Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trong quán rượu, âm nhạc ồn ào đến điếc tai.
  Một nhóm người Giang Tử Sơn, Từ Phi và Hàn Quốc Nhân đang ngồi. Xung quanh với một loạt đồ uống và họ cùng nhau trò chuyện.
  "Wow! Nhìn này! Món quà mà cô Võ tặng tôi là nước hoa!" Khuôn mặt Gi Gi vui mừng rạng rỡ. Một chai nước hoa màu đỏ, rất đẹp và sang trọng

  "Cái gì? Anh cũng có vậy!" Quốc Nhân lấy ra một chai nhỏ từ trong túi, "Này, nước hoa nam" anh đưa qua đưa lại trước mặt Từ Phi, Quốc Nhân đắc ý: "Ban đầu tôi nghĩ rằng cô Võ đưa nhầm người! Nhưng ..." Anh quay đầu lại và nhìn vào Gi Gi, và chai nước hoa cô đang cầm trên tay. "Nó là một cặp! Cô Võ thực sự rất chu đáo! Gi Gi, ha!" Nói rồi anh dựa vào cơ thể Gi Gi.
  "Anh muốn chết sao!" Gi Gi đẩy anh ra.
  "Sếp Giang, món quà của anh là gì?" Với cú đẩy Gi Gi, Quốc Nhân ngã vào Giang Tử Sơn

  "Ồ, là một chai rượu vang đỏ," Giang Tử Sơn trả lời.
  "Anh Phi, còn anh thì sao? Cô Võ gửi gì cho anh?"

  Từ Phi im lặng không trả lời.
  "Này! Tôi biết!" Hàn Quốc Nhân lên tiếng

  "Quốc Nhân!" Giang Tử Sơn nhìn thấy Quốc Nhân có vẻ trêu đùa Từ Phi, nên anh tìm cách chặn lại.
  "Này!" Gi Gi nhìn thấy vẻ ngoài của Từ Phi và Giang Tử Sơn không hài lòng, ngay lập tức kéo Quốc Nhân lại "Đừng nói chuyện vô nghĩa!"
  "Ah? ... ok, ok!" Quốc Nhân nhìn xung quanh và nhận ra rằng bầu không khí không được tốt cho lắm, anh gật đầu im lặng.
  "Từ Phi?" Giang Tử Sơn thấy Từ Phi không lên tiếng, lo lắng hỏi.
  "Tôi ổn." Từ Phi trả lời với vẻ mặt lạnh lùng. Cầm lấy lon bia và ực một hơi

  "Từ Phi, đừng uống nhiều vậy, mai còn đi làm!" Giang Tử Sơn nói.
  Từ Phi quay đầu lại và liếc nhìn Tử Sơn, người nhìn mình với một nụ cười kiên định. Lắc đầu, Từ Phi quay trở lại với bia chất đống trên bàn.
  "Từ Phi!" Giang Tử Sơn hét lên lần nữa, Gi Gi và Quốc Nhân giật mình nhìn nhau,
  "À, à, tôi nhớ, tôi đã mua vé xem phim với Quốc Nhân" Gi Gi vừa nói vừa kéo Quốc Nhân. "Lúc 9:30, chúng tôi phải đi."
  "Ồ, vâng. À! Chúng ta đi thôi. Hàn Quốc Nhân nhanh nhẹn đứng dậy
  "Vậy thì, đi thôi! Sếp Giang, Anh Phi, các anh cứ từ từ." Gi Gi đứng dậy kéo Hàn Quốc Nhân, đi ra ngoài.
  Thấy cặp đôi này rời đi, Giang Tử Sơn quay lại, nhẹ nhàng vỗ vai Từ Phi,

