Four

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điên rồi!

Thế giới này thật sự điên rồi!

Lúc Quang Trung tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, cả người em không hề hấn gì nhưng trên người lại không một mảnh vải.

Làn da trắng nhợt nhạt tiếp xúc với nền đất lạnh khiến em không khỏi run lên.

Nhẹ nhàng đứng dậy, tránh động đến phần dưới vẫn còn đang rỉ máu, Quang Trung xối nước vào bồn, rồi ngâm mình trong nó một hồi lâu.

Nước nóng thật làm người ta dễ chịu!

Quang Trung nhắm mắt, em lim dim ngủ.

Phút giây bình yên chưa được lâu, em bỗng cảm nhận thấy mùi máu tanh nồng, đôi mắt vốn nhắm bây giờ mở ra một cách nhanh chóng.

Em nhìn quanh bồn tắm...

"Cái!? Không... làm ơn... làm ơn tha cho tôi đi... làm ơn mà!"

Em khóc, em đang ngồi trong một bồn tắm toàn máu cùng với hàng vạn thứ kinh dị khác.

Một cái đầu trôi nổi nhìn chằm chằm vào em, tay, chân và rồi cả gan, ruột, tim của người đó thì vứt la liệt trên nền nhà.

Em run nhẹ, sao chuyện này cứ tiếp tục xảy ra chứ!?

"Này... này... này..."

Chợt, em nghe thấy một tiếng gọi nhỏ.

Em ngẩng đầu, một khuôn mặt đáng sợ xuất hiện trong gương, nó không có mắt, hốc mắt đen rỉ máu không ngừng, nó nhìn em và cười...

Một nụ cười quỷ dị, nó cười, máu và hai con mắt từ trong miệng nó phun ra, hai con mắt nhắm chặt lăn đến bồn tắm của em, rồi chốc bật mở, nó nhìn em chằm chằm...

Đáng sợ quá...

"Này... này..."

Khuôn mặt xuất hiện trong gương lại gọi em...

"Có muốn... chơi đùa... cùng ta không?"

Nó nói và từ từ bò ra khỏi chiếc gương, nó bò đến chỗ em, thân thể nó, hoàn toàn không bình thường...

Phải nói là không còn một chút thịt, thân thể toàn xương sống...

Nó bò đến chỗ em, bước vào bồn tắm, nơi em vẫn ngồi co ro trong một vũng máu...

Nó liếm khuôn mặt em...

"A... hảo hảo đáng yêu..."

Nó nói bằng chất giọng lè nhè...

"Có muốn... vui đùa với ta không?"

Lời vừa dứt, nó định đút côn thịt toàn xương đó vào trong thân thể em...

"Ah..."

Em nhắm chặt mắt hét lớn...

Và rồi cứ thế ngất đi...

Em tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong bồn tắm, đưa mắt nhìn quanh, cảnh vật đáng sợ kia không còn...

Khi biết mình đã an toàn, em mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bước ra khỏi bồn, với tay lấy khăn tắm chùm khắp người, rồi lặng lẽ bước vào phòng mặc quần áo.

Quang Trung cuộn tròn ghế sa lon, cơ thể em cứ run lên bần bật, em xác định vừa rồi không phải là ảo giác, người xuất hiện trong gương, thật sự có mỉm cười với em, nụ cười u ám, kinh dị thập phần khủng bố ấy không ngừng hiện lên trong tâm trí em.

Em bị ám ảnh!

"Kính kong!"

Chuông cửa vang lên, Quang Trung đột nhiên quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm cửa nhà.

Thanh âm rõ ràng của bà từ ngoài truyền vào...

"Quang Trung, bà tới rồi đây, mau mở cửa cho bà đi..."

Trái tim em như bị ai đó bóp chặt, sợ hãi đến mức thở không nổi.

Không phải bà đã chết rồi sao?

"Quang Trung..."

Bà vẫn đứng ở cửa gọi, Quang Trung đứng dậy, không biết có nên đi qua đó hay không.

Cửa kẽo kẹt chậm rãi mở ra, bà đứng ở ngoài cửa, trên mặt là nụ cười từ ái, bà vẫy tay với em...

"Tới đây, mau tới đây..."

"Bà..."

Quang Trung vừa gọi vừa lao tới, em nhào vào lòng bà, khóc nức nở.

