HNLDTNCG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoan nghênh lai đáo trạch nam chi gia

欢迎来到宅男之家

Tác giả : Ngã đích tiểu Q <我的小Q>

Thể loại : nhiều couple, 1×1, ấm áp không ngược, tiểu bạch văn, không có nội dung chính, nghĩ gì viết nấy, tập thể động kinh, thường xuyên gây buồn nôn

Tình trạng : hoàn

Số chương : 38 chương

Dịch : Quick Trans

Biên tập : Bạch Mộc http://tanghoatieukhuc.wordpress.com/

Warning!!

- Tác phẩm được biên tập có chứa nội dung liên quan đến vấn đề tình cảm giữa nam x nam (tức đồng tính luyến ái). Thỉnh lưu ý~

- Việc dịch dựa vào QuickTrans và được biên tập lại, không thể bảo đảm đúng 100% nội dung gốc.

- Tác phẩm được chuyển ngữ không có  bản quyền, cũng như chưa được sự cho phép của tác giả 

- Vui lòng không sử dụng tác phẩm vào mục đích thương mại, không phân phối đi bất cứ nơi nào.

Giới thiệu 

Trong nhà này có : một đứa câm, một tên béo, một thằng thích rình trộm, còn có một suất ca.

Đứa câm : ai câm? Ta chỉ là không thích nói chuyện thôi!

Béo béo : bánh tart trứng thật ngon, hamburger ăn thật ngon, khoai tây chiên ăn thật ngon. . . Ngô, ta hôm nay gầy không?

Rình coi cuồng : Ông chú bán mì đầu phố thầm mến ông chủ tiệm thú cưng đối diện, đáng tiếc hai người này không hợp, bởi vì ông chủ tiệm bán thú cưng đối diện mỗi ngày đều chơi với sex doll.

Suất ca : cút, lão tử là nữ.

Một đám người làm cuộc sống ầm ĩ, vừa bình đạm vừa khoái hoạt.

___________________________________

Cái này là nhiều couple.

Couple chính :

♥ ách ba ngao kiều thụ x phú nhị đại táo bạo công

(thụ : câm, thích chơi, thích làm nũng / công : giàu, nóng nảy)

Couple phụ :

♥ béo béo ngốc tử thụ x giao cảnh ngốc tử công

♥ rình coi cuồng động kinh thụ x thủy tiên phúc hắc công (thủy tiên = tự tin vô đối)

o(≧v≦)o~~

Mấu chốt tự :

Vai chính : Vệ Đinh, Trầm Huyên

Phối hợp : Sở Hiểu Phong, Cố An, Cung Nghị, Trần Mặc, Lương Băng, lão tha bả, Đường Thiếu Hiền, Ân Hoằng Văn

1. Trạch nam chi gia (Một nhà trạch nam)

.

Tĩnh ca ca : Khang nhi, chúng ta gặp nhau đi.

Dương Khang : không gặp.

Tĩnh ca ca : Vì sao? Chúng ta quen biết đã một năm, đã quen thuộc nhau như vậy. Anh rất thích em, anh biết là em cũng thích anh, chúng ta từ internet ra đời thực để có thể hiểu biết đối phương càng sâu sắc hơn a.

Dương Khang : không gặp là không gặp.

Tĩnh ca ca : Khang nhi, anh yêu em.

Dương Khang : . . .

Tĩnh ca ca : coi như vì tình yêu anh dành cho em, chúng ta gặp nhau một lần đi.

Dương Khang : không gặp = =

Tĩnh ca ca : Vì sao chứ!?

Dương Khang : Quách Tĩnh với Dương Khang là anh em kết nghĩa.

Tĩnh ca ca : (╰_╯) kháo!

●●●●

Vệ Đinh tắt QQ, trong lòng thở dài —Tĩnh ca ca, nếu anh biết tôi không thể nói, liệu có bằng lòng gặp tôi nữa không?

Vệ Đinh là nhà văn, đến giờ chỉ mới cho ra đời một tác phẩm. Chính văn đã hoàn, phiên ngoại vẫn còn đang viết.