"Này, bọn họ đi rồi."
  Từ Phi đặt lon bia xuống, tuy nhiên, vẫn không nói một lời.
  "Thế nào? Nếu nó ảnh hưởng đến công việc, tôi sẽ phải yêu cầu anh gặp bác sĩ tâm lý đấy!" Tử Sơn đột nhiên nghiêm túc.
  Khi nghe những từ "bác sĩ tâm lý", Từ Phi thoáng giật mình và ngước nhìn Tử Sơn.
  "Chắc chắn rồi, nó sẽ liên quan đến cô Võ." Tử Sơn nói tiếp "Nói cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra? Anh và cô Võ có vấn đề gì không?"
  Lắc đầu, Từ Phi cảm thấy rất bối rối, anh không biết nên thế nào.
  "Chuyện gì vậy?" Giang Tử Sơn thấy phản ứng của Từ Phi, thật kỳ lạ, "Nó có liên quan đến món quà không?" Đột nhiên trong não, anh nghĩ về chủ đề vừa bị gián đoạn. "Cô Võ đã tặng gì cho anh?"
  Câu trả lời vẫn là im lặng và Từ Phi vẫn ngồi bất động. Sếp Giang nhìn người đàn ông này, nhận thấy rằng anh ta đang có một nút thắt lớn trong tim. Vì vậy, anh lặng lẽ chờ đợi, bởi vì Tử Sơn biết rằng, dù có hỏi thêm hay nói thêm điều gì nữa, thì cũng sẽ nhận lại sự im lặng của Từ Phi.

  Đã qua một lúc lâu, Từ Phi vẫn không lên tiếng, Tử Sơn cũng không nôn nóng, từ từ uống những lon bia trên bàn.
  Điện thoại di động của Từ Phi reo.
  "À ... anh đây, anh có một vài chuyện cần nói với sếp Giang, có lẽ anh sẽ về trễ .... Em hãy ngủ sớm đi... Đừng đợi anh ...Anh biết rồi, anh sẽ về sớm nhất có thể.... Nhớ khóa cửa cẩn thận ... Ừm anh có mang chìa khóa .... Tạm biệt."
  Từ Phi cúp điện thoại và tắt máy. Giang Tử Sơn hỏi: "Thế nào đây? Lấy tôi làm lá chắn?"
  Anh khẽ lắc đầu. Từ Phi lấy một cái túi giấy bên cạnh rồi lấy ra một cái hộp và đặt nó lên bàn.
  "Cô Võ đã tặng anh?" Nhìn vào bao bì tinh xảo, Giang Tử Sơn đoán thử.
  "Đúng rồi" Từ Phi khịt mũi. "Thực tế, cũng không phải là vậy."
  "Sao?" Câu nói của Từ Phi khiến Giang Tử Sơn hơi bối rối. "Tôi chưa hiểu lắm?"

  Từ Phi không trả lời, mở chiếc hộp một cách cẩn thận, lấy ra một thứ, sau đó mở một chiếc hộp khác và lấy ra một cái khác. Giang Tử Sơn nhìn vào những thứ trên bàn - một chai thủy tinh chứa đầy những ngôi sao đủ màu sắc và một cuốn sổ tay. Vẫn không hiểu, anh cầm chai thủy tinh tinh xảo

"Năm mươi lăm đồng rưỡi?" Anh thấy có giá tiền ở đáy chai.
  "Cô Võ đã mua nó cho anh?" Giang Tử Sơn hỏi. Giá này có phải là đồng đô la Hồng Kông không?
  "Đây là những gì tôi đã tặng cho cô ấy .... Chúng tôi cãi nhau, để làm cho cô ấy vui vẻ. Chuyện kể lại khá dài và nó đã xảy rất lâu rồi." "Thật sự đã lâu lắm rồi, lần đầu tiên tôi làm một việc lãng mạn với cố ấy và đó cũng là lần cuối cùng" Anh thầm nghĩ.
  "Còn... quyển sổ ghi chú này ..."
  "Tôi cũng đã tặng nó cho cô ấy. Đây là hai món quà duy nhất tôi tặng cho cô ấy." Từ Phi nói, ngẩng đầu lên. "Có phải là một sự thất bại?"
  "Cô Võ không phải đã... "Giang Tử Sơn khẳng định," Cô ấy đã trả lại những thứ anh tặng cho cô ấy sao? "
  " Ừ." Từ Phi gật đầu.
  "Cô ấy có ý gì khi làm vậy?" Tử Sơn vẫn chưa hiểu tại sao Tiếu Quân lại làm như vậy.
  "Cô ấy không trả lại những thứ của tôi cho tôi. Mà là cô ấy trả lại quá khứ của chúng tôi cho tôi." Từ Phi nâng niu cuốn sổ trên tay và nói một cách chậm rãi

