Viên đường thứ năm mươi hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Peach

Beta: Peach

Sáng sớm, Sâm Sâm dậy thật sớm để tập thể dục, rồi đến lớp học. Trừ việc trên đường sẽ nhận được rất nhiều ánh mắt ra thì cuộc sống của cô nhìn chung vẫn bình thường.

Lục Thần Dục vắng tiết đầu môn Ngữ Văn.

Từ khi cậu quyết đinh chăm học, sẽ rất ít khi nào nghỉ vô lý, còn thường xuyên ở lại tiết tự học buổi tối. Sâm Sâm nhìn chỗ ngồi trống không bên cạnh, không khỏi có chút lo lắng, không biết cậu có phải bị chuyện gì làm phân tâm hay không, nhớ lại tối hôm qua, cô cũng không thấy tâm trạng cậu có gì khác biệt so với lúc bình thường.

Cậu làm sao vậy?

Lần đầu tiên Sâm Sâm lơ là trong lớp, lặng lẽ dùng điện thoại nhắn tin cho cậu, nhưng mãi cho đến lúc tan học, đối phương vẫn chưa trả lời. Sau khi giáo viên ra ngoài, Sâm Sâm chạy đến nhà vệ sinh, không cẩn thận đụng phải người đối diện.

Cơ thể nam sinh vừa cao vừa rắn chắc, Sâm Sâm lại đang cúi đầu, vì vậy trán đụng phải đầu vai cậu, có chút đau. Cô khẽ kêu một tiếng, che chỗ bị đụng ngẩng đầu, chạm phải một đôi mắt sâu thẳm.

Lục Thần Dục rũ mắt, biểu tình lãnh đạm.

Sâm Sâm: "A..."

Cô nhìn cậu, như là phản ứng theo bản năng, thanh âm rất nhẹ.

Ai ngờ thiếu niên xụ mặt xuống, ánh mắt hết sức lạnh nhạt, môi mỏng khẽ mở: "Đi bộ không có mắt."

Giọng nói có chút hung dữ.

Sâm Sâm ngây ngốc, bạn học ngồi đằng trước cũng ngây ngốc: Bạn học Lục Thần Dục hung dữ với bạn cùng bàn rồi! Tính tình cũng quá không ổn định rồi!

Thấy Sâm Sâm ngây người, nam sinh chưng gương mặt thúi ra, nghiêng người né cô đi vào.

Tính cậu lúc tốt lúc xấu, trong lòng Sâm Sâm có chút khó chịu, yên lặng xuống lầu. Lúc quay lại, Lục Thần Dục đang đứng ở chỗ cô nói chuyện với Hàn Lâm Kiệt ngồi sau, đem lối vào chặn lại. Cô đi tới, hai người kia dường như vẫn không phát hiện, bàn luận sôi nổi về trò chơi.

Sâm Sâm có chút mất hứng, lên tiếng nhắc nhở: "Cậu chiếm chỗ tớ rồi."

Lục Thần Dục quay đầu, nhìn thấy nữ sinh phía sau đang xụ mặt, không lên tiếng.

Triệu Chiếu ở tổ bên cạnh khó hiểu nhìn bọn họ, có chút không giải thích được. Làm sao chỉ trong một đêm, thời tiết chợt thay đổi rồi? Không chỉ mình cậu, không ít người cũng phát hiện ra, Lục Thần Dục một ngày trước vẫn còn nâng niu bạn cùng bàn như bảo bối, hết sức lấy lòng, chớp mắt một cái thái độ đã thay đổi.

Trời ạ.

Quả nhiên đàn ông đều là... Phi, thiếu gia nhà có tiều đều là đại móng heo.

Sắc mặt Lục Thần Dục không tốt, nhíu mày, hừ lạnh: "Cậu nhiều chuyện."

Sâm Sâm có chút tức giận, cắn môi, đang chuẩn bị trừng cậu một cái, đã thấy nam sinh chìa tay ra, cầm góc áo của cô, nhẹ nhàng kéo cô một cái, thân thể hai người di chuyển một cách khó khăn, nhưng vị trí đứng cũng đã thay đổi.

