Câu chuyện thứ nhất 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Hàn Y Y là bác sĩ thôi miên bệnh viện chúng tôi mời từ ngoài về, năng lực rất tốt, nhưng khó tính, hơi đỏng đảnh, tốt nghiệp cùng trường cùng ngành với tôi, là đàn chị trên tôi sáu khoa.

     Chị ấy là người phụ trách kiểm tra đa nhân cách.

     Thật ra một mình tôi dẫn Phương Vũ Kỳ đi kiểm tra là được, Hạt Dẻ Nhỏ không cần đi theo, nhưng tôi và Hàn Y Y không ưa nhau, chạm mặt nhau thường cãi vã, cậu ấy sợ chúng tôi đánh nhau nên khăng khăng đi cùng làm cột thu lôi.

     Hàn Y Y từ phòng kiểm tra bước ra, mái tóc uốn xoăn lượn sóng nhuộm màu như đuôi chim công buông xõa sau lăng áo blouse trắng. Chị ta thấy Hạt Dẻ Nhỏ đáng yêu, tiến tới xoa mặt cậu ấy rồi quay sang hỏi Phương Vũ Kỳ: " Em là người cần kiểm tra à? Em tên gì?"

     " Phương Vũ Kỳ ạ, làm phiền chị rồi." Chàng trai nói.

     Hàn Y Y rất vui, học sinh cấp ba thường gọi chị ta là dì, cậu nhóc này thật khéo ăn nói.

     Sau đó, ánh mắt chị ta đảo một vòng quanh mặt tôi, phun vỏ hạt dưa ra khỏi miệng. Hành động này đầy ý xúc phạm người khác, như đang phun về phía tôi vậy.

     Hạt Dẻ Nhỏ đưa khăn giấy qua, Hàn Y Y nheo mắt cười gói vỏ lại rồi ném, ném không chuẩn nên rơi xuống cạnh chân tôi.

     Hạt Dẻ Nhỏ vội nhặt rác dưới chân tôi bỏ vào thùng, thấp thỏm quan sát sắc mặt tôi.

     Tôi cười khẩy: " Nhìn cái gì? Có hạt dưa trên mặt tôi à?"

     Hạt Dẻ Nhỏ thở dài: "Rốt cuộc hai người có thù oán gì với nhau thế, hễ gặp mặt là không ai nhường ai, lẽ nào chị từng cướp bạn trai của chị ta?"

     Tôi lười trả lời cậu ấy, đứng dựa tường đợi kết quả.

     Hạt Dẻ Nhỏ lại thở dài: "Tiếc thật đấy, Phương Vũ Kỳ lạc quan cởi mở biết mấy, sao lại mắc căn bênh này, học hành giỏi, có ngoại hình, mặt nào cũng tốt, đúng là trời ganh ghét người tài. Em xem ảnh chụp mẹ cậu ấy mang tới rồi, giấy khen đầy cả phòng, rõ là con nhà người ta, ai ngờ được vô duyên vô cớ cậu ấy lại tâm thần phân liệt ra người anh trai chứ."

     Tôi hỏi: "Sao cậu biết cậu ấy tâm thần phân liệt ra nha trai, mà không phải anh trai tâm thần phân liệt ra cậu ấy."

     Hạt Dẻ Nhỏ chớp mắt nói: "Tên trên thẻ căn cước của đậu ấy là Phương Vũ Kỳ, Phương Vũ Kỳ là nhân cách chính, vả lại không thấy mẹ cậu ấy gọi cậu ấy là Phương Vũ Kỳ ư?"

     Đúng vậy, thẻ căn cước có thể chứng minh một người là ai, người thân sống chung trong một thời gian dài có thể hiểu rõ nhất sự khác biệt giữa nhân cách chính và phụ, thường là nhân cách chính là người nắm quyền chủ động trong lần đầu tìm đến sự giúp đỡ, từ khi bước vào phòng khám, hiển nhiên đều là em trai Phương vũ Kỳ, không phải anh trai Phương Vũ Khả.

     Hạt Dẻ Nhỏ nhún vai: "Ôi dào, ai biết được, có khi giả vờ thôi thì sao, vẫn chưa có kết quả mà."