Nó thật sự vùi dập tất cả ký ức giữa tôi và cô ấy! Nhìn thấy Từ Phi cúi gầm mặt, Tử Sơn quyết định không đề cập vấn đề này nữa. Điều mà Từ Phi muốn bây giờ không phải là sự thoải mái, mà là sự yên tĩnh.
  Bẵng đi một lúc lâu, Từ Phi ngẩng đầu lên và nhìn Sếp Giang. "Nếu cô ấy cảm thấy rằng mình sẽ hạnh phúc nếu bỏ lại quá khứ ở phía sau, tôi nên cho cô ấy sự tự do này... Tôn trọng quyết định của cô ấy là mối quan tâm tốt nhất dành cho một người bạn, phải không?"
  

**************

  "Anh ơi, em mệt quá, em nghĩ mình không thể vượt nổi rồi."
  "Tự Lực, em phải cố gắng lên. Đừng vội bỏ cuộc..."
  "Anh ơi, em làm anh thất vọng lắm đúng không?"
  "Tự Lực, từ đầu đến cuối, em luôn là đứa em tốt nhất của anh. "
  "Anh ơi, lần này anh hãy để em ích kỷ, hãy đưa em theo anh đi ... "
  "Tự Lực, anh biết rằng em rất mệt mỏi, rất khó khăn nhưng..... "
  "Anh à ...... "
  "Anh sẽ không yêu cầu em làm điều gì đó để bù đắp những người khác, anh chỉ muốn em đứng lên và làm điều gì đó cho bản thân."

"Nhưng em sợ em không thể làm được điều anh kỳ vọng!"
  "Em có thể, đừng tuyệt vọng. Anh rất tin tưởng em."
  "Anh ơi, em..... "
  "Em không bao giờ làm anh thất vọng, Tự Lực.Và ... hãy nhớ, còn Điền Ninh..."
  "Điền Ninh? Cô ấy không ở đây, em không thể nhìn thấy cô ấy ..."
  "Em cũng nên làm điều đó cho cô ấy."
  "Điền Ninh? Cô ấy ....em nghĩ cô ấy sẽ không chấp nhận em nữa. "

"Vậy, em nên làm điều gì đó cho cô ấy, ít nhất, cho cô ấy biết em quan tâm đến cô ấy..... "
  "Em, em vẫn còn có thể chứ? "

******************

  Mở mắt ra, hai khuôn mặt nở nụ cười hiền hậu và có một căn phòng không quá lớn. "Đây là đâu? ... Tôi, tôi làm sao lại ở đây?" Điền Ninh ôm đầu, cô cảm thấy choáng váng.
  "Ồ, cô đã ngã xuống biển, chính gia đình của chúng tôi đã cứu cô."
  "Này, dậy đi, uống chén canh nóng, xong cô sẽ thấy khỏe thôi!"
  

  Trung tâm tư vấn tâm lý Liên Hoa.
  

"Xin chào, tôi là Tiếu Quân ..."
  "Tiếu Quân ..."
  "Từ Phi? Là anh! Gọi điện mời em ăn cơm à?" Cô trả lời điện thoại và xoay cây bút trong tay.
  "Vâng, anh đã hứa với em! Thế nào? Hôm nay có tiện không?"
  "Ồ, đợi em chút, em phải kiểm tra lại lịch của mình." Cô vừa nói vừa mỉm cười.
  "OK chứ!"
  "OK. Em rảnh tối nay. Vậy ở đâu?"
  "Hilltop đó, em biết chứ?"
  "OK, không có vấn đề. Em sẽ tự đến đó"
  "ừm...vậy anh sẽ về đón Thiên Thiên"
  "Vâng!" Tiếu Quân gật đầu,"Hẹn anh tối nay"
  "À, anh cũng có mời Tử Sơn, để anh ta đón em, được không? "
  "Có phiền anh ấy không."
  "Không phiền gì đâu. "
  "OK! Em sẽ đợi anh ấy"
  "Tạm biệt! "
  Cúp điện thoại , Tiếu Quân mở tài liệu trên bàn.