Lúc buông áo cô ra, ngón tay cậu rất không an phận, bóp cánh tay mịn màng của cô, móng tay xẹt qua da, làm cô không khỏi nổi lên một tầng da gà.

Sâm Sâm lại ngây người.

Lục Thần Dục ung dung tránh ra, lượn một vòng về chỗ của mình, nhàm chán chơi điện thoại. Không ít bạn học lén nhìn bọn họ đều bị quay đến mơ hồ, trong đầu nghĩ học bá hạng nhất ngồi cùng bàn thế là bị thất sủng rồi sao?

Con bà nó, Lục Thần Dục thật sự khó chiều!

Sâm Sâm ngồi yên không nhúc nhích, nhưng biểu tình có chút biến hóa. Những bạn học khác không nhìn ra, mới vừa rồi Lục Thần Dục lợi dụng nhéo cô một cái, nếu như chuyện này gặp trên xe buýt, thì phải hô to lên tên háo sắc.

Sâm Sâm yên lặng lấy điện thoại ra xem, quả nhiên là tin nhắn của cậu.

Lục.: [ WeChat bao lì xì ] Chúc mừng phát tài, đại cát đại lợi.

Lục.: Phí tổn thất tinh thần.

Sâm Sâm: "..."

Cô hiểu, Lục Thần Dục đây là đang thực hiện mệnh lệnh 'giũ khoảng cách' của cô tối hôm qua, cố ý làm ra bộ dáng lạnh lùng không quan tâm, nhưng làm cô nghĩ rằng cậu thực sự ghét cô.

Diễn đạt quá rồi.

Kết quả cậu lại lén sờ cô.

Sâm Sâm thật sự... dở khóc dở cười.

Cô nhận bao lì xì của cậu, nếu cậu muốn diễn, thì cô cũng thuận theo cậu thôi, xụ mặt sửa lại bàn học, không nói chuyện với cậu.

-

Buổi chiều lại nghe nói An Tình và Đồng Vĩ Vĩ đánh nhau, nói rằng An Tình đột nhiên xông vào lớp Đồng Vĩ Vĩ tát cho đối phương một bạt tai, Đồng Vĩ Vĩ không cam lòng yếu thế, cũng đánh trả. Lôi kéo rất nhiều người chạy đến xem, Sâm Sâm sau khi nghe Lâm Thiên Úy nói liền sửng sốt một hồi, nhưng cô không có hứng thú, chỉ cảm thấy mối quan hệ bạn bè bị làm thành như vậy, còn không bằng không kết bạn, mặc dù cô cũng không biết bọn họ có thực sự là bạn không.

Chuyện hai người bọn họ đánh nhau bị nhà trường biết được, sau khi thông báo mời phụ huynh mới có thể kết thúc.

Tiết cuối là tiết vật lý, thầy giáo đứng trên bục nói đến nước miếng văng tung tóe, càng nói càng hăng, cuối cùng lại nhảy sang vũ trụ mênh mông. Các bạn học ngồi nghe đến mờ mịt, nhưng Sâm Sâm lại cảm thấy hứng thú, hết tiết, cô còn đến tìm thầy giáo xin video về khoa học.

Mặt khác, các bạn học rối rít tan học, đoạn video chỉ dài mấy phút, nhưng lại thu hút cô xem đến cuối rồi mới hài lòng đứng lên, chợt thấy trên trán xuất hiện một bàn tay.

Cô quay đầu, thấy Lục Thần Dục đưa tay ra, bàn tay ấm áp bao trùm trán cô, nhẹ nhàng xoa xoa.

"Còn đau không?" Cậu thấp giọng hỏi, "Buổi sáng bị đụng."

Sâm Sâm liếc mắt nhìn bạn học đang lau bảng và quét lớp đằng trước, đẩy tay cậu ra, nhanh chóng ra khỏi lớp.

Lục Thần Dục nhướng mày, cho nên đây là đau hay không đau??

Cậu gửi cho Sâm Sâm một tin nhắn: "Hôm nay không bổ túc?"

Sâm Sâm: Link video 《 Cách ngôi sao được hình thành 》

Lục Thần Dục: "..."