Viết hai mươi mấy vạn chữ, không có đến một cái comment, lượt truy cập cũng ít đến đáng thương.

Nhiều lần cậu muốn bỏ cuộc cho rồi, nhưng Suất ca lầu ba nói, bản chất kẻ viết văn vốn là cô độc. Lúc một người một thân một mình chiến đấu hăng hái, quý giá nhất là ở chỗ kiên trì, tiếp tục kiên trì. Không làm được người khác vui thì cũng có thể làm chính mình vui, nói trắng ra là cầu thống khoái, tự mình thống khoái, số lượt truy cập có gì quan trọng, chỉ là phù vân mà thôi.

Thời điểm Suất ca nói mấy lời đó là lúc Vệ Đinh mới viết được ba vạn tự. Vì cầu cái thống khoái mà cậu lại kiên trì viết đến hai mươi vạn tự. Hiện tại chính văn cũng kết thúc, cậu tuyệt không cảm thấy chút thống khoái nào. Mỗi lần truy cập trang web, cậu liều mạng refresh background [1] liên tục, nhưng vẫn không có cái tin nhắn nào, không có ai yêu thích, lượt theo dõi cũng có chiều hướng đi xuống.

Vệ Đinh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, mắt đỏ tới mức có thể tích ra máu, ngũ quan vặn vẹo, dùng sức dộng xuống bàn, há mồm gào thét trong vô thanh : Tại sao! Tại sao chứ! Văn vẻ ta viết chẳng lẽ thật sự kém cỏi tới như vậy sao!!

Sớm biết như vậy, lúc trước bỏ cuộc cho rồi!

Gào xong, Vệ Đinh nhìn xuống đồng hồ ở góc phải màn hình, hiện tại là hai giờ mười lăm phút sáng.

Vệ Đinh cầm điện thoại cùng đường dây bấm số gọi lên lầu ba.

Điện thoại reo thật lâu mới có người bắt, tai nghe truyền đến giọng nói lười biếng “Uy, ai a?”

Vệ Đinh lập tức cúp điện thoại, ngây ngô cười hắc hắc.

Một lát sau, Vệ Đinh ấn nút gọi lại.

Lần này chuông điện thoại reo vài tiếng đã có người bắt máy “Nhóc chủ nhà sao? Trễ thế này có chuyện gì a?”

Vệ Đinh há mồm cười to, cúp điện thoại.

Qua năm phút, Vệ Đinh bấm gọi lại tiếp.

Điện thoại vừa reo, bắt máy ngay lập tức, một tiếng gầm giận dữ truyền ra “Xú ách ba [2], mi đùa giỡn ta a! Mẹ nó, đã gần ba giờ rồi, có để cho người ta ngủ hay không hả? Ngày mai sáng sớm ta có việc phải làm nữa! Mi còn dám phá nữa, tin ta ngay bây giờ xuống đập mi không?”

Vệ Đinh bĩu môi, dập ống nghe xuống.

●●●●

Xử một tô mì ăn liền xong, cậu nhàn rỗi vô sự lại bấm điện thoại lên lầu ba.

Trong chốc lát, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân xuống lầu.

Cửa bị đạp bật ra.

Một suất ca cao gầy đứng ở ngoài cửa, tóc rối bời, tức giận ngập tràn trên mặt.

“Xú ách ba, tại sao cứ phá ta mãi thế? Hôm nay mi không nói cho rõ ràng, coi ta xử mi thế nào!”

Vệ Đinh đưa tay làm dấu : Ta không thể nói, ngươi bảo ta làm thế nào nói rõ ràng với ngươi?

Suất ca cười lạnh một tiếng : Ồ, giỏi cho mi, có bản lĩnh ta, không muốn phòng trống lầu ba được thuê chứ gì?

Vệ Đinh trợn tròn mắt : Ngươi uy hiếp ta?

Suất ca nhún nhún vai “Nói nhanh lên, rốt cuộc mi bị cái gì làm cho kích động? Hơn nửa đêm rồi còn không để người ta an giấc.”

