẽ hắn đe doạ ông?"

"Không phải." - An Bình vô tội lắc đầu - "Tôi đang bận nấu bữa ăn cho cô chủ. Cô ấy đang đợi tôi."

Ngọc Lam không hài lòng, nhưng lại chẳng thể nói được gì:

"Đừng nghĩ như vậy là xong việc, ông phải nói cho tôi, thêm cả việc của John Fluorite nữa. Tôi chắc chắn không để yên cho ông đâu."

Nói xong, cô ta giận dữ xoay người, rời khỏi phòng bếp, nhưng lại bị một câu nói của An Bình cản bước:

"À nhắc đến John Fluorite. Tôi nghĩ nếu muốn điều tra chuyện của ông ta, cô nên tìm hỏi một người."


"Vậy còn chuyện mày giết John Fluorite thì sao?"

Ngọc Lam xuất hiện cùng với lời buộc tội. Hổ Phách để ý, quan sắt sắc mặt của Abdalla, hắn ta hoàn toàn bình tĩnh, dường như đã biết rõ bản thân sẽ bị phán tội.

"Chuyện này là sao? Em lấy thông tin này từ đâu." - Ngọc Lưu Ly đến gần và hỏi em gái.

"Điều tra một chút là biết thôi. Ngày hôm ấy, bác sĩ nghiên cứu tại mỏ ở Mogok đã phát hiện ra chính John Fluorite đã đi theo Zoisite và mày ngày hôm đấy. Nhưng do cho rằng chuyện này không quan trọng nên ban đầu ông ta không nhớ ra."

Tuy nắm trong tay sự thật, Ngọc Lam vẫn không tránh khỏi những suy nghĩ về việc liệu có phải An Bình là người sắp xếp tất cả?

"Thì ra mấy ngày nay em mất tích, là do tìm hiểu chuyện này sao?" - Ngọc Lưu Ly nói, nhưng Ngọc Lam không trả lời.

3.

Ngọc Lam chặn đường khi An Bình muốn đẩy chiếc xe đồ ăn quen thuộc đến văn phòng cho chủ nhân. Ông khẽ thở dài với sự đeo bám của người phò tá này.

"Cô lại muốn gì nữa đây? Cô Ngọc Lam?"

"Muốn ông nói ra sự thật."

"Sự thật là cô đang chắn đường tôi mang trà chiều tới cho cô chủ."

Ngọc Lam tức giận đến nỗi một tay cầm lấy ấm trà nóng ném mạnh vào bức tường phía xa ngay sau lưng An Bình.

"Nói dối. Cô chủ chưa bao giờ thích uống trà. Ông cứ hết lần này đến lần khác mang trà tới cho cô chủ, ông còn dám nói bản thân trong sạch?"

Lần hiếm hoi trong ngày, An Bình nở một nụ cười nhẹ. Ông dừng động tác lại, quay sang nhìn Ngọc Lam đang vô cùng giận dữ:

"Cuối cùng cũng nói vào trọng điểm rồi."

Ngọc Lam giật mình, sự nóng nảy ban đầu lại bị thay thế bởi ánh nhìn ngờ vực:

"Ông nói sao?"

"Khi cô dặn tôi mang sữa vào cho cô chủ, tôi lại cứ nghĩ cô nhận ra rồi chứ."

Một lúc sau, khi vị quản gia già lặng lẽ bước ra khỏi văn phòng, tưởng chừng như đón chào ông sẽ lại là hành lang dài lạnh lẽo, bất thình lình ngay đằng sau vách tường là một người đợi chờ đã lâu, là Ngọc Lam.

"Cô ấy uống hết cốc sữa chứ?"

An Bình nhẹ nhàng gật đầu:

"Cô chủ đã quan tâm đến sức khoẻ của mình hơn."

"Tuyệt." - Ngọc Lam gật đầu, nhưng nụ cười trên môi lại trở nên méo mó - "Thật không còn gì tốt bằng."