  
  "Cô Võ, Sếp Giang tìm cô." Thư ký báo với Tiếu Quân.
  "À, để anh ta vào đi."
  Cất tài liệu, Cô đứng dậy.
  "Cô Võ! Lâu rồi không gặp." Giang Tử Sơn đi vào trong phòng, nở một nụ cười quen thuộc.
  "Sếp Giang, cũng lâu rồi ha. Tôi xin lỗi, cuộc hẹn đầu tiên, tôi lại phiền anh làm tài xế" Tiếu Quân xách túi xách và bước ra.
  "Đón phụ nữ, là bổn phận. Tôi rất vinh hạnh được làm tài xế cho cô!"
  "Wow!" Tiếu Quân, một cái nhìn hơi ngạc nhiên "Sếp Giang anh học Quốc Nhân khi nào mà dẻo miệng quá vậy ? "
  "Này cô đừng chọc tôi mà, sao? Chúng ta có thể đi ngay bây giờ chứ?"
  "À, tất nhiên, có thể, chúng ta đi thôi." Tiếu Quân nói và mở cửa.
  
  "Thế nào? Ở Pháp có vui không?" Tử Sơn hỏi thăm cô.
  "Ah, khá tốt! Môi trường rất tốt ở đó, bầu không khí cũng rất tốt." Tiếu Quân nghiêng đầu, sau đó nói.
  "Không có gì lạ khi cô không sẵn lòng quay lại."

"Bây giờ tôi không phải đang ngồi trong xe của anh sao?" Tiếu Quân nhướn mày.
  "Hồng Kông là nơi thuộc về cô! Không nơi nào tốt hơn nó đâu... Thế nào? Cô sẽ không đi nữa chứ?"
  "Có ba tôi, dì Hương, và A Kiệt, tất nhiên, tôi không thể rời đi. Hơn nữa, tôi đã tìm được một công việc, không sợ bị chết đói." Tiếu Quân cười nhẹ.
  "Tại sao cô không làm tại đồn cảnh sát? Đội cảnh sát cần một chuyên gia tâm lý như cô."
  "Không có tôi, cũng có người làm việc như vậy! Hơn nữa, sau một thời gian dài, tôi cũng muốn thay đổi môi trường. Ai cũng cần phải có sự thay đổi, để biết bản thân mình có khả năng đến đâu. Tôi nghĩ đó không phài là một quyết định sai lầm" Giọng điệu của Tiếu Quân rất thoải mái.
  "Cô Võ ..." Nghe những lời của Tiếu Quân dường như có ý nghĩa gì đó rất sâu xa, Tử Sơn dù đang tập trung lái xe cũng quay đầu sang, "Cô thực sự mạnh mẽ và dũng cảm."
  "Không đâu! Tôi dã từng rất yếu đuối?" Tiếu Quân đã mở to mắt và nhẹ nhàng trả lời

  "Ồ, tôi hiểu ý của cô." Giang Tử Sơn mỉm cười.
  "Tất nhiên rồi." Tiếu Quân cũng mỉm cười. "Từ Phi và Thiên Thiên, họ vẫn tốt chứ?"
  "À, khá tốt. Từ Phi rất quan tâm cô ấy, luôn về nhà đúng giờ mỗi ngày để có thể ăn cơm với Thiên Thiên. Quốc Nhân hay nói rằng, Từ Phi đúng là một người bạn trai rất hoàn hảo". Khi nói đến điều này, Giang Tử Sơn không thể không nhìn vào người bên cạnh mình.
  "Thật tốt! Từ Phi nên quan tâm đến cô ấy nhiều hơn, chăm sóc cô ấy nhiều hơn... cô ấy đã hi sinh cho anh ấy rất nhiều." Tiếu Quân vẫn là một thái độ bình tĩnh, không có vẻ gì là bối rối khi nhắc đến Thiên Thiên.
  "Cô Võ ..." Tử Sơn nhìn cô nhiều hơn.
  "Sao vậy?" Tiếu Quân nhận thấy rằng sếp Giang đang nhìn mình khá lâu. "Trên mặt tôi có dính gì sao? Cẩn thận kìa!" Tiếu Quân mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ.