Vệ Đinh giận dữ chỉ chỉ màn hình máy tính.

Suất ca nhìn một cái đã hiểu, cười nhạo “Ta còn tưởng có cái gì ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là no click, no fav, no comment thôi sao [3]? Ngày mai thức dậy ta làm cho, muốn bao nhiêu ta cho bấy nhiêu

Vệ Đinh giận : Ta không cần đồ giả, ta cần hàng thật!

“Nhìn thôi không đoán được ngươi cũng rất có cốt khí nha! Phù vân a, mấy thứ này đều là phù vân, không trọng yếu.” Suất ca xoa xoa đầu cậu, xoay người trở ra “Ta ngủ đây, nhóc chủ nhà mau mau đi ngủ đi, ngày mai mi còn phải mở cửa tiệm còn gì.”

Ai, đúng a, ngày mai còn phải mở cửa tiệm nữa.

Vệ Đinh thở dài, refresh background thêm một lần nữa, lại thất vọng cụp mắt, tắt máy tính, chuẩn bị đi ngủ.

Bỗng nhiên nghe trong phòng bếp phát ra âm thanh chi chi chi, nghe hơi giống tiếng chuột kêu.

Vệ Đinh tay cầm chổi, mở cửa bước vào bếp, chuột đâu không thấy, lại thấy một hình ảnh kỳ dị.

Cửa tủ lạnh mở toang, tản ra ánh sáng mờ mờ, một trái banh tròn tròn đang ngồi xổm trước tủ lạnh lục lọi cái gì.

Cầu cầu mắt lấp lánh lục quang, tựa như một con dã thú đói khát cực kỳ, lấy chén cơm thừa từ trong tủ lạnh ra, một tay giữa chặt rồi trút vào miệng, sau đó liền cấp tốc nuốt xuống. Nhìn cực kỳ giống quỷ đói đầu thai, làm người ta thấy mà lạnh cả người.

Vệ Đinh thần tình hắc tuyến, mở đèn, bước đến cạnh Cầu cầu, giật chén cơm lạnh trên tay.

Cơm bị cướp, Cầu cầu sợ.

Xoay người lại, thấy Vệ Đinh liền ngu ngu cười rộ “Nhóc chủ nhà, ra là cậu a.”

Vệ Đinh dùng thủ ngữ : Ngươi bị ngốc a? Thứ để trong tủ lạnh mà cũng ăn sao?

Cầu cầu liếm hạt cơm còn dính bên mép : Ta một ngày rồi chưa ăn gì hết, đói thật là đói. . .”

Vệ Đinh bất đắc dĩ : Ngươi đang giảm cân?

“Phải a.” Cầu cầu đứng lên, xoay xoay lắc lắc “Cậu xem tôi có gầy đi chưa?”

Vệ Đinh đả kích một cách đặc biệt tàn nhẫn : Không những không gầy, còn béo ra.

“Ngô, phải không?” Cầu cầu giật lại chén cơm trong tay Vệ Đinh “Nếu đã không gầy, thôi thì hôm nay ăn cho no, mai lại tiếp tục giảm.”

Vệ Đinh mặc kệ. Cầu cầu mỗi ngày đều ồn ào bảo phải giảm béo, có điều giảm cả năm trời cũng không sút được nửa cân thịt.

Vệ Đinh ngáp một cái, xoay người đi về phòng ngủ.

Lúc này, trên lầu hai chợt phát ra tiếng cười.

Tiếng cười vừa quỷ dị vừa hèn mòn lại dọa người hết sức. Lớn mà kéo dài, không có chút dấu hiệu nào dừng lại.

Vệ Đinh trợn trắng con mắt, lẹp bẹp lẹp bẹp đôi dép lê xông lên lầu hai.

Vừa tới lầu hai, cửa phòng bên trái bật ra.

Một tên bốn mắt bộ dạng nhã nhặn từ trong phòng đi ra.

Trên mặt Bốn mắt bày ra nụ cười thô bỉ, vừa thấy Vệ Đinh liền kéo cậu tha vào phòng.