Ngọc Lam cắn môi:

"Vậy ý của ông là?"

"Cô rất thông minh, cô Ngọc Lam. Tôi đánh giá cô sắc bén hơn chị của cô nhiều. Có những chuyện, không cần thiết phải nói ra."

Nói rồi, An Bình rời đi, để lại Ngọc Lam đờ đẫn đứng tại hành lang. Nét mặt dần dần chuyển từ sốc đến hốt hoảng, và cuối cùng là sợ hãi. Ngọc Lam vội vàng chạy về phòng mà hoàn toàn không phát hiện có một người đang đứng đằng sau vách tường. Có lẽ, hắn đã nghe hết cuộc hội thoại vừa rồi.

Ngọc Lam chạy thật nhanh trên hành lang. Cô ta không thể giữ được bình tĩnh, trở về phòng. Ngọc Lam đóng chặt cửa. Phía đầu giường, đặt ngay ngắn một cuốn sổ, cô ta vội vàng mở ra, lật nhanh qua các trang và dừng lại tại một khung hình.

Ngọc Lam thở hắt, cô ta không muốn tin những gì mình đang suy đoán trong đầu. Một sự thật khiến cô ta phải há hốc miệng.

"Không thể nào, không thể nào."

Cô ta nhanh chóng viết vài ba dòng lên đó rồi cất quyển sổ tại một nơi kín đáo, là một vị trí nằm dưới lớp mặt gỗ trên của chiếc tủ. Đó là một ngăn bí mật, nằm giữa mặt tủ và ngăn kéo đầu tiên. Sau khi chắc chắn không một ai có thể phát hiện ra quyển sổ, Ngọc Lam mới đi về phía giường ngủ của bản thân.

Quan sát lại căn phòng một lần nữa, khi chắc chắn không ai có thể lẻn vào căn phòng của mình, Ngọc Lam mới thở phào trước khi đổ ập trên giường. Một ngày dài khiến cô ta không biết bản thân có còn đủ sức lực cho ngày mai? Chính vì vậy, Ngọc Lam cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tuy nhiên, tưởng chừng mới chỉ chìm vào giấc ngủ được vài giây, Ngọc Lam theo trực giác bừng tỉnh, đập vào mắt cô ta, là con ngươi đỏ.

4.

"Nhưng đây là em gái ruột của tôi."

Ngọc Lưu ly tha thiết cầu xin, nhưng đáp lạ vẫn là giọng nói lạnh lùng:

"Tôi rất tiếc." - Ông đặt tách trà lên kệ tủ, sau đó liền xoay người rời đi, nhưng đột nhiên, An Bình lại nói - "Cô biết không, trước khi chết, người cuối cùng cô Ngọc Lam gặp, chính là tôi."

Ngọc Lưu Ly tròn mắt:

"Ông nói cái gì? Gặp ông? Con bé gặp ông để làm gì? Hai người đã nói chuyện gì?"

"Để tôi nhớ lại xem nào." - An Bình khoanh tay và cúi đầu nghĩ ngợi, song, ông lại ngẩng lên ngay lập tức và nhún vai - "Tôi quên rồi."

"Ông đang đùa tôi sao? Hả?" - Ngọc Lưu Ly tức giận đến độ đập mạnh tay xuống tủ, vô tình khiến tách trà đang đặt ngay ấy lật nghiêng, nước tràn ra, lênh láng khắp mặt tủ.

Ngọc Lưu Ly đương nhiên không quan tâm tới việc trà bị đổ, nhưng An Bình lại luôn để mắt tới nó.

"Tủ gỗ nếu như bị đổ nước mà không lau ngay, lâu ngày sẽ bị mốc đấy."

"Ông nói cái gì vậy? Ai mà thèm quan tâm cái tủ này..."

Ngọc Lưu Ly liền im lặng khi phát hiện ra, nước từ trà không hề chảy xuống mặt đất, mà chúng len lỏi qua khe gỗ, chảy vào bên trong khe hở trên mặt tủ. Cô nhíu mày, ngón tay không tự chủ, gõ nhẹ, âm thanh vang lên, trong và vang, chứng tỏ bên dưới mặt tủ này, là một khoảng trống.