Cái ôm của bà thật lạnh, âm khí thâm nhập vào lỗ chân lông trên da thịt em, em bỗng run nhẹ, lạnh đến thấu xương.

Nhưng Quang Trung không chút nào để ý, em gắt gao ôm bà, không nghĩ muốn tách ra.

"Ngoan..."

Thanh âm có điểm kỳ quái, Quang Trung ngẩng đầu nhìn về phía bà, em thấy nụ cười của bà giống y như nụ cười của người xuất hiện ở trong gương.

Đây không phải bà!

Trực giác mách bảo Quang Trung mau
chạy, nhưng chưa kịp làm gì thì bà đã vươn tay bóp chặt cổ em lại...

"Đi cùng với bà được không?"

"Hỗn xược!"

Huỳnh Ngọc Lập che chắn trước mặt Quang Trung, nhìn bà bị đá bay xuống mặt đất, biểu tình lạnh băng...

"Người của bổn toạ, ngươi cũng dám động?"

Gã tiến lên một bước.

Bà gắng gượng đứng dậy toan chạy nhưng động tác của Huỳnh Ngọc Lập lại nhanh hơn một nhịp, gã hung hăng dẫm lên người bà.

"Ah...."

Quang Trung hét lên, chân bà tựa như không khí, thoáng chốc đã biến mất.

Huỳnh Ngọc Lập xoay người, thấy Quang Trung đang che miệng, hoảng sợ nhìn gã.

Lông mày bất giác nhíu lại, gã lạnh lùng nói...

"Trở về đi!"

"Tôi muốn được gặp bà, tôi cầu xin anh đó!"

Quang Trung quỳ xuống, hèn mọn cầu xin, nước mắt em tựa nhưng những hạt kim cương, chậm rãi rơi xuống đất.

"......"

Không thấy gã đáp lại, Quang Trung liền ngẩng đầu lên, em bỗng phát hiện chỉ có một mình em đang quỳ gối ở nơi hoang vu vắng vẻ này, không biết Huỳnh Ngọc Lập đã biến mất từ lúc nào.

Không nói gì nghĩa là ngấm ngầm đồng ý, Quang Trung kinh ngạc đứng dậy, chạy thật nhanh xuống dưới.

Lúc Quang Trung tới bệnh viện thì đã là buổi chiều, cô bị y tá dẫn em tới nhà xác.

Em như ý nguyện gặp được bà.

Bà an tĩnh nằm trên cáng, đã không còn chút hơi thở nào.

"Bà..."

Em cầm lấy tay bà, thật lạnh!

Xúc cảm lạnh băng này nhắc nhở Quang Trung : Bà sẽ không bao giờ tỉnh lại.

"Thực xin lỗi..."

Nghĩ đến là vì em, nên bà mới có thể xảy ra chuyện, nước mắt Quang Trung lại rơi xuống lã chã.

Em mồ côi cha mẹ từ nhỏ, em và bà sống nương tựa lẫn nhau suốt hai mươi mấy năm qua, không ngờ em với bà lại phải rời xa nhau dưới hoàn cảnh như thế này.

"Quang Trung... Chạy mau..."

Là tiếng của bà, tiếng của bà cứ vang lên bên tai em, giống như bà đang ghé sát vào tai em để nói chuyện.

Quang Trung theo bản năng quay đầu lại nhưng phía sau không có một bóng người.

Thanh âm của bà bỗng trở nên sắc bén...

"Chạy mau..."

Không đợi Quang Trung kịp phản ứng lại, cửa nhà xác đột nhiên đóng sầm.

"Ha ha..."

Tiếng cười thê lương giống như muốn đâm thủng màng nhĩ người khác.

Sắc mặt Quang Trung trắng bệch, không biết có nên đi ra ngoài hay không, nhưng với kinh nghiệm đã từng trải của em thì chắc chắc cánh cửa kia không mở ra được.

Bỗng nhiên một bàn tay trắng bệch đặt lên bả vai em.

Quang Trung quay đầu lại nhìn thì thấy một con ma nữ đang nghiêng đầu cười, cô ta mặc quần áo của công chúa tuổi thư thời cổ đại, khoé miệng cô ta khẽ nhếch lên để lộ ra hàm răng trắng xoá.

Đột nhiên đầu của cô ta rơi xuống đất, nó lăn đến bên chân Quang Trung, hai mắt nhìn về phía em rồi cười khanh khách....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net