“Nhóc chủ nhà, đang định tìm cậu đây. Lại đây, lại đây, có phát hiện mới. Tên chủ tiệm thú cưng ở đối diện bình thường nhìn bộ dạng đàng hoàng hết sức đúng không? Tên đó nhìn vậy chứ thực ra là Mensao [4] a. Bây giờ đang ở nhà chơi với sex doll kìa. Ha ha,  ép tới mức con doll muốn biến hình luôn!”

Nói xong liền đưa kính viễn vọng dí lại trước mũi Vệ Đinh.

Vệ Đinh nhìn sang, quả nhiên thấy ông chủ tiệm thú cưng ở đối diện đang quang minh chính đại dằn vặt sex doll.

Vệ Đinh rời mắt khỏi kính viễn vọng, vui vẻ ra dấu với Bốn mắt : Không ngờ được ổng có cái sở thích này a.

“Sớm biết lão không phải loại người đứng đắn rồi.” Bốn mắt cười bất hảo “Ta có chụp lại vài tấm, không phải lão rất hay chống đối cậu sao? Về sau lão còn ức hiếp cậu nữa, chúng ta cứ lấy ảnh ra uy hiếp.”

Vệ Đinh nghiêm nghị : Chúng ta như vậy giống như kẻ thất đức.

“Làm người không nên nhiều đức quá, mình không khi dễ người ta, người ta liền khi dễ mình, cho nên mới nói kẻ thành thật là đồ vô dụng.”

Vệ Đinh gật gật đầu, nhoẻn miệng cười ngu : Đừng quên bỏ hình vào hòm thư của ta a. (^o^)~

●●●●

Vệ Đinh thuộc kiểu người vô tư. Lúc nãy tuy có vì chuyện viết văn mà buồn rầu nửa ngày, nhưng hiện tại bị một đám khách trọ nháo như vậy, cậu liền quẳng cái không vui ra khỏi đầu, chui vào ổ chăn đi gặp Chu Công.

Vệ Đinh là cô nhi, năm nay vừa tròn mười tám. Hai năm trước, một tai nạn giao thông đã cướp đi sinh mệnh của cha mẹ cậu. Mà bản thân cậu cũng bị thương nặng.

Cậu điều trị trong bệnh viện một thời gian, không những tiêu hết tiền tiết kiệm trong nhà, còn mất luôn khả năng nói chuyện.

Sau khi xuất viện, cậu ở lại căn nhà cũ mà cha mẹ để lại, sống một mình.

Căn nhà cũ ba tầng này nằm trong một khu chợ hoa điểu. Để mưu sinh, cậu đem phòng khách lầu một phân thành một gian nhỏ, mở một cửa tiệm bán hoa.

Lúc đầu vốn tưởng là ăn ké chút cái nhân khí của chợ hoa điểu, mở cửa tiệm bán hoa thì làm ăn chắc cũng không tệ. Nhưng mà cửa tiệm của cậu lại nằm quá sâu vào trong, hơn nữa lại lẫn lộn với khu dân cư, không nhìn kỹ căn bản sẽ không ai phát hiện nơi này có mở một cái cửa tiệm nhỏ.

Để cho người khác chú ý, cậu để bảng hiệu ra ngoài, nhưng mà người bên quản lý thị trường bảo cậu đây là kinh doanh chui, không cho cậu để như vậy.

Thế nên việc làm ăn của cửa tiệm hoa rất đìu hiu, cơm no áo ấm là không thể nào.

Việc làm ăn của cửa tiệm hoa không được, Vệ Đinh đành ra một cái quyết định gian nan—— cho thuê phòng.

Kỳ thật cậu cũng không muốn cho thuê phòng.

Căn nhà này là thứ duy nhất mà cha mẹ cậu lưu lại cho cậu, trong nhà còn bày biện những vật dụng mà lúc cha mẹ cậu còn sống đã dùng qua. Cậu cũng chỉ có thể dựa vào mấy thứ này mà hoài niệm về cha mẹ mình.