Khi Ngọc Lưu Ly ngẩng đầu lên, An Bình đã biến mất, ông còn tốt bụng đóng cánh cửa phòng lại, để cô ta có không gian riêng trong căn phòng này.

"Lưu Ly sao rồi?"

"Không ra khỏi phòng cô Ngọc Lam."

"Cô ấy suy sụp vậy sao?"

5.

"Cô nghĩ trong căn biệt phủ này, trong lúc diễn ra đám tang, ai là người có thể di dời những chiếc xe của khách tham dự, lái chúng đi mà không bị người khác nghi ngờ?"

"Được rồi." - Khi thấy Ngọc Lưu Ly quá căng thẳng, Hổ Phách liền xoa nhẹ vai của cô ta - "Cô làm những việc mà tôi giao đi."

Cô ta cúi đầu, nhưng người chưa kịp quay đi, đột nhiên bị kéo tay lại. Chính Ngọc Lưu Ly cũng bất ngờ, đón đợi mình, lại là một nguồn nhiệt ấm nóng đặt lên môi. Sự ngạc nhiên làm quên đi cái mềm mại và cảm giác hạnh phúc đáng lý phải có. Ngọc Lưu Ly bất ngờ đẩy đối phương trước khi kịp nhận thức bất cứ điều gì. Nó không giống một sự từ chối, nhưng cảm xúc đem lại cũng gần như vậy.

"Cô chủ, cô đang làm gì vậy?"

"Tôi chỉ muốn cô hiểu lòng của tôi. Tôi thật sự có tình cảm với cô, tôi không muốn cô vì báo thù mà gặp chuyện nguy hiểm. Cô muốn bảo vệ tôi, tôi cũng không muốn chuyện gì xảy ra với cô."

Ngọc Lưu Ly không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gỡ tay Hổ Phách đang ở trên bắp tay mình, lùi lại.

"Tôi xin phép."

"Grainne."

Hổ Phách nhìn theo người kia rời khỏi, cô đứng bần thần hồi lâu. Ánh mắt của Ngọc Lưu Ly ban nãy không phải ghét bỏ, mà là sự bối rối. Cô biết người này cũng có tình cảm với mình, chỉ là chưa biết cách bày tỏ. Lần lượt từng phò tá cứ chết dần mà không rõ nguyên do, Hổ Phách không muốn người duy nhất quan tâm mình thật lòng lại gặp chuyện.

Bản thân Hổ Phách cũng không biết mình có tình cảm với Ngọc Lưu Ly từ khi nào, có lẽ là trong căn biệt phủ rộng lớn đầy cô đơn, khi nhận được sự quan tâm và chăm sóc chân thành, vô tình gieo trồng một thứ tình cảm nhỏ bé và vun trồng cho nó từ từ sinh sôi. Đến khi nhận ra, Hổ Phách đã thật sự muốn cùng Ngọc Lưu Ly trốn khỏi nơi này, trốn khỏi thân phận này, chỉ muốn cùng cô ta, sống như hai người bình thường.

Chủ nhân căn phòng còn chưa kịp trở về chỗ ngồi, cánh cửa lại lần nữa mở ra. Vị quản gia già thiếu chiếc xe đẩy quen thuộc, ông ta hiên ngang bước vào mà chẳng buồn quan tâm đến sự cho phép của Hổ Phách.

"Tôi chưa cho phép ông vào đây."

"Còn tôi thì đang hiếu kỳ cô và cô Ngọc Lưu Ly vừa làm gì?"

Nhắc tới Ngọc Lưu Ly, Hổ Phách lập tức căng thẳng, cô siết chặt lòng bàn tay.

"Không phải chuyện của ông."

"Tất nhiên là chuyện của tôi. Tôi được bà chủ chọn để trở thành quản gia của gia tộc. Trách nhiệm của tôi là không để thứ người như cô làm ô uế thanh danh của người đứng đầu."