  "Ừm.." Tử Sơn ngập ngừng như muốn nói gì đó.
  "Có điều gì muốn hỏi tôi, đúng không?" Cô là một bác sĩ tâm lý, cô dễ dàng biết được Tử Sơn có điều gì muốn nói, nhưng anh lại không biết nói sao, Tiếu Quân mở lời

  "Cô Võ, cô và Từ Phi ..." Tử Sơn vẫn không thể nói hết những ý mình muốn.
  "À. Tôi biết chuyện gì rồi! Tôi và Từ Phi, vẫn là bạn bè! Sau khi chia tay, chúng tôi không thể gặp nhau sao?" Tiếu Quân chau mày nhìn Tử Sơn
  "Tôi...tôi không có ý này." Giang Tử Sơn bối rối
  "Tôi biết! Thực tế, tất cả đã qua, không thể quay lại được nữa, đúng không?"

Tiếu Quân vuốt tóc trước trán. "Mọi người nên nhìn về phía trước. Thay vì mang theo quá khứ đau buồn, tốt hơn hết là buông bỏ gánh nặng và hạnh phúc bước tiếp. Một mối tình dù kết thúc đau khổ thế nào, thì nó cũng đã kết thúc. Không ai có thể thay đổi được nữa! Và nó cũng không cần thiết phải thay đổi." Tiếu Quân nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhìn Tử Sơn.
  "Cô quả là một chuyên gia!" Tử Sơn mỉm cười chấp nhận. Lúc này, anh tin rằng người phụ nữ bên cạnh anh, đã thật sự buông bỏ được quá khứ. Tiếu Quân đúng là Tiếu Quân. Cô thật sự làm người ta khâm phục. Anh chỉ lo lắng cho Từ Phi. Hy vọng, anh ta sẽ không quá đau khổ khi nhận ra sự thật này. Sự thật Tiếu Quân đã để anh lại quá khứ .

"À! Từ khi tôi quay về tôi vẫn chưa có cơ hội đến thăm Đường Tâm. Tôi nhất định sẽ đến thăm cô ấy một ngày gần nhất."
  "Cô thật có lòng. Cảm ơn cô" Giang Tử Sơn quay đầu lại, lần này với một nụ cười biết ơn, "Đường Tâm nhớ cô rất nhiều và cô ấy sẽ rất vui khi cô đến."
  "Tôi cũng nhớ cô ấy!" Tiếu Quân trả lời: "Sếp Giang, tôi nghĩ, Đường Tâm cũng không muốn anh sống mãi trong ký ức của quá khứ, cô ấy cũng hy vọng rằng anh sẽ quên và để điều đó trở thành kỷ niệm đẹp. Anh cần bắt đầu cuộc sống mới!"
  "Tôi biết." Giang Tử Sơn gật đầu, "Những chuyện đã xảy ra, không thể nói quên là quên được. Nhưng tôi sẽ cố gắng"
  
  Bước vào nhà hàng, người phục vụ lịch sự nói "Xin chào! Anh đi mấy người ạ? Có đặt bàn chưa ạ?"
  "Là bốn... bạn của tôi họ Từ ... " Tử Sơn trả lời.
  "Này, họ đã ở đây rồi!" Tiếu Quân nhìn vào và thấy Từ Phi, Thiên Thiên đã ngồi xuống bàn.
  "À làm ơn đi với tôi." Người phục vụ mở đường phía trước.
  "Này, Tiếu Quân!" Ngay khi nhìn thấy cô, Thiên Thiên đứng dậy và mở rộng vòng tay.
  "Đã lâu không gặp rồi! Vẫn tốt chứ?" Tiếu Quân chào đón cô và ôm lấy phía bên kia.
  "Vâng, tất nhiên. Cả ngày chỉ để ăn và uống, tôi đã mập lên rất nhiều rồi!", Cô nói và quay lại cười chào Từ Phi.
  "Trước đây em đã không muốn ăn bất cứ thứ gì rồi, bây giờ bổ sung vào để khỏe mạnh chứ!" Từ Phi khó chịu một chút, nhưng không thể không nói trước mặt Tiếu Quân.
  "Thôi được rồi. Con gái mà, lúc nào họ cũng muốn giảm cân thôi!" Tiếu Quân đưa mắt nhìn Từ Phi một cáchvui vẻ, rồi ngồi xuống và mỉm cười với Thiên Thiên.