Nhưng mà cuộc sống dù gì cũng phải tiếp tục, mỗi tháng tiền nước, tiền điện, tiền khí đốt đều cần đến tiền.

Cậu quỳ gối trước mặt mộ cha mẹ, trong lòng nhủ với họ : Cha, mẹ, con nhất định sẽ cố gắng sống.

Sau khi từ nghĩa trang trở về, cậu liền đem tưởng niệm chôn vào thật sau tận đáy lòng. Kế tiếp đem mấy vật dụng của cha mẹ dời đến phòng mình, rồi phân phòng lầu hai và lâu ba, mỗi lầu hai phòng, vậy là có thể cho bốn người thuê, được bốn phần tiền thuê nhà.

Vệ Đinh là một bé trai ‘cong’ [5], nên cậu không định cho giới nữ thuê phòng.

Cậu treo ở trước cửa một cái bảng gỗ, bên trên viết —— Trạch nam chi gia

Sở dĩ cậu làm như vậy, là muốn thông báo cho mọi người ở đây chỉ cho phái nam thuê nhà, hơn nữa còn phải thuộc loại trạch nam.

Sau đó cậu còn in thêm mấy cái quảng cáo nhỏ đem đi phát khắp nơi, rồi ngồi ở nhà chờ khách đến xem phòng.

●●●●

Người thứ nhất đến xem phòng chính là Cầu cầu.

Cầu cầu tên là Sở Hiểu Phong, dáng người cao hơn Vệ Đinh một chút, khoảng hơn một mét bảy. Thể trọng đến giờ vẫn còn là một câu đố.

Dáng Cầu Cầu rất béo, nhìn từ xa thì hệt như một trái banh.

Vệ Đinh đoán cậu ta ít ra cũng 180 cân, nhưng cậu ta bảo chỉ có 140 cân. [6]

Cầu cầu nói chuyện rất lễ phép lại khách khí, tính cách cũng rất thành thật. Cậu ta bảo mình là một họa thủ, lúc bình thường cũng không đi làm, chỉ ngồi ở nhà vẽ a vẽ. Dạo gần đây do phải vẽ một tập tranh ảnh tuyên truyền chim chóc, nên mới muốn tìm phòng thuê ở chợ hoa điểu để tìm linh cảm.

Vệ Đinh thấy người tròn tròn này cũng không tệ lắm, tính cách thành thật, còn là một nghệ thuật gia, cũng thuộc dạng trạch nam. Lập tức thỏa thuận chấp nhận, để cậu ta thuê phòng bên phải ở lầu hai.

Cầu cầu vào ở rồi, Vệ Đinh mới biết sự thật, cậu ta là chúa ở dơ. Phòng ở bẩn tới mức không ai dám vào, trong phòng một đống bừa bãi. Quần áo bẩn, tất thối vươn đống đống vãi đầy đất, đã vậy còn bốc ra mùi quái lạ.

Vệ Đinh cảm thấy hối hận, không muốn cho cậu ta tiếp tục thuê nữa. Nhưng không ngờ, cậu ta để có thể trao đổi với mình mà cố gắng học thủ ngữ.

Vệ Đinh cảm động, tâm mềm nhũn ra.

Ở dơ thì ở dơ đi vậy, sau này không bước vào phòng cậu ta là được rồi.

Người thứ hai đến xem phòng là Bốn mắt.

Bốn mắt tên gọi Cố An. Bộ dạng thanh tú, nho nhã lịch sự, toàn thân lộ mùi ‘tử thư quyển’ [7]

Thấy Vệ Đinh là người câm, liền dùng thủ ngữ trao đổi.

Cậu ta bảo với Vệ Đình, lúc trước cậu có từng làm tình nguyện viên truyền đạt thủ ngữ, cho nên biết sơ thủ ngữ.

Nghe xong lời ấy, Vệ Đinh lòng sinh kính nể, người có thể làm tình nguyện viên, phẩm đức nhất định cao thượng.

Vệ Đinh hết sức hài lòng cậu ta.

