Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link : https://archiveofourown.org/works/12471820

Tác giả : haruonlyswimsfree

---------------------------------------------------

Định mệnh đã sắp đặt cho Aomine phải trải qua nhiều chuyện khó khăn trong cuộc đời, hầu hết chúng đều liên quan đến bóng rổ, nhưng chẳng chuyện nào lại có thể khiến hắn cảm thấy bấp bênh như chuyện này : người mà hắn không mấy để tâm được tỏ tình bởi kẻ mà hắn không ưa nhất trong danh sách thành viên đội bóng rổ Teiko. Tất cả những gì hắn có thể làm chỉ là ngồi đó, gặm nhấm trong lồng ngực cảm giác tồi tệ khi Kise lại được Haizaki Shougo trân quý, gặm nhấm ham muốn đập phá thứ gì đó cho hả giận và muốn nôn ra khi Haizaki đặt môi hắn lên bàn tay nhợt nhạt của Kise, trong khi chủ nhân của nó rõ ràng có vẻ không thoải mái cho lắm.

Hắn không biết rõ hắn muốn gì, nhưng với Ryouta, dù cho có chút lưỡng lự, cậu vẫn chấp thuận cảm xúc của tên kia, trên má đỏ ửng khi đối phương đem cậu ôm thật chặt. Aomine không chịu được nữa, hắn bỏ đi, trong hắn có chút chờ mong tiếng bước chân vội vã và nghe cậu gọi với theo "Aominecchi" sau lưng hắn.

Nhưng đã một tuần lễ, hai ngày, và nửa tiếng đồng hồ.

Đó chính xác là khoảng thời gian kể từ khoảnh khắc Aomine vô tình nghe được lời bày tỏ ấy, kể từ khi Ryouta và Haizaki bắt đầu hẹn hò. Hắn ý thức được từng giây trôi qua, và họ càng kéo dài chuyện đó bao nhiêu, trong hắn càng bồn chồn và tức tối bấy nhiêu.

'Tại sao lại là Haizaki trong số tất cả mọi người?' Hắn vô thức nghĩ. 'Kise xứng đáng với thứ khác tốt đẹp hơn là tình cảm từ tên đấy."

Lắc đầu, hắn bước ra khỏi trường, quyết định bỏ luôn buổi tập hôm nay. Hắn dừng gót khi hắn nhìn thấy Kise ngồi ở cái ghế dài cách trường khoảng một đoạn. Cậu có vẻ như đang tìm kiếm ai, hắn nghĩ chỉ có thể là Haizaki, và trong hắn không nén được cảm giác khó chịu khi phải nhắc đến cái tên đó.

Thật không may vì điểm dừng chân của Aomine lại ở hướng ấy, vì thế nên hắn không còn cách nào khác trừ bước qua nơi tên ngố tóc vàng đang ngồi.

Aomine theo hướng ghế bành mà bước qua, không chậm hơn cái chớp mắt là bao, nhưng vạt áo hắn chợt bị nắm lấy khiến hắn dừng lại.

"Không phải cậu nên đi tìm bạn trai của cậu à? Tôi thấy cậu ta lang thang đâu đó bên trong." Một lời nói dối, Daiki thật sự không hề muốn nghe Ryouta đề cập đến Shougo.

"Ah, đúng, nhưng cậu ấy nói cậu ấy sẽ ra ngay. Tớ chỉ là muốn biết tại sao Aominecchi lại trốn tập hôm nay thôi."

Hắn mỉa mai đáp lời. "Cậu biết thừa cậu cũng không đi tập luyện đúng chứ?"

"Tớ không tập vì tớ có giấy hẹn của bác sĩ trong hai mươi phút tới, và tớ đã nói với Akashicchi rồi, mà cậu thì tớ nghi lắm." Kise toe toét cười với biểu cảm bực bội của Aomine.

"Tôi chỉ không muốn đi, được chưa?! Đừng hành xử như thể cậu là mẹ tôi."

Ryouta lập tức đỏ mặt. "Chỉ là chúng ta đã không gặp nhau một thời gian mà. Tớ nhớ chuyện đi chơi với cậu đấy, Aominecchi."

Aomine, cố ngăn những từ ngữ đó khiến tim hắn đập gấp gáp hơn thường lệ, nhấc tầm mắt lên , tránh đi khuôn mặt ửng đỏ và đôi mắt van nài của Kise.

"Cậu còn chẳng có chút cơ hội đế đánh bại tôi, vậy tôi tập làm gì?" Hắn bật lại, chọn lờ đi sự đau đớn trên khuôn mặt lộ vẻ dỗi hờn của cậu. Nhưng đến cùng hắn lại thở dài, chọn không tranh cãi nữa, lần nữa nghĩ câu trả lời.

"Rồi, tôi đã định sẽ đi vào ngày mai, chỉ là, ờm, hôm nay tôi bận suy nghĩ một số thứ." Hắn biết việc làm thứ người khác muốn chẳng giống hắn tý nào, nhưng sau đó khi bản thân hắn càng lúc càng làm chính hắn ngạc nhiên bằng những hành vi kì lạ, hắn quyết định lờ chúng, âm thầm đổ lỗi căn nguyên chắc chắn nằm ở Satsuki vì ít nhất đã hai tuần qua mà cô ấy chưa dồn mớ thức ăn kì dị xuống cổ họng hắn.