Mấy ngày kế tiếp, bạn học trong lớp phát hiện Sâm Sâm không bổ túc cho Lục Thần Dục nữa, chuyện này lại thành chủ đề bàn tán sôi nổi.

Bài viết: "Nói về việc LCY* không thích bạn cùng bàn nữa?"

*Phiên âm tên Lục Thần Dục: Lùchényù.

Lầu 1: Em gái ngồi cùng bàn mỗi ngày đều bổ túc cho cậu ấy, bổ túc được hai tháng, gần đây lại không thấy bọn họ ở chung một chỗ nữa.

Lầu 2: LCY còn cần lão sư không? Tôi muốn báo danh.

Lầu 3: Ha ha, còn tưởng rằng con gái đầu bếp là người được chọn, không ngờ nhanh như vậy đã mất giá trị lợi dụng.

Lầu 4: Không biết bọn họ xảy ra chuyện gì, bây giờ thái độ của LCY với bạn cùng bàn rất tệ!

Lầu 5: Lão đại cảm thấy điểm số đủ rồi sao? Lần thi sau phải làm sao?

Lầu 6: Quan hệ của bọ họ thật sự kém đi rồi sao? Chia tay?

Lầu 7: Tôi ủng hộ những em gái có ý tưởng tiến lên.

...

Trong phòng ký túc xá 409, Tô Ỷ Hạ tập nhảy đến dở sống dở chết quay về tắm, vừa vào cửa đã thấy Sâm Sâm đeo tai nghe, giọng nói nhẹ nhàng giảng đề, rõ ràng chỉ có mình cô, nhưng giống như đang thảo luận với ai đó. Tô Ỷ Hạ đi tới, hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

Sâm Sâm tập trung giảng đề, không chú ý đến việc có người vào, phản ứng đầu tiên là dùng sách vở che điện thoại trên bàn, quay đầu, lấy một bên tai nghe xuống, nói: "Tớ đang ghi âm, nói lại những phần hay sai trong đề hình lại để ghi nhớ, lúc ngủ sẽ mở ra nghe." Cô vừa nói, vừa hướng về phía Tô Ỷ Hạ mỉm cười, "Trời lạnh, trừ việc đến học tự học, tớ sẽ không đến lớp đọc sách nữa."

Má ơi, bọn học giỏi luôn có những hành động kì lạ, lúc ngủ còn nghe đề hình... chỉ tưởng tượng thôi cũng đã làm cô thấy nhức đầu rồi, vừa muốn đi, lại nghĩ đến tin đồn gần đây, không nhịn được quay lại hỏi: "Lục Thần Dục không muốn cậu bổ túc cho cậu ấy nữa sao?"

"Ừ." Sâm Sâm gật đầu, giọng nói không nghe ra tâm trạng gì, "Tớ phàn nàn với cậu ấy chuyện xem biểu diễn một chút, cậu ấy liền vạch rõ giới hạn với tớ rồi."

"Thật tốt." Tô Ỷ Hạ vui vẻ nói, xem ra kế hoạch tỏ tình đêm dạ tiệc giáng sinh của cô vẫn còn cơ hội.

Cô vào phòng tắm, Sâm Sâm lần nữa đeo tai nghe, liền nghe được tiếng cười khẽ của bên kia: "Tớ vạch rõ giới hạn với cậu rồi? Cái gì cũng đẩy lên người tớ thế."

Cách một dòng điện, giọng nói của cậu có chút trầm khàn, làm lỗ tai cô đỏ lên.

Sâm Sâm ho nhẹ một tiếng, mặt không đổi sắc nói: "Đây là dạng thứ 2 trong 6 dạng mà tớ đã tổng hợp lại, trọng điểm chính của dạng này là..."

Lục Thần Dục nằm dài trên sô pha, đã sớm vứt sách sang chỗ khác, nghe thanh âm cô ôn nhu như nước chảy chậm rãi truyền vào tai, đặc biệt thoải mái, làm cậu có chút buồn ngủ.

Một lát sau, cô nói: "...Giảng xong rồi."

Cô đợi một hồi, bên kia không phản ứng, biết cậu nhất định đã phân tâm, liền cúp điện thoại.