Trong lòng tự nhủ, người này vừa nhìn là biết ngay người làm công tác văn hóa. Bộ dáng đẹp, tâm địa lại tốt, để cho cậu ta thuê phòng là chuẩn phải biết.

Thế là Bốn mắt ở lại phòng bên trái lầu hai.

Sau khi Bốn mắt vào ở, Vệ Đinh mới biết được cậu ta vậy chứ thực ra là một tên thích rình mò. Phẩm đức không cao thượng không nói đi, ngược lại còn hết sức thấp kém.

Mỗi ngày cậu ta đều dùng kính viễn vọng rình chuyện tư của người khác, mỗi lần phát hiện thú vị liền biến nó thành chuyện cười kể cho bà con nghe.

Bốn mắt không có việc làm, là một đại trạch nam thứ thiệt, tức là nam nhân có thuộc tính trạch. Ban ngày, những lúc nhàn rỗi không có việc cậu ta sẽ giúp Vệ Đình trông coi cửa tiệm hoa. Tối đến cậu ta mới hành động, cầm ống nhòm đi dạo khắp nơi. Hầu như những người ở chợ hoa điểu này bị cậu ta rình coi qua.

Vệ Đinh mỗi buổi tối trước khi đi ngủ đều đóng khóa cửa sổ thật cẩn thận, sợ bản thân mình sơ xuất liền trở thành con mồi của cậu ta.

Thật ra Bốn mắt vậy chứ cũng rất biết nói nghĩa khí a, tới bây giờ cũng chưa từng có chủ ý đối với người trong nhà. Mỗi khi người trong nhà gặp chuyện khó khăn, cậu ta cũng sẽ giúp nghĩ biện pháp giải quyết, có điều mấy biện pháp cậu ta nghĩ ra làm người ta không dám khen.

Bốn mắt ngoại trừ vô công rỗi ngồi, có hơi đáng khinh chút, thích động kinh thì mấy phương diện khác cũng tốt. Vệ Đinh đành miễn cưỡng để cậu ta ở lại, dù gì cậu ta cũng còn có một ưu điểm rất được, có thể thường xuyên giúp đỡ trông coi cửa hàng.

Vệ Đinh thầm thở dài trong lòng. Người không như tướng mạo, khách thuê sau không thể xem bề ngoài, phải hiểu rõ ràng tích cách mới quyết định cho hay không cho thuê phòng.

Người thứ ba đến xem phòng chính là Suất ca.

Lần đầu tiên nhìn thấy ‘anh ta’ Vệ Đinh cảm thấy tim mình hẫng nửa nhịp.

Trong đầu có một đứa tiểu nhiên liều mạng hoan hô :  hắn hảo suất hảo suất hảo suất hảo suất a a a! ~(≧▽≦)~

Suất ca ném cho Vệ Đinh một xấp tiền, nói “Cậu đếm tiền trước, sau đi lập hợp đồng thuê nhà, tôi muốn thuê một năm.”

Vệ Đinh ngốc ngốc gật đầu, ngốc ngốc đếm tiền, ngốc ngốc lôi con dấu ra đóng lên hợp đồng, ngốc ngốc thêm lần nữa ký tên.

Sau đó để cho Suất ca thuê phòng bên trái lầu ba.

Trước sau chỉ đúng 10 phút, không riêng chuyện không tìm hiểu tính cách Suất ca, ngay cả tên, tuổi, chức nghiệp cũng quên hỏi.

Vệ Đinh mỗi ngày nhàn rỗi không có việc làm sẽ chạy lên lầu ba, không vì cái gì khác, chỉ để nhìn Suất ca. Là thưởng thức thuần khiết, hoàn toàn không phảm cảm tình gì.

Có một hôm, Vệ Đinh thấy ngoài cửa sổ lầu ba treo áo ngực nữ nhân, cậu nghĩ đến chuyện Suất ca mang theo bạn gái về nhà, nhưng mà cả ngày hôm đó cậu không hề phát hiện có bạn nữ nào theo Suất ca ra khỏi phòng.

Sau đó cậu lại phát hiện trong WC lầu ba có BVS đã dùng qua của con gái.