  "Này, các người nói xong chưa? Tôi đã đói lắm rồi đây!" Giang Tử Sơn ở bên cạnh không thể không lên tiếng.
  "Ôi!" Tiếu Quân chớp mắt. "Xin lỗi, chúng tôi đã cho Sếp Giang đói rồi! Hãy gọi món đi, được không? Tôi cũng đói!" Cô nhìn Từ Phi.
  "Tất nhiên rồi!" Từ Phi mỉm cười lộ lúm đồng tiền sâu của mình.
  

Bệnh viện,
  "Phải cố gắng ... Tôi phải trở lại? Tôi, tôi có thể không? ... Tôi vẫn còn nhiều việc phải làm, rất nhiều thứ ... Tôi ... tôi ... và ... Điền Ninh ... Điền Ninh ... Tôi để nói với cô ấy rằng tôi thực sự quan tâm đến cô ấy! ..Tôi sẽ không làm cổ tổn thương nữa. Điền Ninh...Anh rất yêu em"
  
  "Anh Lực, anh xem hôm nay em đã mang đồ ăn nhẹ yêu thích của anh nè" Tiểu Phấn mở hộp đồ ăn nhẹ bằng một tay."Anh có ngửi thấy mùi thơm không?"
  "Tự Lực, là cha đây, hôm nay con thế nào? Mợ con đã nấu súp, con có muốn uống một chút không?" Trần Cẩm nói, đi đến giường, cúi xuống và nhìn con trai, ông mỉm cười.

"Này, Tự Lực à, con có nghe cha nói gì không? Con đã nằm đây hơn 1 tháng rồi! Con thực sự muốn nằm trong bệnh viện suốt đời hay sao?"
  "Cha!" Tiểu Phấn kéoTrần Cẩm.

"Anh Lực có thể nghe chúng ta nói chuyện, anh ấy có thể nghe thấy!"
  "Nhưng ..." Trần Cẩm chạm vào trán Trương Tự Lực.

"Anh ấy thực sự đã mệt mỏi, anh chỉ muốn nghỉ ngơi một thời gian. Trước đây để anh thực sự nghỉ ngơi là một điều khó khăn." Tiểu Phấn an ủi ba mình "Đừng lo lắng, anh ngủ đủ sức, sẽ tự nhiên tỉnh dậy. "

"à, Ừm."Trần Cẩm gật đầu

  "tít tít.." Đột nhiên, âm thanh thiết bị theo dõi ở phía bên kia lại vang lên.
  "Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?" Trần Cẩm nghe thấy âm thanh và đứng dậy.
  "À, Anh Lực có phản ứng!" Tiểu Phấn nhìn vào những biến động trên màn hình và nghĩ ngay đến tình huống tương tự lần trước. "Cha, cha ở lại đây, con sẽ gọi bác sĩ." Cô nói rồi chạy ra ngoài. .
  

  "Thế nào?" Bác sĩ ngay lập tức bắt đầu kiểm tra.
  "Bệnh nhân có phản ứng sóng não rất mạnh và cơ thể cũng có một số căng thẳng thần kinh ... nhưng nó rất không ổn định." Cô y tá ở bên theo dõi dụng cụ và báo cáo.
  "Bác sĩ, bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi?" Trần Cẩm đứng bên cạnh.
  "Thưa ông, xin vui lòng ra ngoài! Để bác sĩ có thể tập trung" Cô y tá nói, Trần Cẩm và Tiểu Phấn bị đuổi ra khỏi phòng bệnh.
  "Tự Lực! Tự Lực!" Trần Cẩm hét lên

  "Anh Lực sẽ ổn thôi, anh ấy sẽ ổn thôi!" Giọng của Tiểu Phấn rất nhỏ, như muốn nói với chính mình.
  