Hổ Phách nhíu mày, sự tức giận căng tràn khuôn ngực trước thái độ vô lễ của An Bình. Sự nghiêm chỉnh vào lần đầu tiên khi họ gặp nhau tại đại sảnh đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ trịnh thượng và coi thường, giống hệt Ngọc Lam và Tiêu Ngọc.

"Đừng có quá đáng. Tôi có thể đuổi ông, cũng có thể dùng quyền hạn của chủ nhân giết chết ông."

"Ồ, vậy sao? Vậy làm thử xem. Tôi nói cho cô biết, cô không phải là chủ nhân của căn biệt phủ này. Hãy tự nhớ lấy điều đó."

"Tuần sau, chỉ còn 7 ngày nữa thôi." - Hổ Phách xoay người và dựa lên bàn làm việc, trầm giọng đe doạ - "Tôi sẽ chính thức trở thành chủ nhân của gia tộc này, quyền lực sẽ được trao cho người đứng đầu. Đến lúc đấy, dù ông muốn hay không, cũng không có quyền quyết định."

"Cô biết không? Nếu như tôi nói sự thật cho cô Ngọc Lưu Ly thì sao nhỉ? Không biết cô ấy sẽ cảm thấy thế nào?"

Hổ Phách nghiên răng đứng thẳng:

"Tôi thách ông đấy." - Cô nói - "Ngọc Lưu Ly yêu tôi, cô ta nhất định sẽ bảo vệ tôi, chúng tôi nhất định sẽ ở bên nhau. Tôi mặc xác những quy luật, quy định gì đấy của ông. Đồ chán chết. Tôi sẽ không để ông chia cắt chúng tôi."

An Bình bật cười:

"Hình như cô bị mất trí rồi thì phải. Còn tận 7 ngày, cô thật sự nghĩ bản thân có thể đợi được đến ngày đấy sao? Sự thật này của tôi, có thể huỷ hoại cô, huỷ hoại cả tình yêu mà cô Ngọc Lưu Ly dành cho cô nữa đấy. Ngây thơ thật."

Sự ngạo mạn của Hổ Phách dần tan vào hư không. Khi An Bình đi rồi, cô bắt đầu chìm vào những suy mộng hão huyền và những cơn ác mộng ban ngày.

Hổ Phách vội vàng chạy đến phòng nghỉ của Ngọc Lưu Ly. Nhưng khi đến cửa, cô lại chỉ đứng yên ngoài đó mà không có ý định khác. Hổ Phách khẽ thở dài. Cô xoay người, thất thểu bước đi, dọc theo hành lang, dài thật dài.

Căn phòng của An Bình nằm ở dưới tầng một của phủ chính. Đáng lẽ ban đầu, đây chỉ là một phủ đọc sách, nên ông được xếp cho một căn phòng nhỏ nhất tại đây. Nhưng khi Hổ Phách chọn căn phòng ở tầng trên, công việc phục vụ của An Bình dễ dàng hơn rất nhiều.

Đêm nay cũng vậy, ông được về nghỉ ngơi sớm. Còn ba ngày nữa sẽ đến lễ kế vị, có rất nhiều việc cần ông chuẩn bị. Sự bận rộn khiến An Bình khi đặt lưng lên giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Căn phòng rất tối, ánh sáng khó len lỏi vào nơi này, việc cảm nhận được sự tồn tại của một sinh vật khác hoàn toàn dựa vào trực giác phòng vệ của một phò tá.

Một thân người dừng lại ngay cạnh giường ngủ, một cánh tay vươn tới, cùng một con dao ngay ngắn chĩa thẳng vào người đang ngủ bên dưới. Không một ánh sáng, vậy nên con dao cũng không được loé sáng, tiếng gió dựa vào lực đẩy xuống của cánh tay, lướt nhẹ trên lưỡi dao, gieo rắc một sự chết chóc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net