Aomine muốn phủ nhận những cảm xúc ấm áp và mạnh mẽ ngập tràn trong hắn là vì những tinh tú lấp lánh nơi đôi mắt nửa màu gỗ nữa màu mật ong kia, phủ nhận cả chuyện một Kise mộc mạc, rạng rỡ mỉm cười khiến hắn còn bị kích thích hơn bất cứ một người mẫu nào khác.

"Tớ chắc là nên đi tìm Shougocchi, nếu không tớ sẽ trễ hẹn khám mất. Gặp cậu sau!" Cậu nói trong lúc bước nhanh vào lại trường học.

Và xúc cảm mạnh mẽ ấy biến mất.

Daiki nhíu mày, và dừng lại ở cửa hàng để mua thêm tạp chí trên đường đi về.

Khi bước ra khỏi cửa hàng, hắn lơ đãng lắc cái túi cạnh chân. Hắn đã định rút một quyển ra, nhưng lại dừng khi nghe thấy âm thanh yếu ớt, ức nghẹn từ phía sau tòa nhà. Hắn quyết định lờ đi chuyện này và tiếp tục bước về nhà, nhưng lại nhìn qua tòa nhà xem xét dấu hiệu của thứ gây ra âm thanh ấy, nhưng bị một cái ống dừng hắn lại.

Hắn đã đâm đầu vào cái cột.

Aomine thầm rủa, xoa xoa cái đầu đau. Hắn định tiếp tục bước đi, có cảm tưởng chuyện này như đã xảy ra lần thứ mười trong ngày.

"Aominecchi.." Rồi, hắn chắc chắn đã nghe nó rõ ràng. Daiki xoay người, và cẩn trọng bước đến phía sau tòa nhà, nơi hắn nghe ai đó gọi tên hắn. Và hắn thấy Kise, đầu gối gấp tới ngực, và lặng lẽ khóc.

Hắn và những người thân thuộc tính cách cậu đều biết rằng cậu có xu hướng bộc lộ cảm xúc thái quá, thế nhưng có lẽ không đúng lắm khi bỏ cậu một mình ở đây, một mình khóc như thế này, nơi một trong những fangirl dễ thương của Kise có thể sẽ thấy, và sẽ dỗ dành cậu rồi--

Không. Aomine sẽ không bỏ cậu ở chỗ này một mình. Vấn đề là xem xem nên nói gì cho phải. Chuyện hắn dở tệ ở khoản cảm xúc nói chung và an ủi người khác nói riêng cả thiên hạ đều biết. Dù cho là thế, hắn vẫn bước tới chỗ Ryouta, ngồi xuống cạnh cậu, nhẹ đập hai vai vào nhau.

"A-Aominecchi!" Kise hốt hoảng chùi đôi mắt sưng đỏ của mình. "Cậu sao lại--"

"Đừng ngốc như thế nữa, Kise." Aomine biết rõ rằng cậu chỉ đang cố làm ra vẻ như cậu không hề buồn bã vì gì cả, nhưng đó có lẽ là hành động vô tác dụng nhất cậu từng làm.

"Có chuyện gì sao?"

Ryouta thở dài, mắt khép hờ và nhìn xuống đất. "Sho- Haizaki-kun..cậu ấy..." Rồi cậu nhỏ giọng dần, không hoàn thành hết được câu nói.

Trong lòng Aomine giận dữ nổi dậy. "Haizaki đã làm gì?" Hắn cố dùng tông giọng nhẹ nhàng nhất, nhưng đến cùng lại phun ra tên kẻ kia như thể nó là a-xít.

"Khi tớ vào trong để tìm cậu ấy, tớ thấy cậu ấy ở trong lớp.. với một cô gái." Giọng Kise run rẩy, và vài giọt nước mắt chực chờ rơi xuống. "Họ đang, ừm, không học bài hay gì cả," Rồi cười yếu ớt.

Cằm Daiki nghiến chặt. Hắn biết Haizaki sẽ cố làm như thế, nhưng Kise bây giờ không cần phải biết sự thật hắn đang tức đến phát điên. "Kise, tôi xin lỗi, và câu này nghe kì quặc nhưng cậu thật sự xứng đáng với điều tốt hơn thế." Khuôn mặt Ryouta đỏ ửng lên trước sự ngọt ngào mà Aomine vừa rồi bất thường thể hiện.

"Sao cũng được. Với lại tớ cũng không thích cậu ta theo hướng đó lắm. Có thể là không thích chút nào. Thật đấy. Hơn nữa, tớ thật ra thích người khác cơ."

Aomine phát nghẹn. "Thế vì sao cậu lại khóc? Không phải cậu nên hạnh phúc vì chuyện hai cậu kết thúc à?"

Kise phồng má. "Ngoại tình vẫn là rất tệ, Aominecchi."