  "Chắc chắn, cô đã nhìn thấy loại hoa oải hương ở Pháp? Một cánh đồng màu tím lớn, rất đẹp!" Thiên Thiên dường như đang nghĩ về phong cảnh đẹp, và đôi mắt không thể không sáng lên.
  "Tất nhiên! Vì vậy, làm sao tôi có thể bỏ lỡ cảnh đẹp được chứ. Trên thực tế, đặc điểm lớn nhất ở Pháp là có những cánh đồng lớn, cây đầy mắt, cho dù đó là hoa oải hương, lúa mì hay ngô,thì nó vẫn rất đẹp." Tiếu Quân uống một ngụm rượu và trả lời.
  "Anh thấy đấy, phụ nữ là như thế này! Chỉ một điều nhỏ, đã làm họ thõa mãn!" Từ Phi nhìn hai người nói chuyện vui vẻ, lắc đầu và nói với Sếp Giang bên cạnh.
  "Anh thật không biết thưởng thức!" Tiếu Quân nói.
  "Này" Từ Phi nói, "Anh không phải là một người lãng mạn."
  "Ồ, này, em biết mà!" Tiếu Quân làm anh im bặt. "Thật may mắn cho em"

  "Tiếu Quân!" Từ Phi không vui khi nghe Tiếu Quân nói như vậy. "Anh có tệ vậy không?"
  "À..." Tiếu Quân suy nghĩ và trả lời nó rất nghiêm túc. "Nó gần như vậy!"
  "Em..." Từ Phi tức giận và không thể nói nên lời.
  "Nè..." Hai người ở bên cạnh đã quá tức giận vì dường như ở đây chỉ có hai người họ.
  
   Nhạc chuông của điện thoại reo lên.
  "À, của tôi!" Tử Sơn lên tiếng "Tôi là Giang Tử Sơn ."

"Sếp Giang, vừa nãy bệnh viện Nhân Tâm đã gọi điện thoại ..."
  "Bệnh viện Nhân Tâm?" Tử Sơn lắng nghe.
  Từ Phi nghe thấy liền tập trung vào anh.

  "Cái gì, có một bệnh nhân có chuyển biến..."
  "Vâng, bác sĩ đã gọi điện thoại và nói rằng bệnh nhân tên là Trương Tự Lực có phản ứng bất thường. Người ta dự đoán có khả năng sẽ tỉnh lại."
  "Trương Tự Lực có thể tỉnh lại?" Tử Sơn rất bất ngờ và không thể không nhấn mạnh lại lần nữa
  "Đúng vậy!"
  "Được rồi, tôi biết rồi. Cảm ơn!" Sếp Giang cúp điện thoại.
  "Thế nào? Có phải trong bệnh viện xảy ra việc gì không?" Từ Phi không thể chờ đợi lâu hơn để hỏi.
  "Trương Tự Lực có thể tỉnh dậy! Bệnh viện đã thông báo cho cảnh sát..."
  "Tôi muốn gặp anh ta." Từ Phi đặt cốc xuống và muốn đứng dậy.
  "Nhưng ..." Giang Tử Sơn nhìn Tiếu Quân và Thiên Thiên.
  "Nếu hai người có công việc, hãy đi đi! Chúng tôi ăn xong và sẽ đợi hai người quay lại." Tiếu Quân mỉm cười.
  "Anh Phi, anh đi làm việc đi. Có cô Võ ở với em rồi. Anh yên tâm" Thiên Thiên nắm tay Từ Phi.
  "Tiếu Quân ..." Từ Phi nhìn Tiếu Quân.
  "Hãy yên tâm, có em ở đây rồi." Tiếu Quân mỉm cười lần nữa
  "Vậy thì chúng ta đi thôi," Từ Phi cười chào "Cẩn thận." Anh vỗ vỗ vai Thiên Thiên và đứng dậy.
  "Cô Võ, chúng tôi đi trước." Giang Tử Sơn nói với một chút xin lỗi.
  "Nhân tiện..." Tiếu Quân nở một nụ cười đẹp, "Hãy nhớ thanh toán tiền!" Cô hét lên với Từ Phi.
  "Anh biết rồi!" Từ Phi bất lực lắc đầu và quay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net