Lục Thần Dục từ trong trạng thái ngủ gật từ từ tỉnh lại, phát hiện điện thoại đã bị cúp, trong lòng đột nhiên ý thức được: Bị cô giáo nhỏ bắt ngủ gật rồi, a a a, hôm nay sẽ không có tin nhắn thoại chúc ngủ ngon rồi.

Bất quá cậu đã ghi âm lại cuộc điện thoại vừa rồi, chờ một chút nữa lúc ngủ sẽ mở ra nghe.

Lúc ngủ nghe giảng đề, chính là một phương pháp học tập tốt.

Thật thông minh.

-

Thời tiết chuyển lạnh, các bạn học bắt đầu thay đồng phục mùa đông, trừ áo sơ mi và quần, váy bên ngoài, còn có áo len và áo khoác dạ, đồng phục nữ sinh còn có vớ da. Quyền Tuấn Hi đã sớm mang bộ quần áo bằng bông của mình đến, cả ngày bọc mình thành một cục. Cậu là người đầu tiên trong lớp mặc như vậy, liền trở nên đặc biệt. Nam sinh ngày thường thích vận động đều là bếp nhỏ, Triệu Chiếu ngay cả áo len cũng không thèm mặc, không nhịn được giễu cợt cậu.

Cười không quá hai ngày, các nữ sinh rối rít mặc áo khoác vào. Lục Thần Dục ngồi tại chỗ, nhìn như đang ngủ gật, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm cục bông màu hồng đang ngẩn người bên cạnh. Áo khoác của Sâm Sâm là loại có nón, lại còn có hai tai thỏ rũ xuống.

Thật sự rất muốn nắm một cái.

Triệu Chiếu thấy tinh thần cậu không tốt, kêu cậu đến nhà vệ sinh rửa mặt. Lục Thần Dục chậm rãi đứng lên, theo cậu ra ngoài, đột nhiên có một nữ sinh chạy trước mặt, mắt thấy cậu đằng trước thì chuẩn bị ngã xuống. Lục Thần Dục nhanh chân nhích sang một bên, tỉnh bơ né tránh.

Triệu Chiếu nhìn nữ sinh mặt đầy ảo não, lại nhìn Lục Thần Dục một chút, không nhịn được hỏi: "Lục ca, cậu và em gái Sâm Sâm... Thật sự toang rồi?"

Phản ứng của Lục Thần Dục có hơi chậm: "...Ừ."

"Tớ thấy trong lớp các cậu không ai nói với ai câu nào, mọi người đều nói các cậu vạch rõ giới hạn rồi, cậu không phát hiện gần đây nữ sinh chạy đến trước mặt cậu nhiều hơn sao?" Triệu Chiếu nói xong, lại không nhịn được than thở, "Các cậu sao lại đến mức này thế? Cậu chọc cậu ấy tức giận hay cậu ấy làm cậu giận?"

Lục Thần Dục hàm hồ nói: "Cả hai."

"Ai! Thật đáng tiếc! Bất quá Lục ca, cậu cũng không bị chuyện ảnh hưởng, tớ cũng khá ngạc nhiên đấy ha ha, có phải là do kỳ thi vừa rồi làm tốt không?" Triệu Chiếu tự mình độc thoại, "Em gái Sâm Sâm không giúp cậu bổ túc nữa, nhưng cậu lại tiến bộ như vậy, Lục ca thật thông minh! Vậy không biết cậu có ý định đổi bạn cùng bàn không a."

"Cái gì?" Lục Thần Dục cau mày, "Cái gì đổi bạn cùng bàn?"

"Cậu và em gái Sâm Sâm cũng đã như vậy rồi." Triệu Chiếu nói, "Chẳng lẽ hai người còn định ngồi chung nhưng không nói lời nào sao? Không khó chịu à?"

"Không khó chịu." Lục Thần Dục nghiêm túc nói, "Ban ngày tớ có thể không nói tiếng nào, nhưng bạn cùng bàn thì không thể đổi."

Chờ lát nữa về còn phải nắm tai thỏ của cô.

Biểu tình của Triệu Chiếu có chút đờ đẫn, rõ ràng rất không hiểu: "...A."

Thật kỳ lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net