Daiki ca thán. "Jeez, không tin cậu được mà. Cậu có biết tôi tệ hại lắm trong việc an ủi người ta hay không? Tôi quay lại chỉ để làm thế thôi đấy!"

Ryouta khúc khích cười. "Cậu cực tệ luôn. Nhưng mà thật sự cảm ơn cậu. Tớ thấy ổn hơn rồi." Cậu cười như thể vạn ánh nắng tỏa sáng, khiến đối phương không thể không cảm thấy khuôn mặt hắn dần ửng đỏ.

"Mà khoan, cậu nói cậu đã thích người khác, đó là ai?" Dù hắn chỉ tỏ vẻ bình thường mà hỏi, tim hắn vẫn siết lại khi má Ryouta ửng hồng, nghe đề cập đến người cậu thích.

"Cái đó.. tớ không nói đâu. Nhưng tớ có thể nói cho cậu biết rằng tớ đã thích người ta lâu lắm rồi, chỉ là tớ không nghĩ mình sẽ có cơ hội."

Tuyệt rồi. Giờ thì không chỉ người trong mộng của hắn thích kẻ khác, lại còn là rất say đắm từ lâu. Aomine muốn đập đầu hắn vào cái cột ban nãy lần nữa.

"Kise.." Hắn nhỏ giọng dần, và cậu nhìn hắn đầy nghi hoặc, nghiêng đầu qua một bên như con cún nhỏ lúc nó bối rối. Aomine nuốt khan. Ờm, cố gắng thì vẫn tốt hơn ngồi đây mà tiếc nuối, phải không?

Vì thế, trong một khắc hắn tiến tới và thu nhỏ khoảng cách giữa hai người. Ryouta đông cứng lại, nhưng nhanh chóng định thần, đáp lại nụ hôn ngay lập tức. Daiki đã rất bối rối, nhưng không hề dừng lại, tay nâng má Kise, chúng vẫn rất mịn dù cho cậu đã mạnh bạo mà chùi đi nước mắt trước đó. Aomine không hôn quá nhiều cô gái, nhưng số lượng người hắn khóa môi cũng đủ để biết hôn Kise chính là tốt hơn rất nhiều. Hầu hết họ chỉ lo sợ và dừng hắn lại, nhưng Ryouta sẽ cắn hắn bằng sự đam mê như đam mê bóng rổ của cậu, ngậm môi Daiki đáp trả khi hắn ép lưỡi vào sâu hơn đôi môi của cậu.

Cố không để đánh mất sự ngầu của chính bản thân khi nghe âm thanh đáng yêu mà Kise phát ra, Aomine lùi lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt khao khát của cậu.

Hắn giật mình, thoát khỏi trạng thái mơ hồ khi Kise xếp hai tay ngang ngực, một chút giận dỗi.

"Đó không phải là cách tớ muốn về nụ hôn đầu của hai đứa mình..."

Hắn lắp bắp.

"Nụ hôn đầu của chúng ta á?! Tôi tưởng cậu thích ai khác cơ mà!"

Kise đảo mắt. "Cậu nói thật đấy à, Aominecchi! Tớ ngạc nhiên vì cậu không để ý chút nào đấy. Ahomine. Tớ thích cậu."

Đây là chuyện hắn mới biết.

"Nhưng--gì--?! Vậy vì sao cậu lại chấp nhận lời tỏ tình của Haizaki?"

"Tớ không muốn giải thích; hôn tớ lần nữa đi."

"Cậu lẫn lộn mọi chuyện như thế nên mới phải giải thích lại đó ch--"

Kise lần nữa kết nối đôi môi họ lại với nhau, khá mạnh bạo, và Aomine trong thâm tâm thở dài, bỏ cuộc trong khi Kise bắt đầu nhe răng cười chiến thắng. 'Cũng không thể mà giải thích ngay lúc này được nhỉ.' Tên tự luyến Aomine nghĩ, trong đầu đã định sẵn hình phạt cho tên ngố người mẫu, cả mặt bóng rổ lẫn những mặt khác.

Nếu bạn lúc đó mà bước qua cửa hàng tiện lợi, như Midorima Shintarou vô tình bước qua sau trận tập bóng rổ chẳng hạn, bạn sẽ nghe một loạt giọng hát ngân nga rất thỏa mãn và tiếng "Aominecchi!" ở âm vực cao đến mức phía kia dãy nhà còn nghe thấy được. Cậu ta lắc đầu không chút đồng tình. "Chậc. Lũ ngốc."

Tiếp tục bước đi, cậu ta bỏ lại sau lưng cặp đôi đang ầm ĩ. Mặt trời đang dần lặn, chìm nghỉm vào đường chân trời phía xa, vẽ lên bầu trời nơi thành thị một màu rực rỡ tựa san hô với những dải màu tím lơ lửng, hòa vào nhau như màu nước sau những đám mây màu hoa hồng nhạt. Khung cảnh tựa bức họa ấy rồi cũng trôi dạt đi, để lại một nền tối như biển đêm, lấp lánh những ngôi sao trên chiếc chăn khổng lồ màu xanh, và một ánh sáng le lói tựa kim cương trong thế giới chỉ có độc không gian trống rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net