     Tôi không nói gì.

     Kiểm tra rất lâu, Hàn Y Y dẫn Phương Vũ Kỳ ra, cầm theo một xấp phiếu kiểm tra, bao gồm kết quả kiểm tra sự khác biệt tần số chuyển động mắt, khác biệt điện não đồ, khác biệt phản ứng điện trên da, và một số bài kiểm tra tâm lý khác, tất lả đều khác biệt rõ rệt.

     Hàn Y Y đọc phiếu xét nghiệm trên tay và nói: "Nhân cách phân liệt thật, nhưng số lượng nhân cách phân liệt chỉ có một, chính là anh trai cậu ấy Phương Vũ Khả."

     Hàn Y Y nhấn mạnh số lường chỉ có một là vì đa nhân cách thường có từ ba nhân cách trở lên, có mười mấy nhân cách cùng lúc cũng rất bình thường, trường hợp chỉ có một nhân cách phụ như Phương Vũ Kỳ khá ít gặp. Nhưng cậu vẫn còn nhỏ, có thể thêm vài năm nữa, các nhân cách khác sẽ dần thức tỉnh.

     Hạt Dẻ Nhỏ Nghe xong lại thở dài, gường cười với Phương Vũ Kỳ. Lúc nãy bôi gel điện não lên phải gội đầu, tóc Phương Vũ Kỳ vẫn còn ướt, cậu dùng miệng thổi phần tóc mái của mình, quay sang an ủi ngược Hạt Dẻ Nhỏ.

     Tôi nhân chỗ phiếu kết quả kia, nhìn thấy kết quả kiểm tra IQ của hai người có sự chênh lệch rõ rệt, chỉ số IQ của Phương Vũ Khả thấp hơn Phương Vũ Kỳ nhiều.

      Hàn Y Y day chán nói: "Nhưng nhân cách phụ của cậu ấy không thích thể hiện bản thân lắm, ra thì ra rồi đấy, cũng rất nghe lời, nhưng không chịu nói chuyện, ngoài tên ra hỏi gì cũng không trả lời, lần đầu tôi gặp nhân cách phụ không thích thể hiện bản thân như thế này."

     Tôi cố ý ra vẻ kinh ngạc: "Phương Vũ Khả không nói chuyện với chị sao? Lạ thật, lúc nãy cậu ấy nói chuyện với tôi mà, có phải cậu ấy ghét bộ lông gà xịt sơn của chị không?"

     Hàn Y Y sa sầm mặt, Hạt Dẻ Nhỏ vội chắn giữa hai chúng tôi, vừa đẩy tôi vừa ngoảnh đầu lại nói: "Chị Hàn! Tối đi ăn chung với nhau nhé! Chị vất vả rồi! Yêu chị."

     Tôi huých cậu ấy một cái: "Chị cái nỗi gì, phải gọi là dì Hàn."

     Hạt Dẻ Nhỏ đẩy tôi đi nhanh hơn, Phương Vũ Kỳ chạy theo bên cạnh nhìn chúng tôi cười.

     Đi xa khỏi phòng kiểm tra, Hạt Dẻ Nhỏ tránh sang một bên thở dốc, Phương Vũ Kỳ nhích lại gần hỏi tôi: "Chị bác sĩ ơi, anh em đã nói chuyện với chị thật ạ?"

     Phải mất một lúc tôi mới hiểu người anh mà cậu nói là nhân cách khác của mình. Cách cậu gọi quá thân thiết, quá tự nhiên, trong nhất thời tôi ngỡ rằng cậu có người anh trai thật.

     .....

1085 chữ rồi tôi thấy cõ lẽ nên cố ra nhanh là nhiều chút vì thấy bộ này dài lắm các bác ạ!

Vậy là tuần này đủ 2 chương rồi nhé để tui xem nếu có thể tôi sẽ cố gắng ra thêm chương nữa vào chiều nay nhé! Cảm ơn đã ủng hộ...

  Cầu comment trời oi vote cho tuôi đi mà... làm người ai lại chùa chứ....

 __ Chỉ đăng tại Wattpad __ 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net