Cậu gõ cửa phòng Suất ca, xác nhận trong phòng không có bạn nữ nào, nhưng mà áo ngực cùng BVS giải thích sao đây?

Vệ Đinh đưa tay ra dấu, hỏi nguyên nhân.

Suất ca khốc khốc nói “Ta không hiểu thủ ngữ.”

Vệ Đinh cầm giấy viết cho anh ta xem.

Suất ca nhìn xong, nói “Mấy thứ kia đều là của ta, ta vốn là nữ.”

Vệ Đinh chết đứng!

Suất ca nói tiếp “Hợp đồng đã ký, đừng hòng nghĩ đến chuyện đuổi ta đi.”

Vệ Đinh mới biết té ra cô ta đã chuẩn bị sẵn.

Suất ca lại nói tiếp “Ta là T [8], so với đàn ông thì tính cũng không khác biệt, nơi này của ngươi là trạch nam chi gia mà.”

Vệ Đinh sắp khóc : Tuy là tính không khác biệt mấy, nhưng ngươi vẫn là một nữ nhân hàng thật giá thật a! Ta không muốn cho nữ giới thuê phòng.

Không muốn cho thuê cũng không có biện pháp, hợp đồng đã ký, Vệ Đinh không dám vi phạm, Suất ca cứ vậy mà an an ổn ổn tiếp tục ở lại.

Qủy dị chính là, sau khi Suất ca vào ở, phòng trống còn lại của lầu ba lại không ai thuê.

Suất ca gọi là A Bố, tên thật không biết, tuổi không rõ, nghề nghiệp bó tay.

Đúng là một nữ nhân thần bí.

Từ hôm đầu tiên cho thuê phòng đến hiện tại.

Ba vị khách thuê này đã ở lại được một năm.

_______________

Lời tác giả : tác phẩm mới, tung tung hoa o(≧v≦)o~~

Không cần hoài nghi, Tĩnh ca ca chính là tiểu công của Vệ Đinh, vẫn chưa lên sàn diễn, hắc hắc.

________________

[1] : cái này là thuật ngữ hay sao ý, đơn giản là F5 liên tục thôi.

[2] ách ba : câm điếc

[3] no click, no fav, no comment :  không ai click (không ai bấm vào xem), fav = favorite – tức là yêu thích, mấy mục này nọ kia cũng có chữ fav a, nhất là forum của bọn TQ hay xài.. giống LIKE vậy, comment thì ai cũng hiểu là gì rồi.

[4] Mensao : Muộn Tao

Là từ dịch âm của từ Eng “Man show”, từ này xuất hiện sớm nhất ở khu vực bến cảng. Hiện đang dần trở thành từ ngữ lưu hành trong giới trẻ.

Muộn tao, bình thường là chỉ người bề ngoài bình tĩnh, trầm mặc nhưng thực tế lại giàu tư tưởng cùng nội hàm. Những người thuộc kiểu này không dễ biểu đạt hay lộ ra ngoài những hỉ nộ ái ố, tình cảm biến hóa thông thường, nhưng những trường hợp hoặc hoàn cảnh đặc biệt sẽ thể hiện ra những hành vi ngoài dự đoán của mọi người. Mọi thành phần đều sẽ có người hiện hữu loại tính cách này, cũng phản ánh sự thật về tính cách và một mức độ nhất định nào đó của suy nghĩ nội tâm.

[lược dịch từ baike.baidu.com]

[5] Cong : tức là không thằng, no straight = gay >D<

[6] 1 cân (市斤, jin) = 10 lượng = 500 g. Tức là 180 cân = 90kg, 140 cân = 70kg

[7] Tử thư quyển : tử thư là chỉ những loại sách cổ, sặc mùi Nho gia Đạo giáo…, tử thư quyển là ám chỉ những chủng loại sách đồ cổ, cái này nghĩ có lẽ là Vệ Đinh cảm thấy Cố An rất trí thức.

[8] T : theo như bạn bapngot nói thì này là ám chỉ ‘công’ trong bách hợp (aka GL

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net